Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Giỏi thì đánh dấu tôi đi?

Không khí trong văn phòng im ắng đến lạ thường, chỉ còn tiếng lạch cạch đều đều của bàn phím và tiếng thở dài khe khẽ của hai con người đang chìm đắm trong công việc.

Hai đối thủ cạnh tranh tiềm năng trong một dự án quan trọng đang dồn hết tâm trí vào những dòng code và tài liệu chất chồng trên bàn. Ánh đèn neon lạnh lẽo hắt lên gương mặt họ, khắc họa rõ nét những nếp nhăn mệt mỏi và đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ.

Một làn sóng nhiệt bất ngờ ập đến, khiến Chương Hạo choáng váng.

Cơ thể anh như bị thiêu đốt, từng tế bào khao khát được chạm vào, được lấp đầy. Anh cảm nhận rõ ràng từng nhịp đập của trái tim mình, dục vọng như đang gào thét được giải thoát. Mồ hôi túa ra không ngừng, thấm ướt đẫm cả cổ áo sơ mi, khiến nó dính chặt vào làn da nóng bỏng, càng làm tăng thêm cảm giác bức bối, khó chịu.

Kì phát tình đến sớm hơn dự kiến, làm anh không kịp chuẩn bị thuốc ức chế, mà ngày mai cũng là hạn chót nộp dự án.

Thành Hàn Bân chuyển tới công ty anh làm cũng không lâu, cũng quá rõ tài cán năng lực của người này, nên việc hắn nhận được dự án tốt để cạnh tranh với anh là hiểu được.

Chỉ là có chút gượng gạo, nhất là trong tình thế này.

Gương mặt thanh thoát, trắng nõn giờ đây trở nên đỏ bừng. Chương Hạo cảm thấy như mình đang bị giằng xé giữa hai thế giới. Một bên là lý trí, đang cố gắng níu kéo anh lại với hiện thực, với công việc còn dang dở, mùi hương ngọt ngào của chính mình khiến anh cảm thấy vừa xấu hổ, vừa sợ hãi. Nhưng bên kia là bản năng đang gào thét đòi được đáp ứng, đòi được yêu thương, được che chở. Anh cắn chặt môi, cố gắng kìm nén những tiếng rên rỉ đang chực trào ra khỏi cổ họng.

Anh chỉ muốn biến mất khỏi nơi này, trốn vào một góc tối nào đó, để không ai phải chứng kiến tình trạng thảm hại của mình.

Nhưng anh biết, anh không thể làm vậy.

Thành Hàn Bân dù đang mải mê với công việc, vẫn không thể không nhận ra sự khác thường của đối thủ. Anh ngẩng đầu lên, nhìn Chương Hạo bằng ánh mắt dò xét. Mùi hương thanh ngát như hoa nhài, quyện lẫn với hương sữa ấm áp len lỏi vào từng ngóc ngách của văn phòng, khiến Thành Hàn Bân không khỏi choáng ngợp. Mùi hương ấy như một bàn tay vô hình, nhẹ nhàng vuốt ve làn da anh, khiến từng sợi lông nhỏ dựng đứng, trái tim đập loạn nhịp. Khứu giác anh như bị mê hoặc, dẫn dụ anh đến gần Chương Hạo hơn, càng muốn hít hà sâu hơn mùi hương ngọt ngào, quyến rũ ấy.

Mùi hương đặc trưng của Chương Hạo khi bước vào kỳ phát tình.

Cơ thể Thành Hàn Bân bắt đầu phản ứng. Đồng tử giãn ra, hơi thở trở nên gấp gáp và nặng nề, cơ thể cũng căng cứng như bị một cơn sốt lạ lùng hành hạ.

Kết thúc rồi mà Hàn Bân, mày đang nghĩ gì thế?

Một cuộc đấu tranh nội tâm dữ dội diễn ra trong lòng Thành Hàn Bân.

Anh biết rõ tình trạng của Chương Hạo, biết rằng đây là cơ hội để anh giành lợi thế trong cuộc cạnh tranh.

Nhưng đồng thời, anh cũng không thể làm ngơ trước sự đau khổ của người khác, dù đó có là đối thủ của mình.

Hay còn là người yêu cũ.

Sau một hồi đắn đo, Thành Hàn Bân đứng dậy, tiến về phía Chương Hạo.

Những ngón tay anh lướt nhẹ trên bờ vai mảnh khảnh còn đang run rẩy của Chương Hạo, cảm nhận được làn da mềm mại, ấm nóng qua lớp áo mỏng manh, cứ như sợ làm tan vỡ một giấc mộng đẹp.

"Chương Hạo, anh ổn không?"

Cố gắng tỉnh táo để quan tâm người kia là vậy, nhưng luồng nhiệt nóng bỏng vẫn lan khắp cơ thể Thành Hàn Bân làm cho hạ thân anh căng cứng lên một cách khó kiểm soát. Anh cố gắng hít thở sâu, nhưng mùi hương ngọt ngào của Chương Hạo cứ quấn lấy nỉ non như đã định hình được vật chủ, cắn chặt mà không thèm nhả ra.

Chương Hạo ngước nhìn Thành Hàn Bân, đôi mắt kiều diễm đẫm lệ. Anh không thể nói thành lời, chỉ có thể gật đầu yếu ớt và đưa tay ra như một lời cầu cứu thầm lặng.

Trong không gian biệt lập ở phòng nghỉ ngơi của công ty, Thành Hàn Bân không thể tránh khỏi việc tiếp xúc gần gũi với Chương Hạo. Anh giúp Chương Hạo cởi bỏ chiếc áo blazer đã ướt đẫm, lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán anh bằng những cái chạm nhẹ nhàng đầy quan tâm, và thậm chí còn ôm anh vào lòng, truyền hơi ấm từ cơ thể mình sang, như muốn xoa dịu cơn đau đang giày vò Chương Hạo.

Sự gần gũi này lại khơi dậy những ký ức cũ.

Năm tháng cấp ba, anh và Chương Hạo còn là một đôi cặp gà bông đáng yêu. Những nụ cười, những cái ôm, những lời hứa hẹn của ngày xưa, tất cả chỉ còn là quá khứ.

Giờ thì thành người yêu cũ, cũng lớn cả rồi. Anh ấy cũng thay đổi nhiều quá.

Lại còn làm chung công ty?

Đúng là trớ trêu.

Nhìn thấy Chương Hạo đau khổ quằn quại vì cơn phát tình, cơ thể run rẩy không ngừng, trái tim anh như bị ai đó bóp nghẹt, đau đớn đến tột cùng.

Áp lực công việc, những cảm xúc hỗn loạn từ quá khứ, và đặc biệt là sự hấp dẫn không thể cưỡng lại từ pheromone ngọt ngào tỏa ra từ Chương Hạo. Cảm giác bức bối như có một bàn tay vô hình siết chặt lấy lồng ngực, khiến Thành Hàn Bân càng ngày càng khó thở.

Anh đành đứng đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng, bàn tay siết chặt, cố gắng xua tan cảm giác bồn chồn đang dâng lên trong lòng. Mỗi bước đi đè nặng như đang chống chọi với sự khao khát đang cuộn trào trong cơ thể.

"Ư...—"

Chương Hạo dù cố gắng che giấu nhưng những tiếng rên rỉ khe khẽ vẫn thoát ra từ đôi môi mím chặt tạo nên thanh âm yếu ớt mà đầy mời gọi. Đôi mắt lấp lánh chứa đựng sự sợ hãi lẫn khao khát, nhẹ lướt qua Thành Hàn Bân với ánh nhìn đầy khẩn cầu.

Khi Thành Hàn Bân tiến lại gần, mỗi bước chân của anh đều nhẹ nhàng và cẩn trọng, như sợ làm hỏng khoảnh khắc mong manh này. Ánh mắt gắt gao không rời khỏi gương mặt thanh tú của Chương Hạo.

Giọng nói của Thành Hàn Bân, dù run rẩy và đầy cảm xúc, vẫn cố gắng duy trì sự mềm mại và chân thành. Khi anh thì thầm, những từ ngữ như làn sóng vỗ về, mang theo cả niềm khao khát và sự hối lỗi.

"Cho em một cơ hội nữa nhé?"

Chương Hạo ngẩng đầu, ánh mắt lạc vào ánh mắt Thành Hàn Bân. Trong khoảnh khắc đó, những bức tường phòng vệ của anh dường như tan biến. Một cảm giác an toàn hiếm hoi, như thể chỉ có Thành Hàn Bân mới có thể che chở và cứu rỗi anh khỏi nỗi đau đang dâng trào.

Chương Hạo vẫn cố gắng đẩy Thành Hàn Bân ra, miệng anh lẩm bẩm yếu ớt.

"Đừng... Không phải ở đây...""

Dẫu vậy, sức lực của anh quá yếu để chống lại sự kiên định của alpha. Dần dần, sự kháng cự của anh yếu đi, để mặc bản năng omega bắt đầu dẫn dắt. Đôi mắt từ từ nhắm lại, hàng mi dài khẽ run rẩy tạo nên một vẻ đẹp kiều mị, mềm mại. Ánh mắt nhắm nghiền tỏa ra sự quyến rũ mê người. Vòng tay cũng không còn cố gắng chống cự, tự động ôm lấy cổ Thành Hàn Bân, tìm kiếm sự an ủi và vỗ về.

Thành Hàn Bân ôm Chương Hạo vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mượt mà của anh. Đầu ngón tay anh lướt xuống tấm lưng trần gợi cảm, cảm nhận sự mềm mại của làn da như nhung lụa mà nhẹ nhàng nâng niu. Mỗi lần chạm vào, Chương Hạo lại khẽ rùng mình, làn da ửng hồng dưới ánh đèn mờ ảo làm dục vọng trong Thành Hàn Bân trỗi dậy càng mãnh liệt, như lời dụ dỗ xấu xa muốn chiếm hữu hoàn toàn cơ thể tuyệt đẹp này làm của riêng hắn.

"Để em giúp anh, có được không?" Giọng nói của anh, ấm áp và dịu dàng, như một lời hứa ngọt ngào.

Thành Hàn Bân cúi xuống, nụ hôn đầu tiên chỉ là một chạm nhẹ nhàng, nhưng nhanh chóng trở nên cuồng nhiệt. Đôi môi của Thành Hàn Bân quấn quýt không rời, như một cơn sóng vỗ về. Chương Hạo hé mở khoé miệnh, đáp lại nụ hôn bằng một sự khao khát không thể kiềm chế. Đầu lưỡi Thành Hàn Bân, như một con rắn ranh ma, luồn lách vào khoang miệng ấm áp, cuốn lấy lưỡi anh đầy mê hoặc và quyến rũ.

"Ưm—"

Cơ thể Chương Hạo run lên từng đợt, mỗi lần lướt qua đều tạo ra một cảm giác khoái cảm mới mẻ, làn da trắng mịn như sứ ửng hồng dưới ánh đèn mờ ảo. Thành Hàn Bân nhẹ nhàng đặt anh xuống giường, cơ thể cao lớn phủ lên anh, làn da trần trụi tiếp xúc, từng cái chạm mang tới từng rung động lạ thường. Hơi thở nóng rực của Thành Hàn Bân khẽ phả vào cổ Chương Hạo, khiến anh cảm thấy như đang bị thiêu đốt. Anh cúi xuống, hôn lên cổ Chương Hạo, để lại những dấu hôn đỏ ửng trên làn da trắng mịn.

Anh cởi bỏ chiếc áo sơ mi cuối cùng trên người Chương Hạo, để lộ thân hình mảnh mai nhưng đầy đặn của omega. Ánh mắt Thành Hàn Bân dần tối lại khi những đường cong quyến rũ, từ bả vai mỏng manh, tới vòng eo nhỏ, làn da trắng nõn nà dần lộ rõ dưới ánh đèn mờ ảo.

"Anh đẹp lắm." Thành Hàn Bân thì thầm, khẽ hôn nhẹ lên vành tai đỏ ửng của Chương Hạo, giọng nói khàn đặc vì dục vọng.

Chương Hạo cảm thấy làn da mình nóng ran dưới ánh mắt như thiêu đốt của Thành Hàn Bân. Những cái vuốt ve, những nụ hôn nhẹ nhàng trên hai má mềm mại, vành tai, rồi dọc xuống cổ tạo thành một chuỗi cảm giác kích thích, lan tỏa khắp cơ thể mẫn cảm khiến nó càng thêm khao khát.

"Không... Ưm, Hàn Bân à...!!" Thành Hàn Bân đột nhiên dùng lưỡi liếm khẽ vành tai khiến Chương Hạo không khỏi giật mình, cong người lên theo từng đợt khoái cảm, tiếng rên rỉ khe khẽ thoát ra từ đôi môi hé mở, tạo nên một âm thanh mê hoặc.

Thành Hàn Bân khẽ cúi xuống, đôi môi tham lam tìm đến bờ ngực trắng nõn, mềm mại của Chương Hạo, hơi thở nóng ẩm phả nhẹ lên đầu ngực đã hơi cương lên, đầu lưỡi không yên vị mà tinh nghịch liếm láp đầu ngực hồng hào khiến Chương Hạo cong người lên vì khoái cảm.

Tiếng rên rỉ khe khẽ của omega như một lời mời gọi không thể cưỡng lại, Thành Hàn Bân di chuyển xuống phía dưới, hôn lên vùng bụng phẳng lì, rồi dừng lại trước nơi tư mật đang ướt át của Chương Hạo.

Sau đó lại liếm.

"Thành Hàn Bân?!!' Chương Hạo như dùng hết sức lực còn lại mà vừa ngượng ngùng, vừa lườm cái người đang đè lên thân anh đùa bỡn từng chút một, không hề có dấu hiệu hối lỗi. "Làm tình thì nhanh cái xác lên, tôi không đùa với cậu đâu!!!"

"Em sẽ chăm sóc anh mà." Thành Hàn Bân nói, giọng nói trầm ấm như một lời hứa. Anh cởi bỏ áo khoác quần tây vướng víu nơi công sở, để lộ cơ thể cường tráng, cơ bắp săn chắc. Chương Hạo như bị ma xui quỷ khiến mà không thể rời mắt khỏi vẻ đẹp nam tính ấy, trái tim anh đập loạn nhịp, càng lúc càng loạn như trống trận.

"Đừng nhìn em như vậy," Thành Hàn Bân ra lệnh, giọng nói có chút đùa giỡn.

Không khí trong căn phòng đặc quánh, nặng trĩu bởi hương pheromone ngọt ngào, quyến rũ của omega hòa quyện cùng mùi hương nam tính, hoang dã của alpha. Thành Hàn Bân nhẹ nhàng đặt Chương Hạo xuống chiếc giường êm ái, ánh mắt anh khóa chặt trên cơ thể người dưới thân, như một con báo săn mồi đang rình rập con mồi của mình, không hề che giấu dục vọng chiếm hữu.

"Xin em... nhanh lên..." Chương Hạo cầu xin mà nỉ non.

Thành Hàn Bân mỉm cười trước phản ứng của Chương Hạo, anh yêu cái cách mà người trước mắt hoàn toàn tan chảy trong tay mình. Anh nhẹ nhàng nâng Chương Hạo lên, đặt anh nằm xuống giường, sau đó cúi xuống, hôn lên đôi môi mềm mại, ướt át còn đang hé mở kia.

Nụ hôn bắt đầu nhẹ nhàng, thăm dò, nhưng nhanh chóng trở nên cuồng nhiệt, chiếm hữu. Thành Hàn Bân luồn lưỡi vào miệng Chương Hạo, khám phá từng ngóc ngách ngọt ngào, trong khi bàn tay anh lang thang trên cơ thể mảnh mai của omega mà vuốt ve làn da mịn màng, khơi dậy từng đợt sóng khoái cảm dâng trào.

"Ưm..."

Chương Hạo rên rỉ khe khẽ, vòng tay như tự động ôm lấy cổ Thành Hàn Bân, đáp lại nụ hôn của anh một cách cuồng nhiệt. Anh cảm thấy cơ thể mình nóng lên, từng tế bào như đang kêu gào đòi được Thành Hàn Bân chạm vào, lấp đầy.

Thành Hàn Bân rời khỏi đôi môi Chương Hạo, di chuyển xuống cổ, hôn lên những đường cong duyên dáng, để lại những dấu hôn đỏ ửng.

"Em phát điên vì anh mất."

Chương Hạo khẽ rùng mình, cảm giác vừa thẹn thùng vừa hưng phấn. Anh chưa bao giờ cảm thấy người kia quyến rũ đến thế, chưa bao giờ cảm thấy mình được yêu thương đến thế. Anh nhắm mắt lại, tận hưởng từng cảm giác mà Thành Hàn Bân mang lại. Cảm giác hoàn toàn tin tưởng.

Thành Hàn Bân nhìn Chương Hạo, ánh mắt đầy khao khát và dịu dàng.

Một ngón tay đầu tiên, cảm giác dị vật dần tiến vào hậu huyệt hồng nhuận còn đang hé mở như mời gọi khiến Chương Hạo không khỏi hít khí lạnh, cũng đã quá lâu không làm tình với ai, nên căng cứng cũng là chuyện thường.

Thành Hàn Bân cảm nhận rõ sự cẳng thẳng của người tình bé nhỏ, cười dịu dàng mà hôn nhẹ lên đôi mi khép hờ, "Ngoan nhé, em làm nhanh thôi."

Chương Hạo không đáp lại mà chỉ nhắm nghiền mắt phó mặc cho ngón tay phía dưới bắt đầu khuấy đảo từng vách thịt, rút ra rồi lại cắm vào mang theo từng cơn khoái cảm lờ mờ không rõ.

Ngón thứ hai, rồi tới ngón thứ ba. Cho tới khi phía dưới tràn ngập dâm thuỷ, Thành Hàn Bân mới hài lòng rút ra.

"Chặt thế này." Thành Hàn Bân khẽ trêu trọc, lại quan sát xem biểu cảm của người kia. Người tình của hắn rất dễ đỏ mặt, hắn biết, nên lại càng muốn trêu trọc, xem anh sẽ phản ứng thế nào. Đúng như dự đoán, cả cơ thể Chương Hạo ửng hồng, trên cổ và vành tai còn chuyển thành màu hơi đỏ, đôi mắt diễm lệ nhìn lên Thành Hàn Bân như đang trách cứ.

Thành Hàn Bân bị nhìn, đơ người một lúc rồi khẽ thở dài, "Anh cứ như thế, em sợ mình sẽ làm tình cả đêm mất."

Dị vật to dài kia bắt đầu chạm nhẹ tới cửa hậu huyệt non mềm, làm đỉnh dương vật đã bắt đầu rỉ nước, mong muốn khao khát được đâm thật sâu vào bên trong vách thịt ấm áp, được bao trọn mà tham lam nuốt lấy.

"Khỉ thật." Thành Hàn Bân chửi thề.

"Đúng là khiến người ta phát điên," hắn khẽ thở dài, bàn tay cứng rắn áp lên phần eo mềm mại của Chương Hạo, giữ chặt không cho người kia trốn thoát.

"Anh sẵn sàng chưa?" anh hỏi, giọng nói khàn đặc, không giấu nổi sự mong chờ.

Chương Hạo mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Thành Hàn Bân.

"Anh... anh muốn," anh thì thầm, giọng nói như một lời cầu xin, bàn tay siết chặt ga giường.

"Anh muốn gì cơ?" Thành Hàn Bân sát lại gần vành tai Chương Hạo mà thổi nhẹ vào, trêu trọc.

"Anh... anh muốn em," Chương Hạo khẽ lườm, gương mặt đỏ bừng, nhưng không thể che giấu được sự mong chờ nơi ánh mắt.

"Em biết mà," Thành Hàn Bân cười khẽ, giọng nói trầm ấm như một lời hứa hẹn.

"Em sẽ cho anh tất cả những gì anh muốn, người yêu ơi."

Thành Hàn Bân mỉm cười, anh nhẹ nhàng tách hai chân Chương Hạo ra, để lộ lối vào ướt át, hồng hào. Anh cúi xuống, hôn lên đó, lưỡi anh khẽ liếm láp, khiến Chương Hạo rên rỉ thành tiếng.

"Em yêu anh," Thành Hàn Bân thì thầm, không đợi lâu hơn nữa. Hắn nắm lấy gốc dương vật của mình, đẩy mạnh vào bên trong hậu huyệt đang co thắt của Chương Hạo.

Dị vật to dài dần dần thâm nhập vào, khiến Chương Hạo không kìm được tiếng rên đau đớn lẫn khoái cảm trào dâng.

"A!! Đau quá... Hức-"

"Nhắm mắt lại sẽ không đau nữa." Thành Hàn Bân thì thầm, ánh mắt rực lửa không rời khỏi gương mặt đang đỏ bừng của người dưới thân. Anh nhíu mày, cảm nhận sự ấm nóng đang bao trọn lấy mình, khiến anh càng thêm kích thích. "Thích không, Chương Hạo? Nói em nghe."

Chương Hạo chỉ có thể gật đầu yếu ớt, trái tim đập loạn nhịp trong lồng ngực. Cơn đau xen lẫn khoái cảm khiến anh không thể nào nghĩ được gì khác, ngoài việc hoàn toàn bị Thành Hàn Bân chiếm đoạt và kiểm soát.

Chương Hạo thở hổn hển, những hơi thở gấp gáp và rạo rực như lửa phả vào cổ Thành Hàn Bân, khiến người đàn ông kia càng thêm kích thích.

"Hàn Bân, ưm... sâu nữa..." Chương Hạo nghẹn ngào, giọng anh đứt quãng vì sự khao khát mãnh liệt, từng lời nói như một lời van nài, mong muốn cảm nhận nhiều hơn nữa từ người tình. Cảm giác căng trướng trong bụng dưới dâng trào đến cực hạn, khiến anh nhắm chặt mắt, cắn chặt môi để kiềm chế những tiếng rên rỉ đầy khoái lạc.

Đôi tay anh siết chặt lấy cổ Thành Hàn Bân, những ngón tay bấu chặt vào làn da ấm nóng. Đôi môi anh hé mở, rên rỉ khe khẽ, đón nhận từng cú thúc mạnh mẽ, sâu hun hút của người tình.

Căn phòng nhỏ tràn ngập tiếng rên rỉ đứt quãng, tiếng thở dốc hổn hển, hòa quyện với mùi hương ngọt ngào, quyến rũ của omega đang động tình. Mồ hôi lấm tấm trên da thịt, Thành Hàn Bân và Chương Hạo quấn quýt lấy nhau, cơ thể hòa làm một. Thành Hàn Bân tiếp tục di chuyển mạnh mẽ, mỗi cú thúc như một lời tuyên bố chiếm hữu, khiến Chương Hạo rên rỉ trong mê muội.

"Anh thật sự rất đẹp," Thành Hàn Bân tiếp tục thì thầm, giọng nói trầm ấm như lời thầm thì cám dỗ. Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đang hé mở của Chương Hạo, cảm nhận từng nhịp thở gấp gáp của người tình dưới thân.

Cơn đau nhói nhường chỗ cho một làn sóng khoái cảm mãnh liệt, như hàng ngàn mũi kim châm chạy dọc sống lưng như một dòng điện len lỏi theo từng sợi thần kinh. Mỗi lần Thành Hàn Bân rút ra rồi đâm vào mạnh mẽ, cơ thể Chương Hạo lại run lên như bị thiêu đốt. Từng đường gân trên cơ thể anh căng cứng, từng nhịp thở rít qua kẽ răng, như thể đang cố gắng níu giữ sự tỉnh táo trong cơn bão cảm xúc. Chương Hạo rên rỉ, cơ thể anh run lên theo từng nhịp đẩy.

"Đủ rồi... Hàn Bân... xin em..." Giọng anh lạc đi, pha lẫn sự van nài và khoái cảm.

"A...Anh không chịu được nữa..."

Chương Hạo cảm nhận được rõ ràng từng nhịp đập mạnh mẽ của Thành Hàn Bân, mỗi lần dương vật tiến sâu vào bên trong, cảm giác đầy tràn khiến bên dưới không thể kiềm chế mà tiết ra dịch trơn, càng tạo nên những âm thanh ái muội. Đôi môi khô khốc, khao khát muốn hòa quyện cùng Thành Hàn Bân trong từng nụ hôn mãnh liệt. Mùi hương gỗ trầm ổn của Thành Hàn Bân hòa quyện với hương nhài sữa của Chương Hạo như một liều thuốc kích dục khiến cả hai đều mất kiểm soát.

Thành Hàn Bân tiếp tục luật động, mỗi cú thúc đều mạnh mẽ và đầy uy lực. "Hãy cảm nhận em. Cảm nhận từng tấc da thịt của em đang lấp đầy anh."

"Anh là của em, chỉ của riêng em thôi."

Chương Hạo rên rỉ, cố gắng vùng vẫy nhưng vô ích. Tiếng rên rỉ của Chương Hạo ngày càng trở nên mãnh liệt, như một sự cầu xin, một tiếng gọi của bản năng đang bị đẩy đến giới hạn. Đôi tay anh siết chặt lấy Thành Hàn Bân, cảm nhận từng đường nét cơ bắp, làn da nóng rực như lửa. Sự đụng chạm mãnh liệt này là thứ duy nhất khiến Chương Hạo cảm thấy hoàn toàn sống động, như thể anh chỉ tồn tại để cảm nhận cơn khoái cảm này.

"Hàn Bân... xin em... chậm lại một chút... Đau quá."

Thành Hàn Bân mỉm cười dịu dàng ánh mắt đầy thỏa mãn. "Em chiều anh, bảo bối. Nhưng anh phải ngoan ngoãn nghe lời em một chút, có được không?"

Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại cơ thể Thành Hàn Bân đang chiếm lấy từng phần của anh.

"A...Ô—"

Chương Hạo sướng tới không ngậm được miệng, làm cho ngón tay của Thành Hàn Bân lại thuận đà mà khuấy đảo miệng lưỡi đỏ au, không để cho những tiếng rên rỉ kia kịp trào ra khỏi cổ họng.

Trái tim Chương Hạo đập loạn nhịp, gần như hòa tan trong từng cú nhấp, mỗi nhịp đẩy của Thành Hàn Bân như rút cạn sức lực của anh, lại khiến anh càng muốn nhiều hơn, muốn bị chiếm đoạt hoàn toàn.

"Ưm... thích quá."

"Thích em làm gì, nói rõ ra em xem."

Lúc này, đầu óc Chương Hạo cũng trở nên mụ mị. Không còn nhìn rõ phía trước, nước mắt sinh lí cứ thế lăn dài trên má.

"Ưm... Thích em làm tình với anh." — "A!!"

Chương Hạo vừa dứt lời, Thành Hàn Bân như được tiêm thêm thuốc kích thích, lại càng dùng lực đâm sâu mạnh bạo hơn, quy đầu to tròn đã sắp chạm tới khoang sinh sản ấm nóng mà ẩm ướt.

"Anh thả lỏng chút có được không, người đẹp siết em mạnh quá, có phải cũng nhớ em lắm không?" Thành Hàn Bân nhỏ nhẹ thì thầm bên tai mỹ nhân kiều diễm dưới thân.

"Còn em, em nhớ anh nhiều lắm."

Chương Hạo thở hổn hển, đôi mắt ướt đẫm cố gắng nhìn lên, "Ưm... a... nhớ... nhớ lắm..."

Thành Hàn Bân nghe vậy, nụ cười tà mị hiện lên trên môi. Anh cúi đầu, hôn lên đôi môi đang hé mở của Chương Hạo

"Nhớ em đến thế sao? Vậy để em giúp em giải tỏa nỗi nhớ nhé," Thành Hàn Bân nói xong, lại lần nữa đưa tay nắm chặt lấy vòng eo mảnh mai của Chương Hạo, mạnh mẽ kéo sát vào người mình, khiến dương vật và hậu huyệt ra vào càng thêm sâu và dữ dội hơn.

"Ưm... Hàn Bân... không... không được..." Chương Hạo không thể chịu đựng nổi, từng cơn khoái cảm dữ dội đang lan tỏa khắp cơ thể anh.

"Em chơi anh có sướng không?" Thành Hàn Bân càng nắm chặt eo hơn nữa, không để Chương Hạo có cơ hội rút lui. Mỗi lần anh cố gắng lùi lại, Thành Hàn Bân lại ép sát thêm, từng đợt kích thích không ngừng tăng lên, như muốn đánh gục hoàn toàn lý trí của người dưới thân.

"Sướng... A...ưm... Sướng lắm.."

"Vậy thì rên to lên một chút, bảo bối."

Thành Hàn Bân đổi tư thế, bế thốc người kia lên.

Sau đó chuyển sang ghế ngồi, rồi cầm eo thon kia, nhấn thẳng xuống.

Cho tới khi cửa huyệt chạm sát gốc dương vật.

"THÀNH HÀN BÂN!!" Chương Hạo hét lên, mắt mở to cho nước mắt sinh lí lại chực trào chảy xuống mà nức nở vì khoái cảm ập tới bất ngờ khi dương vật dài mà nóng hổi đâm thẳng vào trong khoang sinh sản. Anh cảm nhận được rõ rệt từng đường gân trên dị vật hơn bao giờ hết.

"Hàn Bân, anh sắp... sắp tới rồi..." Chương Hạo thở hổn hển, siết chặt lấy Thành Hàn Bân.

Thành Hàn Bân nghe thấy vậy lập tức tăng tốc độ, những cú thúc mạnh mẽ và sâu hơn, khiến Chương Hạo hét lên sung sướng. Những vách thịt ấm nóng cũng hút lấy cự vật chặt hơn, giao nhau tạo nên âm thanh đầy dâm mỹ.

"A...!!!" Chương Hạo co người lại, đạt đến đỉnh điểm, cơ thể hoàn mỹ run rẩy không ngừng.

Thành Hàn Bân cũng không thể kìm chế được nữa, anh gầm lên một tiếng, giải phóng tất cả tinh dịch vào trong Chương Hạo. Anh ôm chặt lấy người tình của mình, cảm nhận được sự ấm áp và mềm mại sau bấy lâu xa cách.

Họ nằm đó một lúc lâu, thở hổn hển, những giọt mồ hôi lăn dài trên làn da căng bóng, như những viên ngọc trai lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo. Thành Hàn Bân hôn lên trán Chương Hạo, giọng nói khàn đặc vì tình dục.

"Em muốn đánh dấu anh." Thành Hàn Bân nói.

"??"

Chương Hạo nằm im, đôi mắt mở to kinh ngạc, cố gắng hiểu những gì vừa xảy ra. "Em vừa nói gì cơ?"

Thành Hàn Bân cười nhẹ, vuốt ve gò má mềm mại của Chương Hạo, "Em nói là, em muốn đánh dấu anh."

"Em vừa làm tình xong nên bị ngốc luôn đấy à?"

"Em nhường dự án cho anh, em giỏi, về em nuôi."

"..."

"Nói nữa thì không có lần sau đâu," Chương Hạo thở dài thì thầm, rồi anh nhắm mắt lại, để lộ vùng cổ trắng nõn.

Như một ván cược thôi.

Thành Hàn Bân cúi xuống, răng nanh sắc nhọn nhẹ nhàng cắm vào vùng tuyến thể trên cổ Chương Hạo.

"A!!" Chương Hạo rùng mình hét lên vì sướng mà bắn lần thứ hai, cảm giác vừa đau đớn vừa sung sướng còn hơn cả lần lên đỉnh ban nãy lan ra khắp cơ thể. Anh cảm nhận được sự kết nối mạnh mẽ giữa anh và Thành Hàn Bân từ trong từng nơron thần kinh, một sự ràng buộc vĩnh cửu.

Chương Hạo nhẹ nhàng nhắm nghiền mắt, chìm vào giấc ngủ bình yên trong vòng tay của Thành Hàn Bân.

Là do em giỏi đó.

________

sốp chiều chị em rùi nhá 😤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro