Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6 - Trợ công Vũ Ngụy


Chờ Trần Vũ đi rồi, Tiêu Chiến lấy nước ấm đưa cho Cố Ngụy, mùi tuyết tùng quá nồng, anh không dám lại quá gần.

"Hôm qua tôi đã nói mấy câu với Vương Nhất Bác."

"Anh nói với hắn chuyện của Tỏa Nhi rồi à?"

"Còn chưa phải lúc, Tỏa Nhi còn quá nhỏ." Tiêu Chiến lắc đầu tiến vào phòng ngủ của Tiểu Tỏa, bé sữa còn đang quỳ gối trên giường gấp chăn.

Bộ dáng nỗ lực khiến người ta mềm lòng, Cố Ngụy cũng theo vào, "Tỏa Nhi giống anh, không chấp nhận bất cứ chỗ nào thiếu quy củ trên thế giới."

"Cậu thay quần áo cho Tỏa nhi đi, tôi đi làm bữa sáng."

Vì đánh dấu của Trần Vũ, Tiêu Chiến hiện không thể đứng chung một chỗ với Cố Ngụy, tin tức tố đánh nhau cảm giác hai người đều không dễ chịu, nói thật tin tức tố của Trần Vũ không dễ ngửi như của Vương Nhất Bác.

"Được, hôm nay tôi không uống sữa."

Cố Ngụy đã mở tủ quần áo lấy đồ cho Tỏa nhi, "Con nít lớn nhanh thật, rất nhiều quần áo không còn mặc được nữa."

"Nuôi Tỏa nhi tốn lắm ạ?"

"Có tốn nữa ta với cha con cũng nuôi nổi, hơn nữa Tỏa nhi lớn lên hai người bọn ta đều rất vui." Cố Ngụy đặt đồ phải mặc lên giường, hôn thật mạnh lên trán Tỏa.

Tiêu Tỏa vừa nghe đã vui vẻ, ôm mặt Cố Ngụy hôn lại, không quên mách chuyện tối qua.

"Tối hôm qua nếu không phải cha ôm con ngủ thì con đã bị ba ba trộm đi rồi, ba ba đẹp trai hơn Trần thúc thúc, có phải sẽ xấu xa hơn Trần thúc thúc không?"

Nói vậy tối qua Vương Nhất Bác đã nhìn thấy Tiêu Tỏa rồi, thế thì sớm hay muộn cũng không giấu được, Cố Ngụy bắt đầu lo.

Anh không nên dính đến Trần Vũ.

Lúc ăn cơm sáng Cố Ngụy vẫn là bộ dạng tâm sự nặng nề, Tiêu Chiến bưng ly sữa đậu nành, khuyên nhủ: "Đừng nghĩ đông nghĩ tây nữa, mấy ngày nay cảm xúc của cậu không ổn định tôi cũng không khuyên cậu, chờ thêm mấy ngày nữa chúng ta tâm sự kỹ."

"Mấy ngày nay anh nói với tôi cũng vẫn là đáp án đó, đặc biệt biết..." Thiếu chút nữa mang quan hệ của Vương Nhất Bác với Trần Vũ nói ngay trước mặt Tỏa nhi, may mà phản ứng kịp, "Dù sao chính là không được."

Tiêu Chiến cũng không tranh luận với anh, để anh ở nhà nghỉ ngơi tử tế, anh đưa Tỏa nhi đi học.

Trên đường đến trường, Tiêu Tỏa hỏi Tiêu Chiến vì sao lại phải cãi nhau với Cố Ngụy, bọn họ chưa từng như thế.

"Cái này không gọi là cãi nhau, Tỏa nhi." Gặp đèn đỏ, Tiêu Chiến duỗi tay sờ sờ mái tóc mượt mà của Tiêu Tỏa, "Là bọn ta không có ý kiến giống nhau về cùng một sự việc."

"Nhưng mà cha nuôi hình như không vui." Tiêu Chiến cúi đầu, ngón tay bụ bẫm vòng mọt vòng, như một cái bánh bao phiền muộn.

Đèn đỏ biến thành đèn xanh, đúng giờ cao điểm buổi sáng, Tiêu Chiến chậm ấn ga một tẹo, xe sau đã bắt đầu bấm còi inh ỏi.

"Tiêu nhi cảm thấy Trần thúc thúc là người xấu sao?"

Tiểu Tỏa không trả lời anh, bé không biết nói thế nào, hôm qua lời Trần Vũ nói bé không thích, nhưng mà trông người ta cũng không giống người xấu.

Cuối cùng, như là đã suy xét cẩn thận, Tiêu Tỏa lắc đầu, "Trần thúc thúc không phải người xấu."

"Thế Trần thúc thúc làm ba nuôi của con có được không?"

Ngón tay của Tiểu Tỏa nắm càng chặt, Tiêu Chiến đã nói với bé, cha nuôi mỗi tháng đều sẽ khó chịu, nhưng có ba nuôi thì sẽ không khó chịu nữa.

Thấy bé vẫn còn do dự, Tiêu Chiến chỉ vào một cảnh sát giao thông ở giao lộ phía trước nói, "Trần thúc thúc còn là cảnh sát nữa đó, có thể bảo vệ cha nuôi."

"Thế thì con muốn Trần thúc thúc làm cha nuôi của con."

Chỉ cần qua cửa này của Tiêu Tỏa, bên phía Cố Ngụy liền dễ nói chuyện, Tiêu Tỏa mới là người có địa vị số một trong nhà.

Tiêu Chiến không ngờ nhanh như thế đã gặp Trần Vũ, lại còn ở khoa cấp cứu, có điều lần này không phải cậu đưa người khác tới, mà là chính cậu bị đẩy vào.

"Đồng nghiệp của cậu đi rồi." Tiêu Chiến nhìn cái tay bó bột của cậu, "Bộ dạng này của cậu cũng không thể lái xe, bảo người nhà đến đón đi."

"Không cần, tôi gọi xe."

Tiêu Chiến gật đầu, không đến nỗi không thể tự lo, mới ra khỏi phòng trị liệu, nhìn thấy thân ảnh cách đó không xa đang đi tới, lại lui về.

"Không cần gọi xe, có người tới đón cậu."

Trần Vũ nghi hoặc mà ngẩng đầu, Vương Nhất Bác vừa vặn tiến vào, trong nhất thời phòng trị liệu chỉ có ba người bọn họ.

"Ca? Sao anh lại tới đây?"

Ánh mắt Vương Nhất Bác dừng trên người Tiêu Chiến, người sau hơi nhún vai, "Cũng không phải Cố Ngụy đánh, em trai cậu sáng nay tự mình đi làm đã bị xin tí huyết."

"Cảm ơn."

"Nên làm thôi, cảnh sát Trần bị thương ở tay, tuy rằng đã bó bột, nếu không ra ngoài làm nhiệm vụ thì có thể đi làm bình thường, ngày thường chú ý hơn chút là được." Tiêu Chiến ngữ khí bình đạm, chính là bộ dạng bình thường lúc giao lưu với người nhà bệnh nhân.

Nên nói cũng đã nói, Tiêu Chiến liền xoay người đi ra ngoài.

"Một mình em đánh xe về là được, công ty của anh..."

Trần Vũ biết Vương Nhất Bác ngày thường bận cỡ nào, mới nói một nửa đã bị Vương Nhất Bác ném lại một câu em tự gọi xe đi rồi cũng đi theo ra ngoài.

Thế nên ảnh đến đây một chuyến là vì cái gì?

Chỉ để xem mình chết hay chưa sao?

Trần Vũ hùng hùng hổ hổ tự đánh xe, vừa đi ra ngoài vừa gửi tin nhắn hỏi Cố Ngụy thế nào.

Tuy rằng đối phương không trả lời, nhưng tốt xấu cũng chưa block cậu.

Nghĩ đến sáng nay, Trần Vũ cau mày, vì sao Cố Ngụy lại có phản ứng dữ dội như thế với anh trai mình, "Chẳng lẽ..."

Cũng không có khả năng, Tiêu Chiến nói Cố Ngụy chưa từng bị đánh dấu.

Dù có tẩy đánh dấu cũng phải có dấu vết.

Cái này còn khó phá hơn phá án, nhưng Cố Ngụy nhất định biết gì đó, chẳng lẽ Omega năm đó chính là bạn của Cố Ngụy?

Thế thì khả năng lớn nhất có lẽ đó là... Omega của Tiêu Chiến?

Đang lúc Trần Vũ hao hết tâm tư cân nhắc, Vương Nhất Bác đã ngồi trước mặt Tiêu Chiến.

"Chuyện gì?" Tiêu Chiến cũng không ngờ hắn sẽ cùng lại đây.

Càng sợ cái gì cái đó càng tới, lúc Vương Nhất Bác nhắc đến Tỏa nhi, trái tim treo lơ lửng của Tiêu Chiến xem như đã chết.

"Đứa bé kia, vẫn luôn là anh và Cố Ngụy nuôi sao?"

Hiện tại không có người bệnh, bên ngoài cũng có nhiều người đang bận rộn, Tiêu Chiến không lấy cớ đi ra ngoài, "Ừ, tôi một Alpha chăm trẻ không được chu đáo, cho nên cậu ấy giúp đỡ."

"Anh nuôi rất tốt, nó ngoan lắm." Tuy rằng hôm qua gặp mặt không quá vui vẻ, nhưng hắn có thể nhìn ra đứa bé rất ngoan.

Trong lòng Tiêu Chiến lộp bộp một chút, có chút căng thẳng nói, "Cậu muốn nói gì thì nói đi, đừng quanh co lòng vòng."

Anh vẫn đang đánh cược, Vương Nhất Bác còn chưa biết sự tình.

"Thế tôi nói thẳng vậy, em trai tôi chưa từng yêu đương, nó đối với Cố Ngụy là rất nghiêm túc, cho nên muốn nhờ anh hỗ trợ, khiến Cố Ngụy cho nó một cơ hội."

Dù sao cũng là em trai mình, Vương Nhất Bác vẫn hy vọng Trần Vũ có thể theo đuổi thành công người mình thích.

Thấy Tiêu Chiến không nói gì, Vương Nhất Bác lại bổ sung: "Con dù là của anh hay của anh ấy, nó đều sẽ xem như con của mình, sẽ không vì hai người ở bên nhau mà có gì thay đổi cả."

Nghe đến đó, Tiêu Chiến hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hóa ra Vương Nhất Bác hỏi đến Tiêu Tỏa là vì chuyện này.

"Chờ kỳ động dục của cậu ấy qua đi, tôi sẽ tâm sự với cậu ấy tử tế, mặt khác cũng chỉ có thể nghe ý trời."

"Vậy cảm ơn bác sĩ Tiêu Chiến, một mình nuôi con thực sự vất vả, có yêu cầu gì hỗ trợ, có thể gọi cho tôi."

Tiêu Chiến nhìn bóng Vương Nhất Bác rời đi, lại nhìn cái danh thiếp hắn vừa đặt trên bàn mình, đột nhiên cảm thấy hốc mắt hơi nóng, trong lòng cũng chua xót.

"Cậu đã tự mình nuôi con bao giờ đâu mà biết là vất vả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #abo#bjyx