Chương 4: Cáo buộc
Thành Hàn Bân lao vào quá trình huấn luyện như thể bị quỷ ám, ngày đêm không ngừng nghỉ. Cậu không cho phép bản thân được nghỉ ngơi, như thể chỉ cần dừng lại một chút thôi, quá khứ nghèo khó sẽ lại bủa vây lấy cậu và em gái.
"A!" Thành Hàn Bân nghiến răng, cố chịu đựng cơn đau buốt nhói từ vết thương ở chân. Dù chỉ là đạn giả trong buổi tập huấn, nhưng cảm giác đau đớn vẫn khiến cậu choáng váng. Cậu ngã xuống, máu từ vết thương rỉ ra, thấm đỏ cả miếng băng trắng.
"Mày không sao chứ?" Kim Địa Hùng chạy đến bên cạnh, lo lắng hỏi.
"Không sao," Thành Hàn Bân lắc đầu, cố gắng đứng dậy. "Chỉ là vết thương nhỏ thôi."
Thành Hàn Bân cắn chặt răng, cố lết từng bước về phía mục tiêu. Vết thương ở chân rỉ máu, từng cơn đau buốt nhói như ngàn mũi kim đâm vào da thịt. Khuôn mặt cậu nhăn nhó, tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn kiên định hướng về phía trước.
Kim Địa Hùng, người đi sau, nhìn thấy vậy không khỏi lo lắng. Anh ta bước nhanh đến đỡ lấy Thành Hàn Bân, giọng nói trầm thấp: "Mày bị thương rồi, để anh đưa mày về."
"Không cần đâu," Thành Hàn Bân gạt tay Kim Địa Hùng ra, cố gắng đứng vững. "Em vẫn ổn, chỉ là vết thương nhỏ thôi."
Kim Khuê Bân cũng chạy đến, ánh mắt đầy lo lắng: "Anh Hùng nói đúng đó, anh Bân. Anh bị thương rồi, không nên cố nữa."
Thành Hàn Bân nhìn hai người bạn, ánh mắt kiên định mà miễn cưỡng cười trừ: "Nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành mà."
"Thằng nhóc này đúng là cứng đầu."
Kim Địa Hùng lẩm bẩm, nhưng trong giọng nói cũng không giấu được sự ngưỡng mộ.
Hai năm thử việc trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng, nhưng với Thành Hàn Bân, mỗi ngày đều là một cuộc chiến.
"Hàn Bân, anh lại thức trắng đêm qua à?" Kim Khuê Bân lo lắng hỏi khi thấy Thành Hàn Bân bước vào phòng ăn với đôi mắt thâm quầng.
"Chỉ là chút việc nhỏ thôi," Thành Hàn Bân đáp lại, cố gắng nở một nụ cười trấn an., nhưng cũng khó che giấu được sự mệt mỏi trên khuôn mặt cậu.
"Việc nhỏ của cậu mà khiến cả đội điều tra phải vất vả cả tuần nay đấy," Kim Địa Hùng lên tiếng, ánh mắt vừa trêu chọc vừa ngưỡng mộ. "Cậu đúng là có cái mũi thính hơn chó nghiệp vụ."
Thành Hàn Bân chỉ nhún vai, cầm lấy ly cà phê đen trên bàn. Cà phê đắng ngắt, nhưng lại giúp cậu tỉnh táo hơn. Những đêm thức trắng để theo dõi mục tiêu, ẩn mình trong bóng tối, chịu đựng cái lạnh thấu xương và sự mệt mỏi rã rời cũng đã quen rồi.
"Hàn Bân, cậu lại phá án nữa à?" Thẩm Tuyền Duệ bước vào phòng ăn, trên tay cầm một tập tài liệu. "Nghe nói cậu tìm ra được bằng chứng quan trọng trong vụ bắt cóc kia rồi?"
Thành Hàn Bân gật đầu, chỉ lẳng lặng đưa tập tài liệu cho Thẩm Tuyền Duệ.
Thẩm Tuyền Duệ lật giở tập tài liệu, ánh mắt ánh lên sự hài lòng. "Được việc thế này, bảo sao thiếu gia lại nhất quyết muốn giữ người."
Màn đêm buông xuống thành phố hoa lệ, nhưng trong căn hộ nhỏ của Chương Hạo, ánh đèn vẫn sáng trưng. Trên bàn làm việc chất đầy tài liệu, báo cáo và các biểu đồ tài chính. Chương Hạo ngồi đó, đôi mắt anh thâm quầng vì thiếu ngủ nhưng ánh nhìn vẫn đang tập trung vào màn hình máy tính.
Trên các mặt báo lớn nhỏ, những dòng tít giật gân về Quang Ảnh liên tục xuất hiện: "Quang Ảnh - Đế chế xây dựng trên nền tảng bóc lột", "Nguy cơ tiềm ẩn từ những công trình kém chất lượng của Quang Ảnh",...
Mỗi ngày, Chương Hạo đều phải đối mặt với hàng loạt cuộc gọi từ các đối tác, nhà đầu tư, thậm chí cả những nhân viên cấp cao trong công ty, tất cả đều bày tỏ sự lo lắng và nghi ngờ về tương lai của Quang Ảnh.
"Lợi nhuận đen tối... bóc lột... công trình kém chất lượng..." Chương Hạo lẩm bẩm, càng đọc, đôi lông mày kiếm càng nhíu chặt hơn. Đây không phải là lần đầu tiên anh phải đối mặt với vu khống thế này, nhưng lần này, chúng đến sớm hơn ở kiếp trước, ngay vào lúc anh còn ở nước ngoài.
Ra tay cũng biết chớp thời cơ thật, xem ra cũng không phải quá ngu ngốc như anh nghĩ.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ sự im lặng nặng nề trong căn phòng. Chương Hạo liếc nhìn màn hình, là Thạch Hữu Huyền gọi đến.
"Thiếu gia, tình hình ngày càng xấu đi," giọng Thạch Hữu Huyền đầy lo lắng. "Giá cổ phiếu đã giảm thêm 5% trong phiên giao dịch hôm nay. Các đối tác đang yêu cầu chúng ta giải trình còn nhân viên thì hoang mang."
Chương Hạo im lặng một lúc, rồi nói: "Tôi hiểu rồi. Anh cứ tiếp tục làm những gì có thể. Tôi sẽ sớm về nước."
Cúp máy, Chương Hạo dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.
Anh phải trở về, nhưng cũng không thể bỏ dở luận án tốt nghiệp. Dù không phải quá tâm huyết trong suốt những năm tháng du học, nhưng lỡ hứa với ông nội sẽ hoàn thành xuất sắc mất rồi.
"Sao lại thích chơi với anh đây đến thế cơ chứ, đúng là không kiềm được luôn mà."
Ánh đèn flash nhấp nháy liên tục, phóng viên vây quanh một quan chức cấp cao vừa bước ra khỏi phòng họp. Micro chĩa về phía ông ta, câu hỏi dồn dập.
"Thưa ông, ông nghĩ sao về những cáo buộc liên quan đến dự án khu Đông của Quang Ảnh?"
Vị quan chức khẽ nhíu mày, ánh mắt thoáng dao động trước khi trả lời một cách thận trọng: "Chúng tôi đang tiến hành điều tra kỹ lưỡng. Mọi việc sẽ được làm sáng tỏ."
Một phóng viên khác chen vào: "Nhưng thưa ông, có nguồn tin cho rằng Quang Ảnh đã có hành vi hối lộ để được cấp phép dự án này. Ông có bình luận gì không?"
Vị quan chức im lặng một lúc, rồi nói: "Tôi không thể đưa ra bất kỳ bình luận nào vào lúc này. Tuy nhiên, chúng tôi sẽ không dung túng cho bất kỳ hành vi vi phạm pháp luật nào."
Trong phòng họp sang trọng của tập đoàn Thiên Hoàng, chủ tịch tập đoàn, Triệu Quốc Thiên ngồi tựa lưng vào ghế da, hai tay đan vào nhau, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống bản báo cáo tài chính mới nhất của Quang Ảnh.
"Xem ra Quang Ảnh vẫn chưa chịu bỏ cuộc," ông ta lên tiếng, giọng nói trầm thấp đầy ẩn ý. "Nhưng mà cứ để xem chúng có thể trụ được bao lâu."
Một người đàn ông mặc vest đen, dáng vẻ mảnh khảnh, ngồi đối diện ông Thiên, gật đầu đồng tình.
"Tôi đã cho người tung thêm vài tin đồn nữa rồi, thưa ông chủ. Lần này chắc chắn sẽ khiến giá cổ phiếu của chúng lao dốc không phanh."
Ông Thiên nhếch mép cười, nụ cười không hề chạm đến đáy mắt.
"Tốt lắm. Hãy đảm bảo rằng mọi thông tin đều được lan truyền rộng rãi. Tôi muốn cả thế giới đều biết Quang Ảnh chỉ là một lũ bất tài, tham lam và dối trá."
___________
hai bạn nhà sắp gặp nhau rùi nhé cả nhà oyy 🤓 tình hình là age gap cũng hơi căng một xíu, bạn Bân lúc đầu 17, Hạo 18 (thực chất là 25), sau 3 năm thì Bân 20 Hạo 21 (thực chất là 28 ☺️🫶), ôn bài cho cả nhà z nhé vì sốp để cái tag niên hạ to đùng nên phang age gap vậy mới đã 😚🤤
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro