Chương 21: Hwang Hyunjin (2)
Cùng với bộ đồng phục cấp ba ngày một bạc màu, ký ức của những năm tháng ngây dại cũng dần phai nhạt. Chỉ duy những mảnh gắn liền cùng em lại sống động như chấm sáng trong bức ảnh rửa hỏng. Cách em lắc lư theo điệu nhạc, tựa cằm vào vai gã, thì thầm "Seo Changbin".
Gợi cảm mà xốn mắt làm sao.
Gã thấy tên nhóc choai choai bỏ nhà đi sau khi cãi nhau với cha, cô độc mà tuyệt vọng, lại cười vì thấy dáng vẻ say ngủ của em bên cạnh.
Gã thấy mình trong căn nhà trọ tồi tàn chưa đến mười mét vuông, chẳng kê được cái bàn tử tế, chỉ có thể ôm laptop làm nhạc ngay trên giường, bên tai là tiếng ngòi bút cọ vào giấy.
Gã nghe thấy giọng em thì thầm an ủi sau mỗi lần mình bị từ chối, cứ chừa đấy cho em.
Gã thấy hai đứa trẻ dắt tay nhau đến quán quen, gọi lẩu hải sản đắt nhất để ăn mừng gã lần đầu bán được nhạc.
Tình yêu thuở đấy như mưa đầu mùa, vừa dịu dàng lại hừng hực tuổi trẻ. Còn Changbin như đứa trẻ mãi rong chơi quên mất ai rồi cũng lớn.
Hyunjin nổi lên rất nhanh, thật ra thì gã không bất ngờ lắm. Tài năng ấy, giọng hát ấy, và dáng vẻ ấy, em dường như trở thành định nghĩa của ham muốn. Niềm vui vốn chẳng tày gang, ngọn lửa trong đáy mắt em vẫn cháy rực rỡ, chỉ là không dành cho gã.
Là rất nhiều đêm bỏ mặc tin nhắn lẫn cuộc gọi của gã vì bận rộn. Là rất nhiều lần trễ hẹn và thất hứa. Là rất nhiều chờ mong đã không thể trọn vẹn.
Xin lỗi. Changbin rút một điếu thuốc, mặc kệ khói che lấp mặt mình, để thân ảnh em nhoè đi nơi đáy mắt.
Xin lỗi. Đứng trước sự nghiệp, tiền tài và danh vọng, tình yêu của hai đứa trẻ con ngày ấy sao rẻ mạt.
Xin hãy chờ em. Đó đâu phải tình yêu, gã ngắm nghía bức tranh em hoạ một đoá hoa rực rỡ, chỉ là lời hứa hẹn ích kỷ.
Em bảo Gatsby đáng thương nhưng Changbin lại ghen tỵ với gã da trắng ngu ngốc ấy đến phát điên. Hắn ta đã chết cùng niềm tin khát khao cả đời của mình sẽ thành hiện thực, còn gã thì chết dí trong mớ hỗn đỗn vừa ngọt ngào vừa cay đắng chực chờ bóp nghẹt cổ họng mình mỗi giờ.
Em nhớ anh, như thể em đang đâm ngoáy con dao rỉ sét vào tận tim gã.
Em muốn gặp anh, để triệt để huỷ diệt anh chăng em?
Khi vừa kịp nhận ra, Changbin thấy mình trơ trọi trong căn biệt thự xa hoa với linh hồn rệu rã, trái tim mỏi nhừ, cùng đôi tay không thể viết nhạc. Lòng gã hoang tàn như căn nhà vô chủ, mặc tiếng sóng biển đẩy đưa.
Seo Changbin, em yêu anh.
Hwang Hyunjin. Hwang. Hyunjin. Hwang Hyunjin. Là cơn mưa rào của của tuổi trẻ, là cơn gió xuân trong lành, là cơn ác mộng không bao giờ chấm dứt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro