Chap 15
Sau khi trở về nhà thì nhà trường cho nghỉ một ngày, Hanbin lập tức lôi hết đồ trong phòng kia túc cũ của Zhang Hao qua. Zhang Hao nhìn anh người yêu vội vàng như vậy chỉ biết cười trừ. Trong một buổi sáng cho người lôi hết đồ qua đây rồi còn sắp xếp đâu ra đấy. Cậu thật sự không biết nói gì. Trong lúc Hanbin chỉ đạo người ta làm việc thì Zhang Hao chán nản nằm trên giường ăn bim bim. Rảnh rỗi lên trang web trường hóng thị phi, và bài thị phi đầu tiên đập vào mắt cậu chính là
"Zhang Hao và Sung Hanbin hẹn hò. Đế chế Rosindan và Allindan hợp nhất làm một"
Cậu nhanh chóng bấm vào lướt xuống đọc bình luận.
Hóng hớt 1: "Gì chứ cách đây chưa đầy một tháng họ vừa đánh nhau đấy. Giờ nói yêu nhau tôi không tin"
Hóng hớt 2: "Rất tiếc, hãy làm quen với điều đó đi. Hai người đó nồng thắm lắm cơ. Tôi ngồi chung xe với họ mà bấn không chịu được. Hanbin ngày thường lạnh lùng thế mà ôn nhu với Zhang Hao lắm [file ảnh]"
Hóng hớt 1: "Omg, 2 người họ đều là cái loại trong nóng ngoài lạnh hết à."
Hóng hớt 3: "Wae trai đẹp yêu nhau hết cả thế này. Tôi biết phải làm sao. Nhưng mà tôi thích. Hơn nữa cũng chỉ có Zhang Hao mới đủ bản lĩnh để đứng bên Hanbin mà không bị lép vế"
Hóng hớt 4: "Họ chả hợp nhau gì cả, Hanbin gia đình giàu có, chắc cậu Zhang Hao chỉ đang đào mỏ mà thôi. Cậu ta vào đây nhờ học bổng mà. Mà lũ người đó thì hám tiền bỏ mẹ. Việc gì mà chả dám làm"
Hóng hớt 3: "Để Hanbin biết được người viết cái comment trên là ai thì chết chắc."
Hóng hớt 5: "Hình như các người nhìn hình ảnh Zhang Hao nhu thuận quen quá rồi mà quên rằng Zhang Hao cũng là đại ca Rosindan đó. Cậu ấy là người duy nhất đủ khả năng đấu tay đôi với Hanbin, chính anh ta cũng phải công nhận còn gì"
----------------------------------------------
Rất nhiều bình luận ủng hộ hai người, cũng có những bình luận chửi bới Zhang Hao nhưng nhanh chóng bị những người khác nhảy vào chửi tới tấp. Có người còn tò mò rằng hai người mà đi hẹn hò sẽ thế nào? Thật là vui. Đến bây giờ, Zhang Hao mới cảm nhận được chuyện tình cảm của hai người cẩu huyết ra làm sao.
Hanbin nhìn thấy Zhang Hao nhìn điện thoại tủm tỉm cười, liền bay đến, ôm lấy người yêu nói:
-Này, làm gì mà vui thế.
Zhang Hao cười khúc khích thoải mái dựa vào lòng Hanbin:
-Đọc bình luận của người ta về chúng ta chứ sao? Rất hài hước.
Hanbin vừa ôm Zhang Hao, chỉ đạo công việc. Zhang Hao bỗng nhớ ra chuyện gì liền nói:
-Tối nay em đi làm trở lại đấy, muốn đến chơi không?
Hanbin nhăn mày:
-Sao vậy tối nay anh còn muốn đi hẹn hò với em?
Zhang Hao ngước nhìn Hanbin:
-Thế anh định đi đâu?
Hanbin xoa đầu cậu ôn nhu bảo:
-Đi ăn rồi đi đâu đấy chơi?
Zhang Hao nghe xong cúi xuống nghịch điện thoại tiếp:
-Thế thì anh đặt bàn sớm đi. Tối nay em xin đi làm muộn là được? Ăn xong chúng ta đi đến chỗ làm, em làm còn anh cứ ngồi như mọi khi không phải rất tốt sao?
Hanbin ngập ngừng rồi nói:
-Anh còn muốn rủ cả Gyuvin và người yêu cậu ấy nữa.
Cậu gật đầu ngồi tử tế dậy rồi bắt đầu lên kế hoạch:
-Thế thì chiều nay đi chơi, uống trà chiều rồi đi ăn xong anh có thể chở họ đến quán bar, em bao tối nay.
Hanbin ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý với cậu. Sau đó rất nhanh hoàn thành công việc của mình để đưa Zhang Hao đi ăn trưa.
-------------------------------
3 giờ chiều, Hanbin đánh thức Zhang Hao dậy:
-Dậy nào thay đồ rồi chúng ta đi.
Zhang Hao liêng tiếng phá tan không khí lãng mạn này:
-Này thật sự nhé Hanbin. Thật sự là em không quen với cái kiểu tính cách có phần lãng mạn này đâu. Thà anh cứ thẳng tay đạp em xuống giường còn dễ nghe hơn đấy.
Hanbin bật dậy nằm đè lên cậu, mặt gian tà:
-Vậy ra là em thích mặt bạo lực này của anh đúng không? Chắc lúc đó làm em rất thoải mái đến mức in sâu vào trong tâm chí đúng chứ.
Zhang Hao giật mình, nhanh chóng đạp Hanbin xuống đất rồi bật dậy đi thay đồ:
-Biến thái.
Ra khỏi kí túc xá trường, một con moto đậu sẵn ở đấy và có một người áo đen cung kính cúi đầu nhìn Hanbin rồi đưa chìa khóa nói:
-Cậu chủ xe của cậu đây.
Zhang Hao nhìn con xe đỏ rực, thu hút sự chú ý của biết bao người xung quanh mà có lẽ ai cũng biết con xe này đáng tiền thế nào.
Hanbin đội mũ bảo hiểm cho cậu, cẩn thận chỉnh dây xong sau đó mới đội mũ của mình, cả hai nhanh chóng lên xe đi đến điểm hẹn. Địa điểm là một quán cà phê lớn, không gian đẹp đẽ sang trọng. Đồ uống ngon, giá cả hợp lý. Vừa đến nơi đã lập tức nhìn thấy Gyuvin gào tên Hanbin lên, vẫy vẫy tay chào, bên cạnh anh là một chàng trai nhìn rất đáng yêu đang nhìn Gyuvin với ánh mắt kì thị. Hanbin nhìn thấy vậy đi đến thở dài:
-Thật không biết được là tại sao tao lại chơi với mày nữa? Giờ không biết giấu mặt vào đâu cho đỡ nhục nữa. Quay sang nhìn người yêu mày kì thị mày kìa.
Gyuvin cười hớn hở quay sang ôm người yêu:
-Em đừng phũ thế với anh chứ.
Giọng nói nhẹ nhàng vừa ngượng ngùng cất lên:
-Bỏ em ra. Tại sao anh mặt dày như vậy nhỉ?
Gyuvin nháy mắt:
-Mặt dày như vậy mới yêu được em chứ.
Yujin đỏ mặt giới thiệu:
-Em chào 2 anh em tên là Yujin ạ. Năm nay em học lớp 10 ạ.
Zhang Hao mỉm cười tươi, đưa tay chào Yujin:
-Chào em, anh tên Zhang Hao. Em đáng yêu thế sao dính phải cái tên thần kinh không bình thường này vậy?
Yujin cười tươi đáp:
-Em cũng không biết được vì sao nữa.
Gyuvin nhanh chóng ôm Yujin lại:
-Thế tại sao cậu yêu được cái tên mặt lạnh như nước đá thế kia?
Zhang Hao thoải mái xoa đầu Hanbin:
-Cần gì phải cười, cho gái bám theo à. Cứ lạnh lùng thế này là được rồi. Cười nhiều quá không quen.
Hanbin liếc cái tay của cậu, ôn nhu nói:
-Chẳng phải em chê anh mặt vô cảm thế à, giờ lại không muốn anh cười là sao?
Yujin nhìn Hanbin và Zhang Hao nói:
-Trông hai người rất trưởng thành.
Zhang Hao hơi ngại nên cười trừ trước lời khen của Yujin. Lúc sau, khi tất cả mọi người đang trò chuyện vui vẻ thì cánh cửa mở ra, một thanh niên ăn mặc khoe mẽ bước vào với một cô gái ăn mặc hở hang, cười nói rất to. Tất cả mọi người đều khó chịu. Họ ngồi xuống một bàn ngay gần hội của Hanbin. Tên kia lấy thuốc lá ra hút trong khi cửa hàng treo tấm biển to đùng rằng "Cấm hút thuốc lá".
Khi nhân viên quán đi đến nhắc nhở hắn ta còn gào mồm lên:
-Các người cút đi. Không ông đây sẽ san bằng cả cái quán này.
Yujin khó chịu dội cả cốc cà phê của mình vào điếu thuốc lá, ướt hết cả người hắn. Tên đó đứng dậy, buông cô gái ra, chửi thề bước đến, định vung tay tát Yujin. Zhang Hao nhanh chóng đứng dậy, bắt lấy cánh tay của hắn bẻ ngược ra, gạt chân cho hắn ngã cắm đầu xuống đất. Tên đó lồm cồm đứng dậy, chửi đổng lên, rút một con dao từ túi quần ra:
-Mày khôn hồn thì xin lỗi tao ngay, tao sẽ tha mạng cho chúng mày còn không thì mày chết ngay tại đây đấy.
Mọi người hét lên khi thấy con dao liền đứng dạt ra. Hanbin định đứng dậy nhưng Zhang Hao ngăn lại, nói rồi nháy mắt:
-Chuyện này cứ để em, anh giải quyết hậu sự cho hắn ta chu đáo là được. Đừng quên em là ai, một con dao bé tí này không đủ làm hại em đâu.
Rồi cậu quay sang tên đó, cười khẩy:
-Nghe sợ quá nhỉ. Người như mày cho cầm 10 thanh kiếm cũng chẳng thể đánh bại được ai nói gì là con dao nhỏ tí thế. Chắc chỉ dùng để gãi ngứa mà thôi. Bố mẹ mày hẳn nhục nhã lắm khi sinh ra đứa con ngỗ nghịch lại còn ngu ngốc như mày.
Hắn không kiềm chế được bản thân, cầm con dao lao đến đâm cậu. Hết lần này đến lần khác cậu chỉ né không thèm trả đòn. Nhưng né mãi cũng chán, sau hai ba lần, Zhang Hao lại tóm lấy cánh tay của hắn, nhanh chóng tước đoạt vũ khí, rồi lập tức tung hàng loạt cú đấm vào bụng tên đó. Rồi kết thúc bằng một đòn lên gối cực mạnh vào mặt hắn rồi nắm lấy cánh tay đang chới với trong không chung, nhẹ nhàng quật ngã hắn. Cả cơ thể to lớn đập xuống sàn "Rầm" một cái. Tên đó nằm đau đớn. Nhân viên nhanh chóng gọi bảo vệ khiêng hắn ra ngoài. Cô gái đi cùng hắn thì xấu hổ bỏ đi trước rồi.
Zhang Hao nhanh chóng quay lại chỗ ngồi, còn mọi người vỗ tay kịch liệt cho hành động ngầu lòi của cậu. Yujin vẫn há hốc mồm nhìn Zhang Hao nói:
-Anh ngầu thật đấy. Hắn ta cầm dao đó mà anh dám làm vậy.
Hanbin quay qua Zhang Hao, nhăn mày:
-Em dạo này đánh nhau giỏi hơn trước rồi. Muốn đánh bại anh hay sao?
Zhang Hao thoải mái quay qua Hanbin:
-Lúc trước thì là thế đấy.
Hanbin càng đen mặt hơn:
-Còn bây giờ?
Zhang Hao xoa mi tâm đang nhăn tít lại của Hanbin:
-Để đi hẹn hò chứ sao? Em đang định rủ anh đi học cùng em.
Hanbin lúc này cảm thấy quá là hạnh phúc. Mà kể ra hai người hẹn hò cũng dị. Yêu nhau hẹn hò bằng việc đi học võ. Hanbin ôm Zhang Hao hỏi:
-Em đang học võ gì đấy?
Zhang Hao tựa người vào lòng Hanbin, uống ngụm cà phê, rồi mới từ tốn trả lời:
-Jujitsu
Gyuvin chen vào:
-Xin lỗi nhưng hai người vặt đầu tôi đi. Hai người cảm thấy mình đánh người chưa đủ đau hay sao mà còn đi học thêm nữa?
Zhang Hao cười tít mắt:
-Ừ có thể thế đấy. Sau này khi người khác khoe là bố học giỏi nhất cấp ba thì giờ mình về khoa là bố là đại ca của trường cũng khá hay mà.
Gyuvin quay qua Yujin:
-Đúng là chịu hai người, tôi không theo được cứ như Yujin này có phải vui không?
Còn Hanbin thì ghé sát tai cậu thở một làn hơi nhẹ:
-Chà, Zhang Hao nhà chúng ta đã nghĩ đến chuyện có con với anh rồi, anh cảm động quá.
Zhang Hao câm nín không biết nói sao với con người này.
------------------------------
Đến tầm chiều muộn, Cả bốn người di chuyển đến nhà hàng mà Hanbin đặt sẵn. Đi vào phòng VIP, Zhang Hao ngạc nhiên hỏi:
-Này người yêu ơi, rốt cuộc là anh giàu đến thế nào?
Hanbin vòng tay từ sau lưng ra ôm chặt Zhang Hao, tì cả người vào cơ thể cậu nói:
-Anh cũng không biết nữa. Nhưng mà tiền của anh cũng là tiền của em mà. Em tưởng em yêu anh thì phải biết gia thế của anh chứ.
Zhang Hao nhăn mặt:
-Quan tâm chuyện đó làm gì? Tiền của anh là tiền của anh, em cũng kiếm ra tiền tiêu mà. Hơn nữa em yêu anh chứ có yêu tiền của anh đâu. Nếu yêu tiền của anh thì trường này thiếu gì người giàu.
Hanbin cười to:
-Ya, em là người đầu tiên chê tiền của anh đấy Zhang Hao à. Em không biết là bao nhiêu người sẵn sàng lăn lên giường với anh chỉ vì tiền không?
Zhang Hao tỏ vẻ hiểu biết:
-À ra là anh muốn khoe anh là phịch thủ chuyên nghiệp chứ gì. Em hiểu rồi.
Rồi Zhang Hao bỏ đi trước. Hanbin vội vã chạy theo, kéo cậu lại, dùng ngón tay chọc vào hai má phúng phính của cậu:
-Em đang ghen kìa đáng yêu quá.
Zhang Hao thừa nhận, đấm vào bắp tay rắn chắc của Hanbin:
-Đúng là em ghen đấy. Giờ sao anh làm gì nào?
Hanbin xoa đầu cậu, véo má cậu:
-Eo ui, người yêu anh đáng yêu thế này.
Rồi Hanbin hôn chụt vào môi cậu:
-Đền bù cho em này. Zhang Hao bất ngờ đẩy Hanbin ra:
-Gì chứ, anh làm như mình có giá lắm ý.
Hanbin lại bám dính lấy Zhang Hao:
-Anh có giá thật mà.
Gyuvin và Yujin đi trước quay lại:
-Hai người chim nhau đủ chưa? Đi nhanh lên.
Lúc này cậu với Hanbin mới buông nhau ra mà đi nhanh đến. Bữa tối rất nhiều món ngon. Một số món phải dùng tay, Hanbin và Gyuvin liền làm cho cậu và Yujin, hai người chỉ việc ăn thôi.
Khung cảnh rất là hạnh phúc. Lúc này Zhang Hao nói:
-Yujin à, sau này nếu Gyuvin bắt nạt em cứ đến tìm anh, anh sẽ vặt đầu hắn ra. Em bằng tuổi với cả một người em của anh nên anh sẽ để tâm đến em.
Gyuvin nuốt nước bọt cái ực, còn Yujin cười khúc khích:
-Gyuvin, anh nghe thấy gì chưa kìa?
Rồi mọi người cười phá lên trước khuôn mặt tái mét như muốn trăn trối điều gì trước khi chết của Gyuvin.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro