Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

22. Thời gian vội vã

Rèm cửa xám khẽ lay động, bông hoa cô độc úa màu tạm bợ cắm trong lọ nước đã sớm khô cạn.

"Hanbin, nhận được hình chứ?"

"Được, đã chuyển tiền rồi, check tài khoản đi"

"Cảm tạ, cảm tạ"

Điện thoại bị ném mạnh vào tường. Màn hình nứt ra thành từng đường loang lỗ, tuy vậy vẫn ngoan cố chẳng chịu tắt ngúm.
Một dọc dài hình chụp một gương mặt quen thuộc hiện lên trên file ảnh vừa được gửi đến cách đó không lâu.

"Đáng ghét...Đáng ghét..."

Hanbin đấm tay thật mạnh xuống bàn, bắt đầu điên cuồng đập phá đồ đạc.

Nắng chiều muộn hắt qua khung cửa kính, vẽ vào đôi mắt đỏ ngầu đang lay động những vệt nước ướt át.

Lá bài cuối cùng đã lật rồi, như hiệu ứng domino, bức tường ta xây vốn tưởng vững chắc, cứ thế mà lần lượt ngã rạp.

Zhang Hao kết thúc tiết học sớm hơn thường ngày, nhanh chóng chạy về căn hộ của Hanbin. Toan bấm mật khẩu thì nhận ra cửa thật sự không đóng.

Dò dẫm trong ánh sáng yếu ớt, Zhang Hao tìm đến nơi đang phát ra tiếng nhạc chuông điện thoại đang reo.

Đẩy cửa bước vào.
Một cảnh tượng không thể hoang tàn hơn hiện ra trước mắt. Hanbin ngồi trên sofa, chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổ, trong phòng có mùi thuốc lá, gạt tàn cũng đầy ắp đầu lọc.

Khụ...Khụ...

Mùi thuốc lá khiến Zhang Hao không nén được, bắt đầu ho sặc sụa.

Hanbin quay lại, một thoáng ngỡ ngàng, bối rối. Nhanh chóng đứng dậy. Con ngươi lay độn

"Sao anh lại đến đây? Không phải tan học trễ rồi về thẳng nhà...luôn sao?"

Zhang Hao không trả lời được, ho đến độ nước mắt, nước mũi tèm nhem.

Cửa sổ bật mở, gió bên ngoài ùa vào trong, cuốn đi chốc lát những u ám, ngột ngạt.

Bàn tay lớn nhẹ nhàng vỗ vào lưng, giúp người bên cạnh điều hoà hô hấp. Một lát sau, Zhang Hao thấy mình cuối cùng cũng đã sống lại rồi.

Đáy mắt Hanbin yên tĩnh tựa mặt hồ mùa thu, nhìn vào ấy, bất giác cảm thấy hình như có chút gì đó thật xa lạ.

"Có việc gì?"

Zhang Hao ngồi sát lại, áp tay lên má Hanbin, chăm chú theo dõi.
Hanbin trầm mặc, đuôi mắt dài nhìn cậu thật xa xăm

"Anh đoán đi"

Zhang Hao suy nghĩ, sau đó lắc đầu

"Không biết"

Hanbin mím môi một cái, ánh mắt cậu ta vừa lay động rất nhanh
Ngã người về phía trước, Hanbin gục đầu vào vai Zhang Hao, mùi keo vuốt tóc xộc vào mũi quen thuộc. Zhang Hao hít hà, đưa tay xoa gáy người đối diện

"Cậu có việc gì không vui sao? Sao lại đập phá đồ đạc lung tung cả rồi?"

Bàn tay ở thắt lưng Zhang Hao siết chặt thêm một chút, Hanbin vẫn trầm ngâm không nói, hơi thở phả vào cổ áo Zhang Hao nhột nhạt.

"Bin, không khoẻ ở đâu sao? Đừng im lặng như vậy mà...tôi rất lo"

Sau một đoạn im lặng, tiếng Hanbin ấm áp, dễ nghe, nhè nhẹ rót vào tai

"Sau này anh muốn làm gì?"

Cậu ta là vậy, luôn kéo người khác ra khỏi chủ đề đang cần bàn luận nhanh đến chóng mặt.

"Tôi hả? Chưa biết nữa... có lẽ là kinh doanh, nhưng tôi chưa nghĩ ra sẽ kinh doanh thứ gì"

Hanbin hình như vừa cười, cơ mặt cậu ta giãn ra đôi chút khi nhìn thấy biểu tình bối rối của Zhang Hao.

"Không sao, thời gian còn nhiều, có thể từ từ suy nghĩ"

Zhang Hao chớp mắt, ngơ ngác hỏi lại

"Còn cậu? Sau này muốn làm gì?"

Hanbin đã sớm bị đôi mắt trong vắt kia làm cho u mê, đôi môi nhếch lên, chậm chạp hồi đáp

"Gặp anh"

Zhang Hao ngớ người

"Là sao?"

Hanbin không nói nữa, bắt đầu hôn tới, tay áp chế Zhang Hao vòng qua ôm cổ mình, tách chân người kia ra.

Cà vạt buộc chặt cổ tay với thanh chắn đầu giường bị ma sát đến tấy đỏ.
Thanh âm phát ra từ cổ họng Zhang Hao càng lúc càng mơ hồ.

Tiếng Hanbin thì thầm bên tai như bùa chú, Zhang Hao nghe thấy gì đó, sau cũng ngoan ngoãn gật đầu.

Đôi môi tham lam di chuyển trên da thịt trắng ngần, đến đâu đều để lại dấu hôn rõ nét. Hận không thể nuốt cả người này vào bụng.

Lưng Zhang Hao đau buốt, cơ thể như bị xé ra từng mảnh, mồ hôi chảy dài, ướt đẫm ga trải giường. Mồ hôi rơi từ tóc Hanbin xuống, mắt Zhang Hao cay xè, khoé mắt ướt át, đỏ hồng.
Hanbin nhìn thấy liền đau lòng, điều chỉnh tốc độ chậm lại, tháo cà vạt, giải phóng đôi tay của Zhang Hao.

Hương nước hoa quen thuộc, mùi thuốc lá, mùi mồ hôi...từng tiếng nức nở, từng hơi thở khó nhọc, thanh âm mị hoặc trong không gian vắng lặng hoà quyện hài hoà, êm dịu.

Lưng Hanbin chỉ còn những đường cào rướm máu.

"Nhanh... nhanh lên một chút..."

Zhang Hao thở dốc, khép đôi mắt yêu nghiệt, hối thúc

Hanbin mím môi, sát lại gần người đối diện thêm một chút.

Vòng xoay ngựa gỗ càng lúc càng hối hả, dồn dập. Tất thảy vạn vật ngoài kia như đã ngưng lại, duy chỉ có hai kẻ say tình điên cuồng dính lấy nhau.

---

Chiều muộn, nắng tắt lịm, từng dòng người chậm chạp di chuyển trên phố.

Tại một quán cà phê vắng người, Hanbin trầm ngâm chờ đợi một ai đó.

Bản nhạc không lời đang phát nghe thật xa lạ, thật cô đơn.

Nhân viên nữ trong quán đều hướng mắt về bàn có cậu con trai cao gầy, tóc vuốt ngược, áo sơ mi đen ngang bướng không cài chiếc nút đầu tiên.

Cửa quán mở ra, một người đàn ông trung niên bước vào. Thoạt nhìn cả hai đều rất giống nhau.

Hai người ngối đối diện, không khí trầm mặc, khó hiểu.

Loại cảm giác kẻ khác nhìn vào họ đều chính là cảm thấy lạnh lẽo.
Hanbin là kiểu chỉ lạnh lẽo trong cử chỉ, trong ánh nhìn.
Còn ông Sung chính là kiểu người càng nhìn lâu sẽ càng thấy rõ sự xa cách và nguy hiểm.

"Ba, con có việc muốn nói"

Hanbin mở lời. Tách cà phê trong tay nguội ngắt

"Con cứ nói đi. Chẳng phải con hẹn ta ra đây sao?"

Ông Sung đưa mắt về phía Hanbin, trà gừng nghi ngút khói, phả vào gọng kính dày mờ mịt, hư ảo.

Bản nhạc không lời ngày càng réo rắt.

"Vì sao con không thể tìm thấy chút tin tức gì của mẹ?"

Ông Sung vừa mới chau mày, chỉ một khắc thôi, rất nhanh chóng lại trưng ra dáng bộ thản nhiên thường thấy.

"Ta có một nguyên tắc sống..."

Hanbin im lặng, rót thêm trà vào cốc của ông.
Hai người bọn họ vốn không nói nhiều.

"Con rất giống ta, là kiểu rất ghét sự lừa dối. Mẹ con vẫn sống tốt, cho nên con không cần phải đi tìm"

Hanbin đã thôi rót trà, chăm chú nhìn một cô bé bán hàng rong nhỏ xíu đang len lỏi giữa dòng người.

"Vậy sao mẹ không còn người thân nào cả?"

Ông Sung lại uống trà. Lần này uống rất chậm chạp, thanh âm phát ra khiến ai vô tình nghe được cũng sẽ giật mình:

"Ta chỉ không đụng đến bà ấy, còn những người bên cạnh thì ta không hứa. Đó chính là cái giá của phản bội. Cô độc cả đời, có hối cũng không quay đầu lại được"

Không gian càng lúc lại càng trầm mặc, không khí bên ngoài có vẻ cũng đang dần trở lạnh. Có lẽ là sắp đổ mưa....

"Ba có cô đơn không?"

Tiếng Hanbin vừa dứt, trời liền đổ mưa. Từng hạt lớn đập vào cửa kính, nhanh chóng che khuất mọi thứ bên ngoài bằng một màn nước trắng xóa.

Tiếng dương cầm hòa cùng tiếng mưa, khoảng trời trước mắt tối tù mù.

"Mẹ của Zhang Hao rất tốt. Và con biết là ta luôn ưu tiên con hơn mà đúng không? Cho nên nếu ép ta lựa chọn...Để bảo vệ con, ta vẫn sẽ chấp nhận cô đơn và lựa chọn con"

Tiếng thở dài bất lực, ánh mắt vô hồn xoáy vào đáy cốc cà phê khô khốc.

Thời gian chậm chạp trôi.
Chiếc bàn ở góc quán chỉ còn một người ngồi lại.

Hanbin không biết mình cứ ngồi bất động như thế bao lâu. Lúc định thần lại, đường phố ngoài kia cũng đã không một bóng người.

Điện thoại trên mặt bàn rung rung, thấy tên người gọi, cậu mới ngớ ra là mình đã quên khuấy luôn cái hẹn với nhóc họ Han.

Hanbin bắt máy, trầm ngâm không nói.

Yujin alo mấy lần liền, cậu ta mới ậm ờ một tiếng.

Không hiểu đầu dây bên kia Yujin luyên thuyên những gì, nhưng Hanbin hoàn toàn vô cảm, chẳng chút chú tâm.

Cậu ta gọi tên Yujin rất nhỏ, thanh âm kì lạ, khiến Yujin thoáng chút ngỡ ngàng.

"Yujin, nếu...Gyuvin thật sự chưa chết...em sẽ như thế nào?"

Cốc nước trong tay Yujin rơi xuống vỡ ra tan tành. Người bên cạnh đang nắm chặt tay cậu ta cũng bị doạ cho giật mình thảng thốt.

Tiếng gió rít bên ngoài bén đến độ như đã cắt đứt hết tất thảy những thứ vốn tưởng đã dần được xếp lại ngay ngắn trong tâm hồn của mỗi người.

Kim đồng hồ chậm chạp nhích từng chút một, Yujin điều chỉnh cho bản thân nhanh chóng bình tâm trở lại, vẫn là thanh âm ngày cũ, nhưng chẳng còn là cậu ta của những ngày cũ nữa.

"Đừng nói đến mấy việc này nữa, em sẽ không vui đâu"

Hôm nay, Yujin hẹn hò cùng vị hôn phu phía gia đình quyết định. Cả hai gặp mặt được mấy lần rồi, nghe nói là khá hợp, sau này ra trường, sẽ cử hành hôn lễ.

Quả nhiên, những việc đau lòng, theo thời gian cũng đều sẽ trôi vào quên lãng.

Những việc muốn quên hay không muốn quên, cứ thế vùi trong lớp bụi mù, lâu dần kẻ trong cuộc cũng sẽ không còn muốn nhắc đến.

---

Một tháng dài dăng dằng trôi qua.
Hanbin dường như trốn rất kỹ. Tìm cậu ta cách nào cũng không thể tìm ra. Một lần chạm mặt tình cờ lại càng không thể.
Zhang Hao thử đến căn hộ nơi Hanbin ở, đợi mấy ngày cũng không thấy cậu ta quay về.
Hôm nay lại là một ngày cuối tuần, bữa cơm gia đình cũng chỉ vỏn vẹn ba người góp mặt.

"Hanbin lâu rồi không thấy về nhà nhỉ? Cậu ta hình như cũng đổi số điện thoại luôn..."

Zhang Hao đang phụ rửa chén với mẹ trong bếp, giọng nói của cậu thốt ra nghe còn có phần cứng nhắc, giận hờn.

Quay đầu lại nhìn Zhang Hao, tròng mắt mẹ cậu trợn lên lớn nhất có thể, cơ hồ như đang nghe thấy chuyện gì rất đỗi kì dị, lạ lùng.

"Sao lại nhìn con như thế ạ?"

Zhang Hao đảo mắt, gãi đầu khó xử. Bao nhiêu can đảm cậu đem ra để tìm kiếm chút tin tức tựa như tro bụi, thổi phù một hơi liền biến mất không dấu tích.

Mẹ cậu đã thu về ánh mắt khó hiểu lúc nãy, như chẳng hề xảy ra việc gì, tiếp tục xếp đĩa lên kệ, nhàn nhạt hồi đáp

"Mẹ tưởng hai đứa đã thân thiết hơn rồi chứ. Hanbin du học rồi. Sau này cũng sẽ không quay lại Hàn Quốc nữa. Nó không nói cho con biết sao?"




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro