Chương 25 - Chia sẻ gánh nặng
Chia sẻ trách nhiệm
Rất xấu hổ, Tiêu Chiến bảo Trần Vũ mở còng cho Vương Nhất Bác, "Đừng quậy nữa, đã đủ loạn rồi."
Tỏa nhi dựa vào vai Trần Vũ, thi thoảng lại quẹt một chút.
Vừa rồi đúng là khóc thảm.
Trần Vũ đưa chìa khóa cho Tiêu Chiến, "Em với Cố Ngụy đưa Tỏa nhi vào ngủ trước, hai người có chuyện thì nói chuyện, có giận thì trút ra."
Có lẽ là Vương Nhất Bác bị bắt, Tỏa nhi có cảm giác an toàn, nghe lời đi theo Trần Vũ và Cố Ngụy đi vào.
Giường Tỏa nhi nhỏ, Trần Vũ với Cố Ngụy mỗi người nằm nghiêng một bên Tỏa nhi nằm ở trong, lúc thì nhìn Trần Vũ lúc thì nhìn Cố Ngụy.
"Anh thả chút tin tức tố đi."
Cố Ngụy thử thả ra một chút, mùi chanh xanh thơm mát quẩn quanh chóp mũi, một lát sau mùi tuyết tùng cũng vây đến, nhưng cũng không cường thế.
"Anh trai em đang kỳ mẫn cảm, em dùng tin tức tố bảo về anh một chút."
Cố Ngụy ho nhẹ một tiếng, "Anh biết, em không cần giải thích."
"Cha có đánh thắng được ba ba không?" Tỏa nhi thích tin tức tố của Cố Nguỵ, cho nên tay nhỏ bắt lấy cổ áo Cố Ngụy ủn vào ngực anh.
Trần Vũ cười nhóc như một con heo nhỏ.
Cậu đã có thể tưởng tượng được, về sau nếu mà Cố Ngụy sinh con, bọn họ một nhà ba người, hoặc một nhà bốn người, sẽ là bộ dạng gì.
Người một nhà ở bên nhau, vốn phải là bộ dạng hạnh phúc.
Nếu không có sự cố năm đó, anh trai cậu với Tiêu Chiến phải chăng có thể sẽ có những kết cục khác nhau?
"Ba ba không đánh cha đâu, Tỏa nhi, ba ba rất yêu hai người."
Thấy Trần Vũ nói tốt cho Vương Nhất Bác, Tỏa nhi liền ngậm miệng không để ý đến cậu, Cố Ngụy nhéo mặt nó, "Ba ba không yêu con hay sao? Tỏa nhi."
Tiểu gia hỏa vẫn trầm mặc, Cố Ngụy nhẹ nhàng thở dài một hơi, giương mắt đối diện với Trần Vũ, "Vương Nhất Bác nếu mà là người xấu thì tốt rồi."
"Thế thì em nhất định sẽ lấy đại nghĩa diệt thân bắt nhốt ảnh lại." Trần Vũ nhìn ra cảm xúc của Cố Ngụy cũng không tốt, cố tình nói thế để trêu anh.
Cố Ngụy cười vẻ lười nhác, cúi đầu thấy Tỏa nhi hai mí mắt đã đánh nhau, trẻ con sau khi khóc chính là dễ dàng buồn ngủ, Trần Vũ kéo chăn lên trên.
Nghe được tiếng ngáy của Tỏa nhi, Trần Vũ có chút kinh ngạc, "Còn nhỏ như thế mà đã ngủ ngáy à?"
"Lần nào khóc xong ngủ nó đều sẽ ngáy."
Trong phòng, vị tuyết tùng bao phủ lấy vị chanh xanh, mùi nhàn nhạt. Cổ áo Cố Ngụy bị Tỏa nhi túm mở, Trần Vũ nhìn mà khô khát, mắt phải nhìn về phía khác.
"Lần này kỳ mẫn cảm của em sao em không tới tìm anh?"
Cố Ngụy biết rõ còn cố hỏi, Trần Vũ không trả lời anh, gối đầu lên tay, nhìn gáy Tỏa nhi.
Một số hình ảnh trùng điệp trong trí nhớ.
"Cái gáy của nó rất giống anh trai em," nói nữa thì cũng buồn cười, chính diện toàn bộ giống Tiêu Chiến, chỉ có phía sau cái gáy này cực kỳ giống Vương Nhất Bác.
Từ nhỏ đến lớn, Vương Nhất Bác gần như đều đi trước mặt cậu.
Cảm giác trời mà có sập xuống, cũng có Vương Nhất Bác gánh.
"Cố Ngụy, anh trai em thật sự rất tốt, chuyện năm ấy, anh ấy vẫn luôn tự trách, em cũng không phải bán thảm hộ anh ấy, chỉ là..." Cục diện hiện giờ, thật sự không xứng với nỗi khổ mà cả Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến phải chịu.
Tỏa nhi lại còn nhỏ như thế.
"Anh biết, anh cũng vẫn không thể nào tự tha thứ cho mình, nếu đêm đó anh đến sớm hơn một chút, có phải tất cả ít nhất sẽ không tồi tệ như vậy."
Cố Ngụy oán hận bản thân từng hận Vương Nhất Bác, hiện giờ vẫn chưa tiêu tan.
"Không phải anh sai, đừng nghĩ nhiều." Ngoài miệng thì nói Cố Ngụy đừng nghĩ nhiều, nhưng trong lòng Trần Vũ cũng không dễ dàng gì, "Cũng chẳng biết hai người bọn họ ở ngoài kia nói chuyện gì, đêm nay Tiêu Chiến vì sao cũng khóc thế?"
"Trần Vũ, anh muốn cùng Tiêu Chiến lãnh chứng."
Trong lúc nhất thời căn phòng nhỏ chỉ có tiếng Tỏa nhi ngáy, Trần Vũ và Cố Ngụy đối diện nhau trong bóng đêm, một người ngỡ ngàng, một người kiên quyết.
Ở phòng ngoài, Tiêu Chiến sau khi tháo còng cho Vương Nhất Bác, hai người ngồi đó chẳng ai nói gì.
Tiêu Chiến không biết nói gì, Vương Nhất Bác không dám nói gì.
Đêm đã rất sâu, ngoài cửa sổ trời bị nhuộm thẫm, Tiêu Chiến đột nhiên đứng dậy rót cho Vương Nhất Bác một cốc nước.
"Uống miếng nước rồi cùng Trần Vũ đi về đi."
Tay Vương Nhất Bác rất lớn, cái cốc trong tay hắn trông cũng nhỏ, Tiêu Chiến còn nhớ rõ sức lực của đôi tay này, khống chế anh trên nắp xe.
Hắn xin tha, nhưng Vương Nhất Bác thần chí không rõ không hề buông tha anh, lúc khoang sinh sản bị hắn cường ngạnh thọc vào, thật sự quá đau.
Đau hơn cả lúc sinh Tỏa nhi, bởi vì lúc ấy cả sự tôn nghiêm và trong sạch của anh đều bị Vương Nhất Bác đâm nát.
"Về sau tôi sẽ tận lực không xuất hiện trước mặt Tỏa nhi nữa, nhưng tôi hy vọng..." Vương Nhất Bác cảm thấy yết hầu nghẹn phát đau, gian nan phát ra tiếng, "Anh đừng cố chống đỡ một mình, cho tôi chia sẻ một chút, dù là chia sẻ về tiền bạc thôi cũng được."
"Tôi nói rồi, cậu không cần chuộc tội, tôi cũng không hề ngăn cậu gặp Tỏa nhi, cậu cho tôi một chút thời gian được không? Đừng ép tôi."
"Là anh đang ép chính mình."
"Tôi không có."
Sau khi phản bác theo bản năng, Tiêu Chiến cũng ngẩn cả người, hình như anh đã đem sự yếu đuối của chính mình tự tay đặt vào tay Vương Nhất Bác.
"Tôi biết tôi không có tư cách nói thích anh, càng không có tư cách nói cái gì mà cùng anh ở bên nhau."
Sau khi biết Tiêu Chiến là "Omega" đêm đó, Vương Nhất Bác biết mình đã hoàn toàn mất đi tư cách.
"Điều này không liên quan gì đến tư cách, tôi không thích Alpha."
"Được, không liên quan gì đến chuyện đó, nhưng mà Tiêu Chiến, tôi chỉ là lấy thân phận ba ba của Tỏa nhi, khẩn cầu anh, chia cho tôi một nửa trách nhiệm có được không?" Ít nhất, hắn muốn cuộc sống của Tiêu Chiến sau này nhẹ nhàng một chút, Tỏa nhi không phải chỉ là chuyện của một mình Tiêu Chiến, hắn đã sớm nên gánh vác.
Lần này Tiêu Chiến không lập tức cự tuyệt, sau khi cúi đầu trầm mặc thật lâu, mới ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, "Tôi muốn đưa Tỏa nhi đi khám bác sĩ tâm lý."
"Được, tôi đi tìm bác sĩ tâm lý tốt nhất."
Thấy Tiêu Chiến không nói, Vương Nhất Bác mới phản ứng lại, ánh mắt ảm đảm, tự giễu mà cười, "Tôi quên mất về mặt này nhân mạch của anh rộng hơn tôi."
"Đầu tiên cậu dành chút thời gian ra đi."
"Tôi cũng đi cùng được sao?"
Tiêu Chiến đột nhiên cười một cái, "Vừa nãy cậu còn nói muốn chịu trách nhiệm mà."
Vội vàng định giải thích, lại bị Tiêu Chiến cắt lời.
"Tôi biết rồi, cậu với Trần Vũ đi về đi, nhà tôi không có phòng dư, hơn nữa cậu đang kỳ mẫn cảm, không quá tiện."
Lúc Vương Nhất Bác với Trần Vũ ra cửa, Cố Ngụy xách theo cái còng tay ghét bỏ mà ném cho Trần Vũ, "Cái còng này mua ở đâu đấy? Còn khá giống thật."
"Anh không muốn biết đâu." Trần Vũ chột dạ gãi lông mày.
Sắc mặt Cố Ngụy trở nên mất tự nhiên, xoay người vào nhà.
"Đi về thì lái chậm thôi, tới nơi thì bảo Trần Vũ gửi tin nhắn cho Cố Ngụy." Tiêu Chiến nói xong ánh mắt quét về phía Vương Nhất Bác, nhỏ giọng một cách mất tự nhiên, "Tỏa nhi đi học ở Lạc Bối, cậu cũng để ý một chút."
"Được, anh nghỉ sớm một chút."
"Đi nhanh đi hai người, giờ cũng chẳng còn sớm sủa gì nữa đâu."
Trên đường về, Trần Vũ vài lần liếc Vương Nhất Bác muốn nói lại thôi, lời đến miệng lại nuốt về.
Đi ngang một tấm banner khách sạn, ảnh chụp một đôi vợ chồng cười với nhau cực kỳ hạnh phúc, trong đầu Vương Nhất Bác hiện ra bóng dáng Tiêu Chiến.
Anh nhất định phải hạnh phúc, cho dù người ở cạnh anh không phải là tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro