vi. reversal
H dường như rất thất vọng về câu trả lời của hắn. tia sáng nhỏ như hải đăng trong đáy mắt anh tắt ngúm, lá phổi của khu rừng thôi phập phồng.
sung hanbin híp mắt quan sát thanh kiếm trông rất quen thuộc trên tay anh, trông theo H lặng lẽ cất nó vào vỏ, xoay người rời đi, bước chân loạng choạng và tiếng động nhạt như hoàng hôn. hắn chưa kịp mở miệng, bóng lưng của anh đã lên tiếng,
"ngươi đi đi."
sung hanbin nghe thấy tiếng bụi cây sột soạt, đàn quạ chán nản bay đi.
"đừng bao giờ quay lại đây nữa."
.
.
.
.
.
"ngươi đi đi."
zhang hao trốn sau tảng đá, trộm nhìn người đàn ông mặc giáp cúi người, một bàn tay ngửa ra trên mặt cát. rùa nhỏ chầm chậm tiến về hướng biển, con sóng tràn lên, bắn bọt trắng lên chiếc mai đỏ thẫm.
"đừng bao giờ quay lại đây nữa nhé."
hơi cong khoé môi, hắn thu tay lại đặt trên chuôi kiếm bên hông. góc nghiêng hắn giống hệt như những bức tượng zhang hao từng nhìn thấy trong tiết học về loài người. chỉ là những bức tượng ấy không biết cười, đường hàm bị thời gian cào xước đến thô ráp, đuôi mắt hất lên đầy vẻ hung hãn, phù hợp với lời miêu tả về giống loài này mà trong sách thường có.
hắn cười lên lại giống tia nắng cuối cùng mà hoàng hôn để lại ở phía tây. dưới đáy biển không có mặt trời, tất cả những ảo tưởng về mặt trời của anh thuộc về những lần trốn đi chơi nhưng đều đến muộn một bước.
hắn trông rất trẻ, đoán chừng mới vừa qua lễ trưởng thành không lâu. hắn đến bờ biển lúc nửa đêm, mỗi một lần đến là một lần thả sinh vật biển. chúng là những loài đơn giản, không thể nghĩ cách bày tỏ sự biết ơn của mình, một cái quay đầu đã không nhớ người thả mình đi là ai.
nhưng trí nhớ của zhang hao có được sự bảo vệ của thần linh, sẽ không quên cái gì đó dễ dàng như vậy.
đêm thứ mười, zhang hao mượn ánh trăng, cuối cùng cũng nhìn rõ được chữ cái khắc trên thanh kiếm hắn luôn mang theo bên mình.
H.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro