Chương 28: Bát cột - Bát Quái (02)
"Khuê Bân, Địa Hùng, các cậu có thể mô tả chi tiết hơn về bản đồ sao không?" Thành Hàn Bân hỏi qua bộ đàm, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh, nhưng Chương Hạo vẫn nhận ra sự sốt ruột ẩn giấu bên trong.
"Rõ, đội trưởng!" Kim Khuê Bân đáp lại, giọng cậu vẫn còn chút phấn khích, đối lập hoàn toàn với không khí căng thẳng ở phía bên kia. "Có tám ngôi sao sáng nhất trên bản đồ, to đùng và sáng chói, nổi bật hơn hẳn đám còn lại. Chúng đang lững thững trôi theo một quỹ đạo xoắn ốc. Bên cạnh mỗi ngôi sao có một ký tự cổ mờ nhạt, chắc là tên của một quẻ bát quái. Ngoài ra còn có một số hình vẽ linh tinh khác, nhưng bọn em chưa hiểu ý nghĩa của chúng."
"Màu sắc của chúng thì sao?" Chương Hạo xen vào, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
"À, đúng rồi!" Kim Khuê Bân như bừng tỉnh. "Có một ngôi sao đỏ rực, một ngôi sao xanh lam, một ngôi sao vàng, một ngôi sao trắng... và còn có một ngôi sao màu xanh lá cây nữa."
"Màu sắc có thể tương ứng với ngũ hành," Chương Hạo suy luận, "đỏ là Hỏa, xanh lam là Thủy, vàng là Thổ, trắng là Kim... và xanh lá cây có thể là Mộc hoặc là hành Thủy."
"Còn bức bích họa của bọn anh thì sao?" Kim Địa Hùng hỏi, giọng anh đều đều, nhưng Thành Hàn Bân có thể cảm nhận được sự tập trung cao độ của anh qua từng lời nói.
"Chúng tôi đang phân tích nó," Chương Hạo trả lời. "Có vẻ như nó cũng liên quan đến thứ tự của bát quái và sự cân bằng âm dương."
"Vậy thì có thể hai manh mối này có liên quan đến nhau," Hàn Duy Thần lên tiếng từ bộ đàm, giọng cậu bình tĩnh, "Mọi người hãy cố gắng tìm ra mối liên hệ giữa chúng."
Thành Hàn Bân và Chương Hạo quay lại bức bích họa, ánh mắt họ lướt trên từng chi tiết, từng đường nét chạm khắc tinh xảo. Bức tranh kể về câu chuyện sáng thế của thần Kim Quy, từ hư vô đến Thái cực, rồi Lưỡng nghi, Tứ tượng và cuối cùng là Bát quái. Thần Kim Quy uy nghi ngự trị ở trung tâm, từng bước tạo ra các yếu tố xung quanh.
Thần Kim Quy với vẻ mặt từ bi, đang đưa tay ra như ban phước lành cho một hồ nước trong xanh, tượng trưng cho quẻ Đoài. Bên cạnh đó, Ngài nắm chặt một tia sét, biểu thị cho sức mạnh của quẻ Chấn. Trên cao, một con rồng vàng uốn lượn giữa những đám mây, mang theo quẻ Càn tượng trưng cho trời, trong khi dưới chân thần, một ngọn núi hùng vĩ sừng sững, đại diện cho quẻ Cấn.
"Nhìn kìa," Chương Hạo chỉ vào một góc bức bích họa, "thần Kim Quy đang nâng một khối đất lên khỏi mặt nước."
"Đó là Địa, tượng trưng cho đất," Thành Hàn Bân tiếp lời, "và nước kia là Khảm."
"Sau đó, Ngài thổi hơi thở, tạo ra gió và mây," Chương Hạo tiếp tục quan sát, "đó là Tốn, tượng trưng cho gió."
"Và cuối cùng, ánh sáng mặt trời chiếu rọi," Thành Hàn Bân nói, "đó là Ly, tượng trưng cho lửa."
"Vậy thứ tự là Địa, Khảm, Tốn, Ly," Chương Hạo kết luận. "Nhưng còn bốn quẻ còn lại thì sao?"
"Chúng ta cần tìm thêm manh mối," Thành Hàn Bân nói, anh đưa tay lên xoa cằm, ánh mắt sắc bén quét qua từng ngóc ngách của bức bích họa. "Có thể có những biểu tượng khác ẩn giấu đâu đó."
Đột nhiên, Chương Hạo nhận ra một điều. "Chỗ này," anh chỉ vào một góc khuất của bức bích họa, nơi có một hình vẽ mờ nhạt, chỉ hiện lên khi ánh đèn pin chiếu vào một góc nhất định. "Một con đại bàng."
Thành Hàn Bân nhíu mày, tiến lại gần, hơi thở anh phả lên gáy Chương Hạo, mang theo hơi ấm quen thuộc. Mùi thuốc súng và mồ hôi hòa quyện, tạo nên một hương vị nam tính đặc trưng. "Đại bàng... tượng trưng cho sự tự do, hoặc hướng cần đi lên cao," anh lẩm bẩm, giọng trầm thấp như tiếng vọng trong hang động. "Nhưng nó đang bay lên từ đâu?"
Chương Hạo không trả lời ngay, anh chăm chú quan sát, ánh mắt không rời hình vẽ. Đôi môi mỏng khẽ mím lại, như đang suy tư điều gì đó. "Từ mây... có thể là từ quẻ Tốn, tượng trưng cho gió."
Thành Hàn Bân gật đầu, một nụ cười thoáng hiện trên môi. "Vậy thì sau Tốn là Càn, tượng trưng cho trời."
"Và trước Địa là Cấn, tượng trưng cho núi," Chương Hạo tiếp lời, "vì núi được tạo ra từ đất."
"Còn lại Chấn và Đoài," Thành Hàn Bân nói, "chúng ta cần tìm thêm manh mối."
Lần này, cơ chế khóa phản ứng khác hẳn. Những bánh răng cổ xưa bắt đầu chuyển động nhanh hơn, phát ra những âm thanh cơ khí trầm đục
Một tiếng "bíp" chói tai vang lên!
Cơ chế khóa ngừng lại, và một làn khói xanh bốc ra từ các vết lõm.
"Chết tiệt, sai rồi!" Thành Hàn Bân chửi thề, anh vội vàng lùi lại, đưa tay che mũi và miệng, cố gắng tránh hít phải làn khói độc.
Cùng lúc đó, một loạt mũi tên tẩm độc bất ngờ phóng ra từ các bức phù điêu trên tường, xé gió lao về phía họ. Thành Hàn Bân phản ứng nhanh như chớp, lăn người ôm lấy Chương Hạo, dùng thân mình che chắn cho anh. Tiếng gió rít qua tai, tiếng mũi tên cắm phập vào tường đá, tất cả hòa vào nhau trong một bản giao hưởng chết chóc. Nhưng một mũi tên vẫn sượt qua cánh tay Chương Hạo, để lại một vết thương nhỏ đang rỉ máu.
Chương Hạo khẽ rên, cơn choáng váng ập đến làm đầu óc như quay cuồng. Những hình ảnh kinh hoàng từ quá khứ ùa về nuốt chửng tâm trí anh. Tiếng la hét vang vọng, mùi thuốc sát trùng nồng nặc, ánh sáng chói loá từ đèn mổ... Anh co rúm người lại, bàn tay nắm chặt lấy ngực áo, cố gắng chống lại cơn ảo giác đang xâm chiếm tâm trí.
"Chương Hạo!" Thành Hàn Bân hốt hoảng quỳ xuống bên anh, ánh mắt anh tràn đầy sự lo lắng và sợ hãi. Anh nắm lấy vai Chương Hạo, lay nhẹ. "Cậu bị sao vậy? Nói gì đi chứ!"
Chương Hạo ngẩng đầu lên, ánh mắt anh đờ đẫn, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, từng giọt lăn dài trên gò má tái nhợt. Anh thở hổn hển, cố gắng nói nhưng không thành lời.
"Chết tiệt!" Thành Hàn Bân chửi thề, anh nhanh chóng rút ra một ống tiêm từ túi đồ nghề, tiêm một liều thuốc giải độc vào cánh tay Chương Hạo. Mùi thuốc sát trùng lại một lần nữa xộc vào mũi Chương Hạo, khiến anh khẽ rùng mình.
"Cố gắng lên, Chương Hạo," anh nói, giọng anh run rẩy vì lo lắng, bàn tay anh vô thức siết chặt lấy vai Chương Hạo. "Thuốc sẽ có tác dụng ngay thôi."
Anh đỡ Chương Hạo ngồi dậy, tựa vào vách đá lạnh lẽo. Chương Hạo nhắm mắt lại, cố gắng chống lại cơn ảo giác đang giày vò anh. Thành Hàn Bân nhìn anh, trái tim bỗng như thắt lại. Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán Chương Hạo, cảm nhận được làn da anh nóng ran.
Đúng lúc đó, bộ đàm lại rè lên, giọng Kim Khuê Bân hốt hoảng: "Đội trưởng, nước đang dâng lên nhanh chóng! Bọn em sắp không trụ được nữa!"
Thành Hàn Bân nghiến răng, anh biết họ không còn nhiều thời gian nữa. Anh nhìn Chương Hạo, ánh mắt anh tràn đầy sự quyết tâm.
"Chương Hạo, cậu có thể nghe thấy tôi không?"
Chương Hạo từ từ mở mắt, ánh mắt anh vẫn còn mơ màng, nhưng đã có chút tỉnh táo hơn. Anh cố gắng hít thở sâu, cảm nhận được mùi thuốc giải độc thoang thoảng trong không khí.
"Đừng vội nản chí," Chương Hạo nói, giọng anh khàn đặc nhưng vẫn đầy kiên định, cố gắng tập trung vào hiện tại. Anh đưa tay chỉ vào mảnh đá hình tam giác mà Thành Hàn Bân đang nắm chặt trong tay. "Lấy hình tam giác."
"Đúng rồi," Thành Hàn Bân gật đầu, "hình tam giác tượng trưng cho sự cân bằng âm dương. Chúng ta cần đảm bảo rằng thứ tự các quẻ cũng thể hiện sự cân bằng này."
Đúng lúc đó, bộ đàm lại rè lên, giọng Kim Khuê Bân vang lên đầy phấn khích:
"Đội trưởng, chúng em giải ra rồi! Thứ tự là..."
Thành Hàn Bân vội vàng áp bộ đàm vào tai, lắng nghe từng lời của Kim Khuê Bân mà như cùng lúc đồng thanh nói.
"Khôn, Cấn, Chấn, Tốn, Càn, Đoài, Ly, Khảm!"
Cơ chế khóa lại bắt đầu hoạt động, nhưng lần này không có tiếng bíp chói tai hay làn khói độc. Thay vào đó, một thứ ánh sáng dịu nhẹ phát ra từ bát quái, như thể chính thần Kim Quy đang mỉm cười với họ. Bên trong chiếc hộp, một viên ngọc xanh lấp lánh, tỏa ra ánh sáng huyền ảo, như đang hứa hẹn những điều kỳ diệu.
"Chúng ta đã làm được rồi!" Thành Hàn Bân thở phào nhẹ nhõm. Anh quay sang Chương Hạo, thấy anh đã dần bình tĩnh lại, nhưng sắc mặt vẫn còn tái nhợt.
"Cậu ổn chứ?" anh hỏi, giọng anh dịu dàng hơn bình thường, ánh mắt lo lắng không giấu được.
Chương Hạo gật đầu, cố gắng nở một nụ cười yếu ớt, đôi môi mỏng vẫn còn tái nhợt.
"Cảm ơn anh." Giọng anh vẫn còn khàn, nhưng ánh mắt đã lấy lại vẻ kiên định.
Thành Hàn Bân đưa tay ra, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán Chương Hạo.
"Đừng sợ."
Ngón tay anh lướt trên làn da Chương Hạo, mang theo hơi ấm an ủi. Anh cảm nhận được làn da mềm mại vẫn còn nóng ran, và một cảm giác xót xa dâng lên trong lòng anh. Không chút do dự, anh bế thốc Chương Hạo lên.
Là bế kiểu công chúa.
"Này!" Chương Hạo giật mình, hai má trắng nõn đỏ bừng, hai tay anh vô thức ôm lấy cổ Thành Hàn Bân. "Anh làm gì vậy?"
Thành Hàn Bân chỉ cười khẽ, ánh mắt anh lấp lánh sự thích thú. "Đỡ cậu đi nhanh hơn. Đừng có động đậy, ngã bây giờ."
Chương Hạo mím môi, không nói gì nữa, nhưng anh có thể cảm nhận được nhịp tim mình đập nhanh hơn. Anh đưa tay ra, chạm nhẹ vào viên ngọc xanh bên trong hộp. Một luồng năng lượng kỳ lạ lan tỏa từ viên ngọc, khiến người ta cảm thấy tràn đầy sức sống, như được xua tan đi những mệt mỏi và đau đớn.
Thành Hàn Bân nhìn Chương Hạo, ánh mắt anh ánh lên sự dịu dàng và quyết tâm. "Đi thôi, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa."
Anh bước nhanh về phía lối ra, Chương Hạo nằm gọn trong vòng tay anh, cảm nhận được sự vững chắc và ấm áp từ cơ thể của người đội trưởng. Có lẽ đã quá mệt, cũng lười chống cự, anh bất giác tựa đầu vào vai Thành Hàn Bân.
Thành Hàn Bân cũng cảm nhận được cái tựa nhẹ trên vai mình, trong lòng bất chợt nổi lên suy nghĩ không rõ từ đâu.
Phải bảo vệ người này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro