8
Vất vả lắm Jinhwan mới lê được cái thân đau mỏi của mình bước vào lớp, cũng may là đang giờ ra chơi nên không ai để ý đến cậu, trừ một người.
- Jinan à, sao cậu vắng tiết một?
Cậu bạn bàn trên lại quay xuống tò mò hỏi Jinhwan, thật sự là cũng nhiều lúc cậu thấy người này rất phiền phức.
- Tớ...bị đau đầu nên xuống phòng y tế...
Jinhwan cố kiếm ra một lời nói dối để cậu bạn phía trên quay lên, nhưng không, người đấy vẫn tiếp tục không biết ý mà hỏi.
- Cậu uống thuốc chưa?
- Rồi...
- Còn bài tập thì sao? Tiết sau là môn của thầy Hanbin!
Câu nói như đánh tỉnh tâm trí đang mù mờ của Jinhwan, nhưng cậu cũng đành mặc kệ mọi thứ mà gục đầu xuống bàn, chỉ còn tầm một phút nữa vào lớp rồi, chẳng còn kịp gì nữa, hiện tại chỉ muốn ngủ một giấc.
Từ khi bắt đầu quan hệ với thầy giáo của mình, Jinhwan luôn cảm thấy cơ thể rất hay mệt mỏi, đặc biệt là dạo này cậu ngủ khá nhiều, trên lớp không thể tập trung cao độ được, cậu thắc mắc có phải do việc làm tình quá nhiều dẫn đến suy nhược thần kinh hay không.
- Nghiêm!
Một tiếng hô trang nghiêm khiến mọi suy nghĩ của cậu đều bay đi mất mà vội vàng đứng dậy, thầy Hanbin bước vào lớp với một khuôn mặt khá dễ chịu. Sau khi được ngồi xuống, Jinhwan cố lui mình vào trong góc vì xấu hổ bởi chuyện sáng nay gây ra.
- Trước tiên, có ai chưa làm bài tập hay không?
Cả lớp im phăng phắc đầy căng thẳng, thậm chí có người còn chẳng dám thở mạnh ra vì áp lực mà thầy Hanbin đem đến, ngoài giờ thầy rất thân thiện nhưng trên lớp thì vô cùng đáng sợ.
Trong khi cả lớp không một ai đứng lên thì cậu học sinh Jinhwan run rẩy, mím môi quan sát, hình như chỉ còn mỗi cậu là chưa có bài tập để nộp.
- Dạ...em..._cậu rụt rè đứng dậy.
Cả lớp được một phen kinh ngạc khi Jinhwan siêng năng chăm chỉ thường ngày lại không làm bài tập, trong đầu mọi người đều đồng nhất ý kiến, đây là lần đầu tiên cậu mắc phải lỗi này.
- Em xin lỗi...
Jinhwan cúi gằm mặt lo lắng, hai tay cậu chắp phía trước đầy hối lỗi. Còn thầy Hanbin chỉ mỉm cười nhẹ nhàng rồi tựa lưng vào sau ghế, đặt tay vào túi quần lần tìm thứ gì đó rồi hỏi.
- Lí do em không làm?
- ...em...
Jinhwan cứng họng không biết phải nói gì, cậu không thể nói trước mặt cả lớp rằng hôm qua đã làm rơi sách vở xuống góc bàn vì làm tình với thầy giáo, hay vì suốt đêm bị đè khiến cơ thể mệt mỏi mà sáng nay dậy muộn không kịp kiểm tra sách vở.
- Sao?
Hắn lén mỉm cười nhìn bộ dạng khó xử đáng yêu của cậu học sinh kia, mặc dù Jinhwan đang cúi mặt nhưng hắn biết mặt cậu đã đỏ bừng lên rồi, trêu đùa con mèo nhỏ này của hắn thật thích thú. Nghĩ vậy hắn liền bấm cái nút trong túi quần.
- Aa..
Phía dưới đột nhiên rung lên khiến Jinhwan vô tình kêu lên một tiếng, cũng may là vì ngồi góc cuối nên không ai để ý đến âm thanh nhỏ bé của cậu.
- Lí do?
Hắn tiếp tục gặng hỏi trêu đùa cậu Jinhwan, rồi lại tiếp tục nâng mức rung thêm một nấc nữa.
- Uhm!...
Lần này Jinhwan đã phải chống tay xuống bàn để giữ lại cơ thể sắp khuỵu xuống của mình, hậu huyệt cậu co bóp liên tục bởi từng đợt rung mạnh mẽ bên trong, từng thành vách bị ma sát kích thích dây thần kinh nhạy cảm của cậu.
Thầy Hanbin ngồi phía trên quan sát thưởng thức trò vui mình vừa bày ra, Jinhwan đang phải vật lộn với cái máy rung bên trong cậu, hình dáng cậu Jinhwan lúc này thật nhỏ bé tội nghiệp.
Sau đó hắn tiếp tục tăng thêm một nấc rung nữa, lần này Jinhwan đã hoàn toàn mất thăng bằng mà ngồi gục xuống bàn, cậu cắn răng nén lại những cảm giác khó chịu từ máy rung kia mang đến, nhịp tim đã bắt đầu lên cao hơn.
- Sau tiết cuối đến phòng gặp tôi.
- V...vâng.._Jinhwan run rẩy trả lời.
Nhân lúc cả lớp học chưa để ý tới cậu bạn đang khổ sở chịu đựng kia, hắn liền nhanh chóng giải quyết rồi bắt đầu bài giảng của mình, cả lớp chỉ thầm chung suy nghĩ "Jinhwan thật tội nghiệp".
***
Một lúc sau hắn cũng chịu buông tha cho cậu học sinh Jinhwan mà tắt máy rung đi. Cả người Jinhwan hiện giờ hoàn toàn mất hết sức lực mà gục xuống bàn, cố gắng kìm nén lại nước mắt đang sắp trào ra của mình, cậu đau đớn khi lâm vào hoàn cảnh bị dồn đến chân tường như thế này.
Sau giờ học cuối, Jinhwan đã rất gắng gượng để học hết buổi rồi sau đó lại lết thân xác mệt mỏi giã rời đến phòng giáo viên. Giờ đã chiều tà, căn phòng vắng vẻ chỉ còn lại một mình thầy Hanbin ngồi đó. Hắn nhìn thấy Jinhwan liền phất tay gọi đến.
- Thầy Hanbin...làm ơn lấy nó ra...em...chịu không nổi nữa...
Đến trước bàn làm việc của hắn, Jinhwan không kìm chế được nữa mà rơi nước mắt, suốt buổi sáng hôm nay hoàn toàn là một cực hình đáng sợ với cậu, cậu bé tội nghiệp không ngờ được rằng tình dục lại có nhiều thứ đáng sợ đến vậy.
- Hm năm giờ ba mươi phút! Cũng đã về hết rồi.
Hắn tỏ vẻ bình thản không muốn nghe những lời Jinhwan vừa nói, xem đồng hồ rồi nhâm nhi tách cà phê nóng trên bàn, hắn giống như đang bỏ mặc cậu học sinh tội nghiệp kia.
- Thầy...em xin thầy...làm ơn lấy nó ra...aaa...
Vừa nói hết câu, phía dưới lại nhận được một đợt rung mạnh mẽ, hậu huyệt Jinhwan siết chặt lại dữ dội, hai chân như không còn sức mà run lẩy bẩy muốn khuỵu xuống. Cậu cắn môi chống tay lên bàn hắn chịu đựng.
- Em đang bị phạt, nên im lặng mà làm.
Hắn nheo mắt đầy đe doạ nhìn cậu, rồi thuận tiện đứng dậy vòng ra phía sau Jinhwan, áp dục vọng đang rục rỉnh ngẩng đầu của hắn lên mông cậu cọ sát.
- Aa...thầy...tắt nó đi...hum...làm ơn...
Hắn không thèm nghe vẫn tiếp tục giữ lấy eo cậu rồi ép dương vặt đã cương cứng chật chội trong quần của mình sọ sát lên khe mông của cậu.
- Aaa... thầy...ở đây...camera...
Jinhwan vẫn còn chút tỉnh táo để nhắc hắn rằng đây là phòng giáo viên, đương nhiên sẽ lắp camera bốn phía, cậu chưa muốn bị chặn đường sống bởi những cảnh quay bồi bại này.
- Đã vô hiệu hoá hết rồi, im lặng mà tận hưởng đi.
Hắn thì thầm bên tai cậu rồi cắn nhẹ lên đó khiến Jinhwan một trận rùng mình, cơ thể hắn đang ép chặt lên cơ thể cậu. Jinhwan chống tay lên bàn làm việc của hắn để giữ vững cơ thể khi hắn bắt đầu nắn bóp cặp mông mềm mại của cậu.
- Thầy...đừng mà...aa...giờ không...aa...không thể được...
Âm thanh rên rỉ đầy câu dẫn của Jinhwan lọt vào tai hắn như một đợt sóng tình ập đến, hắn liếm môi ấn con chip trong túi quần để chế độ rung lên mức cao nhất.
- Á!...thầy...tắt nó đi...aaa...
Bên trong thành vách bị tấn công bất ngờ khiến Jinhwan đổ gục xuống bàn, cơ thể run lên bần bật khi máy rung bên trong lộng hành dữ dội, đợt rung đã mạnh hơn rất nhiều.
- Jinhwan đang rất tận hưởng nó đấy chứ.
Hắn nhếch miệng cười rồi bế Jinhwan vào một góc tường khuất phía sau tủ sách to lớn, hắn đặt cậu nằm úp xuống rồi gấp gáp cởi quần cậu học sinh kia ra.
- Hức...thầy...tắt nó đi...aaa...cầu xin thầy...
Miệng Jinhwan vẫn không ngừng van xin, còn hắn thì xem như không, chỉ tận hưởng âm thanh của cậu, hắn giữ chặt eo nâng mông Jinhwan lên để hai chân cậu làm điểm tựa.
- Nếu ngoan, thầy sẽ tắt.
Hắn nói xong, rồi nhanh chóng dùng hai tay tách mở phần khe mông của Jinhwan để quan sát lỗ hậu đỏ hồng mê người của cậu, từng nếp nhăn hồng hào đang co bóp kịch liệt như khao khát muốn được đâm vào. Hắn lấy ra một tuýp nhỏ rồi đổ chất nhớp nháp lạnh ngắt kia xuống cửa huyệt mê người của Jinhwan.
- Aaa...thầy...ở đó không được...aaa
Mặc kệ Jinhwan đang quằn quại bởi cơn kích thích dữ dội từ máy rung, hắn chỉ im lặng thèm thuồng quan sát từng cử động của lỗ nhỏ hồng hào dâm đãng kia, được thứ kia chảy vào càng khiến nó trở nên mê hoặc hơn nữa.
- Á...thầy Hanbin...
Jinhwan thật mình khi cảm nhận được thứ gì đó ấm áp đi vào bên trong cậu, run rẩy nhìn lại mới biết thầy Hanbin đang úp khuôn mặt vào phía sau của cậu chơi đùa, đầu lưỡi tinh quái không ngừng tìm từng điểm nhạy cảm bên trong mà kích thích, vừa bị sức rung mạnh mẽ vừa bị thầy Hanbin ma sát bên trong khiến cậu học sinh Jinhwan như dại đi, đầu óc cũng bị trì trệ lại.
- Thầy..aa...chỗ đó bẩn...bẩn lắm...á!!
Jinhwan ngu ngốc nói với hắn, rên rỉ không thành tiếng, phía sau đột nhiên bị một vật cứng đâm thẳng vào, ép máy rung chạm đến điểm sâu nhất khiến Jinhwan hét lên đến khàn cả giọng.
- Jinhwan...em là con đĩ của thầy...mãi mãi là của thầy...
Hắn vừa nói vừa điên cuồng thúc sâu vào bên trong cậu như mất hết lí trí, vừa đâm rút hắn vừa vỗ mạnh lên mông Jinhwan vài cái khiến làn da trắng nõn chuyển sắc đỏ quyến rũ.
Jinhwan chẳng còn nhận thức được gì hết, cậu đau đớn rên rỉ đến mất cả giọng, nước mắt đã giàn giụa tràn vào trong miệng mặn chát, nắm tay cậu siết chặt lại chịu đựng cơn đau đớn kích thích đầy thống khổ bởi cái máy rung và dương vật to khủng khiếp phía sau.
Đến khi sắc trời nhuộm tím toàn bộ không gian vắng lặng đầy những tiếng phành phạch ra vào, hắn mới thoả mãn bắn toàn bộ tinh dịch bên trong cậu, máy rung cũng từ đó mà dễ dàng được lấy ra, cảm giác như nó đang kéo cả nội tạng cậu cùng đi ra ngoài luôn vậy. Jinhwan gục cả cơ thể ướt đẫm mồ hồi xuống rồi ngất lịm đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro