Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12.2 - H

Nghĩ đến những điều này, Tiêu Chiến không còn do dự và chần chừ nữa. Anh buột miệng nói ra rồi nhìn Vương Nhất Bác.

Hiện giờ Vương Nhất Bác có quá nhiều mâu thuẫn khác thường, đến mức hắn không còn có khả năng suy nghĩ một cách nhất quán được nữa.

Dù sao thì Vương Nhất Bác đã nói, họ sẽ không ở bên nhau.

Sẽ không ở bên nhau, lại không thể tách rời. Nếu điên một chút thì có làm sao?

Liệu anh sẽ lại có thêm bao nhiều lần mượn rượu để có cơ hội phát điên cùng với Vương Nhất Bác đây?

Khi chuyện này như hạt bụi lắng xuống, nhiệm vụ kết thúc, anh và Vương Nhất Bác không còn được gặp nhau cả ngày lẫn đêm, mở ra mọi khía cạnh của bản thân cho đối phương thấy.

"Sau đó tôi sẽ giả vờ không nhớ nữa. Để tôi cũng được mất trí một lần, chúng ta coi như bù cho nhau, xem như hòa, có được không?"

Tiếng nói chuyện của Tiêu Chiến mềm mại như có như không, nhưng ánh mắt anh lại trong veo và kiên định.

Thân phận đã quen thuộc mười mấy năm, thật khó để thay đổi. Anh biết rằng bọn họ đều chưa nghĩ xong. Nếu chưa thể nghĩ kỹ thì không cần nghĩ nữa, không đối mặt, cả hai đều có thể thoải mái.

Một đời một kiếp yên ổn làm bạn, có gì mà không tốt chứ?

Vương Nhất Bác không trả lời ngay, cũng không bỏ đi trong sự bàng hoàng như lần trước.

Hắn vươn tay ra dùng ba ngón tay nắm lấy cằm của Tiêu Chiến, ép anh phải ngẩng mặt lên nhìn mình:

"Vẫn còn say?"

Thực ra đã không còn ngửi thấy mùi rượu, trong phòng ngủ chỉ có mùi tinh dầu hương nhu dễ chịu và cả mùi thơm ngát ngọt ngào trên người Tiêu Chiến nữa, khiến hắn lại bắt đầu dao động.

"Một chút thôi." Tiêu Chiến ngoan ngoãn nâng mặt lên, đưa tay làm điệu bộ vui đùa, khóe miệng cũng không tự chủ trùng xuống:

"Khi tỉnh táo không dám nói mấy lời như thế này."

Ngón tay ở trên cằm của Tiêu Chiến xoa nhẹ, Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm Tiêu Chiến.

Đôi má của Tiêu Chiến ửng hồng như sương mù khi bình minh lên, đôi mắt ánh lên nét ngây thơ, khiến lòng người trở nên say mê rạo rực.

Thật ra Vương Nhất Bác không hề ngạc nhiên với ý nghĩ của Tiêu Chiến.

Bạn nhỏ mà, bạn nhỏ đều là như vậy.

Nói chuyện cả một ngày với anh, vẫn muốn tiếp tục nói chuyện với anh. Nói trong bao lâu? 14 năm chưa bao giờ là đủ.

Uống sữa chua của anh, rồi phải trả lại anh bánh mì.

Trả lại bánh mì chưa đủ, còn phải bỏ rơi người bạn trai mới quen, là mối tình đầu của hắn, để cùng anh ngồi xe Ding Ding.

Thế nhưng Vương Nhất Bác chưa bao giờ cảm thấy dỗ dành bạn nhỏ là chuyện phiền phức. Nhìn dáng vẻ trẻ con hí hửng của anh khiến bản thân Vương Nhất Bác cũng cảm thấy rất vui vẻ. Đã từ lâu như vậy, hắn vẫn luôn cam tâm tình nguyện thỏa mãn Tiêu Chiến. Rất sẵn lòng, rất nguyện ý.

Một chút nuông chiều, sẽ tồn tại mãi mãi, vĩnh viễn không thay đổi.

Bàn tay nâng cằm được buông lỏng.

Vương Nhất Bác nâng mặt Tiêu Chiến, cúi xuống hôn anh.

.

Thời điểm đâm vào bên trong, Vương Nhất Bác dùng tay bịt kín miệng Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến quỳ xuống nằm sấp trên giường, cánh tay ép sát vào nhau, bị đâm đến mức run rẩy kịch liệt, nước mắt nhanh chóng chảy vào trong lòng bàn tay Vương Nhất Bác.

Một nút thắt cà vạt rất đẹp trên cổ tay mảnh khảnh. Vừa dễ nhìn, vừa chặt chẽ, đến nỗi Tiêu Chiến không có một khoảng trống nào để có thể giãy giụa.

Cảm giác hạn chế khi hai tay bị trói buộc càng làm cho khoái cảm phía sau anh được tập trung hơn. Tầng tầng lớp lớp khoái cảm căng tràn dần dần dâng cao, trái tim Tiêu Chiến không ngừng được mà run lên:

"A~....."

Hạ thể trần trụi, bắp đùi dính dớp, bờ mông cong vểnh lên thành một góc thích hợp để nuốt chửng. Tiêu Chiến bối rối vùi mặt xuống, muốn che lấp đi tiếng nức nở lẫn tiếng rên rỉ.

Anh thực sự không ngờ tới, khi không uống rượu Vương Nhất Bác ở trên giường lại là như thế này.

Điên cuồng, thô bạo, tính chiếm đoạt cao.

Hắn chỉ cởi quần lót và cà vạt, bao súng vẫn đeo trên người. Không nói một lời mà trói anh lại, cứ như vậy đè anh ra làm trong im lặng, không để cho anh bất cứ cơ hội phản kháng nào.

Rõ ràng đã tự an ủi, cũng đã khuếch trương, nhưng khi Vương Nhất Bác ấn cong eo anh rồi chen vào, Tiêu Chiến vẫn đau đến mức muốn bỏ trốn.

Thứ vừa thô vừa to đang ở giữa mông, hung hăng chen vào gây rối phía bên trong, làm phẳng hết tất cả các nếp gấp, trực tiếp thao mở.

Cơn đau co thắt ở miệng huyệt khiến cảm giác đè ép từ sau lưng càng thêm mãnh liệt.

Vương Nhất Bác chỉ mới cọ xát vài lần, Tiêu Chiến đã cảm thấy vòng thịt mềm ở phía dưới đã bị Vương Nhất Bác làm cho sưng lên.

Tê dại đến mức dường như chạm nhẹ vào cũng cảm thấy đau, mỗi lần cọ xát ra vào đều khiến anh không nén được tiếng thổn thức.

Thế mà chỉ trong 2 giây, Vương Nhất Bác lại đẩy vào toàn bộ hạ thân, khiến anh co rúm lại, ham muốn càng nhiều hơn.

Cơ thể lắc lư theo chuyển động khiến đầu nhũ cương cứng cọ xát qua lại với tấm ga trải giường, làm bật ra tiếng thở đang bị kìm nén của Tiêu Chiến. Những âm thanh đó uyển chuyển lọt vào tai Vương Nhất Bác, biến thành âm thanh vừa nũng nịu vừa thuần khiết vừa dâm đãng.

Lòng bàn tay ướt đẫm nước mắt của Tiêu Chiến. Chất lỏng có chút mỏng manh mềm mại, có chút ấm áp.

Vương Nhất Bác nhớ tới lúc hắn và Tiêu Chiến tách rời khỏi nụ hôn, anh đã tiến đến một cách dè dặt như thế nào, lần mò tới tìm khóa thắt lưng của hắn. Trước khi cởi ra, anh còn ngửa đầu lên chớp đôi mắt sáng của mình, xác nhận lại với hắn là có được hay không.

Hắn gật đầu, Tiêu Chiến nhẹ nhàng cởi thắt lưng của hắn, giúp hắn kéo dây lưng xuống, và còn cách một lớp quần lót hôn nhẹ lên thứ đồ khổng lồ kia.

Làm việc tại WPU nhiều năm như vậy, Vương Nhất Bác đã quen với việc quan sát đánh giá mọi thứ. Nhưng Tiêu Chiến là một ngoại lệ, hắn thực sự không có cách nào để nhìn nhận một cách lý trí.

Thì ra Tiêu Chiến khi uống ít rượu một chút và không mấy phóng túng, có thể kích thích ham muốn ngược đãi của hắn.

Lối vào mềm mại nuốt lấy hắn rất chặt, thịt non mút lấy cách một lớp màng mỏng, tựa như đang liếm láp làm kích thích lên từng dây thần kinh của hắn.

Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn xuống nơi giao nhau của hai người, trong mắt đều là vẻ mê say. Hắn đặt một tay lên eo Tiêu Chiến, động tác đẩy đưa của hông càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Ham muốn quá tải khiến tất cả nhẫn nại của hắn đều bị đánh tan. Bên tai là tiếng rên rỉ nức nở, hắn tập trung đâm vào nơi căng chặt mà vô cùng trơn trượt và ẩm ướt của Tiêu Chiến.

Sự va chạm quá mức dữ dội này kèm theo tiếng nấc nghẹn ngào run rẩy của Tiêu Chiến kéo dài trong vài phút, Vương Nhất Bác mới tỉnh táo lại một chút.

Hắn dừng lại động tác đâm rút, nằm sấp trên lưng Tiêu Chiến thở ra một hơi, đồng thời trầm giọng khen anh:

"Ngoan."

"A....ưm..."

Tiếng thân thể va chạm, tiếng nước, tất cả vang vọng trong màng nhĩ của Tiêu Chiến, khiến anh hoa mắt chóng mặt.

Anh nghe âm thanh không chân thực này, chỉ có thể chật vật nhắm mắt mà ngoan ngoãn đáp lại trong cơn hoảng sợ dưới sự giam giữ của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác hôn nhẹ lên bả vai Tiêu Chiến, buông tay ra, và một lần nữa di chuyển ở phía sau.

Nhân lúc Tiêu Chiến thở gấp, hắn quỳ gối, tách mông Tiêu Chiến ra, nhìn thứ đồ của mình từ từ rút ra khỏi cơ thể Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vẫn duy trì tư thế phục tùng nằm quỳ trước người hắn, miệng huyệt ẩm ướt đỏ hồng hơi co giật theo nhịp hít thở dồn dập của Tiêu Chiến, lại theo động tác rút ra của gậy thịt mà trở nên nhạy cảm khép rồi lại mở.

Vương Nhất Bác bóp chặt bờ mông vừa mềm vừa mẩy, nhìn nơi đó vì hắn mà hưng phấn thẹn thùng, nhìn thế nào cũng không thể dời tầm mắt.

Hắn biết đối xử với bạn như thế này rất quá đáng. Nhưng hắn không còn cách nào khác.

Ai bảo lúc Tiêu Chiến bị bắt nạt, lại đáng thương như vậy chứ.

Dục vọng và lý trí là hai chuyện hoàn toàn trái ngược nhau. Tiêu Chiến càng ngoan ngoãn và đáng thương bao nhiêu, thì hắn sẽ càng không ngừng nhớ tới hình ảnh Tiêu Chiến dựa vào vòng tay người khác để tìm kiếm sự bảo vệ.

Lặp đi lặp lại, không thể chịu đựng được.

Mỗi lần nghĩ tới điều đó, máu trong người lại sôi trào mãnh liệt, mang theo những dục vọng bị cấm đoán cùng nhau tàn sát bừa bãi.

Vương Nhất Bác nhìn rồi lại nhìn, không kìm lòng mà cúi người xuống, cắn một miếng nhỏ vào sau gáy Tiêu Chiến.

Răng cắn rồi ngậm còn chưa đủ, Vương Nhất Bác nhất định phải thè lưỡi ra liếm hai lần, như thể đang nếm thử món tráng miệng tinh xảo nào đó.

"Đau....Vương Nhất Bác, đau quá....."

Tiêu Chiến không thể nhúc nhích bị cắn phát đau, cơ thể run rẩy càng khóc dữ hơn, khóc đến mức trong lòng Vương Nhất Bác cũng cảm thấy đau đớn:

"Cậu điên rồi Vương Nhất Bác....không làm nữa, tôi không muốn làm với cậu nữa...."

Vương Nhất Bác không muốn để ý đến nỗi sợ hãi của Tiêu Chiến, hắn đè nặng lên người anh, đợi đến khi tiếng khóc càng ngày càng lạc đi, cuối cùng mới chịu nhả ra.

Tiêu Chiến đã quá mệt vì phải quỳ xuống, lại bị đè đến mức khó chịu, Vương Nhất Bác hơi lùi lại ra một khoảng, anh không chịu đựng nổi nữa mà trườn lên phía trước.

Vương Nhất Bác nắm lấy eo anh rồi kéo lại một cách thô bạo. Tiêu Chiến không thể khống chế được hung khí đang sừng sững trước miệng huyệt của anh, chỉ có thể ý thức được cảm xúc mãnh liệt đang cuồn cuộn trong lồng ngực mình.

Sợ thì sợ, nhưng muốn nhiều hơn.

Muốn làm đến cùng, muốn cảm nhận được hoàn toàn, càng muốn ghi nhớ thật kỹ.

Sự ăn khớp có thể làm đánh tan rất nhiều chướng ngại, lúc làm tình, họ dường như tự nhiên vượt qua ranh giới bất an đó và chỉ tập trung vào những gì họ muốn nhất đang diễn ra lúc này.

Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, cử động hai tay đang bị trói, dùng âm thanh mềm mại trách móc, nói Vương Sir, cậu bị biến thái à.

"Ừ."

Âm thanh khàn khàn mang theo sự thờ ơ, giống như Vương Nhất Bác đang lẩm bẩm:

"Không quan trọng."

Tiêu Chiến muốn nghĩ như thế nào, lên án hắn ra sao, kháng nghị như thế nào, đều không quan trọng.

Vương Nhất Bác cụp mắt, hôn lên dấu răng mà hắn vừa để lại.

Ngày mai thức dậy, vẫn sẽ là bạn.

Cho nên ngày hôm nay, hắn có thể yên tâm khiến mình trở thành tình nhân biến thái nhất, xấu xa nhất trên giường của Tiêu Chiến.

"Dù sao thì ngày mai cậu sẽ không còn nhớ nữa."

Trước khi Tiêu Chiến có thể nắm bắt được sự dịu dàng thoáng qua kia, Vương Nhất Bác lại bịt miệng anh, dùng sức đẩy mạnh vào huyệt thịt, nơi dục vọng sâu thẳm không thể chịu đựng được của Tiêu Chiến.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro