1
Có người lại tán tỉnh Hanbin nữa rồi.
Hao quan sát, rất chăm chú, khi một nhân viên cười quá nhiều vì điều gì đó mà Hanbin đã nói. Khi cậu đưa thẻ của mình ra, cô ta cố tình vuốt ngón tay vào nhau thật lâu, vẫn cười khúc khích, và Hao thề rằng anh đang rất tức giận. Cậu đang mua cà phê. Không đời nào cậu lại có thể nói một cái gì đó buồn cười như vậy.
"Hao hyung." Anh không nhìn đi chỗ khác, nhưng anh có thể thấy cái liếc mắt trong giọng nói của Taerae, khi cậu nói, "Anh lộ liễu quá đấy. Anh thư giãn đi có được không?"
Thư giãn ư. Hao chế giễu. Anh thà đi đến chỗ Hanbin rồi hôn cậu để cái cô nhân viên pha chế đó biết được cậu là người đàn ông đã có chủ.
Hoặc là ném đồ uống vào mặt cô ta. Cả cốc nữa.
"Thật đấy." Ricky thở dài, vẫy tay trước mặt cho đến khi anh quay mặt cau mày nhìn cậu. "Anh biết là anh ấy sẽ không đáp lại bất cứ điều gì. Tại sao anh lại quan tâm vậy chứ?"
Chỗ mà họ đang ngồi thường là nơi yêu thích của Hao trong quán cà phê, nhưng lần này, với tầm nhìn rõ ràng như thế nào mà nó mang lại cho Hanbin, người đang mỉm cười với một người không phải là mình, anh quyết định rằng họ sẽ không bao giờ chọn cái chỗ ngồi này nữa. Chỉ khi Hanbin cuối cùng bước ra khỏi quầy thu ngân, Hao mới không liếc nhìn nữa. Thật ngu ngốc. Anh hy vọng rằng nhân viên pha chế kia sẽ vấp ngã và rơi xuống mương.
"Cô ta thậm chí không nên nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội" Anh càu nhàu. "Tại sao cô ta lại nhìn em ấy cơ chứ?"
Bên kia chỗ ngồi, Taerae nhướn mày. Ricky, ngồi bên trái anh, trông không mấy ấn tượng cho lắm. "Anh không thể mong mọi người không nhìn anh ấy được đâu, hyung."
"Ugh." Hao khoanh tay. "Em có cùng phe với anh không thế?!"
"Thật buồn cười khi anh lại trở nên căng thẳng như vậy", Ricky nói với một tiếng cười khúc khích. "Anh ấy đang rất bình tĩnh, trong khi anh lại ở đây hấp tấp mỗi khi ai đó nói chuyện với anh ấy."
Thật khoa trương. Hao định mở miệng phản bác nhưng rồi lại dừng lại.
Em ấy lúc nào cũng bình tĩnh như vậy.
Em ấy... lúc nào cũng bình tĩnh, phải không?
Cả hai đều có lượng người hâm mộ kha khá trong trường. Một số người còn liều lĩnh tiếp cận Hanbin ngay trước mặt Hao, và tất nhiên, điều đó khiến anh vô cùng tức giận. Nhưng khi điều đó lại xảy ra tương tự với anh... Hanbin không bao giờ phản ứng. Chỉ để Hao phải xua tay người đó đi trước khi tiếp tục như thể không có chuyện gì xảy ra. Bình tĩnh. Không bận tâm. Không bận tâm?
"Ôi trời ơi. Sao bây giờ anh ấy buồn bực thế–"
"Tại sao em ấy không ghen?"
Ricky dừng lại. Chớp mắt. Trao đổi một cái nhìn với Taerae. Hao thở hổn hển một cách thiếu kiên nhẫn. Đó là một câu hỏi đơn giản! Tại sao họ lại nhìn anh như thế!
"Xin lỗi, anh..." Taerae nhíu mày. "Muốn anh ấy ghen á?"
Taerae phát âm từng từ như thể cậu không thể tin được chúng đang phát ra từ miệng của mình. Hao, thành thật mà nói, không thể nào. Đó là loại câu hỏi gì vậy? Thật sự kỳ lạ đến vậy sao? Anh và Hanbin luôn hợp nhau. Kể từ khi họ gặp nhau vào học kỳ trước và bắt đầu hẹn hò vào tháng trước, Hanbin luôn cảm thấy mình có ý nghĩa với anh. Họ rất giống nhau trong mọi thứ, và Hanbin hiểu anh trong mọi thứ. Họ không phải cũng nên hợp nhau trong chuyện này hay sao?
Hao lại liếc nhìn nhân viên pha chế, và cố tưởng tượng nếu anh là người mà cô ta đang tán tỉnh. Anh hình dung ra Hanbin, đang ngồi đây với Taerae và Ricky. Liệu Hanbin có để ý không? Cậu có nói chuyện phiếm với hai người này không, không hề biết rằng có người đang cố cướp bạn trai của mình không? Hoặc có thể cậu sẽ để ý, và phớt lờ như không có chuyện gì. Thay vì chìm đắm trong cơn thịnh nộ của chính mình và hờn dỗi đến mức bạn bè của mình để ý, giống như Hao bây giờ, có lẽ Hanbin sẽ tiếp tục mỉm cười và cười nhiều hơn nữa, nhân viên pha chế thậm chí còn không hề để ý đến radar của cậu. Hoàn toàn, hoàn toàn bình thường về tất cả mọi chuyện.
Điều đó khiến Hao buồn nôn.
"Này." Ricky hơi nghiêng người về phía trước, chống cằm lên một tay. Biểu cảm của cậu có vẻ lo lắng, điều đó khiến Hao càng khó chịu hơn. Anh ổn. Họ chỉ không hiểu thôi. "Nếu đó thực sự là điều khiến anh lo lắng, có lẽ anh chưa bao giờ chứng kiến chuyện đó? Ý em là, anh biết Hanbin hyung có thể vô tâm đến mức nào mà."
"Hoặc có thể anh ấy không phải là kiểu người hay ghen", Taerae nói. "Điều đó cũng ổn thôi, anh biết đấy. Không có gì sai với chuyện đó cả."
Không có gì sai với chuyện đó ư. Hao chế giễu. Ngón tay anh xoắn vào gấu tay áo. Anh hy vọng chúng sẽ rách ra. Làm sao lại không có gì sai với chuyện đó được chứ? Khi Hanbin không có cảm giác giống anh? Nếu điều đó có nghĩa là... nếu điều đó có nghĩa là Hanbin thực sự không...
Không. Anh đóng băng dòng suy nghĩ đó khỏi đầu, thậm chí từ chối nghĩ đến việc đi theo con đường đó. Nếu anh để mình tin vào điều đó, anh biết rằng nó sẽ phá vỡ anh. Anh không thể.
Nhưng những gì Ricky nói... chắc hẳn là vậy. Anh luôn nhanh chóng từ chối những cách tiếp cận của người khác vì anh có một tín hiệu radar tuyệt vời cho việc đó– hoàn toàn trái ngược với Hanbin, người mà, trong khi phải thừa nhận rằng cậu không biết Hao có cảm thấy như vậy không (khi Hao đã tán tỉnh cậu kể từ khi họ gặp nhau). Hanbin không bao giờ từ chối bất kỳ ai, bởi vì cậu chỉ không để ý. Có lẽ... Hao cần phải học hỏi từ cậu.
"Ge," Ricky nói. "Anh lại làm cái mặt đó nữa rồi."
"Mặt gì cơ?"
"Khuôn mặt đầy mưu mô xảo quyệt của anh."
"Anh không có khuôn mặt xảo quyệt đâu nhé."
"Anh có đấy. Giống như–" Ricky đứng thẳng dậy, nheo mắt lại một chút, và cong khoé môi lên thành một nụ cười nửa miệng. Taerae bật cười. Hao thì cau mày.
"Anh không có làm thế!" Hao đánh đập họ qua bàn khi cả hai đều phá lên cười, đột nhiên anh vô tình làm rơi điện thoại của mình khỏi bàn. May mắn thay, có người đủ tử tế để nhặt nó lên cho anh, và anh nhanh chóng cảm ơn người đó trước khi quay lại nhìn Taerae và Ricky với một cái trừng mắt. "Nghe này. Anh có thể chứng minh em ấy không phải là kiểu người hay ghen. Hai người rồi sẽ thấy."
Ricky nghiêng đầu, có lẽ đang bối rối vì sự phủ định kép này. Trong khi đó, Taerae chỉ khịt mũi. "Chắc chắn rồi. Anh biết là sẽ ổn nếu anh ấy như vậy, đúng không? Hoàn toàn bình thường. Rõ ràng anh ấy vẫn sẽ yêu anh nhất."
"Mọi chuyện ổn chứ?"
Một làn hương cà phê và cam quýt nồng nàn báo hiệu Hanbin đang bước tới, khi cậu đặt tất cả đồ uống của họ xuống với nụ cười rạng rỡ. "Xin lỗi vì đã để mọi người phải đợi", cậu nói, để đầu ngón tay mình chạm vào ngón tay của Hao khi cậu đưa cốc giấy cho anh. Đối với anh, cái chạm của Hanbin còn ấm hơn cả đồ uống. "Có chuyện gì xảy ra thế?"
"Đừng lo, bọn em đều ổn." Taerae nhấp một ngụm dài từ đồ uống của mình, nhìn Hanbin qua miệng cốc khi cậu ngồi vào ghế cạnh Hao. "Nhân viên pha chế đó có vẻ rất thích anh."
"Hả?" Hanbin chớp mắt. Bình thường, Hao thấy biểu cảm ngơ ngác của cậu rất đáng yêu, với đôi mắt mở to và cái trán nhăn lại thành một nếp nhăn nhỏ bối rối. Lần này, mặc dù có tất cả cảm xúc đang cuộn trào trong đầu, anh cũng không ngoại lệ. "Cô ấy đã làm gì à?"
"Thôi bỏ đi." Taerae nhướn mày nhìn anh, như muốn nói, Anh thấy không? Hạo lè lưỡi với cậu. "Cảm ơn anh vì đồ uống, hyung."
"Ồ, tất nhiên rồi!"
Họ bắt đầu cuộc trò chuyện dễ dàng từ đó. Hanbin vòng tay qua eo Hao khi Taerae bắt đầu kể một giai thoại nào đó từ cuối tuần. Thật thoải mái–luôn luôn như vậy, khi có Hanbin bên cạnh như thế này–nhưng ngay lúc này, ngay cả khi anh nhìn vào đôi mắt ấm áp và nụ cười dễ chịu của Hanbin, anh không thể kìm nén được sự bồn chồn đe doạ xâm chiếm thần kinh của mình.
Anh sẽ chứng minh, anh quyết tâm, nắm chặt một bàn tay chiếm hữu của Hanbin đang ấn vào bên trong mình. Anh sẽ chứng minh cho em thấy em cũng giống anh trong chuyện này, Hanbin à.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro