Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5 - Cha con gặp gỡ


Cố Ngụy sợ Tiêu Chiến thật sự tìm cho Tỏa Nhi một người ba không minh bạch, đồng ý đến kỳ động dục thì ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày suy nghĩ đàng hoàng một chút.

Nhưng chuyện ngoài ý muốn lại đến trước cả ngày mai.

Sau nửa đêm Cố Ngụy vẫn sốt cao, tin tức tố tán loạn, Tiêu Chiến suýt chút nữa bị anh bức vào kỳ mẫn cảm.

"Buổi chiều có phải cậu lại tiêm thêm một liều thuốc ức chế không?"

Người đang ý thức mơ hồ lung tung ừ mấy tiếng, còn nói mình ngủ một lát sẽ đỡ, sự thật là bây giờ có đưa vào viện người ta cũng chỉ bắt anh cố mà chịu.

"Trên người cậu còn đánh dấu của Trần Vũ, tin tức tố của tôi sẽ chỉ càng làm cậu thêm khó chịu, tôi bảo Trần Vũ đến có được không?"

Cố Ngụy lắc đầu nói mình ngủ một lát sẽ đỡ, nhưng rõ ràng khóe mắt cũng đã ầng ậng nước, Tiêu Chiến thực sự không nhìn nổi, vẫn gọi điện cho Trần Vũ.

"Tôi sẽ canh chừng cậu, không cho cậu ta làm loại chuyện đó với cậu."

Anh sẽ không để Cố Ngụy đi con đường của mình.

Nhận được điện thoại của Tiêu Chiến, Trần Vũ lập tức cầm chìa khóa xe ra cửa, vừa đến gara lại vòng về, đẩy cửa phòng Vương Nhất Bác phát hiện hắn còn chưa ngủ.

"Ca, lái xe đưa em đến nhà Cố Ngụy."

Trên đường đi, Trần Vũ lại gọi điện cho Tiêu Chiến, xác nhận Cố Ngụy thật sự không cần đi viện mới thoáng thả lỏng.

Cũng còn may...

"Hai người bọn họ là ở cùng một chỗ sao?"

"Ừ, chắc thế."

Vương Nhất Bác biết Trần Vũ gấp, lái xe thực sự nhanh, tới nơi lại ma xui quỷ khiến thế nào đó lại còn theo cậu lên lầu.

Con số trên thang máy nhảy lên, cuối cùng tới tầng 13, Trần Vũ theo số nhà Tiêu Chiến nhắn tìm đến cửa.

"Ở đây."

Vương Nhất Bác giơ tay gõ cửa, Trần Vũ đi qua đi lại vội vàng gõ mấy cái, sau đó nghe được tiếng chốt mở.

Nếu thời gian có thể trở về một chút, Tiêu Chiến nhất định sẽ dặn Trần Vũ đến một mình, thậm chí có thể sẽ không cho Trần Vũ đến.

Trần Vũ đi thẳng vào phòng Cố Ngụy còn chưa tính, Vương Nhất Bác đi theo vào nhà là chuyện gì thế này.

Tin tức tố vị chanh xanh trong phòng Cố Ngụy dần bị tin tức tố tuyết tùng bao vây, Tiêu Chiến giọng điệu nghiêm trọng mở cửa cảnh cáo Trần Vũ, "Chỉ cho phóng tin tức tố, mặt khác..."

Nửa câu sau Tiêu Chiến không nói, nhưng ánh mắt nhìn xuống thân dưới của Trần Vũ đã biểu đạt ý tứ hết sức rõ ràng.

Chuyện giơ tay chém xuống, Trần Vũ tin Tiêu Chiến làm được.

"Tôi biết."

Tin tức tố bức anh khó chịu, Tiêu Chiến nghe Trần Vũ bảo đảm xong đóng cửa lại, chút sức lực đối kháng quanh thân cũng biến mất.

Nhìn cái người đang ngồi lù lù bất động trên sô pha, cái tên suýt bị Tiêu Chiến buột miệng thốt ra anh lại nuốt vào.

"Cái đó... cậu với Trần Vũ là quan hệ gì thế?"

Tầm mắt của Vương Nhất Bác dừng trên người Tiêu Chiến, vẫn hỏi ra thắc mắc trong lòng, "Chúng ta đã từng gặp ở đâu chưa nhỉ?"

"Từng gặp rồi."

Sao lại chưa gặp? Tôi lúc trước hảo tâm muốn đưa cậu đi bệnh viện, cậu bị người ta hạ dược thú tính quá độ làm tôi một Alpha mang bầu một thằng nhóc, nhưng mấy cái này đương nhiên tôi không thể nói cho cậu biết.

"Xét cho cùng thì mặc đồ Tây đứng điều khiển giao thông ở ngã tư, thực sự muốn người ta không chú ý cũng không được."

Lời nói dối hoàn mỹ nhất, chính là nói thật.

Vương Nhất Bác lắc đầu cười một chút, đứng dậy chuẩn bị rời đi, xem ra đáp án mà hắn muốn cũng không có ở đây.

"Đêm nay em trai tôi đành phiền bác sĩ Tiêu."

Người còn chưa ra tới cửa, cửa một căn phòng nhỏ bên cạnh đã mở, một nhóc tì búng ra sữa dụi mắt từ trong đi ra.

"Cha, cha với cha nuôi còn chưa ngủ được sao?"

Tim Tiêu Chiến thót lên tận họng, hai bước lớn bước qua, chắn giữa hai người, dỗ Tiêu Tỏa về phòng tiếp tục ngủ.

Nhưng Tiêu Tỏa vẫn nhìn thấy Vương Nhất Bác.

Không phải người giống ba ba, mà chính là ba ba.

"Cha, ba ba là đến nhà bắt nạt cha sao?" Biểu cảm của Tiêu Tỏa khi nhìn về phía Vương Nhất Bác, là chán ghét thuần túy.

Một tiếng ba ba làm Vương Nhất Bác sững sờ tại chỗ, đầu óc như máy tính bị lag, thong thả mà nhìn về phía Tỏa nhi, "Cháu nói ai là ba ba của cháu?"

"Nó chưa tỉnh ngủ nhìn ai cũng giống ba ba, cậu không cần để ý, tôi dỗ nó ngủ trước, cậu cứ tùy tiện."

Tiêu Chiến ôm Tỏa nhi về phòng, đóng cửa lại nhỏ giọng uy hiếp, "Ba ba mà biết con là con của hắn, hắn sẽ mang con đi, sau đó con sẽ không được gặp cha nữa."

Cục sữa nhỏ đang nắm nắm đấm chuẩn bị đánh người trong nháy mắt liền an tĩnh trong ngực Tiêu Chiến, "Thế đêm nay cha ngủ cùng con được không? Con sợ ba ba trộm con đi mất."

"Được, đêm nay cha bồi con ngủ."

Không có tâm tư quản người bên ngoài đã đi hay chưa, lăn lộn cả đêm rồi Tiêu Chiến cũng mệt mỏi, ôm Tiêu Tỏa chưa được bao lâu đã ngủ.

Nhìn cửa phòng đóng chặt, Vương Nhất Bác không dám mạo phạm.

Đứa bé kia thật sự rất giống Tiêu Chiến, gần như là bản sao thu nhỏ của anh, nhưng hận ý trong mắt nó là cái gì chứ?

Dù cho hai người một lớn một nhỏ không ai nói dối, thế thì ba ba của bé sữa kia đã làm ra tội ác tày trời gì, bé sữa vì sao lại gọi Tiêu Chiến là cha?

Alpha làm ba Omega làm cha, mãi đến khi xe lái về đến gara nhà mình, Vương Nhất Bác vẫn không chải vuốt được rõ ràng quan hệ trong đó.

Bốn lớn một nhỏ trải qua một đêm hỗn loạn.

Cố Ngụy vừa mở mắt nhìn thấy Trần Vũ nằm bò ở mép giường, cảm thấy toàn bộ là lơ mơ, như đang nằm võng trong rừng tuyết tùng vậy.

Bởi vì sốt cao giọng có chút ấm ách, anh đẩy đẩy tay Trần Vũ, câu hỏi đầu tiên sau khi tỉnh dậy là, "Tiêu Chiến đâu?"

"Chắc là ở bên ngoài với ca ca đi, tối qua em uống rượu, bảo anh trai em lái xe đưa qua đây." Trần Vũ đứng dậy giãn gân cốt một chút, lại nhìn sắc mặt Cố Ngụy cơ hồ đã không đúng rồi.

Một khả năng nào đó xuất hiện trong đầu, trái tim Cố Ngụy kinh hoàng, anh cuống quýt xốc chăn xuống giường, gấp đến độ lảo đảo.

Trần Vũ hỏi anh vội cái gì, tay vừa đụng phải tay anh đã bị anh ném ra.

Mở cửa, phòng khách không có một ai, Cố Ngụy lạnh mặt hỏi Trần Vũ, "Anh trai cậu có phải tên Vương Nhất Bác không?"

"Sao anh biết..."

"Cút!"

Không thể nào, giữa anh và Trần Vũ là không thể nào.

Anh không thể ở bên em trai của Vương Nhất Bác.

Động tác của hai người đánh thức Tiêu Chiến và Tiêu Tỏa ở phòng bên, Tiêu Chiến hôn trán Tiêu Tỏa một cái, mới ra cửa xem tình hình.

"Hai người mới sáng đã ồn ào cái gì thế?"

Tối qua lúc thức dậy đi tiểu đêm anh đã lén qua phòng Cố Ngụy dòm, Trần Vũ quy quy củ củ mà phục ở mép giường.

"Anh ấy nghe thấy tên anh trai tôi đột ngột nổi giận." Say rượu lại phóng thích lượng tin tức tố lớn, Cố Ngụy lại cãi nhau với mình, Trần Vũ hiện tại có chút thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.

Tiêu Chiến gãi đầu, "Cậu ấy cứ đến kỳ động dục là thế, nhìn ai cũng không vừa mắt, có thể là thấy tên của anh trai cậu không dễ nghe."

Nếu là trước đó hai ngày, Trần Vũ có khi đã thực sự bị Tiêu Chiến lừa mà cho qua, nhưng bây giờ rõ ràng có thể nhìn ra Tiêu Chiến đang nói dối.

Chẳng lẽ giữa Cố Ngụy và anh trai cậu...

Không, không thể nào, Cố Ngụy chưa từng bị ai đánh dấu.

Cho nên Omega mà anh trai cậu đánh dấu đêm đó không thể là Cố Ngụy, nhưng mà phản ứng sáng nay của Cố Ngụy, là vì cái gì chứ?

"Cút, tôi không muốn nhìn thấy cậu."

Cố Ngụy có chút váng đầu, vừa đặt mông lên sô pha, đã chỉ ra cửa chính bảo Trần Vũ cút.

Không muốn nói chuyện, bây giờ cũng không phải là thời cơ tốt để mà nói chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #abo#bjyx