Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

...

Kết thúc màn trình diễn cuối cùng cho đợt quảng bá vừa rồi, ai cũng mệt lả quay về phòng chờ. Giờ cũng đã khá tối, mọi người mỗi người một việc để còn nhanh chóng đi về. Các staff người thì xem lại lịch trình, người thì thu dọn đồ đạc. 8KIDS của chúng ta cũng đi thay đồ cả, cởi bỏ bộ trang phục lộng lẫy mà quay về dáng vẻ đời thường của mọi ngày.

Chẳng ai nói năng gì với nhau, xung quanh chỉ toàn tiếng lục đục từ khắp các ngách phòng và hành lang. Có lẽ tiếng nói chuyện duy nhất là những lời trao đổi thì thầm giữa quản lý và một vài người. Còn tại sao lại thì thầm á? Vì nhóm bây giờ hẳn đã kiệt sức, anh muốn để yên cho họ nghỉ ngơi.

Han Jisung tranh thủ đánh một giấc trong lúc chờ mọi người. Phải, gần đây cậu rất mệt, nếu không muốn nói là như muốn ngất xỉu tới nơi. Lần comeback nào cũng ngủ ít đi nên cậu cũng quen rồi. Nhưng chẳng hiểu sao lần này cậu lại mệt mỏi khác thường, chắc là do stress và lo lắng mà các dây thần kinh càng căng lên hơn, cậu tự nhủ. Những thành viên khác dĩ nhiên biết tình trạng của cậu, cậu vì vậy cũng không muốn phải để mọi người có thêm chuyện để lo, cố gắng chăm sóc bản thân tốt hơn. Tuy nhiên, cũng khó tránh khỏi việc lộ rõ nét xanh xao trên khuôn mặt. Những lúc như thế, vẫn là mọi người quan tâm cậu, luôn ở bên hỗ trợ cậu bằng cả những cử chỉ dù nhỏ nhặt nhất.

Và có một người đặc biệt để tâm đến chuyện này. Đó là Seo Changbin, người rap duo cùng cậu, cũng là người đã thích thầm cậu bấy lâu nay. Anh chẳng biết mình đã đặt tình cảm dành cho cậu trên mức anh em từ lúc nào, anh chỉ phát hiện ra cái cớ sự này khi những hành động thân mật thường ngày giữa cậu và các thành viên khác lại dấy lên cảm giác khó chịu trong anh. Kể từ đó anh biết, anh đã trót thích cậu mất rồi. Tình cảm ấy cứ ngày một tăng dần theo thời gian. Anh cũng chẳng hay từ lúc nào, xem việc âm thầm dõi theo cậu như một thói quen khó bỏ. Nhưng anh lại không bày tỏ lòng mình cho cậu biết, nói đúng hơn là anh chắng có can đảm đó. Vì anh sợ, anh sợ điều tồi tệ nhất sẽ xảy đến. Không phải việc cậu sẽ không chấp nhận anh, mà là việc anh và cậu không thể tiếp tục làm bạn được nữa, dù cho cố gắng như thế nào.

Vì thế, "Sorry, I love you" được sinh ra. Ai cũng biết ý tứ trong lời ca ấy dành cho ai, duy chỉ có cậu, có lẽ chẳng bao giờ biết đến.

Bước ra từ phòng thay đồ, anh lặng lẽ đưa mắt nhìn sang con sóc nhỏ đang cuộn tròn người trên chiếc sofa. Hơi thở của nó vô cùng nặng nề, có cả tiếng ngáy khỏ khẽ và đôi khi còn nói mớ những từ ngắt quãng vô nghĩa không một chút liên quan nào với nhau. Máy lạnh trong phòng chờ lớn bật 16 độ C, vậy mà những giọt mồ hôi cứ thế ướt đẫm cả một vùng trán cậu. Nhìn kĩ lại thì gương mặt cậu đã đỏ bừng từ bao giờ. Anh chầm chậm đi tới, đưa tay lên trán cậu coi thử, nóng hổi.

Vừa lúc mọi người cũng đã thu dọn xong xuôi, Hyunjin định đi tới gọi Han dậy đi về đã bị Changbin kịp thời ngăn lại. Anh xoay người qua, đưa tay ra hiệu im lặng rồi nói nhỏ:

"Em ấy sốt rồi"

Cậu ta lấy tay che lại cái mồm đang há hốc, xém chút không bình tĩnh được là to giọng.

"Em đi báo với quản lý đi"

Hyunjin gật đầu ra vẻ đã hiểu, vội vàng đi tìm quản lý với những bước nhón chân nhưng vẫn không kém phần gấp gáp. Còn anh ở lại, cố gắng bế cậu lên một cách gọn gàng nhất có thể để cậu không bị tỉnh giấc. Cảm nhận được hơi ấm, cậu vô thức theo bản năng đưa tay yếu ớt víu lấy vai anh, mũi không khỏi rít lên vài tiếng.

Anh chính là vùng an toàn của cậu, là nơi cậu có thể thoải mái ở yên cùng.

Thật ra cậu không ngủ say đến thế, mà là nửa tỉnh nửa mơ, đầu óc thì quay cuồng. Nhưng chút ý thức nào đó còn sót lại bảo cậu rằng người đang bế cậu trên tay là Changbin và cậu tin chắc điều đó. Cậu mở miệng khó khăn nói:

"Changbin... cảm ơn anh..."

Anh khẽ giật mình, thật ra người anh đã bắt đầu nhộn nhạo kể từ khi bàn tay ấm nóng của Jisung chạm vai mình rồi. Giờ đây bàn tay ấy lại mỏi mệt trượt xuống và tựa lên cơ người anh. Hai tai anh không khỏi ửng đỏ lên, khóe môi cong lên đôi chút nhưng bờ môi lại bị mím chặt hơn bao giờ hết. Đôi môi ấy đè áp lực lên nhau bấy nhiêu chính là lòng anh đang cố kiềm nén bấy nhiêu, tựa như có cả một đàn bướm hết mực vỗ cánh nô đùa trong bụng anh. Cắm đôi mắt xuống mặt đất tối đen, anh cố gắng đưa cậu lên xe một cách nhanh chóng nhất. Nếu cục bông đầy nhiệt này ở trong lòng anh thêm một giây nào nữa, e rằng ý thức của anh cũng vuốt bay thật cao như độ cao của thân nhiệt kia mất. Anh không thể chịu nổi trước sự dễ thương này.

...

Sau khi đã trở về ký túc xá, anh nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường dưới ánh nhìn lo lắng của những người còn lại. Trông thấy ai cũng mệt lả vì lịch trình bận rộn, anh mỉm cười bảo mọi người về nghỉ ngơi, anh có thể lo cho Jisung được.

Lời vừa dứt, môi Felix đã mấp máy toan mở lời giúp đỡ. Thế nhưng Chan đã ngầm hiểu ý mà vội lên tiếng trước:

"Ừm, vậy nhờ em trông thằng bé nhé. Có gì cứ kêu anh. Mấy đứa về nghỉ thôi, cả nhà vất vả rồi"

Màn đêm đã buông xuống từ lâu, ai nấy cũng đều đã chăn ấm nệm êm, dẫu vậy, vẫn có một người cần mẫn chăm lo cho người họ thương.

Rất nhiều.

...

Jisung hé mở mắt, ánh nắng chói chang đã len lỏi vào chiếu sáng cả gian phòng từ lâu. Cậu tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, người cũng đã hạ sốt. Tay cậu mơ màng chạm lên chiếc khăn còn ẩm ướt nhưng đã nguội trên trán. Cậu theo thói quen xoay người về phía bên phải, nơi đặt một chiếc bàn nhỏ cạnh giường. Một chậu nước chễm chệ trên đó, cậu vắt chiếc khăn lên thành chậu.

Liếc mắt lên chiếc đồng hồ được treo trên tường rồi cậu lại nhận ra mái đầu quen thuộc ở góc mắt. Jisung uể oải ngồi dậy, hướng ánh mắt tập trung vào người đang vươn nửa người bên hông giường mình. Một tay anh duỗi thẳng để kê đầu, người ấy vẫn đang say sưa ngủ.

Trái tim cậu như có thứ gì đó chạm vào, nó rung nhẹ lên, lại cảm thấy thật đong đầy và ấm áp bao trọn.

Cậu nhoẻn miệng cười, đưa tay ân cần xoa mái đầu xoăn tít ấy. Từng lọn tóc mềm mại xuyên qua kẽ tay, còn mùi hương dễ chịu dần dần toát ra.

Xoa thỏa thích, cậu trai hài lòng buông tay và rón rén bước xuống giường để không làm người kia thức tỉnh. Thời gian dường như trôi chậm hẳn đi mặc cho tiếng tích tắc đều đều bên tai. Làn da anh sáng bóng dưới ánh sáng của tự nhiên, hàng mi dài vẫn đang khép hờ và đôi môi thì chúm chím đỏ hồng.

Cậu cúi người, kề sát lại những đường nét ấy, lặng lẽ đặt lên nơi mềm mại một nụ hôn. Không dài, nhưng đủ lâu để cậu cảm được hương vị của nơi đó.

Một tiếng cạch sau lưng phát ra. Changbin lúc này mới nâng hẳn mi mắt. Anh nửa tin nửa không dùng tay còn lại chạm vào bờ môi vẫn còn vương cảm giác khi nãy. Kinh ngạc xen lẫn bối rối hiện hữu hết lên khuôn mặt anh, rõ ràng tận đáy mắt.

...

Vài tháng sau, kênh Youtube của người dùng Stray Kids đăng tải một ca khúc mới. Đó là một bản tình ca được viết và trình bày bởi một rapper. Phần instrumental nhịp nhàng kết hợp với giai điệu du dương khắc họa toàn bộ cảm giác mà tình yêu mang đến. Đơn thuần như khi thưởng thức một chiếc cheesecake, khi cái vị ngọt êm tan chảy trên đầu lưỡi và đọng lại mãi sau đó. Cuối ca khúc là cuộc hội thoại đơn giản trước khi đi ngủ của hai người, không quên lời nói yêu nhau.

"JISCAKE (Dedicated to Han Jisung)"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro