Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2

Lớp học vào buổi sáng. Dự án hợp tác. Cả hai thứ mà Hao đều ghét. Cả hai thứ mà Hao không may phải đối mặt vào buổi sáng thứ Ba này.

Hao thở ra, dài và chậm, nhưng vẫn ngoan ngoãn gõ bàn phím khi giáo sư giải thích một cách chi tiết về dự án. Anh cho rằng nó có thể tệ hơn thế. Một bài báo dài mười trang và bài thuyết trình dài năm phút. Lịch sử âm nhạc không phải môn học yêu thích của anh, nhưng đó không phải là môn anh phải vật lộn khủng khiếp. Miễn là cộng sự còn lại của anh sẵn sàng gánh vác, hy vọng là điều này tương đối dễ dàng.

Bài giảng kết thúc, Hao tắt máy tính xách tay, phân vân không biết có nên thử tìm bạn học hay để giáo sư quyết định, cho đến khi–

"Hao à!"

Hao quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt hình lưỡi liềm và nụ cười rạng rỡ, rồi ngay lập tức cảm thấy thoải mái.

"Woojun hyung," anh cúi chào, đứng dậy. Woojun chỉ là người quen, nhưng họ đã từng làm việc cùng nhau trong dàn nhạc trước đây, và anh biết rằng, ngoài việc lịch sự và hài hước, hắn còn cực kì có năng lực. "Anh có muốn làm việc cùng nhau không?"

"Ồ! Em cướp mất lời nói của anh rồi!" Nụ cười của hắn trở nên tươi sáng hơn một cách không thể tin được. Giống như đang nhìn thẳng vào mặt trời. "Vâng, anh rất muốn!"

"Tạ ơn Chúa," Hao thở dài, nhét nốt số đồ đạc còn lại vào ba lô trước khi vác lên vai. "Nếu không có anh, em đã tiêu đời rồi."

"Thôi nào, em nghĩ anh tin vào điều đó sao? Bạn đồng hành của anh thậm chí có thể là vỏ chuối và anh vẫn có thể tự mình lên đỉnh cao mà." Hắn bật cười trước cái khịt mũi khó tin của Hao. "Nhưng đừng lo. Em có thể tin tưởng vào hyung đây."

Woojun đi theo anh khi họ đi đến lối ra của giảng đường. Hao chưa bao giờ là người thích nói chuyện phiếm, nhưng Woojun có vẻ rất vui khi được dẫn dắt cuộc trò chuyện, hỏi anh về kế hoạch trong ngày, ý tưởng cho dự án, khả năng gặp mặt trước buổi học tiếp theo của anh.

"Ồ, em không có số của anh đúng không?" Woojun hỏi khi họ bước ngang qua ngưỡng cửa. Hắn với tay lấy điện thoại. "Đây, em có thể thêm số điện thoại của anh vào, và anh sẽ nhắn tin cho em tối nay."

"Hao hyung!"

Hao ngẩng đầu lên, vừa mới nhận điện thoại, và nhìn lại người đang vội vàng chạy đến chỗ họ. Người mà lần cuối anh nghĩ rằng đang ở trong lớp học, bây giờ lại ở bên kia khuôn viên trường. "Hanbin?!"

"Lớp học của em kết thúc sớm, nên em nghĩ em có thể đưa anh đến lớp học tiếp theo." Hanbin mỉm cười với anh, cùng với cái má lúm đồng tiền. "Được chứ ạ?"

"Ồ cậu định đi đâu thế? Woojun hỏi. "Có lẽ chúng ta đi cùng đường đấy."

Sự tập trung của Hao lướt qua giữa hai người, rồi điện thoại của Woojun vẫn còn trên tay, các bánh răng trong não anh bắt đầu quay nhanh. Đây có thể là lúc, anh nhận ra. Cơ hội hoàn hảo để thực hiện kế hoạch của anh từ hôm qua.

"Tiếp theo em phải đi học," Hao nói. Anh nhập số điện thoại của mình vào, và đưa cho Woojun với nụ cười có lẽ ấm áp hơn bình thường một chút. "Còn anh thì sao, hyung?"

"Ah, hoàn hảo! Anh đang đi đến phòng hoà nhạc, vì vậy anh có thể đi bộ với em một chút. À, tôi là Woojun, nhân tiện!" Hắn giới thiệu với Hanbin. Nụ cười của hắn không hề phai nhạt một chút nào. Sau đó, trước sự ngạc nhiên của Hao, hắn quàng một cánh tay qua tay Hao để họ được nối với nhau bằng khuỷu tay, khi hắn nói, "Hao và tôi là đối tác cho một dự án."

"Rất vui được gặp anh! Tôi là Hanbin." Hanbin cười rạng rỡ đáp lại. Sự kết hợp tươi sáng trong nụ cười của họ có thể chiếu sáng hành lang này tốt hơn cả đèn huỳnh cao ở trên cao. Cậu dễ dàng nắm lấy tay còn lại của Hao. "Chúng ta nên đi thôi?"

Ba người họ cùng nhau đi bộ, Hao ở giữa, ra khỏi toà nhà và đi vào con đường ngập nắng hướng về phía tây, hơi thở mờ sương trong không khí mùa đông. Khuôn viên trường lúc này rất nhộn nhịp, đông nghịt sinh viên đang đến lớp tiếp theo giống như họ, và bản thân con đường không đủ rộng cho ba người, nhưng họ vẫn xoay xở được. Những toà nhà gạch đỏ và những hàng cây phủ sương giá nằm dọc vỉa hè, tạo nên một trong những quang cảnh tuyệt đẹp mà trường đại học của họ đang khoe ra.

Hao luôn là người lắng nghe nhiều hơn là người nói chuyện trong hầu hết các cuộc trò chuyện, và anh sử dụng lợi thế đó ở đây, chú ý cẩn thận nhưng tinh tế đến thái độ của Hanbin trong suốt khoảng thời gian đó. Kế hoạch của anh không phải anh tán tỉnh - anh có thể tuyệt vọng nhưng anh không phải là kẻ gian lận - chỉ... tạo cơ hội cho người khác, có thể nói như vậy. Làm như cách mà Hanbin đã làm, và giả vờ không nhận thấy bất kỳ nỗ lực tán tỉnh nào, và để Hanbin là người phản ứng. Bởi vì chắc chắn, nếu có thời gian, Hanbin sẽ nhận ra và Hao cuối cùng có thể thấy cậu trông như thế nào khi sự ghen tuông của cậu dâng trào.

Woojun đang tán tỉnh sao? Không hẳn. Nhưng hắn rất tình cảm, đặc biệt là về mặt thể xác, và Hao biết rằng nếu anh thấy ai đó tương tác với Hanbin theo cách tương tự, gọi cậu là "Hanbin à" với giọng điệu trìu mến và đi bộ cùng cậu, và liên tục nhắc đến những địa điểm khác nhau mà họ có thể gặp nhau sau này... Hao sẽ không khỏi buồn bực.

Nhưng thực ra, anh nên biết rõ hơn. Bởi vì lúc này, Woojun và Hanbin đang hoà hợp như ngôi nhà bốc cháy.

Hanbin, một người hướng ngoại quyến rũ, đang trò chuyện với Woojun, cười sảng khoái về câu chuyện Woojun kể về hai chú mèo của mình. Cậu không nhìn vào nơi cánh tay Hao nối với cánh tay của Woojun–Hao tự hỏi liệu cậu có để ý không. Liệu cậu có quan tâm không. Hoặc nếu, với cậu, đây chỉ là một trường hợp bình thường để kết bạn mới thôi.

Chẳng có gì cả. Đáng lẽ là chẳng có gì cả. Đáng lẽ là chỉ thế thôi–một trường hợp kết bạn mới. Nhưng mỗi lần vai của anh chạm vào vai Woojun, mỗi lần tay chạm vào nhau, anh lại nhìn Hanbin ngay. Và lần nào cũng thế, Hanbin đều không ngoảnh lại. Tất nhiên là cậu không ngoảnh lại rồi. Chẳng có gì cả. Anh bắt đầu cảm thấy mình thật ngu ngốc khi mong đợi điều gì đó, nhưng lần nào cũng vậy, không hề sai, chính sự mong đợi ngu ngốc đó buộc anh phải thay đổi sự chú ý, và chu kỳ cứ lặp đi lặp lại.

"Rất vui được gặp cậu, Hanbin-ssi!" Họ đã đến con đường rẽ vào phòng hoà nhạc, và Woojun vẫy tay chào họ. "Còn Hao à, anh sẽ nhắn tin cho em sau!"

"Tạm biệt, Woojun-ssi!"

Woojun đi trước, và cả hai tiếp tục đi về phía trước. Lần này, Hanbin kéo anh lại gần hơn, vòng tay lại với nhau giống như Woojun đã làm trước đó, phản chiếu sang phía bên kia cơ thể.

"Hyung, anh ổn chứ?" Hanbin nghiêng đầu hỏi. "Anh trông hơi khác thường."

Ôi trời. Anh không muốn tỏ ra buồn bã, không phải khi Hanbin nói chuyện với anh ngọt ngào như vậy và nhìn anh bằng đôi mắt lấp lánh đó. Anh thật cảm động khi Hanbin nhận ra. Anh lại bực mình khi Hanbin không hề để ý. Nhưng giờ đây, đối mặt với sự quan tâm chân thành và sự chăm sóc vô bờ bến của Hanbin... trời ơi. Có điều gì đó khác với bây giờ, không phải sự bực bội nóng bỏng bùng lên trong lồng ngực anh, mà là thứ gì đó lạnh hơn, nặng hơn, bám vào xương sườn và chìm sâu xuống dạ dày của anh. Một thứ gì đó giống như... tội lỗi.

Tại sao em lại ngọt ngào với anh thế? anh không nói ra. Nếu em đủ quan tâm anh để yêu cầu cái gì đó, thì chẳng lẽ em không đủ quan tâm đến anh để trở nên ích kỷ sao? Tại sao chúng ta không hợp nhau trong chuyện này? Tại sao anh lại buồn bực về chuyện này đến vậy?

Anh cảm thấy mình thật ngu ngốc. Anh ghét cảm giác ngu ngốc đó. Anh khó chịu, với Hanbin, với chính mình, với mọi thứ–

"Anh ơi?"

–Nhưng Hanbin không xứng đáng với điều đó.

Hao lắc đầu thở dài, siết chặt tay Hanbin.

"Anh ổn." Phần còn lại của cảm xúc hỗn độn, nỗi hỗn loạn của anh chìm xuống cùng với cảm giác tội lỗi, ăn mòn một cái hố đe doạ nuốt chửng anh, và anh chỉ mỉm cười. "Mọi thứ đều ổn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro