Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 05

5 giờ chiều.

"Um..." Hoàng Khoa khịt mũi và cong cơ thể của mình. Cường độ áp bức của hậu huyệt khiến cho anh phải thức giấc, đó là do bộ rung có cài hẹn giờ báo thức, một trò đùa không mấy thú vị của Trung Đan.

Sau đó, họ lại dùng bữa tối. Từ phía bên ngoài cửa sổ, mặt trời đang buông xuống, tia ló của ánh mặt trời hoàng hôn biến bầu trời thành một màu đỏ máu. Sau khi ăn rồi, hai người lại về phòng ngủ. Hoàng Khoa định thay đồ, chuẩn bị đi dạo với Trung Đan, trong những ngày Trung Đan không ra ngoài để đi ăn chơi và hắn ăn nghỉ ở nhà.

Hoàng Khoa mặc áo sơ mi có đường sọc màu xanh nhạt và vải màu trắng, khoác lên áo len màu xanh hải quân và quần màu xám đậm.

Trung Đan đang ngồi trên ghế sofa mà nhìn anh trong sự im lặng. Hoàng Khoa ăn mặc chỉnh tề, từ từ lại gần Trung Đan, quỳ xuống thật nhẹ rồi cất tiếng kêu trầm ấm với hắn.

"Chủ nhân..." Rồi lại trầm mặc.

Trung Đan mới mở ngăn tủ, lấy một cái xích cổ kim loại bằng sắt, rồi cầm trên tay. Trung Đan ngẩng đầu của Hoàng Khoa, gỡ nút cổ áo của anh, kéo cái cổ áo xuống bờ vai nhỏ của mình. Cú chạm lạnh cóng đó làm cho Hoàng Khoa run nhẹ.

Cổ anh thật đẹp, trên đó lại còn trắng sáng rực rỡ nữa, sau đó cái xích cổ bắt đầu ghìm lên động mạch ấm của Hoàng Khoa. Nơi này lưu thông máu, giọt máu tràn li, Trung Đan thắt anh lại và cũng giúp cho anh đấy.

Hoàng Khoa cảm nhận được rằng Trung Đan không muốn tàn phá cơ thể của mình quá nhanh. Ngoài chuyện không khắt khe trong vấn đề ăn uống, hắn buộc Hoàng Khoa phải tập thể dục điều độ.

Bên cạnh việc đi bộ thường ngày vào buổi tối, Hoàng Khoa sẽ tập yoga khoảng ba đến bốn buổi một tuần, Trung Đan có mướn một người dạy yoga rất đắt giá để dạy kèm riêng mình anh.

Trong khoảnh khắc trầm tư nhẹ nhàng và tịnh tâm, Hoàng Khoa từ từ thở với tâm hồn phân tán. Hoàng Khoa cảm thấy anh dần khó đoán được ý đồ của Trung Đan nhiều hơn.

Anh chỉ đoán được, là khi nào hắn sẽ chi phối anh bằng những tư thế lạ hay những tình huống éo le rắc rối khác. Hoặc là khi nào hắn muốn "vật nuôi" của hắn cảm thấy hài lòng kèm theo chịu đựng được thú vui lạm dụng chỉ riêng mình hắn.

Quảng đường thường ngày chỉ là đi dạo ở quanh khu đồi núi, đi khoảng 40 phút. Hoàng Khoa đi đằng trước, Trung Đan đi theo sau y như thợ săn đang bám sát mục tiêu vậy.

Vì là mùa thu nên nơi này đã trở nên dần se lạnh, cộng thêm việc cảnh quan là núi nên khiến cho cảnh quan càng lạnh hơn nữa.

Lòng can đảm của Hoàng Khoa không hề bị khuất phục trước cơn gió, anh run rẩy một chút rồi sẽ hết. Anh cứ đi bộ về phía trước một cách theo mệnh lệnh, không dám quay đầu đi về.

Trung Đan đột ngột ôm Hoàng Khoa từ đằng sau, một cái áo khoác dài mau chóng ôm chặt anh, với mùi hương quen thuộc lẫn thuốc lá của người hắn. Trung Đan từ từ lấy tay của anh, chồng áo khoác vào cổ tay của anh, mau chóng kéo khoá lên, thành ra hắn chỉ còn mặc mỗi một cái áo thun màu đen.

Hoàng Khoa cảm thấy ấm một chút, nhưng đành phải chuẩn bị lắng nghe tiếng trách cứ của Trung Đan.

"Đừng tưởng rằng cậu có thể ép cậu bị bệnh mà trốn cuộc trừng phạt, ý đồ này ngây thơ lắm đấy!" Trung Đan nói một cách lạnh nhạt.

Hoàng Khoa có vô số cảm xúc lúc này. Tất nhiên, anh chỉ lắc tay nhẹ nhàng rồi nói.

"Tôi không có ý đó, thưa chủ nhân."

Trung Đan quay lưng mình lại để không phải nhìn anh, cười một cách khá cay cú. Người ta nhìn vào có thể thấy sự khéo che đậy của tình yêu kia.

"Chìa tay cậu ra và theo tôi về." Trung Đan vẫn sẽ dắt anh từ đằng sau rồi nói một cách khá khô khan.

Trung Đan có thể cảm thấy cánh tay của Hoàng Khoa dựa vào mình, hắn cầm nó bằng lòng bàn tay. Tay của Hoàng Khoa rất ấm, lại mềm hơn cả hắn, và đối phương cũng run sợ.

Dáng người của Trung Đan đã xua tan luồng gió lạnh và Hoàng Khoa nhận sự giúp đỡ của hắn.

"Cảm ơn anh, chủ nhân." Giọng của Hoàng Khoa khá ngọt sớt.

Trung Đan chỉ có thể nhắm mắt mà thở dài.

'Khoa, người như cậu quả là một vết dao tận đáy lòng của tôi!'


...


Ánh trăng đêm nay mờ ảo. Gió đồi núi bắt đầu thổi rì rào dần trở nên rít tiếng hơn. Vào ban đêm, nơi này vừa tối lại vừa đen đậm, như là một lọ mực màu đậm khó bị bôi nhạt đi.

Hoàng Khoa quỳ xuống cái giường lớn của mình, đó là giờ hi sinh một cách an nhàn cho thứ quỷ dữ. Đèn bàn rọi lên tường phản chiếu một tia sáng nhẹ, tấm thảm màu đỏ dáy lên sự tĩnh lặng và có chút mơ hồ, không rõ chuyện gì sắp đến.

"Um... um..." Hoàng Khoa rên rỉ nhẹ.

Ngoài trời đã bắt đầu có tuyết rơi. Trung Đan đẩy bộ rung vào phần tư đoạn đường, cái điểm nhô hình tam giác trên bộ rung liên hồi cọ xát vào vách tường mềm yếu của anh.

Năm phút trước, Trung Đan ngẩng cao đầu của anh lên và nói một cách thô lỗ.

"Không muốn bị đau thì, tự làm ướt mình đi."

Rồi sau đó, xoa ấn mặt của anh, dùng ngón tay ép anh há miệng ra rồi chèn nửa cái bộ thông vào miệng anh. Hai quả cầu bằng sắt bọc lấy cái miệng mềm của anh, những điểm nhô li ti trên bề mặt quả cầu đó xây xát lưỡi nhỏ nhạy cảm làm anh tê dại.

Thứ đó lấp đầy miệng nhỏ của Hoàng Khoa, anh chỉ có thể tạo ra âm thanh "ư" suốt cả buổi, nước mắt đọng lại trên hàng mi của anh.

Nhớ lại thêm tuần trước nữa, Trung Đan đã dùng cái máy rung lên người anh, đó là quả bóng nhỏ nhưng bọc bởi lớp cao su mềm có gai lồi nhọn trên đó.

Trung Đan liên tục hành hạ điểm nhạy cảm bên trong hậu huyệt của anh với dụng cụ đó, giọng thì chỉ cất lên ư ư trong nước mắt. Và tối hôm nay, thứ đó trên tay của Trung Đan sẽ làm anh nhễ nhại.

Hoàng Khoa cảm thấy tủi nhục vào buổi tối, cảnh tượng nhân từ của Trung Đan thực hư chỉ là ảo ảnh trong tâm trí anh, Trung Đan với anh bây giờ vẫn là một "chủ nhân" cay nghiệt.

"Chủ nhân, xin anh, tốt bụng chút được không..."

Hoàng Khoa không thể ngừng run khi Trung Đan rút cái bộ thông hậu môn ra khỏi miệng mình.

"Khoa, liệu cậu có bao giờ tốt bụng với tôi vào ngày hôm đó chưa?"

Trung Đan nhìn trừng vào anh, mắt trông có vẻ nổi giận và sát khí.

Hoàng Khoa thở dài một cách sâu lắng, lắc đầu của mình trong vô vọng, tim anh đau nhói. Anh ngã người xuống như là một sự đổ gục để cho Trung Đan giữ người anh.

Trung Đan bắt anh quỳ hai chân, co thẳng bờ mông mềm của anh, rồi tay hắn một mực nhét trở lại cái bộ thông hậu môn.

Không một sự xuýt xoa, hay một sự mềm mại trơn tru gì. Trung Đan mới thấy Hoàng Khoa đang nắm ga giường rất chặt bằng tay. Hẳn là đã biết đau rồi, dù đầu đó chỉ có quả cầu kim loại nhỏ. Trung Đan từ từ xoay bộ thông mà vỗ đùi của Hoàng Khoa thật nhẹ. Sau khi giáo huấn, người của Hoàng Khoa rất nhạy cảm.

Trong lúc đó, Trung Đan nghe thấy tiếng thì thào nhẹ của Hoàng Khoa, khả năng chịu đựng của anh giờ đã giảm khá nhiều khi hắn xây xát hậu huyệt nhỏ, và thứ đó của Hoàng Khoa đã ướt át hơn bao giờ hết.

Trung Đan đẩy vào sâu thêm nửa hai và ba đoạn, đến cuối cùng quả cầu kim loại to đó cũng nhét được vào cơ thể của Hoàng Khoa, làm cho hậu huyệt của anh phải run lên bất chấp.

Lúc đó, Trung Đan ngưng nới rộng tiếp. Tiếng rên của Hoàng Khoa ngày càng to hơn, những giọt lệ cứ không ngừng rơi xuống.

"Khoa, tuỳ cậu thôi. Nếu không chịu nới ra chút, cậu sẽ ngồi lên trên dụng cụ giáo huấn và cậu sẽ chết sớm hơn đấy." Trung Đan thì thầm vào tai của Hoàng Khoa, liếm láp vành tai nhạy cảm của anh.

Ừ phải, dụng cụ giáo huấn! Dụng cụ giáo huấn!

Thứ dụng cụ tra tấn dã man. Hoàng Khoa chỉ biết thả lỏng hết sức có thể, cố làm theo lời quát của Trung Đan. Anh cần phải giữ sức chịu đựng để sống sót qua những trận đòn đau phía trước anh.

Trung Đan từ từ rút cái bộ thông ra, và khi Hoàng Khoa tưởng chuyện này đã kết thúc rồi, hắn lại đút vô trở lại. Hoàng Khoa cố định xích cổ của mình lại và để thoát ra một tiếng rên rỉ... cái xích cổ màu bạc giờ đẫm mồ hôi lạnh cóng.

"Hai mươi phút." Trung Đan thì thầm.

Tiếng ngọn núi thổi từ bên ngoài cửa sổ làm con người ớn lạnh, Hoàng Khoa cảm thấy mình như là một khúc củi khô với ngọn lá đã héo tàn.

Trung Đan lại rút cái bộ thông ra, hậu huyệt lại chóng vánh trống rỗng trở lại. Hoàng Khoa giật nảy mình tới ba lần, người nhễ nhại như một vũng nước. Trung Đan khống chế anh bằng vòng tay rồi lại ép anh uống chút nước ấm. Rồi hắn tốt bụng để anh có chút thời gian thở dốc và giải lao.

Hoàng Khoa bị che mắt lại bằng dụng cụ, tay vòng lên Trung Đan, chuẩn bị hứng trọn món "đồ chơi mới" của hắn. Người anh được vác đi dọc hành lang rồi rẽ vào thêm vài căn phòng nữa, Hoàng Khoa có thể ngửi thấy mùi thoang thoảng của khúc gỗ đàn hương, và anh biết đó là "căn phòng trò chơi" đấy.

Trung Đan đặt Hoàng Khoa lên tấm thảm rồi trút bỏ dụng cụ bịt mắt.

Trung Đan thường hay giáo huấn Hoàng Khoa trong phòng ngủ. Nhưng cũng có những dịp anh sẽ bị đem đến phòng này. Cái giường màu tím đậm, vừa mềm lại vừa ấm làm cho nơi này trở nên u tối. Đầu giường được bọc ni lông lại để tránh sự truyền nhiệt lạnh lẽo từ chuỗi dây sắt khiến cho làn da trở nên bị "bỏng".

Những đòn tra tấn thường diễn ra ở các góc phòng xen lẫn bóng tối đổ dài và cũng sớm phải tàn đi bởi cơn lạnh. Cây roi, cái xích cổ trong tù quần áo là những món hay ho ở đây.

"Món đồ chơi" mà Trung Đan cho Hoàng Khoa là thứ đặt ngay giữa căn phòng này.

Một cái thanh xà ngang y hệt con ngựa bằng gỗ, giống như đồ chơi mà trẻ em hay ngồi lên ở khu vui chơi, nhún qua nhún lại vậy.

Tuy nhiên, thứ này cao hơn, và có một cái cự vật giả đính đầy những điểm lồi li ti trên đó, và phần nhô to ngay ở phía sau cái con ngựa gỗ. Hơn thế, nó không phải là loại đồ chơi ngựa gỗ sắt nhọn và tàn nhẫn như Hoàng Khoa đang tưởng tượng. Nói lên rằng Trung Đan vẫn còn chút nhân từ. Nhưng mà hành động đường đột có phần cục súc vẫn làm cho anh cảm thấy bị tra tấn khốc liệt.

Trung Đan làm cho Hoàng Khoa đứng dậy bằng hai đầu gối của mình, mặt nhìn mặt hắn.

"Lo cọ cái điểm đỏ trên ngực cậu và ưỡn nó dựng lên. Tôi sẽ đặt xích chuông lên đó."

Nước mắt của Hoàng Khoa cứ như thế mà đầm đìa, không quan trọng hắn khiến anh nhục cỡ nào, nhưng trước mặt Trung Đan là anh sợ. Hoàng Khoa mặt khóc ư ử mà từ từ cọ xát đầu ti của mình, bất chấp mớ cảm xúc hỗn độn lúc này như là thẹn thùng, sợ hãi, xấu hổ, Hoàng Khoa liên hồi xây xát nó, nhưng điểm hồng đó trên người anh vẫn không sao dựng đứng lên được. Hoàng Khoa biết Trung Đan không cho anh quá nhiều thời gian, anh chỉ nhắm mắt lại cố gồng lên.

"Thôi đủ rồi!" Trung Đan ra lệnh một cách lạnh nhạt.

"Lại đây nào."

Hoàng Khoa lại gần, Trung Đan ôm anh bằng vòng tay. Khi hắn vuốt nhẹ ở hai bên ngực, tự khắc cái đầu ti của Hoàng Khoa dựng lên ngay. Trung Đan ấn cái xích chuông ở ngực trái của Hoàng Khoa, không khí giờ trở nên ngột ngạt đi, đầu kẹp bắt đầu cắn cái ti non nớt của Hoàng Khoa, và cái chuông trên đó bắt đầu rung leng keng.

Trung Đan dùng cách kia tương tự cho ngực phải của Hoàng Khoa. Hắn ra lệnh Hoàng Khoa quỳ với hai tay đặt sau lưng, sử dụng dây thừng trói ở phía sau.

Trung Đan từ từ kéo cái sợi xích cổ của Hoàng Khoa, dẫn anh đến dụng cụ giáo huấn. Mỗi lần Hoàng Khoa đi một bước, cái chuông trên ngực anh tòn ten lúc lắc, kêu vang lên rõ ràng. Trung Đan lấy lọ bôi trơn rồi xoa cái cự vật giả kia một cách cẩn thận.

"Đi lên và nhắm hậu huyệt chọt trúng vật dựng kia, rồi từ từ ngồi xuống theo ý cậu." Trung Đan có phần cục súc ra lệnh.

Dưới sự chỉ đạo của Trung Đan, Hoàng Khoa trèo lên bàn đạp, sử dụng cái xích sắt để cố định cổ chân của mình. Hoàng Khoa từ từ canh hậu huyệt mà ngồi xuống.

"Aaaa..." Hoàng Khoa rên rỉ một cách không thoải mái.

Mặc dù hậu huyệt đã được thông đủ rộng, nhưng việc đưa thứ vật thể lạ kia vào người vẫn khiến anh khó chịu, không bàn đến thứ này quá dày, hẳn là của đồng bọn Trung Đan làm ra.

Gậy thịt giả đó từ từ rồi cũng bao trọn hậu huyệt của Hoàng Khoa. Anh xoay người lại một cách từ tốn, chân đã run rẩy, vì đang ngồi trên thứ dụng cụ vừa ghìm chặt vừa xiềng lại, Hoàng Khoa không thể di chuyển được.

Trung Đan giữ cổ tay của Hoàng Khoa rồi từ từ xoa ấn. Hoàng Khoa lắc đầu mà rên rỉ một cách cay đắng.

"Được rồi Khoa. Giờ bắt đầu nào."

Trung Đan từ từ ấn nút, và thứ đặt bên trong người Hoàng Khoa bắt đầu rung lên.

"Um... um..." Hoàng Khoa rên rỉ một cách từ tốn, hậu huyệt của anh bắt đầu bị cọ xát và kích thích với nhịp sâu nhưng chậm rãi.

Trung Đan tất nhiên sẽ tăng cường độ lên, tiếng rên của Hoàng Khoa giờ đây đã trở nên to hơn, sự rung giật mạnh đó kéo theo cái chuông treo ngực vừa lắc vừa kêu thành tiếng, Hoàng Khoa co cổ tay lại và cố kìm nén điểm nhạy cảm phía sau.

"Khoa, giờ cậu thấy đúng như điều cậu làm chưa?" Trung Đan cười rồi nháy mắt. Đẩy thêm công tắc khác.

"Không... không... đừng..." Côn thịt của Hoàng Khoa cũng từ từ co lại và xoắn đi, nhịp độ ma sát của vật thể bên dưới đã thúc đẩy cường độ khoái cảm đó một cách kịch liệt.

Lúc nó đâm sâu vào trong điểm nhạy cảm, nó tiếp tục di chuyển thêm nữa cho đến khi nào nó đến được điểm cực đại của Hoàng Khoa.

Vật dụng xâm nhập tận sâu thành ruột đó gần như xé nát Hoàng Khoa, Trung Đan điều khiển độ thẳng và cong của con ngựa gỗ để làm anh cảm thấy bớt tập trung đi.

Khi Hoàng Khoa cảm thấy sắp lên đỉnh, sự cọ xát đột nhiên đã chậm dần. Anh co thắt cả người mình một cách không thoải mái mà cọ cái thân dụng cụ giáo huấn trong vô thức bằng vách tường trong ngay hai bên bờ mông của mình, ngón chân của anh theo đó cũng cảm thấy bủn rủn tủi nhục.

Thứ dụng cụ bên trong người Hoàng Khoa lúc nào cũng đưa anh gần như lên đỉnh nhưng lại buông xuôi đi không cho lên nữa. Cảm giác tra tấn đó cứ như chưa bao giờ là hồi kết.

"Chủ nhân... xin... xin... hãy đưa tôi lên đỉnh đi... chủ nhân..." Hoàng Khoa ngẩng cao đầu mà rên rỉ, mái tóc mềm mượt của anh giờ đẫm ướt mồ hôi.

Trung Đan lắc dụng cụ giáo huấn một cách nhẹ nhàng, tạo ra tiếng két két, như sự ham muốn chinh phục cả thể xác Hoàng Khoa.

"Khoa, cậu phải ngồi lên đó một tiếng, giờ chỉ mới hai mươi phút trôi qua thôi. Như thường lệ, cậu vẫn phải từ từ mà tâm phục và khẩu phục nó." Trung Đan khước từ đề nghị của Hoàng Khoa.

Hoa bồ công anh trồng trên chậu cây dần bay đi hạt cây trước cảnh tượng mù mịt, Hoàng Khoa giờ như là một người chìm xuống, rồi nổi lên giữa đại dương. Tiếng chuông rung lên làm anh mềm nhũn tựa như bị chuốc bùa từ một phù thuỷ.

Thứ bây giờ anh có thể cảm nhận được, đó chính là hậu huyệt giờ đã tan tành như linh hồn của anh, nó cũng khóc theo linh hồn của anh mà không thể kìm nén được.

Hoàng Khoa khóc lóc và quằn quại trên đồ chơi ngựa gỗ, anh ngất lên ngất xuống nhiều lần, cố xin được giúp.

Anh cảm thấy anh sắp hết sức rồi, sự tỉnh táo bắt đầu nhạt dần.

"Anh Đan, tha tôi, tha tôi..." Hoàng Khoa bị kẹt lại một cách lụi tàn trên con ngựa gỗ.

Không phải Ngài, hay là Chủ nhân, Hoàng Khoa gào lên tên của Trung Đan, anh đang gọi "Anh Đan" để hắn tha thứ cho anh.

Cứ như là búa đập vào tim, Trung Đan gạt nút "TẮT". Hoàng Khoa cúi đầu mình xuống một cách yếu ớt, cả người đổ gục trên con ngựa gỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro