𝗣𝗿𝗼𝗹𝗼𝗴𝘂𝗲 - Trốn Chạy
Tôi đặt bàn tay của mình lên miệng để kìm lại âm thanh hơi thở cực nhọc của mình. Tiếng bước chân của anh ta đến gần hơn, và quả thực tôi phải suýt tắt thở khi anh ta đang dừng trước mặt tôi. Hình bóng cơ thể của anh ta đã che mắt tôi và tôi cảm thấy ngực tôi bừng cháy như muốn tìm lại hơi thở, nhưng mà tôi không thể. Anh ta nhìn xung quanh, miệng càu nhàu rồi lại tiếp tục đi nữa. Một khi anh ta đã rời khỏi mắt tôi, tôi bắt đầu thở bình thường nhưng bờ vai của tôi đã thấp xuống. Tôi cần phải ra khỏi đây và nhanh!
Tôi đẩy cái tấm rèm cửa và bước ra, cái phòng giờ đã trống. Anh ta đã ra ngoài và đi phía bên trái nên dĩ nhiên là tôi sẽ đi về phía bên phải. Tôi phải tăng tốc di chuyển càng nhanh càng tốt dọc hành lang mặc dù tôi chạy không nhanh tới vậy. Mắt tôi vừa đi vừa tìm xem chỗ nào là lối thoát của cái nhà... à mà không... cái biệt thự này. Tôi phát hiện ra mấy cái cầu thang bự và tôi gầm gừ, vì tôi tưởng đây là tầng một.
"Ê ĐỨNG LẠI!" Một chất giọng trầm cất lên và cả người tôi giật mình, quay lại thì nhìn thấy có một người đàn ông đang chạy về phía tôi.
Tôi rít lên trong sợ hãi và chạy xuống cầu thang càng nhanh càng tốt. Không cần nghĩ ngợi gì nữa, tôi chạy về phía bên phải và nhìn thấy một cái cửa rất lớn. TỰ DO ĐÂY RỒI! Tôi lao thẳng ra cửa nhà và phớt lờ người đàn ông đang kêu tôi dừng lại đi. Tại sao tôi phải nghe anh ta trong khi anh ta đáng sợ, theo kiểu mà đang bắt cóc tôi?! Tôi tung cửa và di chuyển xuống con đường đất có đậu xe và tôi căm tức vì thấy có cái bằng sắt rất lớn đã ngăn không cho tôi chạy thoát.
"ĐỢI ĐÃ!" Anh ta gào lên, nhưng tôi chỉ muốn tăng ga nhanh hơn.
Khi tôi vừa đến cái cổng, tôi mỉm cười. Cảm ơn Phật đã phù hộ vì người tôi đã ốm nhom ốm nhách như cây tăm nên tôi dễ dàng lách qua thanh sắt mà chạy ra đường. Tôi đứng lại, ngực tôi phập phồng khi cua quẹo và tay ráng vịnh đầu gối để thở. Tôi nhìn lại thì người đàn ông lạ đó đang rung lắc cái thanh sắt, miệng gọi qua cái buồng màu đen, trên đó có cái camera ghi hình. Đột nhiên cánh cổng được toang mở, và tôi không đợi thêm một giây nào khác, đành phải tiếp tục tăng ga bỏ chạy.
-HẾT MỞ ĐẦU-
22/10/2020
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro