3
Hao mất năm ngày để ngưng việc đến cung điện mỗi sáng, hy vọng rằng hôm nay mọi chuyện sẽ khác. Bảy ngày để Hanbin bắt đầu mua đồ ăn như thể đang nuôi thêm một đứa trẻ. Và mười ngày để cậu nhường hẳn một góc tủ quần áo của mình cho Hao.
Từ ngày anh dọn đến, hoàng tử nhỏ bắt đầu dịu dàng hơn, đỡ khó ở hơn. Anh đã chịu ăn thử mấy món Hanbin nấu, dù lần nào cũng nhìn như thể cậu sắp đầu độc mình. Quầng thâm dưới mắt anh mờ đi đôi chút, và Hanbin tự hào rằng, chí ít anh đã bớt điệu đà than khóc mỗi sáng.
Nhưng Hao vẫn chưa thực sự ổn.
Làm sao một người có thể chấp nhận hoàn cảnh của mình nhanh đến thế chứ? Hanbin không ép hỏi anh, nhưng đôi mắt nâu đẹp đến nao lòng kia lúc nào cũng chất chứa một nỗi buồn mà cậu chỉ cần nhìn là thấy.
Hôm nay là một ngày siêu tệ. Hao chẳng buồn ăn bữa trưa mà Hanbin đã chuẩn bị, và có vẻ anh còn chưa rời khỏi cái ổ trên sofa từ lúc thức dậy. Mặt thì nhợt nhạt, tóc vàng bù xù trông chẳng khác gì tổ quạ, và áo len của Hanbin vẫn còn nguyên dấu vết của bữa tối hôm qua. Hao đúng nghĩa là một chiếc hoàng tử hết hạn sử dụng.
Hanbin thở dài. Thú thật, cậu không thể trách anh được. Nhìn Hao như thế, cậu lại nhớ những ngày đầu sống một mình. Không còn đám bạn thân suốt bao năm bên cạnh, thay vào đó là những người bạn xã giao nửa vời ở đại học. Đến cả Gyuvin cũng bận rộn với trường trung học. Hanbin từng nghĩ cậu không còn nơi nào để thuộc về.
Điều duy nhất giúp cậu vượt qua là những buổi sáng sớm lẻn vào phòng tập nhảy khi cả thế giới còn đang ngủ. Chẳng cần bài nhạc đặc biệt nào, chỉ cần nhảy, nhảy đến khi mồ hôi chảy thành dòng, là đủ để nhắc cậu nhớ tại sao mình yêu con đường này đến thế.
Và giờ đây, Hanbin nghĩ có lẽ cậu cũng nên thử kéo Hao khỏi mớ bòng bong của chính anh.
“Thái tử,” Hanbin nhẹ nhàng gọi, bước lại gần chiếc ghế sofa. Hao đang cuộn tròn như một chú mèo nhỏ, mắt dán chặt vào TV. Không trả lời. Cậu thử lần nữa: “Hao!”
Hao chỉ hừ mũi một tiếng.
Điều buồn cười là, thứ duy nhất giữ được sự chú ý của Hao trong căn hộ này là idol kpop. Anh chẳng thèm để ý đến cái gì khác, cũng chẳng buồn ra ngoài. Nhưng cứ mở mấy show âm nhạc trên kênh Mnet là mắt anh lại sáng rực lên như đèn pha oto.
“Tối nay đi tập nhảy với em không?” Hanbin hỏi, giọng như đang dụ dỗ một đứa trẻ.
Hao quay đầu lại, ôm chặt lấy chăn như thể Hanbin vừa nói gì đó vô cùng đáng sợ. “Em định bắt anh làm việc à?”
“Trời đất, tôi không nỡ hành hạ anh như thế đâu,” Hanbin bật cười. “Chỉ là em nghĩ… vì anh thích xem idol biểu diễn trên TV…”
Hao nheo mắt nhìn Hanbin, nhưng môi khẽ cong lên như thể đang kìm nén một nụ cười.
Hao chớp chớp mắt nhìn cậu. “Ý em là hi vọng duy nhất mang niềm vui đến cho cuộc đời lạnh lẽo và nghiệt ngã của anh sao?”
Gì cơ? Hi vọng duy nhất á? Hanbin nuôi anh ăn, cho anh chỗ ở, giới thiệu cho anh kênh Mnet thần thánh, vậy mà Hao vẫn sẵn sàng bỏ rơi cậu không chút do dự để đổi lấy một tấm vé concert của NewJeans. Đúng là đồ hoàng thái tử vô tâm!
“Ừm… ,” Hanbin ngập ngừng, bắt đầu nghi ngờ sự sáng suốt của mình khi đưa ra lời mời. “Em không mua nổi vé concert, nhưng em có thể nhảy cho anh xem. Em biết hết mấy bài anh thích, chắc vậy.”
“Anh chưa bao giờ thấy Hanbin nhảy,” Hao đáp tỉnh bơ, giọng điệu cứ như đang thách thức.
“Em cam đoan là mình nhảy đủ giỏi, thưa Thái tử.” Giờ thì Hanbin thật sự hối hận vì đã mở miệng. “Người ta trả tiền để em làm điều đó mà.”
Hao lắc đầu thở dài. “Không, ý anh là anh tò mò vì chưa bao giờ được thấy em nhảy thôi.”
Và đây chính là điều khiến Hanbin chẳng thể dứt khỏi cái vòng phép thuật của chàng thái tử này. Hao dù trông lôi thôi thế nào thì vẫn cứ đẹp một cách kỳ diệu, lại còn nói ra những mong muốn của mình theo kiểu vòng vo nhưng dễ thương muốn xỉu. Giọng anh tuy đều đều nhưng khi nhắc đến việc muốn thấy cậu nhảy, dường như có chút ánh sáng lóe lên.
Hanbin biết rõ mình thật điên rồ, cố gắng tìm kiếm sự công nhận từ một người trông như đang phát chán vì phải ở đây. Nhưng nụ cười vẫn vô thức hiện lên trên môi cậu khi Hao lặng lẽ chấp nhận.
“Được rồi, để em đi lấy áo khoác cho anh.”
“Khoan đã,” Hao bất ngờ ngăn cậu lại. “Trước khi đi, chúng ta có thể ghé đâu đó một lát không?”
Hanbin cứ ngỡ mình đã đi hết ngóc ngách của cái thành phố này rồi, hoặc ít nhất là cái khu vực cậu hay lui tới.
Vậy mà giờ đây, cậu mới biết chỉ cách căn hộ của mình đúng năm phút đi bộ lại có một ngôi đền nhỏ xíu, cổ kính, nép mình trong một con hẻm chật hẹp, ngoằn ngoèo.
Thành thật mà nói, mấy ngôi đền kiểu này nhiều như nấm sau mưa, đến mức Hanbin đã ngừng thèm để ý chúng từ lâu. Mỗi đền đều thờ một vị thần nào đó trong số hàng trăm vị thần mà dân Rosaria tôn kính. Người ta đến đây để cầu nguyện, xin phúc, hoặc tìm kiếm sự bảo hộ. Nhưng Hanbin thì chẳng tin mấy cái thứ thần thánh đó, bởi với cậu, các vị thần chẳng khác gì truyện cổ tích, kiểu như những câu chuyện để người lớn ru ngủ chính mình.
Nhưng tất nhiên là cậu không dám nói mấy suy nghĩ "báng bổ" đó trước mặt Hao – người vừa yêu cầu cậu tìm ngôi đền gần nhất thờ thần Woong bằng cái hinderphone (mà Hanbin đã bỏ cuộc không thèm sửa cách phát âm của anh sau lần thứ ba). Bây giờ, Hao đang đứng cạnh cậu, mắt nhắm nghiền, tay chắp chặt, cầu nguyện với vẻ mặt nghiêm túc đến mức Hanbin suýt bật cười.
Có lẽ trong thời của Hao, các vị thần không phải chỉ là những huyền thoại hay chuyện phiếm. Cậu nhớ từng đọc qua mấy bài lịch sử, rằng ngày xưa người ta đánh nhau là do mấy vị thần thích sai bảo, và bất cứ thảm họa nào cũng được đổ lỗi là thần này thần kia đang giận dỗi.
Chắc đây là cách duy nhất giúp Hao cảm thấy mọi thứ vẫn còn chút ý nghĩa trong cái thế giới hiện đại này.
“Bạn em hồi trước hay cầu thần Woong mỗi khi thất tình,” Hanbin nói bâng quơ, cố gắng tạo chút không khí. “Thế nên em mặc định thần Woong chuyên xử lý mấy vụ chia tay.”
Hao mở một mắt, liếc cậu bằng ánh nhìn khinh khỉnh. “Anh không giống mấy đứa bạn tầm thường của em. Thần Woong là thần bảo hộ của anh, và anh đang xin ngài tiếp tục bảo vệ anh trước mấy thứ quái quỷ ở đây.”
Ồ, cậu lại không biết cái này. “Ý anh là giống như người bảo hộ ấy hả?”
Hao gật đầu đầy tự hào. “Tất cả thành viên hoàng gia đều được một vị thần chọn làm người bảo hộ trong một nghi lễ bí mật ngay sau khi sinh ra. Em nghĩ người ta kính sợ hoàng tộc mà không có lý do à?”
Ờ thì… tôi cứ nghĩ là nhờ đội quân đông như kiến của các người ấy. “Xin thứ lỗi cho sự vô lễ của em, Điện hạ,” Hanbin buông lời xin lỗi, giọng đầy mỉa mai, nhưng cũng im lặng để Hao tiếp tục cầu nguyện.
Cơ mà, nếu Hao thực sự được một vị thần mạnh mẽ nào đó bảo vệ, thì Hanbin chắc đã chết vì sét đánh hoặc vấp chân ngã chết một cách ngu ngốc ở xó xỉnh nào đó từ lâu rồi. Cậu quyết định không nói thêm gì, để Hao có chút yên bình mà cầu nguyện với thần thánh của mình.
Trong lúc ấy, Hanbin cũng nhắm mắt, khẽ đọc một lời nguyện nho nhỏ trong đầu. Nhưng thay vì cầu xin các vị thần, cậu chỉ thầm hy vọng: "Xin hãy phù hộ cho tôi sống sót qua màn drama hoàng gia này."
Đến nơi thì đã quá giờ hoạt động của phòng tập, và bầu không khí yên tĩnh, hơi rợn rợn làm Hanbin bỗng nhớ về những buổi sáng đầu xuân từ nhiều năm trước.
Tất nhiên, Hanbin hoàn toàn có thể nhảy ngay trong phòng khách của mình. Nhưng cậu nghĩ Hao thực sự cần một sự thay đổi, dù chỉ đơn giản như thế này.
“Cái gương to ghê,” Hao chỉ tay vào tấm gương lớn ngay khi Hanbin dẫn anh vào căn phòng tập mà cậu dành phần lớn thời gian của mình ở đó. “Có một câu chuyện mà một cung nữ từng kể cho tôi nghe rất nhiều lần. Chuyện về một vị vua bị ám ảnh với hình ảnh phản chiếu của mình, đến mức ông ta ra lệnh xây hẳn một cánh cung điện với toàn tường gương, để có thể ngắm mình mọi lúc, mọi nơi. Kết quả là ông ta chết cô độc trong đó, nhịn ăn nhịn ngủ chỉ để ngắm bản thân. Anh đoán bà ấy kể đi kể lại câu chuyện đó vì lo anh quá đẹp, sẽ chết y như vị vua kia. Nhưng bà ấy phí thời gian thôi, vì lý do anh chết chắc chắn không thiếu mà phải đợi đến chuyện đó. Mà khoan, anh đang nói đến đâu nhỉ?”
Hao tạm dừng, cố nhớ xem tại sao anh lại kể cho Hanbin chuyện này. “À, ý anh là, Sung Hanbin, mức độ tự luyến này không tốt cho em đâu.”
“...Em không đặt gương để tự ngắm mình đâu nha!” Hanbin vội vàng thanh minh, hơi chột dạ khi nghe Hao nói về chuyện sinh tử của mình một cách thản nhiên đến kỳ lạ.
Hao nhìn cậu chằm chằm, nét mặt đầy thắc mắc, như thể không hiểu nổi tại sao Hanbin lại không muốn nhìn mặt mình nhiều hơn. “Em không à?”
Đây có được tính là lời khen không vậy? Hanbin không dám hỏi thêm, sợ nhận về một câu trả lời còn bẽ bàng hơn.
“Giờ anh muốn xem gì nào?” Hanbin lảng qua chủ đề khác.
“Em nhảy được bất cứ bài nào à? Kiểu random play dance ấy?”
Hanbin không tin nổi là Hao biết cụm từ đó. “Vâng, Điện hạ, kiểu như random play dance.”
“Hmm,” Hao từ từ ngồi xuống sàn gỗ bóng loáng, mắt nhắm lại như đang suy nghĩ về hàng trăm bài hát idol mà anh đã xem qua kể từ khi đến thế giới hiện đại này. “Anh muốn… ‘Ion View’.”
“‘Ah, INVU’ ấy hả?”
Không nằm trong những lựa chọn Hanbin dự đoán. Hao dường như thích những bài idol truyền thống, sôi động, và INVU lại có giai điệu buồn bã, hoàn toàn trái ngược.
Hao nhẹ nhàng gật đầu. “Anh từng thấy nó trên TV. Cái cảm giác u sầu trong giai điệu khiến anh nghĩ đến Hanbin. Anh tò mò Hanbin sẽ thể hiện nó ra sao.”
Cái ý nghĩ rằng Hao từng nghĩ về mình theo bất kỳ cách nào khiến ngực Hanbin nhói lên. Đằng sau đôi mắt sắc sảo ấy là một phiên bản của anh – những sự tò mò, những câu hỏi đang chờ lời đáp, và cả sự quan tâm mà Hao luôn cố giấu dưới vẻ lạnh lùng.
Hanbin từng nghĩ Hao chẳng hề nghĩ đến mình. Cậu cảm giác bản thân như một cái bóng ngay trong chính nhà mình, nhưng rồi cảm xúc cô đơn ấy bị gạt qua một bên, thay thế bởi sự chăm lo cho mọi nhu cầu của Hao, và một phần là sự hấp dẫn mà cậu không thể chối từ trước vị thái tử này.
“Em từng diễn bài này khi còn là sinh viên.” Đã nhiều năm trôi qua, nhưng mong là chân tay có trí nhớ riêng của chúng.
“Thấy chưa, hợp với Hanbin mà,” Hao đáp, tự hào vì đã đoán đúng.
Sau khi xem lại video vũ đạo để ôn lại chút động tác, Hanbin bước ra giữa phòng và bắt đầu bài nhảy.
Khi âm nhạc vang lên, Hanbin để ý Hao đang nắm chặt tay, lắc qua lắc lại như thể cầm lightstick. Anh còn lẩm bẩm gì đó, nhỏ đến mức bị tiếng loa át đi gần hết.
“Sung! Han! Bin!”
Hanbin suýt ngã sõng soài khi nhận ra Hao đang… hò fanchant.
Hanbin tiếp tục nhảy, sự phấn khích lan tỏa khắp cơ thể. Các động tác của cậu có phần thiếu trau chuốt, nhưng không phải vì cậu không cố gắng mà vì cậu cho phép mình buông lỏng, hòa vào nhịp điệu và cảm nhận âm nhạc. Những lời của Hao rằng giai điệu này gợi nhắc đến Hanbin (dù anh ta có ý gì) cứ vang lên trong đầu cậu, khiến cậu đặt toàn bộ tâm trí vào việc thể hiện cảm xúc của bài hát.
Khi Hanbin cúi chào kết thúc, Hao vỗ tay rộn ràng, đôi mắt sáng bừng như thể ánh mặt trời đã xua tan mọi u ám bủa vây anh suốt những ngày qua.
“Em không thể làm gì để đưa anh về cuộc sống cũ,” Hanbin nói, thở gấp. “Nhưng em có thể chia sẻ với anh chút ít điều tôi yêu thích ở cuộc sống này.”
Hanbin từng yêu thích những buổi tập luyện một mình bởi vì sự tự do mà nó mang lại. Chỉ khi ở một mình, cậu mới có thể tháo bỏ mọi áp lực và thoải mái là chính mình, không cần quan tâm đến việc người khác nghĩ gì.
Vậy mà tại sao, ở bên Hao, cậu lại có thể dễ dàng bộc lộ bản thân đến thế? Có phải vì sự hiện diện ngắn ngủi và tạm thời của anh ta khiến cậu cảm thấy an toàn? Hay vì Hao không bị ràng buộc bởi những quy chuẩn xã hội và kỳ vọng của thế giới này?
Hoặc có lẽ là bởi ánh mắt Hao đang nhìn cậu lúc này, như thể thực sự thấu hiểu cậu theo một cách mà chẳng ai từng làm được, và chấp nhận cậu hoàn toàn như vậy?
Hao nở một nụ cười – không mỉa mai, không nửa vời, chỉ đơn thuần là một nụ cười trong trẻo, ngập tràn niềm vui. Nụ cười đó khiến trái tim Hanbin như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, và cậu hoàn toàn hiểu tại sao người ta gọi Hao là người đẹp trăm năm có một.
“Anh nghĩ là nó khá ổn,” Hao thú nhận, giọng nói hiếm khi mang theo sự chân thành đến vậy. “Cảm ơn, Sung Hanbin.”
✦
Từ sau đêm đó, một điều gì đó đã thay đổi ở Hao.
“Sung Hanbin, anh có thể tìm thư viện hoàng gia ở đâu?” Hao hỏi ngay khi vừa xuất hiện vào buổi sáng hôm sau, thay cho lời chào quen thuộc.
“Ý anh là chỗ chứa mấy tài liệu lịch sử các thứ ấy hả?” Hanbin ngạc nhiên hỏi lại. Cậu không rõ Hao định làm gì, nhưng có chút nhẹ nhõm khi thấy anh cuối cùng cũng chịu làm gì đó thay vì cứ dán mắt vào TV.
Hao đã thay đồ chỉnh tề, mặc chiếc áo khoác màu kem mà Hanbin đưa cho hôm đầu tiên, phối cùng hoodie dày và quần baggy thoải mái. Trông anh vừa lười biếng lại vừa... đẹp đến khó thở. Anh đang nhấm nháp một lát bánh mì, có vẻ vẫn chưa biết cách dùng bếp.
Đôi mắt anh sáng rực, tràn đầy sự tỉnh táo và quyết tâm, như thể cuối cùng anh đã tìm thấy một mục tiêu.
Chỉ nhờ em thôi đấy, một giọng nói vang lên trong tâm trí Hanbin.
Hanbin không nghĩ Hao sẽ thích buổi tối hôm đó đến vậy. Mục đích ban đầu của cậu chỉ là tạm thời đánh lạc hướng anh khỏi những suy nghĩ tiêu cực, như một miếng băng dán lên vết thương. Nhưng màn biểu diễn của cậu lại vô tình trở thành thuốc chữa lành.
“Đúng vậy, anh nghỉ ngơi đủ rồi, giờ là lúc tìm cách trở về nhà. À, anh có làm một danh sách những thứ cần nhờ Hanbin.” Hao ngập ngừng. “Nếu điều đó không quá sức với em.”
Hanbin cười tươi, bước đến gần hơn, buộc Hao phải tựa lưng vào quầy bếp. “Em luôn sẵn lòng.”
Sự tự tin của Hao thoáng chững lại, ánh mắt anh chuyển xuống mấy vụn bánh mì rơi trên mặt quầy.
Đáng yêu thật đấy.
“Cảm ơn,” Hao lầm bầm, những ngón tay thon dài khẽ lướt qua cánh tay Hanbin. “Em càng làm tốt, thì càng nhanh chóng thoát được anh thôi.”
Giọng điệu của anh nhẹ nhàng, không hề có chút ác ý, nhưng Hanbin hiểu rằng đây là cách Hao bảo vệ chính mình. Cậu chẳng bận tâm, vì cậu cảm nhận được rằng lớp băng trong Hao đang dần tan chảy.
“Thật đáng tiếc, nếu em đã bắt đầu quen với sự hiện diện của Điện hạ trong căn nhà này thì sao?” Hanbin trêu, ghé sát mặt anh hơn. Rất khó để cậu không làm thế, khi trông Hao đáng yêu như vậy mỗi khi anh ta bối rối.
Hanbin nghĩ rằng cậu sẽ không bao giờ chán việc nhìn ngắm khuôn mặt này. Nó xinh đẹp hơn nhiều khi không còn che giấu sau nỗi buồn, dù trong đôi mắt ấy vẫn còn chút gì đó như một vết sẹo.
“Anh sẽ đi rửa tay,” Hao đáp trước khi vội vã rời khỏi hiện trường.
Hanbin đứng đó với nụ cười ngốc nghếch trên môi, ánh mắt dừng lại trên mảnh giấy mà Hao để lại. Danh sách yêu cầu của anh ta.
Chữ viết của Hao thật đẹp. Những nét chữ mượt mà, thanh thoát tương phản với những yêu cầu có vẻ ngẫu hứng mà anh ta ghi lại.
Kính đọc sách, đồ lót, giấy và bút, season greetings NewJeans, vé xe bus...
“Trà sữa mocha thật sự cần thiết như vé xe bus sao?” Hanbin gọi to.
“Sao, em có thích vị nào khác không?” Hao hỏi khi quay lại, thấm tay ướt lên má một cách tao nhã.
“Cái đó không phải là--” Hanbin bắt đầu sửa lại trước khi nhận ra mình đang phí thời gian. “Anh định làm gì ở thư viện hoàng gia?”
“Điều đầu tiên anh cần làm là tìm hiểu những gì đã xảy ra sau khi anh rời đi, và lần theo hoàn cảnh chính xác của sự biến mất của anh,” Hao giải thích. “Từ đó, anh có thể bắt đầu phát triển giả thuyết về lý do và phương pháp của việc du hành thời gian và thử nghiệm nó. Nếu không thành công, anh sẽ quay lại nghiên cứu và thử lại.”
Phương pháp của anh rất đơn giản và hợp lý, dựa trên quy trình khoa học. Hanbin đã nửa mong đợi Hao sẽ chỉ cầu nguyện với thần linh mỗi ngày hoặc tiếp tục tìm kiếm trong cung điện, quên mất rằng thái tử này cũng được công nhận là một học giả tài ba.
“Anh có thể tìm kiếm thông tin ở đây cũng được,” Hanbin đề nghị, giơ điện thoại của mình lên.
Hao giật mình lùi lại, sợ hãi. “Anh không đụng vào cái thứ đó nữa đâu, sau khi nó nói với anh rằng có ba mươi anh chàng độc thân đang mon men ở khu vực này, chờ cơ hội ‘vồ’ anh.”
Vậy là trong tuần tiếp theo, Hanbin đã cùng Hao đến các thư viện, viện bảo tàng và bất kỳ tổ chức văn hóa nào lưu trữ tài liệu lịch sử công khai.
Việc đưa Hao ra ngoài thường xuyên giờ đây lại trở thành thử thách mới, vì Hanbin phải cẩn thận hơn với việc Gyuvin và Ricky có thể thấy cả hai họ đi cùng nhau. Cậu ghét phải giấu giếm với em họ, đặc biệt là khi Gyuvin luôn là người ở bên cạnh và luôn mở lòng với cậu. Nhưng Hanbin vẫn chưa nghĩ ra lý do hợp lý để giải thích tại sao cậu lại có một người lạ mặt ở lại nhà mình.
Tệ hơn nữa, cậu không thể tin tưởng vào em họ mình, không muốn nghe những lời chọc ghẹo về sự hấp dẫn của người lạ kia và sự gần gũi của cậu ấy với kiểu người mà Hanbin thích, nhất là trước mặt chính thái tử.
Hanbin đã từng nghĩ đến việc nói với Matthew, bởi vì cậu cảm thấy bạn mình là người duy nhất có thể hiểu và xem trọng cậu sau khi biết được sự thật. Nhưng mỗi lần muốn thú nhận, lời nói lại nghẹn ứ trong cổ họng, không thể kết nối được những từ như "du hành thời gian", "thái tử" và "nét mặt suốt ngày nhăn nhó" thành một câu hoàn chỉnh.
Có lẽ, ở một khía cạnh nào đó, cậu thích giữ một điều gì đó cho riêng mình. Bạn bè không nhất thiết phải tham gia vào tất cả mọi thứ trong cuộc sống của cậu.
Hao có thể là bí mật nhỏ của cậu, ít nhất là bây giờ.
Khi bắt tay vào nghiên cứu, tài năng học thuật của thái tử bộc lộ rõ. Anh nhanh chóng làm quen với hệ thống phân loại hiện đại và dường như quên hết mọi thứ xung quanh khi cắm đầu vào đống tài liệu và sách vở, ghi chép về triều đại dài của cha anh và giai đoạn bất ổn chính trị sau sự mất tích của người thừa kế duy nhất.
Anh ghi chú tất cả những gì tìm được vào một cuốn sổ tay màu hồng và xanh mà Hanbin đã mua cho anh, sử dụng cây bút có hình chú cún con ở trên đầu.
Hao cuối cùng cũng đã có được kính cận mà anh yêu cầu. Gọng kính dày, màu đen chiếm nửa khuôn mặt, tạo ra hiệu ứng bất ngờ khiến những nét đặc biệt của anh trông bớt huyền bí hơn. Hao vẫn đẹp tuyệt vời, nhưng giờ đây, anh trông giống kiểu "bạch nguyệt quang", chứ không phải vẻ đẹp "vừa bước ra từ trang truyện tranh".
Với không có gì khác để làm, Hanbin thử giúp đỡ. Cậu ngẫu nhiên chọn vài cuốn sách từ đống tài liệu của Hao để lướt qua, hy vọng tìm thấy thông tin hữu ích, nhưng mắt cậu mờ đi khi phải đọc những thuật ngữ cổ xưa và các đoạn văn dày đặc khó hiểu.
“Em chưa từng có cơ hội hỏi,” một ngày nọ, Hanbin từ bỏ lần thử thứ một triệu để đọc. Dù sao cậu cũng chỉ quan tâm đến một khía cạnh trong lịch sử. “Cuộc sống của anh thế nào?”
Hao nhướng mày đánh giá. “Kiến thức lịch sử của em kém đến vậy sao? Ngày xưa, học giả trong triều đình phải có kiến thức toàn diện về tất cả các vấn đề thế giới. Làm sao mà họ có thể làm hài lòng những người có chức sắc cao nếu không đủ trí tuệ để đối mặt với họ?”
Điều đó có phần hơi bất công, Hanbin nghĩ, khi cậu chỉ nhảy cho những đứa trẻ 12 tuổi chứ không phải cho các nhà lãnh đạo quốc gia.
“Không, tất nhiên là không,” cậu nói dối. “Em chỉ tò mò về việc thực sự ở trong hoàn cảnh của anh như thế nào. Cái này không phải là thứ có thể học từ sách vở.”
Hao vẫn nhìn cậu với vẻ nghi ngờ, nhưng cuối cùng cũng chiều Hanbin. Hao kéo kính xuống. “Cuộc sống của anh… có thể nói là phân cực. Là người thừa kế hợp pháp duy nhất của ngai vàng, anh được hưởng những đặc quyền mà dân thường không thể tưởng tượng nổi, nhưng cũng phải đối mặt với sự thù địch vì thân phận con ngoài giá thú của mình. Hãy tưởng tượng sống trong một chiếc lồng son, nơi mà em được chăm sóc, nuôi dưỡng, nhưng tất cả những người trong lồng đó đều âm thầm mong muốn em chết đi, và không cần giấu giếm sự căm ghét của mình ngoài một lớp vỏ lịch sự lạnh lùng.”
Anh cố gắng nói một cách thờ ơ, nhưng Hanbin dễ dàng nhận ra sự run rẩy trong giọng nói và căng thẳng trong cơ thể anh.
Như mọi khi, cậu không ngần ngại đưa tay ra, nắm lấy tay Hao, ngón tay lạnh giá dần dần ấm lên dưới cái nắm tay của Hanbin.
“Xin lỗi, chắc anh đã phải chịu đựng rất nhiều suốt thời gian qua,” Hanbin thì thầm nhẹ nhàng.
Đôi mắt Hao mở to, và lúc đầu cậu không thể nói được lời nào. Dường như anh không thể tiếp nhận được sự cảm thông và thấu hiểu chân thành này, như thể anh chưa bao giờ nhận được nó trước đây.
Cơn giận bùng lên trong lòng Hanbin, những hình ảnh về một cuộc tàn sát đẫm máu thoáng qua trong đầu cậu. Nếu cậu sống trong thời gian đó, không ai trong số những người này còn sống sót.
“Dù sao thì, cuộc sống của anh vẫn khá thoải mái,” Hao lắp bắp không thuyết phục. “Thật sự anh đã hạnh phúc.”
Hao than phiền rất nhiều, về nhiệt độ trong căn hộ của Hanbin, về mùi vị kem đánh răng và tiếng ồn giao thông, nhưng lòng tự trọng và sự bất tin vào khả năng thế giới mang lại cho cậu sự tử tế khiến cậu luôn đè nén cảm giác bùng nổ thực sự mà cậu phải chịu đựng, hết lần này đến lần khác.
Hanbin thở dài và nắm chặt tay Hao hơn. “Thái tử của em, anh có thể cho phép mình cảm thấy buồn khi ở bên em. Hãy thư giãn và để em chăm sóc anh.”
Cậu chỉ nhận ra mình đã gọi Hao như vậy khi nghe thấy tên gọi ngại ngùng đó vang lên trong im lặng. Mặt cậu nóng bừng lên, nhưng Hao chỉ mỉm cười. Đó là biểu cảm giống như khi cậu nhảy, thuần khiết và tràn đầy ấm áp.
“Được rồi. Anh không có những tiện nghi giống em, nhất là khi em từ chối mặc đồ cho anh mỗi sáng và tất cả, nhưng anh cảm thấy an toàn hơn rất nhiều ở đây rồi. Sống trong cung điện đó thật ngột ngạt, mỗi ngày đều như đang tiến gần đến cái chết.” Hao thở dài thật sâu. “Thật dễ chịu khi đã trút bỏ được những điều này.”
“Em vui vì có thể mang lại sự an toàn cho anh,” Hanbin nhìn vào mắt Hao, và Hao chỉ có thể giữ ánh mắt của mình trong vòng hai giây trước khi chuyển tầm nhìn xuống tay họ đang nắm chặt.
“Còn về Sung Hanbin thì sao? Trước khi anh đến đây, cuộc sống của Hanbin như thế nào?”
Hanbin cảm thấy bối rối với câu hỏi này. “Anh biết cuộc sống của em mà, anh là một phần trong đó.”
“Anh nghĩ rằng cuộc sống của em có lẽ sẽ khác một chút nếu không có người như anh ở đây,” Hao giải thích, gương mặt anh hơi cau lại vì khó chịu. “Sự hiện diện của anh không quan trọng với Hanbin sao?”
Hanbin nhận ra rằng Hao không chỉ đang lịch sự. Liệu Hao thực sự tò mò và muốn biết thêm về cậu?
Không, cậu tự sửa lại trong đầu. Cậu không đặc biệt như vậy, chắc chắn chỉ vì Hanbin là người duy nhất mà Hao có thể nói chuyện.
Cách duy nhất cậu có thể miêu tả về cuộc sống trước khi Hao đến là: “Nó rất cô đơn.”
Hao chống cằm lên tay còn lại và nhìn cậu một cách suy tư. “Vậy sao?”
“Ừ. Em có bạn bè, tất nhiên, và bọn em gặp nhau thường xuyên, nhưng đôi khi cảm giác như họ quá bận rộn với cuộc sống của riêng mình và mỗi khi em bị bỏ lại phía sau, không có ai để em dựa vào.” Hanbin thừa nhận. Đây là những cảm xúc mà cậu chưa bao giờ chia sẻ với ai trước đây, và luôn sợ phải nói ra vì lo lắng sẽ gánh vác thêm gánh nặng cho người khác, nhưng Hao lại một lần nữa khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm chỉ bằng sự hiện diện của mình. “Em là anh lớn nữa, nên không thể cho phép mình than vãn hay u sầu khi mọi người đều trông cậy vào em rất nhiều.”
“Điều đó thật không công bằng,” Hao trách móc, như thể anh mới là người vừa hạ thấp cảm xúc của chính mình. “Chỉ vì em tự nhận mình phải là người đáng tin cậy không có nghĩa là em không nên được đáp ứng những nhu cầu của bản thân.”
“Nhưng không phải lỗi của ai cả,” Hanbin nói, lắc đầu. “Em nghĩ mình đã chấp nhận đó là cách cuộc sống diễn ra với em.”
Thiếu thốn quyền tự quyết dường như là điều mà Hao có thể hiểu và đồng cảm, anh gật đầu và tựa lưng vào ghế. “Vậy… bây giờ em cảm thấy anh là người mà em có thể dựa vào?”
Hanbin bỗng cảm thấy bị dồn ép. Đó là điều cậu đã ám chỉ, tất nhiên, nhưng cách nói thẳng thắn của Hao vẫn khiến cậu bất ngờ, đặc biệt khi trước đó cậu còn đang vất vả để nhìn vào mắt Hao.
Nhưng rồi cậu nhận ra điều gì đó trong ánh mắt chờ đợi của Hao. Anh đang tìm kiếm sự công nhận, mong muốn Hanbin nói với anh rằng anh thực sự đặc biệt và quan trọng.
“Ừm,” Hanbin thừa nhận. “Mọi thứ đã thay đổi từ khi anh đến.”
“Vậy thì tốt,” Hao đáp, môi anh cong lên ngượng ngùng.
Anh đeo lại kính, ra hiệu cho việc nghỉ ngơi ngắn ngủi từ việc học của mình đã kết thúc, và Hanbin bắt đầu rút tay về.
“Không, thế này ổn rồi,” Hao nói, siết chặt tay cậu để ngăn cậu lại.
“Như anh muốn vậy,” Hanbin đồng ý, xoa ngón cái của mình lên mu bàn tay Hao một cách trìu mến.
Có lẽ, cậu vẫn có thể giúp đỡ Hao, dù chỉ là một chút.
"Hanbin, anh có một yêu cầu gấp," thái tử thốt lên trong hơi thở gấp gáp, đóng sầm cửa sau lưng.
Anh ta đã bắt đầu đến thư viện một mình trong khi Hanbin đi làm, đã lấy vé xe bus và thuộc lòng đường về nhà.
Hanbin không mảy may quan tâm. "Không, em không có cách nào để làm cho xe bus dừng ngay trước cửa chung cư của chúng ta để anh không phải đi bộ mất mười phút."
"Điều đó vẫn còn có thể bàn bạc," Hao vội vàng xua tay, không mặn mà với việc tranh cãi lần thứ năm trong tuần này. "Em phải đi cùng anh đến Olive Young."
Cái quái gì vậy? Hanbin cuối cùng cũng ngẩng lên khỏi đống email vô tận từ phụ huynh và học sinh để tập trung hoàn toàn vào Hao, người có mái tóc vàng dựng đứng đủ kiểu vì gió đông. Những ngón tay anh vẫn run lên vì lạnh, và lần thứ n trong ngày, Hanbin lại phải kìm lại cơn thèm muốn kéo anh vào giường mình và vùi dưới hàng trăm cái chăn ấm áp.
"Giống chuỗi cửa hàng mỹ phẩm á?" cậu hỏi, chỉ để chắc chắn. "Anh biết là họ không bán ớt thật sự đấy chứ, thái tử?"
"Em coi anh là thằng ngốc à?" Hao tỏ vẻ khó chịu vì câu hỏi của Hanbin, như thể anh ta không phát hiện ra YouTube không phải là một cái hộp đỏ từ hôm qua. "Anh đã phát hiện ra thiên đường mỹ phẩm trên đường về nhà, nhưng anh không có đủ tiền để mua gì cả. Nghèo thật sự không vui chút nào."
Hanbin không bỏ qua việc Hao vừa gọi nơi này là nhà lần đầu tiên, hay cảm giác ấm áp kỳ lạ lan tỏa trong ngực cậu vì điều đó.
"Mỹ phẩm thì đắt lắm," Hanbin thở dài. Thật khó để từ chối bất cứ điều gì Hao muốn khi anh ta dễ thương như vậy, nhưng Hanbin đã quyết tâm phải cứng rắn và học cách nói không khi có thể. "Tại sao em phải dẫn anh đi mua sắm những thứ mà anh không cần đến?"
Để Hanbin kinh hoàng, Hao liền làm mặt chu, và thêm một chút run rẩy ở môi dưới cho đúng điệu. "M-mọi người anh biết đều chết hết rồi..."
Ba mươi phút sau, Hanbin thấy mình đổ mồ hôi dưới ánh đèn huỳnh quang chói mắt của cửa hàng Olive Young trong khu phố.
Tuy nhiên, cậu không thể phàn nàn quá nhiều, vì đây là lần đầu tiên cậu thấy Hao vui vẻ như vậy khi ra ngoài, liên tục vỗ tay vào cánh tay Hanbin và chỉ vào tất cả các kệ hàng đầy màu sắc.
"Anh có nhiều mỹ phẩm lắm à... ở nhà?" Hanbin hỏi.
Hao gật đầu. "Anh là chủ sở hữu bộ sưu tập lớn nhất vương quốc, mặc dù đàn ông dùng mỹ phẩm thì không được ưa chuộng. Có lẽ vì vậy mà chẳng có bất cứ tài liệu lịch sử nào đề cập đến điều này."
"Thật là đáng tiếc," Hanbin nói với một chút tiếc nuối. "Là vì có quá nhiều thứ về anh đã bị xóa đi."
Hình ảnh của Hao còn lại sau khi khám phá trí tuệ của anh ấy và di sản mà anh để lại là hình ảnh của một nhân vật hoàn hảo, được tôn thờ như một thần thánh. Nếu anh không lạc vào phòng ngủ của Hanbin đêm đó, có lẽ tất cả những sự tương phản và sự xấu xí hòa hợp làm nên tính cách của anh ta sẽ bị dập tắt thành một hình ảnh hoàn hảo đơn điệu mãi mãi.
Hanbin cảm thấy may mắn vì cậu được chứng kiến những điều này.
Nếu Hao có nhận ra cảm xúc của Hanbin, anh ấy cũng không biểu lộ ra, quá mải mê với cái mà anh gọi là thiên đường của mình.
"Anh đã tự hỏi lâu rồi, Sung Hanbin, em dùng gì trên mặt vậy?" Hao chọc vào má Hanbin, khiến sắc hồng tự nhiên trở nên đỏ ửng dưới ngón tay anh ta. "Em lấy màu này ở đâu?"
Ôi trời, có phải vì vậy mà anh ấy lại đứng gần cửa phòng Hanbin và cố nhìn trộm khi cậu chuẩn bị vào buổi sáng?
"À, mẹ em?" Hanbin líu lưỡi.
"À, là do tự làm à? Bí mật gia đình?" Hao nheo mắt nhìn cậu. "Đừng giấu anh bất cứ điều gì."
"Không, em không dùng mỹ phẩm."
"Em đang đùa anh à?" Hao lẩm bẩm, xấu hổ, sự vui vẻ của anh ta giảm đi chút ít.
Hanbin mỉm cười, háo hức trêu chọc. "Anh biết là anh chỉ cần nói anh thích má em thôi, Hao."
"Đ-đừng có kiêu ngạo như vậy!" Hao kêu lên. Những ngón tay lạnh cóng của anh ta vuốt ve khuôn mặt Hanbin, và anh tiến lại gần hơn, quyết tâm kiểm tra cho rõ hơn. "Anh chỉ cần tìm màu giống nhất thôi."
Với trái tim đập thình thịch trong tai, và không biết phải phản ứng thế nào khi một thái tử điển trai lại đang ôm mình như một con mèo nhút nhát ghét bị ôm, Hanbin lén lút đưa tay vào trong áo khoác của Hao, đặt lên thắt lưng anh ta. Hao hơi rùng mình vì cử chỉ đó, nhưng không có ý định rút lui.
Ánh đèn sáng loáng dần mờ đi, âm nhạc ầm ĩ cũng lặng dần, và tất cả những gì Hanbin có thể cảm nhận là ngón tay Hao đang mơn trớn má cậu, cách Hao tan chảy và thư giãn dưới cái chạm nhẹ nhàng của Hanbin, cái cảm giác ấm áp, an toàn khi được ôm thái tử.
Đôi môi họ gần nhau hơn bao giờ hết, và—
“Xin lỗi, tôi rất tiếc, nhưng thể hiện tình cảm quá đà không được hoan nghênh tại cửa hàng của chúng tôi.” Một giọng nói khó chịu kéo Hanbin trở lại với thực tại, và cậu phải gỡ mắt khỏi Hao để nhìn xung quanh.
Mọi người đều nhìn họ, với đủ loại biểu cảm từ ghê tởm đến... thích thú nhẹ nhàng, và cô nhân viên đang nói với họ trông như thể sắp bỏ việc ngay lập tức.
Má Hanbin được giải thoát khỏi sự giam cầm của tay Hao, và cậu bắt đầu rút tay lại, nhưng Hao lại nắm lấy tay cậu.
“Vậy có chấp nhận những biểu hiện tình cảm vừa phải tại cửa hàng của các cô không?” Hao hỏi một cách nghiêm túc, coi đây là cơ hội học hỏi mới.
Biểu cảm của nhân viên trở nên khó chịu. Cô ta chắc chắn nghĩ Hao đang trêu chọc cô. "Ờm, tôi đoán cũng được. Cảm ơn anh đã hiểu."
Tay Hao vẫn siết chặt tay Hanbin ngay cả khi cô nhân viên đã đi khuất và những khách hàng khác đã chán ngắm họ, và Hanbin nhận ra mình thực sự khá thích cái cảm giác bị nhầm là bạn trai của ai đó.
Cậu nghĩ rằng nó không giống như thật, nhưng Hanbin chẳng bận tâm. Cái ô trống nhỏ trong tim mà cậu đã biết rõ từ lâu, kể từ khi mọi người bắt đầu yêu đương nghiêm túc, bây giờ mới được lấp đầy lần đầu tiên.
Có lẽ hơi ích kỷ khi lợi dụng người ta như thế, khi Hao chẳng có lựa chọn nào ngoài việc dựa vào cậu để sống, nhưng Hanbin không thể cưỡng lại. Hơn nữa, sao cậu phải dừng lại khi Hao vẫn vui vẻ nhận mọi sự chăm sóc từ cậu, và giờ còn chủ động yêu cầu thêm nữa, tất cả những nghi ngờ về ý định của Hanbin đã được che khuất dưới niềm tin vững chắc?
“Vẫn chưa tìm thấy à?” Hanbin trêu khi Hao tiếp tục kéo cậu quanh cửa hàng.
"Tìm cái gì?" Hao hỏi, mặt hơi cau có, rồi nhớ lại lý do kỳ quặc lúc nãy. “Anh còn đang tìm, và anh không thích giọng điệu của em đâu!”
Hanbin cười khúc khích, tay nắm tay Hao. “Xin lỗi, để em giúp anh tìm nhé?”
Cậu lấy một bảng phấn má hồng có đủ các tông màu ấm áp. Có lẽ là vì Hanbin đã dành quá nhiều thời gian ngắm nghía khuôn mặt Hao khi anh đọc sách, hay vì nụ cười của Hao khiến cậu nghĩ đến ánh nắng vàng rực rỡ xuyên qua mây sau cơn mưa, nhưng Hanbin chắc chắn các tông màu ấm sẽ hợp với Hao nhất.
Hao ngẩng cằm lên, vẻ mặt đợi chờ, và Hanbin liếc qua nhân viên ở phía bên kia cửa hàng trước khi vỗ nhẹ phấn lên làn da mềm mại, đẹp đến "muốn nuốt vô bụng" của Hao, ngay dưới mắt anh.
Hanbin chẳng biết mình làm gì đâu, chỉ nhớ lúc theo dõi Ricky trang điểm và Gyuvin cứ càu nhàu chuyện người đẹp thì không cần makeup, nhưng kỹ năng của cậu được bù lại nhờ cái mặt đẹp của Hao.
Cuối cùng, cậu phủ thêm một ít phấn lên mũi Hao, chỉ vì từ lâu cậu đã muốn bóp cái mũi xinh xắn đó.
“Thế nào rồi? Màu này đẹp đúng không?” Hao hỏi, vẻ mặt hơi ngẩn ngơ.
Hao có thể tự nhìn bản thân trong gương, nhưng lại không làm vậy.
“Trông đẹp lắm, thái tử,” Hanbin trả lời, thầm nghĩ rằng mỹ phẩm chắc cũng không phải phí tiền như mình nghĩ.
Nếu bạn hỏi Hanbin cách cậu cảm thấy về việc một người lạ chia sẻ không gian riêng tư nhất của mình cách đây một tháng, cậu chắc chắn sẽ co rúm lại vì sợ hãi.
Vậy mà, khi cậu thức dậy sáng nay và nhớ lại rằng không gian này không còn là của riêng cậu nữa, cảm giác duy nhất cậu cảm nhận được là bình yên.
Hanbin lảo đảo ra phòng khách, ngái ngủ nhận ra rằng Hao đã chiếm đóng mọi ngóc ngách trong căn hộ nhỏ của cậu.
Giờ có hai đôi dép đi trong nhà, một đôi màu hồng để phù hợp với đôi dép xanh đặc trưng của Hanbin, con búp bê Ditto trước kia nằm trên ghế sofa giờ đã bị đặt ở góc phòng quay mặt vào tường vì Hao bảo nó nhìn mặt kinh dị, có mấy hộp đồ makeup chưa mở vứt lung tung trên bàn cà phê, và cái lịch NewJeans mà Hanbin cuối cùng cũng quyết định mua đã nằm kế bên TV, và chiếc ghế sofa thì—
Chiếc ghế sofa biến thành giường và chủ nhân của nó thì không có ở đó.
“Hao! Thái tử!” Hanbin gọi, nhưng chẳng có ai trả lời.
Cậu nhìn quanh nhà, tự hỏi liệu mình có còn quá mệt để nhận ra sự hiện diện của một người đàn ông cao 180.5 cm không. Cửa phòng tắm đã mở sẵn, cậu kiểm tra phòng ngủ và thậm chí nhìn qua tủ quần áo, nhưng chẳng thấy bóng dáng người bạn cùng phòng đâu. Cảm giác thư giãn đang có bỗng chốc vỡ vụn khi sự hoảng loạn trỗi dậy.
Liệu cậu có sai khi nghĩ rằng mình và Hao đang chung suy nghĩ? Hao có cảm thấy thoải mái khi sống bên cậu không? Những thần tượng… những món đồ makeup… thú vui của anh, chỉ là những sự phân tâm, phải không?
Đúng rồi. Cậu đã quá cưng chiều vị khách của mình, coi đây như một buổi ngủ qua đêm, trong khi Hao chắc chắn dành mỗi ngày để tìm cách quay lại nhà mình. Ra khỏi đây. Rời khỏi Hanbin.
Giờ khi cậu đã quen với sự có mặt của Hao, cả căn hộ của Hanbin cảm thấy trống vắng hơn bao giờ hết.
Nhưng Hanbin chưa sẵn sàng quay lại cuộc sống cũ. Chưa.
Cậu vội vã xỏ giày thể thao và chuẩn bị lao ra ngoài để tìm kiếm quanh khu phố, thì đột nhiên cửa trước mở ra.
Hao bước vào, tay xách một túi giấy nâu, mang theo mùi bánh mới nướng.
“Hm, Hanbin! Em đã tỉnh rồi à,” Hao nói với giọng vui vẻ.
Hanbin cảm thấy như mình có thể thở lại được.
“Anh đi đâu vậy?” Cậu hỏi, cố gắng tỏ ra bình thản, nhưng giọng nói run rẩy của cậu đã phản bội lại.
Dù đã thở phào nhẹ nhõm, Hanbin vẫn thấy xấu hổ về sự mất bình tĩnh của mình và việc cậu đã rơi vào hoảng loạn chỉ vì nghĩ Hao sẽ bỏ đi. Sự gắn bó của anh và niềm hạnh phúc khi sống cùng Hao vốn dĩ là con dao hai lưỡi.
“Hôm nay là ngày nghỉ mà, phải không? Em thường ngủ muộn, nên anh nghĩ sẽ làm gì đó bất ngờ và mang bữa sáng về cho em,” Hao giải thích, không cảm thấy có gì lạ trước phản ứng lạnh nhạt của Hanbin với cử chỉ của mình. “Em nhìn như thể vừa thấy thần Woong ngoài đời thật vậy, sao thế?”
“Không có gì,” Hanbin nói dối, mũi hít lên lo lắng. “Anh tự mua đồ ăn à?”
“À, có lẽ anh đã đóng góp một chút,” Hao nói, vừa rút ví của Hanbin từ trong túi và chuẩn bị sẵn tâm lý với một phản ứng mà không xảy ra. Hanbin đứng sững sờ, nhận ra Hao hoàn toàn có thể đã lấy tiền của mình và chạy mất, nhưng anh vẫn chọn ở lại chăm sóc mình. “Hanbin, nói cho anh biết, em đang có chuyện gì vậy?”
“Em… tưởng anh sẽ không quay lại,” Hanbin cuối cùng thừa nhận, nhìn xuống sàn nhà đầy xấu hổ.
“Anh đi có hai mươi phút mà, sao lại không quay lại?” Hao hỏi, vẻ mặt thật sự khó hiểu, và sự không tức giận trong câu hỏi của anh lại làm dịu trái tim Hanbin.
“Em nghĩ… có lẽ…” Cậu không muốn thốt ra những suy nghĩ xấu xí nhất của mình và làm Hao phải khó xử. “Thôi, đừng nhắc nữa.”
“Sung Hanbin.”
“Em nghĩ… có thể anh không thích sống với em, và cuối cùng anh cũng tìm được cơ hội rời đi.”
Hao thở dài. “Sung Hanbin, anh thích sống ở đây.”
Anh lấy ra một chiếc bánh hình con mèo, giống như cái Hanbin đã mua cho anh, rồi nhét vào miệng Hanbin. Anh không nói gì thêm, và Hanbin cũng không cần anh giải thích gì. Cách hành động của Hao là sự đảm bảo tất cả những gì cậu cần.
“Khoan đã, khi anh nói là anh đóng góp một chút,” Hanbin nói khi nuốt xong miếng bánh. “Ý anh là sao?”
Hao cười tinh nghịch. “À, anh cảm thấy hơi tội lỗi khi dùng tiền của em để làm em bất ngờ, nên lúc nhân viên không để ý, anh đã bỏ thêm mấy chiếc bánh vào túi để giúp giảm bớt chi phí cho em một chút.”
“Thái tử!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro