Chương 1: Lần đầu mình gặp gỡ
Tiếng thở hổn hển và tiếng cười khúc khích lớn nhất phát ra trong giờ nghỉ trưa. Cả một biển người chen chúc về phía trung tâm, để chứng kiến một điều mà họ gọi là khôi hài nhưng thực ra lại khiến người ta đau lòng. Hanbin liếc nhìn khi cậu ấy vừa mới đến, tiến gần những người bạn của cậu, những kẻ đang nhìn vào thứ không xác định ở trung tâm - hỏi khá nhiều chuyện đang xảy ra.
Họ không trả lời câu hỏi của cậu mà nói, "Tao thành thật thương hại anh ta nhưng đó là cái giá phải trả cho việc trở thành một thằng trai điếm." Điều đó hơi khó chịu. Đôi mắt Hanbin thoáng qua sự ngạc nhiên khi nhìn thấy một người con trai đang ngồi dưới sàn nhà, không ngẩng mặt lên với chiếc áo dính đầy cà ri. Có một gã giang hồ được cho là sẽ hạ gục chàng trai nọ, có lẽ họ có một cuộc tranh cãi nên anh ta mới rơi vào tình huống đó.
"Tốt hơn là bảo mẹ mày biến đi nếu không tao sẽ đập nát khuôn mặt xinh đẹp của bà ta trên đường. Gia đình mày như một đống cứt. Ký sinh trùng." Gã ta rời khỏi hiện trường, trong khi đám đông tản ra về chỗ ngồi, tận hưởng phút nghỉ trưa cuối cùng. Hanbin nhìn anh chàng không nhúc nhích gì cả. Anh ta đang làm gì vậy?
"Thôi nào, Hanbin. Đừng theo dõi anh ta hoặc có ý định giúp đỡ, nếu không mày sẽ là mục tiêu tiếp theo đấy." Jiwoong cười khúc khích rồi hùa theo Jeonghyeon.
Hanbin cau mày nhưng cậu chọn cách im lặng. Đôi mắt vẫn thắc mắc không biết anh chàng kia đang làm gì. Tại sao anh ấy không đứng dậy, dọn dẹp mớ hỗn độn? Anh ta đang làm gì bằng cách ngồi trên sàn nhà? Chẳng lẽ anh dùng chiếc mặt nạ đen che mặt và nhìn xuống để không ai nhận ra mình? Bởi vì Hanbin không thể nhớ nếu ai đó bị bắt nạt ở trường của mình nữa.
"Nếu tao không nhầm, anh ấy tên là Zhang Hao. Tao không biết nhiều vì anh ấy mới chuyển đến đây một năm trước. Ồ, nhân tiện, anh ấy là người Trung Quốc. Từ tin đồn lan truyền, tao nghe nói, mẹ anh ta ngoại tình với bố của Dohyun. Đó là lý do tại sao tên ngốc đó đã nổi cơn thịnh nộ và kiếm chuyện với anh ta. Anh chàng đó gần như đã bị đánh mười phút trước. Họ nói lý do Zhang Hao chuyển đến đây là vì chuyện đã xảy ra." Jeonghyeon giải thích, biết Hanbin sẽ hỏi.
"Zhang Hao? Chưa bao giờ nghe nói về cái tên này." Hanbin thắc mắc không biết có ai tên Zhang Hao trong lớp cậu không.
"Tao cũng vậy. Anh ấy cũng không phải là bạn cùng lớp của tao và anh Jiwoong. Tao nghĩ anh ấy là bạn cùng lớp của anh Seunghwan. Tao sẽ hỏi anh ấy sau." Jeonghyeon nói thêm, giật lấy bánh mì của Jiwoong rồi chạy thục mạng khỏi người sắp cắt cổ nó.
"Thật ra là có. Nhà nó gần nhà tao nhất. Tao nghe nói nó thường dụ một số đàn ông đến làm tình và kiếm tiền." Jiwoong phàn nàn khi bánh mì của hắn đã hết.
"Anh đã từng thử rồi?" Hanbin thật lòng hỏi.
"Phụt, không. Tại sao tao lại thế?"
"Bởi vì anh có vẻ rất tin rằng anh ấy đang làm tất cả những điều đó. Thật thô lỗ, hyung. Làm thế nào anh có thể chắc chắn về cuộc sống của một ai khác?"
Đến lượt Jiwoong nhíu mày. Hắn huých huých hai bên Hanbin, cười cay đắng vì hắn không ngờ Hanbin lại phản ứng như vậy. "Thôi nào. Tại sao mày lại tức giận? Đó là những gì tao nghe được và Dohyun đã nói với mọi người về điều đó, không phải tao tự bịa đâu. Anh bạn, đùa không căng tao đã vui."
"Ồ! Đó là Seunghwan hyung. Để tao hỏi." Jeonghyeon rời đi và chạy theo Seunghwan trên bàn của mình, dường như quá kích động về anh chàng đặc biệt này.
Phải mất cả phút để nó quay lại và gật đầu.
"Đã xác nhận! Anh ấy là bạn cùng lớp của anh Seunghwan. Từ những gì tao nghe được, anh ấy cũng thông minh! Điểm số gần như hoàn hảo. Tao nghĩ rằng giáo viên của chúng ta thích anh ấy rất nhiều bất chấp tin đồn. Trong lớp, anh ấy có xu hướng là một người ít nói nhưng vâng, Seunghwan hyung nói rằng anh ấy rất tốt." Jeonghyeon giải thích.
Đôi mắt của Hanbin như xuyên thấu Jiwoong, cậu thậm chí có thể chọc thủng đầu Jiwoong bằng cái nhìn chằm chằm sắc lẹm. Jiwoong ho khan và chịu thua rồi xin lỗi vì những gì mình đã nói.
Hanbin lắc đầu, định nhìn bóng dáng ai kia thì phát hiện ra người ấy đã đi rồi. Đôi mắt cậu đảo quanh, tìm kiếm người mà cậu thắc mắc một lúc trước nhưng không tìm thấy gì. Cậu quyết định rời đi, để lại Jiwoong đang thắc mắc Hanbin định làm gì.
Có lẽ sự tò mò đã khiến cậu muốn biết thêm về anh chàng này. Hơn nữa, cậu cũng không biết Zhang Hao theo nghĩa đen. Nếu như cậu không lầm, từ khi cậu làm chủ tịch hội học sinh, chưa từng nghe nói qua người nào tên Zhang Hao. Nếu có, cậu sẽ biết ngay lập tức phải không?
Có lẽ đầu óc cậu quá căng thẳng nên không nhận ra mình đã ở tầng ba. Cụ thể là trên sảnh Hội trường và Phòng thí nghiệm.
Cậu cũng bối rối không biết làm thế nào mà cậu lại ở đó mà không có ai can thiệp. Cậu không thể làm gì quanh đây trừ khi cậu đủ tỉnh táo để có một người quan trọng kéo họ vào một trong những căn phòng bí mật mà mọi người vẫn thường nói đến. Thay vào đó, đôi mắt cậu lại nán vào bên ngoài cửa sổ, phát hiện ra người được gọi là đặc biệt mà cậu đang tìm kiếm đang ngồi ở phòng tập thể dục gần đó, trên chiếc ghế dài cũ kỹ dưới gốc cây, một mình ôm đầu gối.
Đó là anh ấy, Zhang Hao. Với những suy nghĩ vô cùng rối bời - tại sao mình lại vội vàng như vậy, Hanbin bước nhanh hơn để ngăn con mồi của mình bị mất hút lần nữa. Thời gian gần như bảo cậu quay trở lại lớp của mình nhưng sự tò mò muốn biết chuyện gì thực sự xảy ra trong cậu còn lớn hơn thế.
Cậu tình cờ bắt gặp một vài người bạn của mình, họ gọi cậu ấy quay lại lớp học của họ trước khi chuông reo nhưng cậu tỏ ra thờ ơ và chạy quanh toà nhà chỉ để thấy không có ai ở đây nữa. Thật kỳ lạ bởi vì cậu vừa khuất bóng một lúc thôi và đột nhiên anh chàng kia lại biến mất như một bóng ma.
Hanbin lầm bầm trong hơi thở. Khí lưu mỗi khi cậu hít thở, làn gió mùa hè sắp tàn và chuyển sang mùa thu khiến cậu cảm thấy se lạnh. Khung cảnh trước mặt cậu thật đẹp khiến cậu bị mê hoặc một chút. Những chiếc lá tản mát trên băng ghế, đa dạng sắc màu và hơi gần với màu của bề mặt cũ.
"Cậu đang làm gì thế?"
Giọng nói yếu ớt, mà theo ý kiến của Hanbin thì còn nhẹ hơn cậu nghĩ, phát ra từ phía sau. Cậu quay lại và phát hiện ra chàng trai mà cậu đang tìm kiếm. Chiếc áo đan len màu nâu khoác hờ hững trên chiếc thắt lưng mà Hanbin cho rằng nó quá nhỏ so với một chàng trai mà cậu từng thấy. Cậu cho rằng Zhang Hao thấp bé, có thể là thiếu cân nhưng đáng ngạc nhiên là Zhang Hao lại cao hơn cậu một chút.
Không thể quên được hai bên quần áo ẩm ướt có vết ố nâu, Hanbin biết đó là món cà ri mà Dohyun cố tình ném vào.
"Ồ, xin lỗi. Tôi chỉ, ờ, tôi đến đây thường xuyên. Tôi đang tìm áo khoác nhưng tôi không nghĩ là có thể tìm thấy nó ở đây." Những lời bào chữa khập khiễng của Hanbin thật vô nghĩa. Cậu biết anh chàng kia sẽ không tin vì bản thân Hanbin còn chưa từng đến đây bao giờ. Nó được biểu lộ với cách cậu cứ nhìn xung quanh như đang bối rối.
"Đây sẽ không phải là áo khoác của cậu phải không?" Zhang Hao nói hơi trầm so với Hanbin nhưng cậu nhận ra rằng Zhang Hao có cách phát âm rất dễ thương mỗi khi anh ấy nói chuyện.
Hanbin vẫy tay và Zhang Hao thở dài. Anh không có ý định trả lời và nhiều khả năng là đã phớt lờ toàn bộ sự tồn tại của Hanbin sau đó. Đôi chân dài của của anh ấy bước tới, lướt qua khuôn mặt lúng túng và chờ đợi của Hanbin trong khi nhìn Zhang Hao bận rộn với băng ghế - nhặt túi và thu dọn những thứ vương vãi ở bên cạnh.
"Cậu đang về nhà à?" Hanbin hỏi, nhướn mày khi bước lại gần để nhìn vẻ mặt có chút lạnh lùng của đối phương khiến Hanbin khẽ rùng mình.
"Đúng."
"Chúng ta vẫn còn hai tiết học trước khi tan học. Cậu có biết tôi là ai không? Tôi có thể báo cáo cậu với hội đồng. Cậu chưa được phép rời khỏi trường, Zhang Hao."
Zhang Hao dừng việc đang làm, khuôn mặt biểu lộ sự ngạc nhiên khi Hanbin gọi tên mình. Có lẽ không nhiều người biết đến sự tồn tại của anh đến mức anh còn đang là học sinh ở đây, "Cậu là chủ tịch hội học sinh. Bạn cùng lớp của Keita."
Hanbin cau mày, "Cậu biết Keita à?"
"Vâng. Tôi biết cậu ấy và tôi lớn tuổi hơn cậu. Vì vậy, việc cậu không chịu trách nhiệm khi biết mọi người là điều bình thường."
"Nhưng, công việc của tôi là luôn liệt kê các học sinh trong mỗi lớp khi thời khoá biểu thay đổi. Không có cách nào tôi không nhận thấy tên của anh? Zhang Hao phải không? Có lẽ anh vừa được chuyển đến đây?" Cậu hỏi như thể không nhớ lời giải thích của Jeonghyeon trước đó.
Zhang Hao thở dài. Anh vác những cái túi nặng trĩu trên lưng. Dù anh ấy có cố gắng nói với Hanbin điều gì đi chăng nữa, việc không nhận ra anh là điều dễ hiểu, Hanbin sẽ tiếp tục ba hoa về lý do tại sao cậu ấy không nhớ ra anh. "Đó là bởi vì tôi là học sinh mới và tôi là người Trung Quốc. Trường thường viết tên tôi là Jeon chứ không phải Zhang."
Hanbin đang nhìn Zhang Hao chuẩn bị rời đi. Chà, cậu không biết anh ấy trước đây cũng có lý vì Zhang Hao là đàn anh của cậu và Hanbin hầu như không lên lớp trên ngoại trừ việc gọi Jiwoong đi cùng.
"Được rồi, Zhang Hao hyung. Vì anh là đàn anh của tôi, tôi đặc biệt nhắc nhở rằng anh không thể rời khỏi trường. Tuyệt đối không được phép! Và anh biết hình phạt nếu anh tự ý vượt cổng, phải không? Anh nên làm tấm gương tốt cho đàn em của mình!" Hanbin nhắc nhở, Zhang Hao vẫn tiếp tục bước ra sân sau, đung đưa những chiếc túi nặng trịch của mình qua bức bức tường cao và định trèo vào đó.
Zhang Hao không trả lời khi anh tiếp tục làm những gì mình đã làm. Anh có liếc nhìn Hanbin, đang chờ đợi phản ứng nhưng anh ấy chỉ cười sau khi có thể ngồi giữa bức tường dày, nhìn Hanbin ngước lên như một chú mèo tò mò - chờ thức ăn.
"Nhìn đi. Tôi không quan tâm nếu cậu báo cáo tôi. Hôm nay quá đủ rồi. Dù sao đi nữa, cậu có thể phải chạy vì lớp học sắp bắt đầu. Rất vui được gặp cậu, Hanbin." Zhang Hao nói, nháy mắt làm Hanbin giật mình rồi biến mất giữa những bức tường.
"Ê! Chờ đã!" Hanbin chưa kịp hỏi thêm thì Zhang Hao đã biến mất.
Bộ não của cậu vẫn đang xử lý toàn bộ sự việc vừa xảy ra. Cậu biết điều đó thật kỳ lạ vì tất cả những hình ảnh đã xảy đến trong một giờ trước. Cậu đã nhìn Zhang Hao ngồi co ro trong quán ăn tự phục vụ, với bộ quần áo ẩm ướt và đầu cúi thấp; không dám nhìn lên cho đến khi mười lăm phút trôi qua và biến mất khỏi tầm nhìn của Hanbin sau khi nói chuyện với Jiwoong trong chút lát.
Giờ đây, cậu chứng kiến một người hoàn toàn khác mà nụ cười tự mãn thường xuất hiện trên khuôn mặt đáng yêu của anh ấy - Hanbin thừa nhận, và việc vi phạm nề nếp ở trường Hanbin thực sự ghét nhưng cậu không thể làm gì khác ngoài cách chọn quay lại lớp trước khi quá muộn.
Zhang Hao ngập ngừng bước, đôi chân của anh di chuyển thẳng đến ngôi nhà bên đường mà anh đã nhìn chằm chằm từ khi rẽ vào cuối con đường. Ngôi nhà được xây dựng tồi tàn, anh có thể nhận ra được điều đó từ vết nứt mà nó tạo ra trên tường và màu be phai nhạt nhòa đi theo thời gian; chưa kể đến việc những sợi dây thép nâu hoen gỉ nổi lên khiến ngôi nhà trông rờn rợn và bẩn thỉu. Đừng quên cả những khúc gỗ uốn cong gần như sụp đổ ở hai bên. Nó được cho là để chống đỡ mặt trước nhưng có thể sớm sụp đổ bất cứ lúc nào.
Tim anh đập nhanh dữ dội, nuốt nước bọt khó khăn khi hơi thở ngứa ngáy. Làm thế quái nào mà anh lại hy vọng không có đám cho vay nặng lãi nào đuổi theo anh hoặc lảng vàng quanh nhà anh vào lúc này. Anh ước mình có thể về nhà và không phải đối mặt với lũ khốn đó thêm một lần nào nữa. Nếu phải thành thật mà nói, Zhang Hao sẽ chạy trốn khỏi đó, nhìn chòng chọc vào một thành phố nhỏ khác, làm việc cật lực ngay cả khi trở thành người vô gia cư còn tốt hơn là sống trong địa ngục ở nơi sắp bước vào nhưng anh còn có hai đứa em nhỏ đang đợi. Cặp em trai cần anh để giữ cho chúng an toàn.
Với tất cả những điều đó trong đầu, Zhang Hao nín thở và chạy về phía ngôi nhà. Anh không dám nhìn xung quanh như thể anh biết có người đang đợi anh đến đòi nợ. Mẹ của anh ấy đã để lại một cục nợ lớn trước khi bỏ trốn mà không rõ - biến mất vào một buổi sáng cùng với một người đàn ông nào đó mà Zhang Hao không biết nhưng có lẽ đó là bố của Dohyun.
Sau khi dùng hết sức lực để chạy nước rút, Zhang Hao đã vào được nhà mà không bị cản trở. Anh bước vào trong và chỉ có bóng tối chào đón anh vì tất cả các tấm rèm đều đóng lại. Anh yêu cầu hai đứa nhỏ không được làm ồn hay mở bất cứ thứ gì. Đó là một nỗi kinh hoàng bi thảm khi anh phải che giấu như thể anh là một kẻ khủng bố hoặc là một kẻ tâm thần điên loạn, sống hoàn toàn trong bóng tối với hai đứa em trai dễ thương vừa tròn năm tuổi mà Zhang Hao cho là đang ngủ ngon trong phòng của mình.
Zhang Hao trượt người vào cửa, đôi chân yếu dần đi khi adrenaline kích thích quá nhiều. Giống như linh hồn của anh rời khỏi cơ thể, buộc anh ấy phải tỉnh táo.
"Hai? Hai về rồi!" Một tiếng hét yếu ớt vọng về phía anh từ trước. Zhang Hao ngẩng đầu lên và ngạc nhiên khi thấy cậu em trai ôm chặt lấy anh.
"Em đói, hai. Yujin vẫn ngủ nhưng út lại tè ra quần... Thúi quắc." Em trai chun mũi, làm điệu bộ bịt mũi để tránh những mùi khó chịu.
Zhang Hao bật cười, anh âu yếm vỗ về cậu nhóc tóc nâu, "Làm tốt lắm, Gyuvin à. Em chăm sóc Yujin của chúng ta. Anh tự hào về em lắm. Cố lên! Chúng ta nên thay tã cho Yujin trước khi út tè lần nữa."
Bế một cậu bé năm tuổi bình thường sẽ hơi nặng nhưng trong trường hợp của Gyuvin, nó quá gầy để có thể gọi là nặng. Zhang Hao thậm chỉ có thể bế Yujin và Gyuvin cùng một lúc vì cân nặng của cả hai chúng bằng cân nặng của một đứa trẻ năm tuổi khác. Đặc biệt là Yujin, người kén ăn một cách đáng ngạc nhiên, nó quá gầy so với tuổi của mình và đôi khi em ấy hành động như một đứa nhóc khó chiều vì sự hiếu động của mình.
Zhang Hao đến Hàn Quốc trong vòng tay ôm chặt của mẹ khi cha anh qua đời. Anh không bao giờ biết mình sẽ chuyển đến một đất nước khác và bỏ lại mọi thứ phía sau, để lại những ký ức của mình ở Trung Quốc. Chưa bao giờ anh nghĩ mọi thứ sẽ sụp đổ và trở thành thảm hoạ, nếu Zhang Hao có thể, anh sẽ nhất quyết xin ở lại Trung Quốc chứ không sống trong nỗi kinh hoàng này. Đối với một thiếu niên mười tám tuổi phải chăm sóc hai đứa trẻ trong một ngôi nhà ẩm thấp gần như sắp sập cùng một lúc, điều đó không bao giờ là dễ dàng. Mẹ của họ đã bỏ đi cách đây một năm và không để lại gì. Bà ấy thực ra không phải mẹ ruột, nói thẳng ra là mẹ kế của anh, vậy mà bà lại đổ hết trách nhiệm lên đứa con trai mười tám tuổi bên hai người em trai.
Zhang Hao đã lạc lối và bối rối cùng một lúc. Anh không biết phải làm gì, không có người thân, không có tiền và bạn bè. Anh chuẩn bị bắt đầu cuộc sống trung học và em út của anh chỉ mới bốn tuổi, họ vừa nghiệm ra được rất nhiều điều khiến Zhang Hao thất vọng trong khi tìm kiếm lối thoát cho thời điểm quan trọng của họ.
Từ việc bới móc và tìm kiếm quanh nhà, anh đã tìm thấy một số đô la và đồng xu để giúp họ mua một số hàng tạp hoá, ít nhất là cầm cự trong một thời gian trước khi các em trai của anh chết đói. Anh không suy nghĩ kỹ và ngay lập tức chạy đến cửa hàng gần nhất, lấy mọi thứ có thể, đặc biệt là tã lót và một số nhu yếu phẩm cho em trai mình. Anh không có thời gian để phàn nàn hay than khóc, anh có hai em trai phải nuôi nấng, anh phải tìm ra giải pháp trong khi họ đang nguy cấp và cuối cùng, anh sẽ tìm thấy mẹ mình, người đã thực sự bỏ rơi họ.
Vào cuối ngày hôm đó, sau khi hỗn loạn xảy ra, Zhang Hao đắp chăn cho em trai mình ngủ rồi tự an ủi bản thân trên chiếc ghế dài cũ kỹ. Anh nén tiếng thở dài nặng nề nhất và bắt đầu nức nở trong im lặng. Người mẹ kế mà anh từng nghĩ rất yêu thương đàn con, luôn tươi cười và ôm anh ấm áp trước khi đi ngủ, nay lại bỏ đi một cách khó tin mà không một lời giải thích.
Tại sao bà ấy lại làm điều này? Bà ấy có biết anh cũng là một đứa trẻ không? Và nếu bà ta muốn bỏ rơi anh, ít nhất bà ấy có thể mang Gyuvin và Yujin đi cùng. Họ chỉ là một đứa bé vẫn cần mẹ của mình.
Anh khóc nức nở, cơn đau ở ngực không thể vơi đi cho đến khi anh ho và cảm thấy nghẹn ngào. Nó đau đớn như khoảnh khắc cha anh qua đời trước khi Yujin được sinh ra. Họ rất đau buồn, đặc biệt là mẹ kế của anh, người gần như phát điên. Gia cảnh nghèo khó, mồ côi cha là điều mà chỉ những người mạnh mẽ mới có thể chịu đựng được.
Mẹ kế của anh bắt đầu làm phục vụ bàn tại một quán ăn gần đó. Mọi người nói nếu mẹ kế là một bà chủ hoặc một cô hầu bàn thì nó có thể thu hút mọi người và vài tuần sau thì đã thành sự thật. Nơi này trở nên đông đúc bởi vì nó nổi tiếng có một cô hầu bàn xinh đẹp là mẹ kế của Zhang Hao. Đối với bản thân Zhang Hao, anh vô cùng tự hào khi có một người mẹ đẹp đẽ. Nhưng vô tình những gì xảy ra tiếp theo là một tai ương.
Một số đàn ông luôn đến nhà của họ và Zhang Hao ngây thơ không biết họ đang làm gì vì anh ấy chỉ gặp họ khi anh chuẩn bị đi học. Anh không bao giờ hỏi và anh luôn nghĩ có lẽ đó
là bạn của mẹ mình vì có một cô gái cũng đến hai ngày liền. Cho đến khi cơn ác mộng đến sớm hơn Zhang Hao mong đợi.
Hành xử của mẹ anh đã thay đổi chỉ trong một đêm. Bà ấy có thể trở nên ấm áp vào ban đêm nhưng lại là một người kinh khủng vào ban ngày. Mỗi khi Zhang Hao trở về từ nhà, mẹ anh sẽ hét vào mặt anh ấy rằng bà không nên lấy bố anh, bà ấy nên giết Yujin khi nó mới chỉ được năm tháng tuổi. Thật khủng khiếp khiến Zhang Hao sợ hãi rất nhiều. Anh sẽ chạy về phòng và trốn ở đó trong khi mẹ anh đập cửa, đôi khi bà còn chửi mắng. Tất cả những gì anh có thể làm là khóc thầm cho đến khi nó kết thúc.
Ngày, tháng, năm trôi qua. Mẹ kế của Zhang Hao trở nên tồi tệ hơn mỗi khi ánh mắt họ gặp nhau. Đây không phải là lần đầu tiên anh bị tát vào mặt, hay nhiều lời chửi rủa, nói rằng tại sao khuôn mặt của anh lại khiến bà ta nhớ đến người cha đã bỏ họ đi trước, Zhang Hao nên tiếp tục như thế nào với khuôn mặt này đây; bà ta nên la hét cho một cái gì đó chính đáng hơn chứ. Vào thời điểm đó, Zhang Hao nhận ra rằng có thể mẹ anh đã thay đổi vì những khó khăn của họ - vì những nhu cầu mà bà phải lo cho các cậu con trai. Anh quyết định thử làm một công việc bán thời gian, trở thành một người bán pizza cũng không tệ phải không? Mặc dù anh được trả lương thấp, nhưng ít nhất nó có thể giúp đỡ tài chính của họ và giảm bớt gánh nặng cho mẹ anh dù chỉ một chút.
"Hai? Hai không ăn à?" Gyuvin nghiêng đầu trong khi nhai bánh mì bơ. Bàn tay nhỏ bé của thằng bé di chuyển những chiếc đĩa về phía Zhang Hao, người đang ngẩn ra một lúc.
Zhang Hao chớp mắt rồi lắc đầu. Đồng hồ chỉ gần hai giờ, đồng hồ sinh học của anh ngay lập tức bật dậy và đi vào phòng để lại cặp em trai trong bếp đang ăn trưa; hay ăn tối? Chúng không biết liệu Zhang Hao có thể nhận được thứ gì vào ngày hôm nay hay không. Mất cả phút để anh thay đồng phục kiểu cũ cho một nhà hàng mà anh ấy làm việc. Màu đỏ và đen đã bị phai do giặt kém, có lẽ là do vải bị nhăn.
"Yujin, ăn xong trước khi Gyuvin ăn luôn phần của út." Zhang Hao nói.
"Út không thích đâu hyung. Út chán. Út muốn ăn mì ống."
"Yujin, ăn đi. Bất kỳ loại mì ống nào trên thế giới hiện không có sẵn. Họ nói hiện tại họ chỉ bán bánh mì và chúng anh không thể làm gì được." Người lớn cố gắng giải thích dù biết rằng người em sẽ không hiểu.
Mặt Yujin trở nên cáu kỉnh, nó khoanh tay trước ngực, "Hai nói dối! Út ngửi thấy mùi hàng xóm nấu mì ống ngày hôm qua. Út không biết nó trông như thế nào nhưng út thề là nó có mùi như mẹ thường làm."
"Không có chuyện đó đâu, Yujin. Đủ rồi và ăn thức ăn của út đi. Hyung sắp đi làm rồi. Nhớ đừng mở bất cứ thứ gì kể cả nhìn trộm. Nếu nó xảy ra, điều tồi tệ sẽ đến." Em út của anh, dường như đang giận anh khi nó dậm chân về phòng, bỏ lại Zhang Hao và Gyuvin một cách khó tin."Gyuvin, hãy chăm sóc cho út, được chứ? Hãy chắc chắn rằng út đang ăn thức ăn của mình. Nếu có thể, anh sẽ nhận được một cái gì đó ngày hôm nay nhưng anh không thể hứa bất cứ điều gì. Em có thể làm được, phải không?"
Gyuvin gật đầu, thằng bé chào Zhang Hao và cười khúc khích. Zhang Hao xoa đầu những đứa em, anh biết mình có thể tin tưởng vào Gyuvin. Gyuvin và Yujin được sinh ra riêng biệt nhưng bằng cách nào đó lại giống như anh em sinh đôi. Trong tình huống hiện tại của họ, Gyuvin đã giúp đỡ rất nhiều như thể nó hiểu hết.
"Được rồi, anh ra ngoài đây. Anh sẽ khoá mọi thứ từ bên ngoài. Hãy nhớ, đừng bật đèn trước khi anh quay lại. Ở trong phòng của em và bảo vệ ngôi nhà của chúng ta. Anh tin tưởng vào em, đội trưởng nhỏ."
"Ay ay thưa ngài! Tuân lệnh! Em sẽ bảo vệ ngôi nhà này và Yujin. Em sẽ đợi anh trai mình về nhà. Hãy cẩn thận và đến nơi an toàn, hyung!" Gyuvin vẫy tay và tiễn Zhang Hao từ cửa sau.
Họ trao cho nhau những nụ cười ấm áp trước khi Zhang Hao nhanh chóng khoá cửa sau và chạy qua hàng rào dây thép giữa ngôi nhà bỏ hoang ngay phía sau anh. Đó là cách an toàn nhất để đi ra từ cửa sau chứ không phải cửa trước. Anh đã làm điều này trong gần sáu tháng sau cuộc chạm trán với băng du côn. Anh chưa thể chết, em trai của anh đang đợi anh ấy ở nhà, vì vậy anh nên nghĩ và làm mọi thứ cùng một lúc.
---
"Hanbin, con có nhớ hôm nay con nên làm gì không?" Mẹ cậu từ phía sau, không thèm nhìn, liên tục hỏi cùng một câu hỏi ít nhất năm lần một ngày.
Nếu Hanbin có thể thành thật, cậu cảm thấy khó chịu vì câu hỏi đó. Đúng, cậu thừa nhận mẹ cậu muốn điều tốt nhất cho cậu, nhưng, cậu nghĩ toàn bộ sự sắp đặt này là không cần thiết sao? Cậu không phải là một đứa trẻ năm tuổi nên làm theo bất cứ điều gì cha mẹ cậu nói. Cậu là một người đàn ông của riêng mình vì cậu không còn là trẻ vị thành niên nữa. Nhưng nói về tự do, nó sẽ không bao giờ được áp dụng trong căn nhà này. Mặc dù là niềm tự hào của gia đình nhưng Hanbin thường cảm thấy kiệt sức và mệt mỏi khi phải tuân thủ theo các quy tắc. Cậu biết gia đình mình không bao giờ bảo cậu phải làm theo những gì họ nói, nhưng bằng cách nào đó, Hanbin nghĩ mình có trách nhiệm phải tuân theo. Cậu nên nâng niu niềm tự hào gia đình của họ và không để bất cứ ai thất vọng.
"Vâng, thưa mẹ. Hôm nay con sẽ bắt đầu nói chuyện với Somi. Cô ấy thích làm vườn và biển." Hanbin trả lời.
Một tiếng vo ve nhỏ là câu trả lời duy nhất cậu nhận được. Mẹ cậu không nói gì chỉ mỉm cười. Không hiểu sao Hanbin lại thấy đáng sợ. Giống như đó là một cơn ác mộng hão huyền nếu cậu tình cờ chống trả, khao khát rằng cậu ghét đến một nhà hàng sang trọng và tiếp tục nói chuyện với con gái người quen của cha mình như thế nào. Đây không phải là những năm 80 hay 90, phải không?
Họ dự kiến sẽ đến lúc tám giờ và sau đó thời gian nói rằng đã gần tám giờ kém. Hơi trễ do với thời gian dự kiến. Nhưng bằng cách nào đó, đối với Hanbin, đó là một sự nhẹ nhõm. Vì vậy, cơ hội cậu nên nói chuyện với con gái của ai đó sẽ giảm đi.
Cuối cùng, phải mất mười lăm phút để đến nơi. Họ nhanh chóng dừng lại ở nhà hàng sang trọng nhất mà cứ sáu tháng một lần, Hanbin lại cảm thấy phát ốm. Nội thất được trát bằng màu vàng đậm, với sự tương phản của màu đỏ. Đi kèm với những đồ trang trí màu đen ở mọi góc - cùng với một vài bức tượng thần thoại.
"Uầy, chán quá. Chị có thể xem toàn bộ Modern Family nếu không phải vì em!" Chị gái cậu, Eunseo, thấp giọng phàn nàn.
"Có lẽ nếu chị giúp em rời khỏi đây?" Cậu hỏi. Chỉ để nhận được luồng hơi thấp phụt ra từ bản thân. Hanbin bật cười giữa sự hồi hộp của mình. Thật ra cậu cũng không muốn ở đây vì cậu thà học và tập vũ đạo còn hơn là dành cả giờ để nói về sở thích của ai đó.
Eunseo cười khúc khích, "Em nghĩ rằng chị chưa từng thử? Chị làm rồi! Chị bảo mẹ dừng lại nhưng mẹ nhất quyết không chịu! Nói ngọt để gây ấn tượng với gia đình ai đó thì chán biết mấy? Chị cũng đau khổ vì là đứa con gái hoàn hảo ở đây."
Hanbin đồng ý. Cậu chán nản đến mức lúc nào cũng gật đầu, mỉm cười và lắng nghe những chủ đề nhàm chán nhất về chính trị và tiền bạc, chưa kể đến việc Hanbin phải để mắt đến con gái của ai đó khi việc này không phải sở thích của cậu.
Có lẽ trong số những ngày cậu vật lộn, hôm nay là thú vị nhất. Đôi mắt cáo bắt gặp một người quen thuộc mà cậu đơn thuần chưa biết toàn bộ câu chuyện. Anh chàng trốn học bưng bê thức ăn khắp phòng, mỉm cười và gọi món mà không để ý đến xung quanh. Anh ấy trông rất thanh tú với bộ đồng phục mặc trên người, chân anh dài hơn cậu nghĩ và Hanbin đã kiểm tra rằng Zhang Hao gầy một cách đáng ngạc nhiên.
Đến lúc rồi đây. Hanbin tiếp tục cố gắng thu hút sự chú ý của Zhang Hao, điều này hơi ly kỳ; cậu không nên làm điều gì đáng ngờ để mẹ cậu nhận ra cậu quen ai đó làm việc ở đây. Cho đến khi Zhang Hao vô tình hướng ánh mắt về phía cậu, người lớn hơn há hốc mồm khi Hanbin khẽ vẫy tay một cách đầy tình tứ. Zhang Hao không trả lời, thay vào đó, anh ấy quay người thật nhanh để Hanbin không thể nhận ra khuôn mặt của anh từ xa.
Lông mày Hanbin nhíu lại. Có vẻ như Zhang Hao tránh cậu và Hanbin đã ghi vào trong đầu. Zhang Hao không sai. Nếu là cậu, cậu sẽ giật mình khi phát hiện ra ai đó ở trường nhận ra sự tồn tại của cậu ở những nơi công cộng. Cuộc gặp gỡ của họ đặc biệt không tạo ấn tượng tốt chút nào - có vẻ từ góc nhìn của Zhang Hao. Hanbin thực sự có cảm giác kỳ lạ, chưa kể đến sự cay đắng khi Zhang Hao cố tình phớt lờ cậu. Họ hầu như không không biết về nhau. Sẽ có lý nếu Zhang Hao không muốn dính líu bất cứ điều gì với cậu. Hanbin có thể làm điều tương tự như thế khi một tên đáng sợ với sự tương tác không mong muốn từ một người quen đơn thuần.
"Có phải là bạn của em không?" Một câu hỏi bất ngờ xuất hiện từ Eunseo. Eunseo bíu lấy tay mình vào cánh tay Hanbin, khá tinh ý nhưng không hiểu sao Hanbin lại cảm thấy khó xử với câu hỏi này.
"Tại sao em không chào anh ấy?" Cô tiếp tục.
"Chúng em không phải bạn bè..."
"Thật sự?"
"Vâng. Em không biết anh ta."
"Em không biết anh ấy nhưng lại nói mình không phải là bạn của nhau?"
Hanbin dừng lại ngay tại chỗ. Phản ứng của cậu khiến Eunseo cười khúc khích. Eunseo vỗ vai cậu; đưa ra tín hiệu cho những trò đùa ngô nghê. Nụ cười nhẹ là câu trả lời duy nhất của Hanbin. Cậu không thể nói rằng Zhang Hao là bạn của cậu và tuyên bố của cậu cũng không sai. Zhang Hao không phải là bạn của cậu. Họ chưa bao giờ tương tác và lần tương tác duy nhất họ có được là vài ngày trước. Zhang Hao không bao giờ xuất hiện sau đó và Hanbin đang tìm kiếm anh ấy. Zhang Hao đã vắng mặt ba ngày và không ai quan tâm đến sự tồn tại của anh, ngoài Hanbin.
"Thôi nào. Họ đang đợi chúng ta." Mẹ cậu ra lệnh.
Mắt Hanbin vẫn lang thang khắp nơi, vẫn tìm kiếm điều dịu dàng mà cậu mong ngóng. Cậu thở dài, có lẽ cậu không có tư cách quan tâm đến Zhang Hao vì dù sao họ cũng không phải bạn bè và cũng không quen biết nhau.
Bữa tối diễn ra tốt đẹp như thường lệ. Nó trôi qua yên lặng với những giai điệu Beethoven lấp đầy. Đôi khi những lời lảm nhảm về công việc mà Hanbin không chú tâm vào chủ đề chính để khoả lấp sự trống trải. Trong một giờ qua, Hanbin nhận thấy rằng Somi có vẻ thích nói chuyện với Eunseo hơn là với cậu. Cậu vừa bị đá bởi một cô gái đã đeo bám cậu trong sáu tháng. Bất cứ điều gì đang xảy ra, cậu đều cảm thấy nhẹ nhõm. Mặc dù những cảm xúc không hài lòng khiến cậu chán nản - cậu đã chọn để nó trôi đi. Cậu không có bất kỳ ý định nào với cô ấy hoặc chỉ nói rằng cậu không bị thu hút bởi phụ nữ.
Một tiếng thông báo chim hót líu lo làm gián đoạn đám đông. Hanbin là trung tâm của sự chú ý về điều đó. Cậu xin lỗi để ra ngoài nhanh chóng kiểm tra điện thoại; mẹ của họ không cho phép họ chạm vào điện thoại trong khi ăn tối.
Không có gì quan trọng. Chỉ có một vài tin nhắn từ Jiwoong hỏi cậu đang ở đâu cùng với nhóm chat được bật thông báo của cậu mà cậu đã quên tắt lại sau một năm cậu tắt tiếng cuộc trò chuyện; quá không hứng thú để nhảy vào cuộc trò chuyện của họ. Ngay khi Hanbin định lùi vào trong, Zhang Hao đã đi qua hành lang đến cửa sau. Hanbin loáng thoáng nghe thấy tiếng lầm bầm nhỏ vài câu chửi tục. Cậu do dự nhưng dù sao thì Hanbin cũng đi theo anh.
Khoảng cách của họ không quá xa vì Hanbin đã cố gắng im lặng để Zhang Hao không chú ý đến mình. Cậu có lẽ trông giống như một con cáo chuẩn bị vồ lấy con mồi của mình. Cặp mắt dõi theo cử động của Zhang Hao cho đến khi chân anh bước ra khỏi toà nhà. Hanbin không chắc Zhang Hao đang làm gì nhưng cậu nhìn thấy cái bóng di chuyển xung quanh thùng rác, trên hành lang tối khó có thể quan sát.
Tim Hanbin đập nhanh. Đầu cậu cứ hiện lên nhiều câu hỏi về những gì Zhang Hao thực sự làm. Đã gần chín giờ, nhà hàng sẽ sớm đóng cửa và Zhang Hao đang đứng dựa vào tường bên ngoài. Đầu gục xuống với điếu thuốc kẹp giữa môi. Một tia sáng le lói chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi của anh trong giây lát trước khi lại chìm vào bóng tối.
Hanbin đứng cách cửa hơi xa, nhìn Zhang Hao từ xa để quan sát anh ấy làm gì. Có lẽ cậu giống như một kẻ đáng sợ, rình rập ai đó qua những chiếc kính nhỏ trên cửa.
"Đi ra ngoài. Tôi thấy cậu." Zhang Hao hét và nhả khói.
Đôi mắt người em mở to khi nhận ra Zhang Hao đã tóm được mình. Bụng dạ cậu chùng xuống. Tất nhiên, không có cách nào cậu thoát khỏi việc theo dõi người lạ khiến tâm trí cậu rối bời. Hanbin mở cửa, cậu đi về phía Zhang Hao, người dường như không quan tâm đến sự hiện diện của cậu.
"Cậu có muốn một ít không?" Zhang Hao đưa ra lời mời gọi thân thiết nhất chưa từng có đến Hanbin.
Hanbin lắc đầu, "Tôi không hút thuốc."
"Kỳ quặc. Bạn của cậu đã bị cháy phổi vì nghiện cần sa nhưng cậu có vẻ không phải là loại người thích ăn chơi."
"Tôi đã thử một lần nhưng sau đó bệnh viện là ngôi nhà thứ hai của tôi."
Zhang Hao hừ nhẹ một tiếng. Hanbin liếc nhìn vài đường cong trên khuôn mặt Zhang Hao. Đúng vậy, rất khó để nhìn thấy khi bạn gần như chìm trong bóng tối hoàn toàn nhưng bằng cách nào đó, Hanbin có thể nhìn thấy vết ửng đỏ trên má Zhang Hao khi thời tiết âm hai độ. Cậu cũng nhận thấy lông mi của Zhang Hao dài hơn so với mẹ cậu trước khi bà ấy nối dài. Ồ và Zhang Hao cũng có một nốt ruồi dưới mắt. Có thể nói Zhang Hao mềm mại và xinh đẹp. Không chắc cậu đang làm gì nhưng, nhìn trộm là điều thú vị đối với Hanbin.
"Cậu đến đây vì một thoả thuận đính hôn à?" Zhang Hao hỏi.
"Ồ, không hề. Chúng tôi vừa mới ăn tối bình thường thôi." Hanbin không biết tại sao nhưng cậu biết mình nên giải thích rõ hơn. "Chúng tôi đã làm việc đó được sáu tháng trong một năm. Anh biết thật tệ khi cứ cúi đầu, gật đầu và mỉm cười mỗi giây."
"Ít nhất cậu có tiền và sẽ không chết đói. Tương lai của cậu được đảm bảo, đặc biệt là sắp có vợ." Zhang Hao chết lặng trong khi thổi một làn khói khác.
Chỉ có một sự im lặng với đám đông ở đường đi cùng họ. Hanbin chỉ quan sát Zhang Hao, người đang lơ mơ trong khi hoàn thành "bữa tối" cho ngày hôm nay. Đôi mắt đó đã nhìn ngắm cách Zhang Hao hít và nhả khói như một chuyên gia mà cậu đã thấy trên mạng xã hội. Đôi khi Zhang Hao nhả nó trực tiếp vào cậu một cách khó chịu.
"Tôi có thể hỏi anh một điều gì đó không?" Hanbin đã dũng cảm vượt qua và thành công.
Zhang Hao quay đầu lại, "Tiếp đi."
"Tại sao anh không đến trường?"
Zhang Hao tặc lưỡi. Cậu ném điếu thuốc lá dở dang xuống đất rồi dẫm lên. "Ngay cả khi tôi đến, nó được dùng để làm gì? Trường học không làm cho tôi no. Họ không trả tiền cho tôi."
Chà, Hanbin không thể tìm được từ nào hay hơn để nhắc Zhang Hao rằng anh ấy nên đến trường. Như thể anh đang cố khiêu khích cậu, Zhang Hao là một người xa lạ. Họ hầu như không biết và thậm chí cậu còn tự hỏi liệu Zhang Hao có coi cậu là người quen hay không.
"Đến lượt tôi. Vậy thì bạn có đến đây vì cái lỗ khoái không?"
Cái lỗ khoái = Glory hole: lỗ được đục trên tường hoặc vách ngăn để vui vẻ làm tình mà không biết ai vào với ai.
Hanbin cau mày, "Cái lỗ khoái nào?"
Zhang Hao phun ra một bên, lại rút một điếu thuốc đặt ở giữa môi, "Cậu không biết hay là muốn dụ để tôi phục vụ miễn phí?"
"Tôi không có. Thật đó. Cái lỗ khoái là gì?"
Một tiếng cười khúc khích nhẹ khiến Hanbin mất cảnh giác. Cậu vẫn còn bối rối khi nhìn Zhang Hao cười một lúc trước khi hút thuốc lá.
"Mọi người thường lang thang quanh đây từ 10 giờ đêm đến 1 giờ sáng. Nếu cậu đặt lịch hẹn với người quản lí của chúng tôi, cậu sẽ có một đêm tuyệt vời nhất từ trước đến nay." Zhang Hao nhìn qua vai, chắc chắn rằng Hanbin đang lắng nghe. "Nhét hàng vào lỗ để được phục vụ là kiểu cũ rồi. Ngày nay, người quản lý của chúng tôi cung cấp một căn phòng bí mật để làm tình. Vì vậy, vâng."
Hanbin há hốc miệng. Một sự hoài nghi đang diễn tả biểu cảm về việc cậu rất ngạc nhiên khi có những thứ như vậy xung quanh mình. Đầu tiên, cậu chưa bao giờ nghe bất cứ điều gì về nó. Thứ hai, cậu không biết nó hoạt động như thế nào. Thứ ba, cậu là một trai tân theo đúng nghĩa đen. Đối với thiếu niên năm nay mười bảy tuổi như cậu, cậu chưa bao giờ trải qua những chuyện như vậy, bởi vì đó là một tội lỗi. Cha mẹ cậu liên tục nhắc nhở cậu tránh xa cuộc sống tội lỗi mà họ cho là lãng phí tuổi trẻ và bất kính với Chúa.
"Quả nhiên, đứa trẻ ngoan ngoãn ngây thơ tử tế của chúng ta, Sung Hanbin, là một trai tân."
"Tôi chưa bao giờ nói thế..." Hanbin rên rỉ. Cậu rõ ràng rất tự hào khi mọi người nói về việc cậu thiếu kinh nghiệm như thế nào và câu trả lời của cậu cũng không phủ nhận. Chẳng khác nào một lời than phiền đơn thuần để bị lộ ra ngoài.
"Lời khuyên của tôi, cậu nên tiếp tục làm những gì cậu đã và đang làm. Nên chưa bao giờ cảm thấy tò mò về mùi vị của nó. Những gì tồi tệ luôn huỷ hoại cuộc sống của cậu, cậu biết không? Cho dù nó có tốt đến đâu, vẫn luôn phải trả giá. Trong trường hợp này, nó có thể là cuộc sống của cậu."
Hanbin gật đầu. Cậu không có ý định phản đối bởi vì những gì Zhang Hao nói là sự thật. Suy nghĩ về việc cậu được coi là một mọt sách đẹp trai mà mọi người theo đuổi cho đến tận cùng thế giới, khiến Hanbin nghĩ rằng có lẽ cậu cảm thấy thoải mái khi sống theo cách này. Cậu đã được nhìn thấy cuộc sống đầu đường xó chợ, cũng như một số thanh thiếu niên ăn chơi hoang dại ảnh hưởng đến tương lai của mọi người như thế nào, dựa trên việc vài bạn cùng lớp của cậu đã bỏ học vì có con hoặc dùng ma tuý và trở thành con nghiện. Nhưng, cậu có thể làm điều xấu đến mức nào để rồi phải chịu cuộc sống thấp hèn như thế? Nếu cậu chỉ nhúng tay vào bề nổi, nó sẽ không sai, phải không?
"Và nếu anh nói vậy, thì anh đã bao giờ trải qua giai đoạn đó chưa?" Hanbin tò mò hỏi.
Zhang Hao nhìn cậu một lần nữa trước khi nhả khói, khiến người sau ho và bịt mũi. "Cậu có nghĩ rằng những gì tôi đang làm bây giờ là những gì các vị thánh nhân tuỳ tiện làm không? Chẳng phải tôi nên đọc kinh thánh và cầu nguyện với Chúa để tôi có thể sống sót qua đêm nay mà không bị giết sao?"
"Chà, có lý phết."
Zhang Hao lắc đầu. Cuộc trò chuyện của họ lại một lần nữa kết thúc. Thời gian trôi quá chậm đối với Hanbin và quá nhanh đối với Zhang Hao. Đã mười phút kể từ câu trả lời cuối cùng mà Hanbin đưa ra trước khi Zhang Hao chìm đắm vào chiếc điện thoại của anh ấy và để lại Hanbin lúng túng nhìn chằm chằm vào những vì sao trên bầu trời; hoặc đôi khi cậu liếc trộm về phía người lớn tuổi hơn. Kiểm tra mọi ngóc ngách trên khuôn mặt của Zhang Hao mà cậu có thể. Cậu quan sát từng cử động của Zhang Hao, bao gồm cả tiếng lầm bầm nhỏ mà Zhang Hao làm với đôi môi khô khốc nhưng trông vẫn quá đầy đặn và ướt át, đủ để khiến Hanbin phải mấp máy môi và nuốt nước bọt.
"Zhang Hao hyung?"
"Hửm?"
"Tôi có thể hỏi anh một chút không?"
Zhang Hao gật đầu, đôi mắt vẫn dán vào màn hình.
"Anh chỉ hút hai điếu thuốc thôi sao?"
Câu hỏi đã thu hút sự chú ý của Zhang Hao. Anh quay lại bắt gặp ánh mắt Hanbin dưới bóng mình. Hanbin chớp mắt rối bời.
"Mất mười phút cậu mới nhận ra à?"
Hai tay vẫy vẫy để chứng tỏ sự biện hộ của mình sau đó, Hanbin dựa người vào tường và đứng trước mặt Zhang Hao, người có vẻ bối rối. "Tại sao anh lại hút thuốc?"
"Tôi đã đủ tuổi rồi. Tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn."
"Nhưng những điều tồi tệ có thể huỷ hoại cuộc sống của anh. Nhớ không?"
Zhang Hao bị nghẹn bởi nước bọt của chính mình. Hanbin vả ngược vào mặt cậu những câu nói đó. Phải. Người con trai này không sai chút nào. Những gì cậu ta làm chỉ là nói ra sự thật và Zhang Hao chưa sẵn sàng để bị moi móc.
"Thử làm gì cũng được, cậu biết không? Ngoài ra, cậu không biết liệu mọi người có cảm thấy hạnh phúc chỉ vì làm điều xấu hay không, Miễn là không làm hại người khác là được." Zhang Hao trả lời bằng một cú vả khác vào mặt Hanbin.
Hanbin không nao núng như trước. Thay vào đó, ánh mắt cậu chuyển đến điếu thuốc giữa môi Zhang Hao. Điều gì sẽ xảy ra nếu tâm trí cậu thay đổi và cậu muốn thử mọi thứ? Dù biết là sai, nhưng không thử thì mãi mãi không biết phải không?
"Vậy thì tôi cũng có thể làm điều xấu sao?"
"Tất nhiên rồi. Nếu cậu muốn, hãy cứ làm. Chỉ cần đừng làm ầm ĩ lên với người khác là được."
Đôi mắt người trẻ nhìn vào đôi mắt nai của Zhang Hao với ánh mắt khó hiểu khiến Zhang Hao cảm thấy khó chịu chốc lát. "Tôi có thể thử cái đó không?" Cằm cậu cố chỉ vào mặt Zhang Hao.
Zhang Hao nhíu mày, "Cái này?" Anh rút điếu thuốc lá đưa cho Hanbin, cho rằng Hanbin muốn thử hút một lần.
"Tôi muốn thử những điều tồi tệ khác..."
"Cậu muốn gì? Cái lỗ khoái?"
Hanbin lắc đầu như một đứa trẻ ngây thơ. Đôi mắt cậu cầu xin nhưng không hiểu sao, Zhang Hao quá sợ hãi để nhìn chúng. Có vẻ như Hanbin đã cố gắng nhìn thấu con người bên trong của anh. Giống như cậu ta đã cố gắng vạch trần anh.
"Rồi sao?" Zhang Hao lại hỏi.
"Tôi muốn hôn anh."
Zhang Hao chớp mắt vài lần. Đầu anh cố gắng dịch lại từ ngữ và cứ tiếp tục như thế. Anh vừa nghe thấy gì vậy? Một lời thỉnh cầu từ ai đó quá thanh cao để hôn anh?
"Tại sao?"
"Bởi vì tôi chưa bao giờ hôn ai cả."
"Hở? Cậu chưa bao giờ hôn ai đó trước đây? Cậu chưa có nụ hôn đầu của mình?"
Hanbin lại lắc đầu. Ngay tại thời điểm này, sự căng thẳng tăng lên và Zhang Hao, là một chàng trai trẻ đầy khát khao, biết rõ trái tim mình đang đập nhanh như thế nào. Anh nhận thấy Hanbin cực kỳ đẹp trai với tính cách quyến rũ mà Zhang Hao không bao giờ tưởng tượng được mình có thể sống một cuộc đời hoàn hảo như cậu ta.
Cho dù sự căng thẳng của họ đến tới đâu. Không quan tâm đến việc Hanbin do dự tiến gần hơn khi Zhang Hao nhấc mình để tạo khoảng cách xa hơn. Đối với việc hôn một người như cậu ấy, anh cảm thấy thật sai lầm khi chỉ nghĩ về nó. Tại sao anh có thể hôn Hanbin, người luôn sống trong lâu đài, trở thành hoàng tử trong truyện cổ tích mà Zhang Hao từng tưởng tượng về cuộc sống của mình, để hôn một người ăn xin cần rất nhiều tiền để trả nợ? Nghe có vẻ như là một giấc mơ và tội lỗi lớn nhất mà Zhang Hao từng mắc phải. Thật là sai lầm nếu anh cướp nụ hôn đầu của Hanbin. Nó sẽ không công bằng. Đối với anh, mọi thứ khi bắt đầu đều phải đặc biệt nhưng tình cảnh này là ngoại lệ.
"Tôi xin lỗi, Hanbin. Cậu cần tìm một người khác và tôi biết cậu thẳng. Vì vậy, có một chàng trai là nụ hôn đầu của cậu sẽ rất xấu hổ cộng với người đó là tôi." Zhang Hao vỗ vai Hanbin. Hy vọng cậu sẽ hiểu.
"Tại sao? Chuyện gì xảy ra với anh vậy? Tôi không thấy vấn đề gì nếu tôi hôn một chàng trai. Tôi muốn." Hanbin không chịu buông tay. Cậu cố gắng chặn đường Zhang Hao, điều này hơi khó chịu và bướng bỉnh.
"Chúng ta chỉ mới biết nhau và tin tôi đi, cậu cũng sẽ không muốn hôn một người như tôi đâu. Vì vậy xin đó. Dẹp cái thứ vớ vẩn này và tìm người khác đi." Zhang Hao giải thích rằng Hanbin sẽ khăng khăng cậu biết mình muốn gì.
Và nó ngạc nhiên có tác dụng. Hanbin đứng yên, để Zhang Hao đi qua và để lại cậu trong bóng tối. Đầu óc Hanbin xôn xao và bụng cậu chùng xuống. Cậu cảm thấy đau khổ. Đó có phải là cảm giác bị từ chối không? Tại sao? Chẳng lẽ Zhang Hao cho rằng bọn họ là người xa lạ, không thể hôn sao? Hay vì anh ấy cũng là đàn ông? Hanbin không hiểu lý do đằng sau sự từ chối. Không ai từng từ chối cậu trước đây.
Chưa kể bản thân cậu cũng nhận thức được sự nhầm lẫn của mình với tình dục, nhưng, một thôi thúc mạnh mẽ để không nhìn chằm chằm vào đôi môi đầy đặn của Zhang Hao vẫn lởn vởn trong đầu cậu sau khi cậu nhìn thấy Zhang Hao hút thuốc. Trông anh ấy thật nóng bỏng và trái tim Hanbin dấy lên một niềm khao khát. Trí tưởng tượng với những gì họ có thể làm nếu Zhang Hao đồng ý áp đảo cậu. Cậu biết mình không có quyền tức giận và câu trả lời của Zhang Hao cũng không sai, nhưng việc bị từ chối đột ngột khiến cậu không hề chuẩn bị trước.
Trong khi vẫn đang đấu tranh với những suy nghĩ bên trong của mình, một tiếng kêu vo ve bất ngờ làm cậu lúng túng. Đó là chị gái của cậu. Cậu không nhận ra rằng đã có năm cuộc gọi nhỡ từ chị ấy và mọi thứ sẽ không tốt nếu Eunseo gọi cho cậu nhiều lần. Hanbin rời khỏi nơi đó, để gió cuốn đi khi cậu lao vào trong, có lẽ đã quên mất lời từ chối của Zhang Hao trong giây lát.
---
Ngày hôm đó là ngày Hanbin hối hận nhất. Zhang Hao không bao giờ đến trường nữa và cuối cùng anh ấy bị đuổi học. Không ai biết về sự tồn tại của anh ngoài Hanbin nhớ rằng Jiwoong và Jeonghyeon đã nói về anh ấy vì sự việc ở căng tin. Cậu không thể chỉ hỏi xung quanh vì cậu quá sợ hãi đến mức nghi ngờ khi hỏi xem có ai trong số họ biết Zhang Hao ở đâu không. Đặc biệt là Jiwoong, người đã nói rằng nhà của họ rất gần nhau.
Hanbin đã hỏi giáo viên của mình về vấn đề này nhưng nó chỉ dẫn cậu đến ngõ cụt. Giáo viên không quan tâm đến Zhang Hao. Họ thậm chí không biết liệu Zhang Hao có đổi tên hợp pháp hay không. Không có số điện thoại và địa chỉ duy nhất Zhang Hao từng để lại chỉ là tên đường; địa điểm chính xác trong khu phố của Jiwoong.
Từ những gì cậu nghe được, Zhang Hao đã trở thành một người ăn xin vào khoảng nửa đêm. Hanbin đã đến nhà hàng mà Zhang Hao làm việc, nhưng ngõ cụt khác lại đến với cậu. Zhang Hao không còn làm việc ở đó nữa vì anh ấy đã thay ca một vài lần. Hỏi người quản lý cũng không thể giúp cậu. Cậu cũng thấy rằng Zhang Hao không bao giờ kết bạn với đồng nghiệp của mình. Tất nhiên anh ấy có nói chuyện với một số người trong số họ nhưng không liên lạc để trao đổi số điện thoại.
Anh ấy đang che giấu điều gì? Anh ấy đã đi đâu? Tại sao anh đột nhiên biến mất? Cậu biết rằng không có ích gì khi tiếp tục tìm kiếm Zhang Hao biến mất như một bóng ma. Không ai biết anh ấy ở đâu và đang như thế nào. Kể cả Jiwoong, hắn cũng không biết gì thêm. Quá nhiều câu hỏi lấp đầy tâm trí Hanbin. Có phải anh biến mất vì những gì anh nói vào đêm hôm trước về việc sống sót? Có một lý do chính đáng cho sự biến mất này không? Hy vọng cuối cùng duy nhất mà Hanbin có thể làm là cầu nguyện Zhang Hao vẫn an toàn và còn sống ngoài kia.
Thật vậy, vài ngày sau, Hanbin ngừng tìm kiếm anh. Cậu lo lắng nhưng không có dấu vết nào cả. Không một tin đồn nào lan truyền trong các học sinh như thể Zhang Hao chưa từng tồn tại. Nếu Hanbin thực sự muốn biết, cậu có thể. Dohyun có thể có câu trả lời. Gã ta chính là sợi dây tơ hồng để dẫn cậu đến với Zhang Hao, đến với người anh. Cậu biết rằng cậu có thể được hỏi tại sao cậu lại quan tâm, đó là lý do tại sao chức chủ tịch hội học sinh của cậu có thể hữu ích.
Phải mất một lúc cậu mới lấy được can đảm. Cậu thực sự không sợ Dohyun vì cậu là bạn cùng lớp của Jeonghyeon, nghĩa là cậu là đàn em nhưng cậu quá sợ mọi người hỏi tại sao cậu lại quan tâm đến một bóng ma? Zhang Hao là một "thứ thừa thãi" đáng được quan tâm mà.
Hanbin chuẩn bị tinh thần để đến lớp học của Jeonghyeon chỉ để tìm thấy những tin tức gần đây về Zhang Hao. Ngôi nhà cũ của anh ấy đã bị bỏ hoang trong nhiều tuần kể từ khi Dohyun đi ngang qua và thấy một số đám cho vay nặng lãi xông vào nhà và phá huỷ cánh cửa cũ thành vài mảnh. Nó vương vãi trên sàn gỗ. Rễ và nấm mốc có mùi ở khắp mọi nơi. Hanbin đến địa chỉ Dohyun đưa và đôi mắt cậu không thể tin vào những gì mình nhìn thấy. Vẻ kinh hoàng thoáng hiện trên gương mặt Hanbin khi cậu lang thang. Tại sao Zhang Hao lại sống ở một nơi như thế này? Đôi mắt cậu quét quanh nhà, cố gắng tìm kiếm bất kỳ thông tin nào mặc dù không hề tồn tại bất cứ thứ gì.
Anh đã đi đâu, Zhang Hao?
Ở một số điểm, Hanbin cũng đã suy nghĩ thấu đáo. Tại sao ngay từ đầu cậu lại quan tâm đến một người mà cậu hầu như không nói chuyện cùng? Có phải cậu chỉ đồng cảm hay điều gì đó ở Zhang Hao đã làm cậu động lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro