
2
Dù sao đi nữa, Trần Trạch Bân và Lạc Văn Tuấn không thể cứ mãi ẩn nấp trong căn phòng giám sát này. Tiếng uỳnh uỳnh liên tiếp vang lên ngoài cửa khiến lòng Trần Trạch Bân thêm lo lắng. Không biết cánh cửa này sẽ còn chịu đựng được bao lâu nữa trước sức ép từ những điều không thể tưởng tượng nổi.
“Để tao nhắn cho bọn Triệu Gia Hào nhé ” anh lên tiếng, nhưng không nhận được phản hồi từ Lạc Văn Tuấn. Cậu chỉ im lặng, tay siết chặt ống quần, rõ ràng là rất căng thẳng.
Trần Trạch Bân nhanh chóng gửi một vài tin nhắn vào nhóm chat của bọn họ, tóm tắt ngắn gọn về việc hai người đã gặp phải đám người kỳ lạ và tình hình hiện tại. Anh không quên nhắc nhở mọi người hãy cẩn thận.
“Chỗ tụi mày là ở đâu ” Triệu Gia Hào hỏi lại ngay sau đó, có vẻ như anh ta định đến kiểm tra tình hình.
“Em không rõ lắm,” Trần Trạch Bân nhắn lại. Thực tế, anh có thể đoán được vị trí tương đối, nhưng lý trí mách bảo anh rằng để bọn họ đến đây không phải là một ý kiến hay.
“....”
“Chú mày mất nhiều thời gian như vậy chỉ để nhắn bốn chữ ‘em không rõ lắm’ à?” Triệu Gia Hào trêu chọc, nhưng Trần Trạch Bân chỉ biết im lặng, lòng dâng trào sự lo lắng.
Bỗng nhiên, Lạc Văn Tuấn ngồi thẳng dậy. Cậu bắt đầu tìm kiếm điện thoại trong túi áo khoác.
“Nhắn cho bọn anh Gia Hào tìm chỗ an toàn trốn đi ” Giọng Lạc Văn Tuấn đã lạc đi ít nhiều, ánh mắt trở nên nghiêm túc. “Mày nhớ vụ virus ở Chiết Giang nửa tháng trước không? Tao nghĩ là nó lan tới Thượng Hải ”
“ Loại virus zombie gì ấy hả?” Trần Trạch Bân nhướng mày, không thể tin vào những gì mình vừa nghe.
“Tao không chắc, nhưng khả năng thứ tao và mày đang đối mặt bây giờ không phải con người là rất cao.” Giọng Lạc Văn Tuấn bình tĩnh, nhưng sự sợ hãi trong ánh mắt cậu khiến Trần Trạch Bân cảm thấy bất an.
“Được rồi, yên tâm đi, anh đây bảo vệ chú” Trần Trạch Bân cố gắng mỉm cười để động viên “Tí nữa quân triều đình tới sẽ dẹp xong sớm thôi. Mày nhát gan quá rồi đấy.”
Căn phòng giám sát họ đang trú ẩn như một pháo đài, chỉ có vài chiếc ghế khá cũ kỹ và một cái bàn nhỏ. Tất nhiên là Trần Trạch Bân đã dùng những thứ đó để chặn cửa hết rồi, nhưng âm thanh bên ngoài không ngừng gia tăng.
Thời gian trôi qua chậm chạp, mỗi giây đều như kéo dài thêm sự ngột ngạt. Tiếng khóc, tiếng hét và tiếng chân rầm rập bên ngoài như một bản nhạc không bao giờ ngừng. Làm bản thân anh cảm thấy như đã bị giam cầm trong căn phòng này cả đời.
“Chờ chút ” Lạc Văn Tuấn nói, bỗng nhiên trầm ngâm. “ Có lẽ bọn mình nên nghĩ đến việc ra ngoài. Chỗ của bọn anh Trác Định ở khá xa đường Tây Nam Kinh. Chắc hẳn bọn họ cũng đã di chuyển đến nơi an toàn rồi. Nếu chúng ta không ra ngoài, có thể sẽ không còn cơ hội ”
“Ý mày là bây giờ sao?” Trần Trạch Bân không khỏi lo lắng. “Chúng ta không thể cứ ngồi đây mãi được, nhưng nếu ra ngoài…?”
“Đúng, nhưng đêm nay có thể sẽ an toàn hơn ” Lạc Văn Tuấn có vài gợi ý. “ Tao đọc thấy sách thấy bải buổi tối zombie yếu hơn ban ngày. Chúng ta có thể nhân lúc này tìm thức ăn và một chỗ trú an toàn hơn
”
" Nhưng người viết sách đã thấy zombie bao giờ đâu "
" ... "
Bỗng, một tiếng rầm lớn vang lên bên ngoài, làm cả hai sợ hãi " Mẹ kiếp, bị sao nữa vậy? " Trần Trạch Bân nói, lòng hồi hộp " Đừng nói nói là do tụi nó húc tường đấy nhé "
Điện bỗng dưng tắt ngúm, căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ còn lại ánh sáng le lói từ khen cửa hẹp. “ Chết tiệt ” Lạc Văn Tuấn kêu lên, tay bắt đầu bấm điện thoại, nhưng màn hình chỉ hiện lên thông báo không có tín hiệu.
“Không còn liên lạc gì với thế giới bên ngoài nữa ” Trần Trạch Bân đấm mạnh vào tường, sự bực bội dâng trào. Chuyến đi chơi cuối tuần đang trở thành cơn ác mộng không thể tin nổi.
Họ đã ở trong căn phòng này suốt bảy tiếng đồng hồ, nỗi lo lắng và khát vọng thoát ra ngoài ngày càng gia tăng. Cái đói và cơn khát dồn dập hành hạ, khiến tâm trạng cả hai trở nên khó chịu.
“Trời ơi, nếu chúng ta thật sự bị bỏ lại, tao sẽ phải làm gì bây giờ ” Lạc Văn Tuấn thốt lên, sự sợ hãi lộ rõ trên gương mặt.
“Yên tâm, đã nói là anh đây bảo vệ mày ” Trần Trạch Bân nói, cố giữ bình tĩnh dù trong lòng cũng lo lắng không kém.
“ mày khóc đấy à?” anh châm chọc nhìn đôi mắt Lạc Văn Tuấn sớm đã ngấn nước.
“ Ai bảo tao khóc, chỉ là bụi rơi vào mắt thôi ”
“Đi, chúng ta ra ngoài” Trần Trạch Bân quyết định.
“Ra ngoài nhớ theo sát tao, nếu gặp ‘nó’ thì chạy ngay, đừng quan tâm đến tao,” Trần Trạch Bân dặn dò, lòng ngập tràn quyết tâm.
“Nhưng mày nói nhỏ một chút đi, nghe nói mấy ‘con’ này tai thính lắm” Lạc Văn Tuấn nhắc nhở, cả hai cùng nín thở, chuẩn bị đối mặt với những điều không thể tưởng tượng nổi bên ngoài.
Khi ấy, một thông báo từ chính phủ phát ra từ chiếc loa bên ngoài, vang vọng giữa không gian tĩnh lặng:
“Hiện tại chúng tôi vẫn chưa có biện pháp cụ thể để đối phó với loại biến chủng ‘xác sống hóa’ mới của virus. Yêu cầu mọi người dân giữ khoảng cách với nhau khi giao tiếp, thực hiện cách ly hoặc đưa những người có nguy cơ nhiễm bệnh tới các cơ sở, trung tâm y tế gần nhất. Những người dân đang mắc kẹt ở vùng nguy hiểm xin hãy tìm tới chỗ an toàn và nhanh chóng di chuyển đến Tuyên Thành, An Huy. Chúng tôi hiện đã thực hiện phong tỏa tỉnh Chiết Giang, Giang Tô và thành phố Thượng Hải nhằm ngăn không cho virus tiếp tục lây lan xuống các tỉnh phía Nam. Để tránh làm kinh động tới lũ xác sống và làm bị thương người vô tội, các lực lượng an ninh sẽ không tiến vào địa bàn những khu vực nói trên. Chúng tôi cũng sẽ tiến hành thành lập các tổ đội giải cứu những người dân bị kẹt lại. Sau ba tháng, chúng tôi sẽ thực hiện rải bom và xả súng trên diện rộng nhằm tiêu diệt hoàn toàn mầm bệnh, mong người dân trong khu vực nguy hiểm mau chóng di chuyển tới chỗ an toàn chờ quân đội tới giải cứu, hoặc các bạn có thể bám theo đoàn người đang được di dời tới Tuyên Thành, An Huy, chúng tôi sẽ cố hết sức đảm bảo sự an toàn cho các bạn.”
Trần Trạch Bân và Lạc Văn Tuấn nhìn nhau, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
“ Nếu quân đội không tới kịp thì sao? Khi nào họ sẽ tới?” Lạc Văn Tuấn hỏi, cảm giác tuyệt vọng tràn ngập trong lòng. Đây vẫn là một trò chơi may rủi với xác suất thua vô cùng lớn.
“ đừng nghĩ nữa, chúng ta phải đi nhanh thôi Owen” Trần Trạch Bân nói, rồi nhắm mắt, hít sâu một hơi để lấy can đảm.
Cánh cửa phòng giám sát có vẻ như đang thách thức sự bạo dạn của họ. Cả hai thận trọng di chuyển về phía cửa, trái tim đập thình thịch trong ngực. Không biết điều gì đang chờ đợi họ bên ngoài — một thế giới đã thay đổi mãi mãi hay là cơ hội sống sót còn sót lại?
---
Triệu Gia Hào đứng trong một căn phòng nhỏ, ánh sáng le lói từ chiếc đèn pin yếu ớt chiếu sáng gương mặt căng thẳng của anh.
Ba người kia cũng có vẻ không hơn là mấy, mỗi người đều mang vẻ mặt lo âu, bất an khi không biết Trần Trạch Bân và Lạc Văn Tuấn đang ở đâu và liệu họ có an toàn hay không.
“ Chúng ta phải quyết định ngay bây giờ ” Triệu Gia Hào nói, ánh mắt quét qua những người xung quanh. “ Nếu bây giờ không ra ngoài tìm bọn họ, có thể chúng ta sẽ không có cơ hội nào khác.”
“Nhưng ra ngoài lúc này quá nguy hiểm” Diêm Dương Uy phản đối, không thể để tất cả mọi người gặp nguy hiểm, giọng anh run rẩy. “ Chúng ta hoàn toàn không biết tình hình bên ngoài ra sao, không thể mạo hiểm được ”
“ Nhưng cũng không thể cứ ở đây mãi ” Bành Lập Huân lên tiếng, không còn nhìn ra được sự vui vẻ thường ngày trong đáy mắt " Chúng ta không thể chỉ chờ đợi và hy vọng mọi chuyện sẽ ổn "
Triệu Gia Hào cảm nhận được sự lo lắng trong ánh mắt của từng người. Họ không chỉ là bạn bè, mà còn là gia đình đã cùng nhau trải qua nhiều khó khăn " Được rồi "
“Vậy thì chúng ta phải tìm một chỗ an toàn trước đã,” Trác Định góp ý.
Ở đây anh là người lớn nhất, đương nhiên lời nói ít nhiều cũng có trọng lượng nhất định " Cần phải biết được điều gì đang chờ đợi bên ngoài trước khi hành động "
“ Trước tiên phải tìm một nơi nào đó an toàn để ẩn náu,” Triệu Gia Hào đồng ý. “ Có thể có những khu vực ít bị chú ý hơn. Từ đó, chúng ta có thể theo dõi tình hình "
Cả nhóm nhanh chóng chuẩn bị, họ chia nhau tìm kiếm trong căn phòng. Tìm thấy một vài chiếc ghế, một số bình nước và những vật dụng có thể dùng để tự vệ.
“ Em nghĩ mình nên tìm đường lên tầng trên," Bành Lập Huân nói, ánh mắt của anh quét qua cửa sổ, nơi có ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn bên ngoài.
Họ thận trọng di chuyển ra khỏi căn phòng, trái tim đập mạnh mẽ trong lòng ngực. Khi mở cửa, ánh sáng bên ngoài như một thế giới hoàn toàn khác, nơi sự sống và cái chết đang hòa quyện trong một bản giao hưởng đầy kinh hoàng. Những tiếng gầm gừ và tiếng khóc vang vọng khiến họ không khỏi rùng mình.
“Đi nào” Trác Định ra lệnh, anh dẫn đầu nhóm. Cả nhóm bước ra hành lang tối tăm, ánh đèn từ điện thoại chập chờn như một ánh sáng le lói trong cơn ác mộng. Khi họ tiến lên, một tiếng động lạ từ phía xa khiến tất cả đều khựng lại.
“ Cẩn thận ” Diêm Dương Uy thì thầm, và cả nhóm cùng nín thở. Mối đe dọa gần như đang đến gần.
“Chúng ta nên tìm chỗ ẩn nấp ” Trác Định đề nghị, và họ ngay lập tức tìm một góc tối để tránh bị phát hiện. Từ đó, họ có thể quan sát tình hình bên ngoài.
Khi những ánh mắt tìm kiếm quét qua, một tiếng gầm gừ lớn vang lên từ phía xa làm mọi người giật mình. Triệu Gia Hào hạ giọng. “Chúng ta không thể đứng đây mãi”
“Có lẽ nên leo lên trên," Triệu Gia Hào gợi ý " Có thể nhìn thấy những gì đang diễn ra bên ngoài mà không bị phát hiện "
Cả đám quyết định leo lên men theo đường ông nước, mỗi bước chân đều nhẹ nhàng và cẩn thận. Khi người cuối cùng là Diêm Dương Uy đặt chân lên, Trác Định đã tìm thấy một căn phòng khác, cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
" Nơi này có vẻ ổn " anh nói, thở phào nhẹ nhõm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro