Chương 10 - Nghe nhìn lẫn lộn
Hai người giằng co, Tiêu Chiến ở một bên đột nhiên lên tiếng, "Cố Ngụy không phải, Omega kia cũng không muốn gặp anh trai cậu."
"Có một số việc đã qua rồi, nhắc lại chính là thương tổn lần thứ hai."
Bản thân Tiêu Chiến cũng không quá muốn nghĩ lại chuyện hôm đó, anh còn nhớ rõ đêm đó anh cố lê thân về nhà, trong phòng tắm tự mình rửa sạch.
Đau đớn, nhục nhã....
"Hai người quen Omega kia?" Trong mắt Trần Vũ hiện ra một chớp mắt kinh hỉ, cả người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cố Ngụy hừ lạnh một tiếng, nói theo những gì đã bàn trước với Tiêu Chiến.
"Cậu nghi ngờ tôi, đơn giản vì biết người cuối cùng đưa anh cậu đến bệnh viện chính là tôi, bây giờ tôi có thể nói cho cậu biết, tôi quen Omega kia, vậy có muốn lôi anh cậu đến thẩm vấn tôi không?"
Người đi qua bên ngoài đều bị không khí bên trong hù dọa, dù sao cũng là ở bệnh viện, như thế ảnh hưởng không hay, chủ nhiệm đến bảo ba người có việc gì thì ra ngoài nói.
Cố Ngụy nhẹ nhàng nhấc mi, "Lên sân thượng?"
"Lên sân thượng cái gì? Chuyện này đến đây thôi, Omega kia hiện giờ gia đình mỹ mãn, không muốn bị quấy rầy, nếu Vương Nhất Bác thật sự băn khoăn thì làm từ thiện nhiều vào, vừa khéo tiền trong tài khoản công ích của khoa cấp cứu bọn tôi không nhiều, bảo cậu ta góp chút?"
Tiêu Chiến lo hai người lên sân thượng sẽ lại cãi nhau, vì thế mở miệng ngăn, quan hệ hai người mới hòa hoãn được một chút, nếu lại vì chuyện này mà ồn ào thì sẽ không dễ dàng làm lành như vậy.
Anh tuy không biết Trần Vũ, nhưng rất biết Cố Ngụy, cho anh ấy chỗ lùi một bước, Cố Ngụy có thể có thể lùi đến mười bước.
Như cũ giằng co không xong, Trần Vũ vừa há mồm định nói gì, Cố Ngụy đã xoay người đi ra ngoài.
"Cậu đi về trước đi, tôi đi xem cậu ấy, xét cho cùng bị người mình thích hiểu lầm như vậy, chẳng ai nhẹ nhàng trong lòng cả." Lời này của Tiêu Chiến ít nhiều mang chân tình thực cảm, nói xong cũng không chờ Trần Vũ phản ứng đã đuổi theo.
Trần Vũ ra khỏi viện, mặt trời chói chang xói vào đầu, lời Tiêu Chiến và Cố Ngụy vọng trong óc.
Tỏa nhi thật sự không quá giống Cố Ngụy, sau khi xác định Cố Ngụy đúng là người đưa Vương Nhất Bác đến bệnh viện rồi, mọi phản ứng của Cố Ngụy đều hợp lí, hơn nữa nhất định là biết gì đó, cho nên Trần Vũ mới muốn lừa anh một cú.
Không ngờ thật đúng là lừa ra được, nhưng lại chọc người ta tức giận, điều an ủi duy nhất chính là bây giờ cuối cùng cũng tra ra manh mối rồi, nghe tin Omega kia sống không tệ, trong lòng cậu cũng thay Vương Nhất Bác thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đêm đó, Trần Vũ kể sự tình cho Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác mím môi không nói lời nào, không biết vì sao, hắn cứ thấy tảng đá trong lòng không bỏ xuống được,c ó thể là vì không tận mắt chứng kiến tình cảnh của Omega kia.
"Bác sĩ Tiêu còn nói, nếu mà trong lòng anh thật sự không vượt qua được, thì quyên tiền cho phòng cấp cứu bọn họ đi." Trần Vũ cũng nhìn ra Vương Nhất Bác không bỏ xuống được, vì thế mới nửa đùa nửa thật mà truyền lời Tiêu Chiến lại cho hắn.
Chuyện cũ cứ thế kết thúc, chỉ là phía sau dấu chấm câu vẫn có người đang lặng lẽ viết tiếp.
Đến đêm, Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm khung thoại với Tiêu Chiến phát ngốc, hắn cảm thấy Tiêu Chiến thật sự che giấu rất giỏi, không hề biểu hiện chút gì khác thường.
Trong việc làm ăn thì hắn như cá gặp nước, đến lượt Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cảm thấy trước sau nhìn không thấu, còn có ánh mắt của Tỏa nhi đêm đó.
[ thật vậy chăng?]
Hắn không biết mình vì sao lại muốn hỏi một câu như thế, cũng không phải muốn nghe Tiêu Chiến nói điều gì khiến hắn tin phục, nhưng thực sự chỉ muốn nghe Tiêu Chiến nói gì đó.
Tiêu Chiến cũng vừa dỗ ngủ Tỏa nhi xong, đang đặt đồng hồ báo thức.
Nhận được tin nhắn của Vương Nhất Bác, đầu tiên anh cũng sửng sốt, đợi một lúc sau không thấy tin nhắn thêm thì mới lo sợ bất an mà gửi một dấu chấm hỏi qua.
Anh thật sự sợ Vương Nhất Bác sẽ nhớ ra cái gì đó.
Khung thoại bắn ra một dấu chấm hỏi, Vương Nhất Bác cảm thấy lòng mình kiên định, đột nhiên có rất nhiều lời muốn nói cùng Tiêu Chiến.
[ gọi điện có tiện không?]
Tiêu Chiến nhìn mấy chữ này thất thần, một lúc lâu sau mới cầm di động đến bên cửa sổ, vừa mở cửa ra gió đã lùa vào.
Lại xây dựng tâm lý một lát, Tiêu Chiến mới gọi qua, tiếng tích tích như đập vào lòng anh.
"Chào buổi tối bác sĩ Tiêu,"
"Ừ, chào buổi tối Vương tổng, có chuyện gì sao?" Tiêu Chiến cũng không biết mình vì sao phải gọi cuộc điện thoại này, nhưng vẫn gọi.
Người bị sự kiện năm đó vây khốn, hình như chỉ có mỗi Vương Nhất Bác.
Bản thân anh tốt xấu còn có Tỏa nhi, nhưng Vương Nhất Bác chẳng có gì, đến cả ký ức cũng mơ hồ không rõ.
Di động dán bên tai, giọng Tiêu Chiến nhẹ nhàng chậm rãi, nghe thấy, Vương Nhất Bác rất yên tâm.
"Không có gì, Trần Vũ nói hết với tôi rồi, tôi rất xin lỗi vì đã tổn thương bạn anh."
Tiêu Chiến trầm mặc chớp mắt, nhớ đến lời Vương Nhất Bác nhắn đến lúc nãy, "Lúc nãy cậu hỏi tôi như thế, là không tin à?"
"Tôi chỉ muốn xác nhận anh ấy thực sự sống tốt."
Đối diện lại một hồi lặng thinh, lúc nghe được giọng Tiêu Chiến đã có chút nghẹn, "Cậu ấy một Omega cũng đã bỏ xuống được, cậu một Alpha có gì mà không buông được."
"Một mình nuôi Tỏa nhi có phải rất vất vả không?"
Cú đổi đề tài này của Vương Nhất Bác khiến Tiêu Chiến hốt hoảng, từ lúc ở bệnh viện Trần Vũ nói miệng Tỏa nhi trông giống hắn xong, đến hôm nay anh nghĩ đi nghĩ lại sự giống nhau của Tỏa nhi và Vương Nhất Bác.
Đúng là có giống, nhưng cũng không đặc biệt rõ ràng.
"Tỏa nhi rất nghe lời, không hề làm tôi lo lắng, cậu hình như rất thích Tỏa nhi."
Vương Nhất Bác biểu hiện quá rõ ràng, gần như lần nào gọi điện cho nói đến Tỏa nhi.
"Ừ," Vương Nhất Bác không phủ nhận, "Nó rất ngoan, lúc ấy tôi cho rằng... cho nên tôi cảm thấy một mình anh nuôi nó hẳn cũng không dễ dàng."
Nghe hắn nói thế, trong lòng Tiêu Chiến có chút dao động, bây giờ tìm mọi cách ngăn Vương Nhất Bác biết sự thật, chờ Tỏa nhi lớn rồi mới nói, không khỏi có chút quá tàn nhẫn.
Nhưng cái giá khi thẳng thắn tất cả, Tiêu Chiến không xác định mình có trả nổi không.
"Nếu, tôi nói là nếu, cậu ấy thực sự sinh cho cậu một đứa con, lại không bằng lòng ở bên cậu, cậu sẽ cướp đứa bé đi sao?" Tiêu Chiến hỏi xong lập tức hối hận, như này hoàn toàn là lạy ông tôi ở bụi này.
Vương Nhất Bác nghe xong cảm xúc kích động hẳn lên, "Anh ấy sinh cho tôi một đứa con rồi đúng không?"
Vác đá nện chân mình, Tiêu Chiến chỉ có thể cứng miệng đáp, "Không phải, tôi muốn hỏi chuyện tôi với người cũ của tôi, muốn nghe xem cậu lựa chọn như nào."
Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác hình như vô cùng thất vọng.
"Con là anh ấy liều mạng sinh ra, tôi không có quyền gì mang đi," lúc biết được Omega kia có thể đã sinh cho mình một đứa con, Vương Nhất Bác đã nghĩ đến vấn đề này.
Người ta tình nguyện sinh con, chứng tỏ họ rất thích đứa con này, chính mình khẳng định không thể làm thứ súc sinh.
Nếu người ta tình nguyện sống cùng mình, thế thì mình sẽ sống thật tốt với họ, nếu họ không muốn, mình cũng sẽ bảo đảm cho họ cả đời không lo cơm áo.
Tiêu Chiến cảm thấy mắt chua xót đến lợi hại, vừa ủy khuất vừa áy náy, trận nợ nần này, nhất thời phân không rõ là ai nợ ai.
"Tỏa nhi tỉnh rồi, tôi cúp trước đây."
Vội vàng ngắt máy, Tiêu Chiến hít một hơi sâu, trong lòng nghẹn đến khó chịu.
"Vì sao cậu không thể là một kẻ khốn nạn chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro