Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52 - Cục diện tất thắng


Hiểu được dụng ý của Vương Nhất Bác, có điều hiện tại Tiêu Chiến nhìn không được tình huống bên trong, di động của ông Tiêu lại ở trạng thái tắt máy.

Hoàn toàn không rõ bây giờ là tình huống gì.

Cảm xúc nghiêm túc của người lớn lây qua trẻ nhỏ, Tỏa nhi có chút căng thẳng túm chéo áo mình, "Có phải ba ba không đánh lại người xấu không cha?"

"Cha vào xem, Tỏa nhi con với Cao Phong thúc thúc ở bên ngoài nhé."

Nghe xong lời nói vô tâm của Tỏa nhi, Tiêu Chiến thế nào cũng không chờ được bên ngoài, bảo Cao Phong giúp trông hộ Tỏa nhi, tự mình đẩy cửa bước vào.

Trần Vũ đang lập biên bản cho mấy người kia, Vương Nhất Bác cũng ngồi một bên, cúi đầu không biết đang xem cái gì.

Mấy người bị động tĩnh ngoài cửa hấp dẫn, Vương Nhất Bác đứng dậy bước qua, "Chuyện ở bệnh viện giải quyết xong chưa? Tỏa nhi ở văn phòng của Hàn Hiểu, vì văn phòng của em..."

Theo bản năng Vương Nhất Bác không muốn Tiêu Chiến nhìn thấy chuyện như này, ôm lấy anh định đi ra ngoài.

"Để anh xem xem họ hàng nào lại tốt bụng như vậy muốn làm chủ thay anh." Tiêu Chiến đã nhìn hết mấy người ở đây, cũng chỉ quen mỗi Vương Nhất Bác và Trần Vũ.

Ý thức được người tiến vào chính là đương sự, mấy người vừa nãy còn khí thế ngút trời bây giờ bốn mắt nhìn nhau, sau đó đều chột dạ cúi đầu.

Trần Vũ ở đối diện nhìn cười, quay đầu nói với Tiêu Chiến, "Bác sĩ Tiêu, anh xem mấy vị quần chúng có tâm này có phải họ hàng thân thích của anh không?"

"Không quen biết, chưa từng nhìn thấy bao giờ, đâu ra thế?"

Ngữ khí của Tiêu Chiến lạnh nhạt hiếm có, đối với Tần Hồng Anh và ông Tiêu anh có rất nhiều bất lực, nhưng đối với loại diễn viên quần chúng chả biết chui từ lỗ nẻ nào lên này, anh thật sự không cần khách sáo.

Thật ra sự tình đã giải quyết gần xong rồi, nhưng vì Tiêu Chiến xuất hiện lại bắt đầu phát triển theo một hướng khác.

Nói trắng ra là, Vương Nhất Bác có rất nhiều năng lực để trấn áp chuyện này xuống, nhưng việc Tiêu Chiến đứng ra xác nhận không quen đám người này đã trực tiếp đóng đinh người giật dây sau màn lên bàn thẩm phán.

"Đương sự còn không quen biết mấy người, mấy người còn có gì muốn nói không?" Trần Vũ tuy nãy giờ vẫn luôn nghiêm túc, đối mặt với cảnh tượng này cũng không thể nhịn cười.

Trần Vũ nghĩ nếu ngồi đối diện là cha của Tiêu Chiến thì cậu sẽ ứng đối thế nào, để có thể vừa bảo vệ Vương Nhất Bác vừa không đắc tội cha của Tiêu Chiến, nhưng không ngờ lại là tình huống hài kịch này.

Thật sự lúc nhìn ra người đến quậy không phải họ hàng thân thích của mình, trong lòng Tiêu Chiến cũng thở dài nhẹ nhõm, anh còn lo nếu thật sự là Tần Hồng Anh và ông Tiêu bày mưu tính kế thì quan hệ của bọn họ khó tránh khỏi một lần nữa lâm vào bế tắc.

Người bị vạch trần tự nhiên không có lời gì để nói, giảo biện cũng chả thể giảo biện, chỉ có thể thẳng thắn mọi chuyện.

"Chúng ta đi đón Tỏa nhi trước, chỗ này giao cho Trần Vũ là được."

Lần này Tiêu Chiến không ngoan cố nữa, cùng Vương Nhất Bác đi ra ngoài.

Tỏa nhi vừa thấy hai người đi ra liền vội vàng chạy qua, "Ba ba có thắng không?"

"Có cha con ở đây sao ba ba thua được?"

Vương Nhất Bác đột ngột nói một câu làm Tiêu Chiến hơi ngượng, có đôi khi Vương Nhất Bác nói chuyện thực sự có thể xiên thẳng vào ngách tim Tiêu Chiến.

Một nhà ba người nắm tay trở về văn phòng, Tiêu Chiến nhắc tới Hàn Hiểu, ngữ khí có tí không quá cao hứng, "Lần sau em có việc thì bảo Tỏa nhi đi theo Cao Phong đi, đừng để nó đi đến chỗ Hàn Hiểu."

"Anh cảm thấy Hàn Hiểu có vấn đề?"

"Cũng không hẳn, anh chỉ thấy cô ấy đối với Tỏa nhi có hơi dữ." Từ góc độ khách quan mà nói, Hàn Hiểu người này có chuyện gì cũng đều bày ra bên ngoài.

Như lần đầu tiên mình đưa Tỏa nhi đến Vương thị, Hàn Hiểu đến căn-tin bất quá chính là để tìm hiểu thân phận của mình và Tỏa nhi, đã biết được cái cô muốn biết, sau đó không có giao thoa, cho dù ngẫu nhiên gặp phải, cũng chỉ lễ phép xa cách chào hỏi một câu mà thôi.

"Không có lần sau, lần sau chuyện xảy ra đột ngột, em đúng là không ngờ tới." Vương Nhất Bác biết lúc ông Tiêu giao cái USB kia cho mình, người phía sau màn sẽ xuống tay từ phương diện khác, chỉ không ngờ bọn họ gấp đến thế.

Làm Tỏa nhi tránh ở văn phòng của Hàn Hiểu cũng chỉ là bất đắc dĩ.

"Cổ cũng dữ với anh à?"

Tiêu Chiến không phủ nhận, nhưng cũng thấy có thể hiểu được, "Phát sinh ra chuyện như thế, em lại bị đưa đi lập biên bản, cô ấy gấp đế mức không có tâm tình gì cũng là bình thường."

"Để em cắt kỳ nghỉ của cổ."

Trừ lương đối với Hàn Hiểu không đau không ngứa, kỳ nghỉ mới là mệnh môn của cô, Vương Nhất Bác cũng không phải nói giỡn, trực tiếp gọi điện cho bên nhân sự.

"Thật sự đúng ra là không có việc gì." Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác hơi chuyện bé xé ra to, nhưng điện thoại cũng đã gọi rồi, cái anh cảm thấy không cần thiết giờ cũng là cần thiết.

Chẳng mấy chốc, điện thoại của Hàn Hiểu đã đánh tới.

"Vương Nhất Bác cậu có bệnh hả? Cắt kỳ nghỉ của tôi làm cái gì?" Thanh âm gấp gáp nghe là biết cô rất để ý, Tiêu Chiến ở cạnh nghe mà hơi xấu hổ.

"Còn dữ như vậy? Thế cắt luôn kỳ nghỉ đông đi." Vương Nhất Bác nhíu mày, đúng là dữ thật, xem ra vẫn là công việc chưa đủ bận.

Đối diện một trận hùng hùng hổ hổ, còn không quên bắt Vương Nhất Bác đến văn phòng của cô mang đám tranh vẽ của Tỏa nhi đi.

"Anh với Tỏa nhi nghỉ ở văn phòng một lát, em đi lấy tranh."

Không biết còn tưởng danh tác nào, còn cần Vương Nhất Bác tự mình đi lấy.

"Không cần đi lấy liền liền, đợi..." Lúc nói chuyện, Tiêu Chiến vô cùng liếc Tỏa nhi, yên lặng đỡ trán.

Tiểu gia hỏa vùi đầu hì hụi, đã hoàn thành một thiên đại tác phẩm trên mặt bàn của Vương Nhất Bác, mặt bàn vốn trơn bóng giờ đều là hoa lá hẹ chói lóa.

Vương Nhất Bác nhìn theo tầm mắt Tiêu Chiến, mày không hề cau một chút nào, chỉ bảo Tỏa nhi cẩn thận một chút, với không tới thì nhảy luôn lên bàn mà vẽ.

"Sao em không hái luôn cả ông trời xuống cho nó đi?"

Trước có mình Cố Ngụy chiều còn đỡ, giờ thêm cả Vương Nhất Bác với Trần Vũ sủng nịch vô hạn, Tiêu Chiến tức cũng không được cười cũng không được.

"Tỏa nhi từng ngồi máy bay bao giờ chưa con?"

"..."

Tiêu Chiến cạn lời, bây giờ đã cảm thấy Vương Nhất Bác đi lấy tranh còn đỡ, ít nhất đừng ở đứng đây chọc tức anh.

Một ngày xảy ra quá nhiều chuyện, đến tối Tiêu Chiến mới sực nhớ ra để hỏi chuyện ông Tiêu.

"Em vốn định để anh tối nay cùng chú ăn một bữa cơm, nhưng từ sau khi ông rời Vương thị đã mua vé máy bay đi luôn, ông đến Hải Thành đến cả phòng khách sạn cũng không đặt."

Nghe Vương Nhất Bác nói thế, Tiêu Chiến đại khái đoán được ý đồ ông Tiêu đến, chỉ là tới thăm dò quan hệ của bọn họ mà thôi.

Tết Đoan ngọ ở trong nhà, ông Tiêu đã từng nói qua, tình hình kinh tế của Vương Nhất Bác tương đối tốt, bảo mình suy xét nhường quyền nuôi nấng Tỏa nhi cho Vương Nhất Bác.

Sau đó lại biết mình với Vương Nhất Bác giờ đã ở bên nhau, đương nhiên là phải đến đây thăm dò sự thật.

Vương Nhất Bác mím môi, kể lại toàn bộ chuyện hôm nay ở phòng họp cho Tiêu Chiến, một chữ cũng không sai.

Trong phòng im lặng thật lâu, Tiêu Chiến mới nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Quan hệ của anh với hai người họ, hình như luôn là biến khéo thành vụng."

Lấy danh nghĩa người nhà, đâm đối phương bị thương vô số lần, vết sẹo trong lòng sẽ luôn ở đó, thi thoảng nhớ đến sẽ vẫn ngứa ngáy.

Tỏa nhi nằm giữa hai người sớm đã ngủ khò khò, cũng không biết mơ thấy gì, thi thoảng nói mơ đôi câu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #abo#bjyx