CHAP 8
Không hiểu sao hôm nay Zhang Hao lại ngủ trưa, bình thường em ít ngủ trưa lắm, chủ yếu là làm việc nhà rồi tranh thủ làm bài tập, đọc sách tới chiều lại chui vào bếp làm bữa tối.
- Oáp - mắt nhắm mắt mở nhìn đồng hồ treo trên tường ngay cửa - úi 5g rồi á, trời đất ơi Hao ơi Hao, không kịp bữa tối anh Hanbin chửi thúi đầu. (Bin: tui nào dám)
Em lật đật xỏ đôi dép bông màu hồng vào, à nói một tí về đôi dép này nha, thiệt tình là vì cái bản tính cuồng màu hồng của em báo hại Hanbin phải chạy khắp Seoul để tìm mua cho em. Hôm đó trời mưa như trút nước, đã thế còn kẹt xe nữa, nhưng anh thì quyết tâm tìm được đôi dép bông hình nhóc Shin mà em thích cho bằng được. Cho tới khi xe hết xăng, anh phải cuốc bộ về nhà, nhìn anh ướt mem như chuột lột từ đầu tới chân mà vẫn cố gắng ôm chiếc hộp đựng "đôi dép ngàn vàng" của em không bị ướt, trông thương vô cùng. Thề là Zhang Hao chỉ muốn nhào tới mà ôm Hanbin thôi đấy. Tuy phải túc trực bên Hanbin cả ngày hôm sau vì anh bị cảm, nhưng em cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Trừ khi vô nhà tắm hoặc đi ra ngoài sân thì em luôn dính chặt đôi dép ấy. Hanbin mỗi khi nhìn thấy em lăng xăng với đôi dép thì cảm thấy hạnh phúc khó tả.
Quay trở lại việc ngủ trưa quên thời gian của em nào, sau khi tắm rửa thay đồ, em vừa mở cửa phòng để xuống nhà thì nghe tiếng của nồi, chảo rồi cả tiếng nước nữa.
"quái chẳng lẽ nhà có trộm"
Em đi rón rén tránh không gây tiếng động đi về hướng nhà bếp, định bụng khi nhìn thấy tên trộm sẽ la làng lên ngay cho bác bảo vệ vào (tưởng gì -_-). Đi từ từ lại chỗ bếp, em bất ngờ vì người đang loay hoay ở kia chính là Hanbin. Em vừa ngạc nhiên vừa tò mò không biết anh làm gì, nên cứ đứng đằng sau quan sát. Còn Hanbin á hả, vì chuyện hồi trưa làm em bị phỏng, sợ em đau không nấu cơm được và cũng muốn tạ lỗi với em nên đành xuống bếp, không biết nấu thì mở Ipad lên coi người ta nấu rồi bắt chước. Ai dè việc này khó hơn anh tưởng, loay hoay nãy giờ với đống rau rồi nồi niêu tanh bành trên bàn bếp.
- Cái này như thế nào đây? Sao Zhang Hao có thể nấu ăn giỏi như vậy chứ?
- Vì em là Zhang Hao mà. - buồn cười vì hành động của anh em lên tiếng chọc ghẹo
- Ể sao em xuống đây? Sao không nghỉ ngơi đi? - anh quay lại nhìn em như vật thể lạ
- Anh biết mấy giờ rồi không? 5g chiều rồi đó, em không muốn thành heo đâu.
- Mũm mĩm dễ thương chứ có sao đâu, ôm mới thích - thật ra 3 chữ sau là trong ý nghĩ thôi chứ anh nào dám nói ra, sợ em lại bảo anh biến thái
- Nhà này có một con heo là anh là đủ rồi - 1..2..3.. chạy
- Yah Zhang Hao hôm nay dám chọc anh sao? Đứng lại.
Hai đứa một gấu mèo, một heo hay dân tình gọi là con sói đang rượt nhau khắp nhà, đứa sau thì "anh bắt được thì chết với anh", đứa trước thì "em thách anh đó, nói cho anh biết, hồi ở Gangwondo không ai qua nổi em môn điền kinh đâu", nhưng mà Zhang Hao à đời không như là mơ đâu em. Ờ thì cắm đầu cắm cổ chạy nên đâu cần quan tâm đường lối gì đâu, cũng không ngờ tới việc có vũng nước ngay kia. Và tèn ten chuyện gì tới cũng tới
- Zhang Hao coi chừng - Hanbin thấy Zhang Hao lảo đảo thì vội chụp tay em lại, hậu quả là bây giờ *chỉ chỉ* anh nằm dưới vòng tay ôm em bé tròn ở trên, hai mặt cách nhau một tí xíu nữa thôi là có hai đứa mất nụ hôn đầu rồi.
- Hanbin ah... - giọng nhỏ nhỏ, tai em thì đỏ hết cả lên, môi còn chu chu nữa
- Đừng có trưng biểu cảm đó với anh nữa Haohao ơi, anh không giỏi kiềm chế đâu - anh cười
- Anh đang nói gì vậy chứ?
- Em nghỉ học ở nhà luôn đi Haohao.
- Mwo? Sao tự dưng bắt em ở nhà?
- Em cứ như thế này lỡ bị bọn xấu lợi dụng rồi khổ, em có biết là em đẹp lắm không Haohao?
- Ơ anh này kì quá đi - mặt em đỏ lựng luôn rồi - mà ... buông em ra đi để em đi làm bữa tối - em cố gắng gượng dậy mà ai biểu anh khỏe quá
- Một chút thôi - anh vẫn giữ nguyên tay và tư thế đó, tranh thủ ngắm nhìn từng đường nét trên gương mặt em. Em bé của anh xinh đẹp quá chừng đi!
- Anh không biết mỏi chứ lưng em sắp gãy rồi - em vờ làm mặt đáng thương
- Thôi được rồi, em cứ đáng yêu như vậy sao chịu nổi - anh bỏ tay ra, em nhanh chóng chống tay đứng dạy rồi chạy biến vào bếp cùng với khuôn mặt đỏ như gấc.
- "Huhu em bé nhà tôi đáng yêu quá đi!".
.
.
"Reng.... Reng ...."
- Yeoboseyo, em nghe đây Jiwoong hyung - Matthew bắt máy trong niềm vui lẫn bất ngờ, vì hôm nay anh lại chủ động gọi cho cậu. Từ sau lần gặp chị Nahyun ở quán cafe hôm trước và còn bỏ về ngang, cậu đã sợ Jiwoong giận mình.
- Hôm nay em có bận gì không? Đi cafe với hyung?
- Sao hôm nay có hứng mời em đi cafe vậy? - nói vậy thôi chứ trong lòng đang nhảy tưng tưng
- Hyung mới lãnh lương và hyung cũng off hôm nay nữa, nên muốn mời em, sẵn hyung vừa nghĩ ra thức uống mới, muốn cho em thử đầu tiên.
- Oaaa thích thật đấy - có đứa không kiềm chế được nhảy như điên - hẹn hyung ở Haneul nha. Cho em 30 phút ạ.
- Được rồi, xíu nữa gặp nha nhóc
- Em 21 tuổi rồi mà - Matthew mè nheo
- Rồi không phải nhóc được chưa - không hiểu sao mỗi khi trò chuyện với cậu nhóc này anh cảm thấy mình như được trẻ lại vài tuổi, mặc dù Matthew không ngây ngô như Zhang Hao nhà anh nhưng so với Hanbin thì Matthew vẫn còn trẻ con lắm.
.
- Đây, cappuccino milkshake* thượng hạng dành cho vị khách đầu tiên - Jiwoong đặt lên bàn thức uống độc quyền vừa sáng chế của mình.
- Sao hyung nói là mời em? - mặt dỗi
- Đùa em chút thôi mà - anh xoa đầu cậu làm cậu đỏ mặt trong giây lát
- Daebak - sau khi cậu hớp một ngụm cappuccino - trời ơi Jiwoong hyung nó thật sự rất tuyệt đó, em đang giảm cân nhưng làm sao em có thể cưỡng lại thứ này đây - lại dỗi yêu
- "Đáng yêu thật" Thì có ai bắt em uống mỗi ngày đâu, mỗi tuần hyung off một buổi, hyung sẽ rủ em đến. được chứ?
- Quá được luôn ạ. Hyung jjang!! - cậu cười tít mắt, cậu hạnh phúc lắm luôn rồi, tim muốn vỡ ra luôn ý.
Vậy là cứ đều đặn mỗi tuần anh đều gọi cậu đến Haneul và cùng nhau thưởng thức món quen thuộc của hai người. Tình cảm của một người ngày càng được vun đắp còn một người thì đang nhen nhóm một tình cảm nào đó không rõ thành lời.
"Jiwoong à, chuyện này không thể được đâu...."
END CHAP 8.
P.S: * món đó là mình chế mn ơi.
Xin lỗi mn chap này khá ngắn, vì mình muốn chap sau sẽ liền mạch hơn nên chap sau sẽ đủ dài để bù lại chap này, và cũng sẽ có bất ngờ nữa nha mn, không phải biến nhưng cũng đủ để mn ôm tim đó :)))) Chúc mn ngủ ngon và buổi sáng tốt lành <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro