Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4

"chị đang làm gì đó" 

   Tuyết Tuyết từ trên lầu đi xuống . Hôm nay mặt trời mọc hướng tây à . Bình thường nếu không có bận lịch diễn thì cô sẽ ngủ đến khi Tuyết Tuyết kêu , hôm nay thức sớm còn nấu ăn nữa chứ . Tuyết Tuyết lo lắng sờ trán cô , rồi lại xem xét coi cô có bị thương chỗ nào không . 

"đừng phá chị nữa" 

  Phi Nhung bất lực lên tiếng bảo bé trợ lý của mình . Bứng dĩa trứng chiên ra bàn rồi cô cũng nhanh chống ngồi vào bàn ăn . Tuyết Tuyết thì cứ mãi hỏi cô có bị thương chỗ nào không . Nhìn phản ứng của Tuyết Tuyết khiến cô bật cười . 

  Tuyết Tuyết cứ mãi nhìn cô , hôm nay có có chút khác lạ . Bình thường cô sẽ luyên thuyên về rất nhiều điều , nhưng hôm nay lại rất ít nói . 

"ăn xong thì lên chuẩn bị đồ đi" 

"chị muốn đi đâu sao"

"không . Chị đã đặt vé cho em , cũng lâu rồi em không có về thăm ba mẹ . Nên chị cho em nghỉ một tháng để về chới với ba mẹ , không phải chị dâu em mới sinh em bé sao" 

Tuyết Tuyết khẽ mỉm cười . "cảm ơn chị"

Phi Nhung ngẩn mặt lên nhìn Tuyết Tuyết . Tuy nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của cô trợ lý nhưng Phi Nhung vẫn thấy rõ sự lo lắng trong ánh mắt của Tuyết Tuyết . 

"không cần lo cho chị . Chị biết tự chăm sóc bản thân mình" . 

"nếu nhớ em thì điện cho em liền biết chưa" 

   Phi Nhung mỉm cười gật đầu . Cô gái này đã bên cạnh Phi Nhung được năm năm rồi , hai người xem nhau như chị em trong nhà . Phi Nhung nhớ đền ngày đầu tiên Tuyết Tuyết đến đây , vừa đến đã chứng kiến cảnh Phi Nhung sợ hãi ngồi co ro một góc . 

   Tuyết Tuyết chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại của mình , Tuyết Tuyết đang xem dự báo thời tiết của mấy ngày tiếp theo . Mùa đông cũng đang dần kết thúc , mùa xuân đang đến . Tuyết Tuyết chợt nhớ ra , vào thời điểm này thì lịch trình của cô rất dày đặt . 

  Phi Nhung cũng nhìn thấu suy nghĩ của Tuyết Tuyết . "chị tự biết sắp xếp công việc của mình . Yên tâm về thăm gia đình đi"

   Nhìn vào ánh mắt kiên định của cô Tuyết Tuyết cũng thấy yên tâm phần nào . Đồng hành cùng cô cũng được năm năm nên Tuyết Tuyết biết rõ chỉ cần cô nói được thì chắc chắn cô làm được . 

   Cô buồn chán nằm dài trên sofa , Tuyết Tuyết về thăm gia đình, hiện tại căn nhà chỉ có một mình cô . Hết lướt điện thoại rồi lại quay sang xem ti vi . Tiếng ting ting từ điện thoại vang lên , Phi Nhung với người cầm điện thoại lên . 

"em ấy cứ như bảo mẫu của mình vậy" 

   Dù đã về thăm gia đình nhưng Tuyết Tuyết vẫn lo lắng cho cô , một dòng tin nhắn thật dài tất cả đều là dặn dò cô đủ thứ còn có cả lịch trình sắp tới . 

   Nằm dài ở nhà mãi cũng chán nên cô quyết định ra ngoài . Nhân cơ hội Tuyết Tuyết không có nhà nên cô sẽ làm những chuyện Tuyết Tuyết không cho phép mình làm . Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi , cô ra dắt chiếc xe đạp đã bị bỏ không từ lâu . 

  Dắt xe ra ngoài thì cô liền nhìn thấy một bầu trời tuyệt đẹp , thật thích hợp để đạp xe mà . Cô phấn khích đáp xe đi dạo một vòng . Cô vừa đạp xe vừa ngân nga bài hát yêu thích của mình . Đúng là không có Tuyết Tuyết bên cạnh nên cô hoàn toàn bung xỏa . 

   Cô đạp xe qua các con ngỏ nhỏ của thành phố , rồi đến đường lớn . Phía trước là hoàng hôn đang buôn xuống , gió thì cứ nhẹ nhàng nổi lên . Cô sây mê ngắm nhìn khung cảnh đẹp đến nao lòng này . Cô dừng xe lại chỗ bãi cỏ dưới chân cầu , đứng chỗ này cô có thể nhìn rõ khung cảnh đẹp xuyến xao kia . 

"phải chi , được cùng chị ấy ngắm cảnh đẹp này" 

Cô ngắm nhìn khung cảnh bình yên trước mắt , trong đầu liền hiện lên hình bóng của chị khóe môi bất giác mỉm cười . Phi Nhung nhanh tay lấy điện thoại ra chụp lại khung cảnh hoàn hôn đẹp xuất sắc kia . Không chần chừ cô liền đăng bức ảnh đó lên với dòng cảm nghĩ . 

(mong rằng tương lai Nhung sẽ có người ngắm hoàn hôn cùng)  Phía sau cô còn kèm theo hai trái tim một xanh một đỏ . 

Đăng xong bức ảnh cô lại tiếp tục đạp xe đi dạo . Từng cơn gió mát liên tục thổi qua , nhìn dòng xe cứ lần lượt lướt qua . Ai ai cũng đang hối hả với cuộc sống của mình , lâu lâu sống chậm lại một chút cũng không sao . Sống chậm lại sẽ giúp cô suy nghĩ kỹ hơn về quyết định của mình cho tương lai . 

Ánh đèn đường cũng dần được bật lên , hoàng hôn đẹp đẽ cũng đã biến mất . Phi Nhung vui vẻ tận hưởng khoảng thời gian mà hiếm khi bản thân được cảm nhận này . Thầy những tia sét đang không ngừng chóp nhoáng ở phía trước liền khiến Phi Nhung sợ hãi . 

Cố gắng đạp thật nhanh về nhà , bản thân cô không ngừng tự an ủi bản thân mình . Nhưng không đợi cô về đến nhà thì ông trời đã trút cơn mưa thật lớn xuống . Phi Nhung vội vàng tìm chỗ trú mưa . Cả người ướt sủng , vừa lạnh mà còn vừa sợ nữa . 

Phi Nhung dừng xe lại , trú mưa trước cổng của một căn nhà có mái che . Mưa càng lúc càng lớn , sấm chóp cũng theo đó mà xuất hiện . Phi Nhung cố gắng trấn an bản thân mình , cả người sợ hãi ngồi co ro một chỗ . 

Một chiếc tát xi dừng lại trước cổng nhà chỗ Phi Nhung đang trú mưa . Cô gái trong xe nhanh tay bung dù ra , từ tốn bước xuống xe . Chiếc xe nhanh chống lăn bánh đi , cô gái khó hiểu nhìn người đang ngồi co ro trước cổng nhà mình . 

"này cô gì ơi" 

Phi Nhung chậm chạp ngẩn mặt lên nhìn , như tìm được kho báo . Phi Nhung nhanh chống đứng dậy ôm chầm cô gái kia . Cô gái không hiểu chuyện gì vừa mới diễn ra , nhưng quan sát thấy rõ sự sợ hãi của cô gái đang ôm mình . Bờ vai không ngừng run lên , cả người thì ướt sủng . 

"vào nhà được không" 

Phi Nhung gật đầu rồi buông cô gái kia ra . Nhanh chống dắt xe theo cô gái kia . Vừa vào đến nhà thì cô gái kia đã chạy nhanh lên lầu lấy khăn bông cho Phi Nhung lau người . 

"Tuyết Tuyết đâu sao để em một mình vậy" 

"em cho em ấy về thăm gia đình rồi"  

Thoại Mỹ híp mắt nhìn cô đang cố gắng lau khô người . Dù sao cũng là một ca sĩ có tên tuổi vậy mà dám ra ngoài một mình như vậy , còn dám mặc đồ bó sát như vậy .

( không biết đã bao nhiêu người thấy em ấy mặc như vậy rồi . Càng nghĩ càng tức mà) 

Thoại Mỹ khó chịu ra mặt khi thấy cô mặc như vậy . Phi Nhung thì vẫn chưa biết gì , cứ mãi lau người của mình . 

(đùng) 

Khi nghe tiếng sấm nổ ngoài trời thì Phi Nhung đã như tên lửa phóng thẳng lại chỗ Thoại Mỹ ,ôm chặt lấy cánh tay của chị , hai mắt nhắm tịt . Thoại Mỹ quay qua nhìn cô , khóe môi bất chợt mỉm cười . 

"lì như em mà cũng biết sợ sầm à" 

Phi Nhung mở mắt ra , quay qua nhìn chị bằng ánh mắt đầy giận dỗi . Thoại Mỹ không nói gì chỉ đứng lên bỏ đi . 

"chị đi đi đâu vậy" 

"đi tắm" 

Phi Nhung cũng lon ton chạy theo . Đã biết người ta sợ mà vẫn bỏ đi , trong lòng cô không ngừng trách chị .  Lần đầu tiên cô được vào phòng chị , ánh mắt nhòm ngó khắp nơi . 

"em định chôm gì hay sao mà nhìn dữ vậy" 

Cô chóp chóp mắt nhìn chị , dù gì cô cũng là một ca sĩ nổi tiếng chứ bộ ,có phải là kẻ đầu đường xó chợ nào đâu . Thoại Mỹ nhìn biểu cảm giận dỗi của cô trong rất buồn cười , khóe môi không tự chủ mà cong lên . 

"chị cười gì thế" Phi Nhung híp mắt nhìn chị . 

"chỉ là nhìn em đáng yêu quá" 

Phi Nhung ngại đỏ mặt trước lời khen của chị . Thoại Mỹ thích thú trước biểu cảm ngại ngùng của cô , dù biết Phi Nhung là người da mặt rất mỏng chỉ cần thả thính chút là mặt đã đỏ bừng lên rồi . 

"mau đi tắm đi , chị sẽ chuẩn bị đồ cho em" 

Phi Nhung vâng một tiếng rồi nhanh chân chạy vào phòng tắm . Trong phòng tắm có đầy đủ mọi thứ , ánh mắt Phi Nhung lướt qua một vòng phòng tắm của chị . Ánh mắt dừng lại chỗ những chai dầu gọi , sữa tắm của chị . 

"chị ấy dùng những loại này sao" 

Ngâm mình trong bồn tắm , sự ấm áp dễ chịu liền lan tỏa khắp người cô . Thư giản một hồi thì cô mới chịu rời khỏi bồn tắm . Lau người mình xong thì chợt nhận ra mình làm gì có đồ để thay . Đúng lúc đó thì chị cũng gõ cửa phòng tắm . 

"đồ của em nè" 

Phi Nhung nhận được quần ào từ chị liền mừng rỡ . Cuối cùng thì cô cũng có thể rời khỏi phòng tắm này . Thoại Mỹ thích thú ngồi trên giường chờ đợi phản ứng của cô . Phi Nhung lau người cho khô rồi nhanh chống mặc quần áo vào . 

Cửa phòng tắm mở ra , cô vui vẻ bước ra . Thoại Mỹ nhìn cô không chóp mắt . 


"mặc như vậy thật sự rất thoải mái đó chị" 

Có lẽ phản ứng của cô không giống như chị đã tưởng tượng . Thoại Mỹ đã cố tình lấy cho cô một chiếc áo sơ mi trắng thật lớn , cùng với chiếc quần trong . Phi Nhung đã thật sự mặc nó mà không chút do dự nào . Thoại Mỹ có thể thấy rõ đôi chân trắng nõn của Phi Nhung , chắc cũng vì áo quá lớn nên cổ áo có hơi rộng nên lộ rõ xương quai xanh hấp dẫn của Phi Nhung . 

"chị à , phòng chị có máy sấy tóc không vậy" 

"có , có chứ" 

Thoại Mỹ nhìn Phi Nhung đang sấy tóc một cách rất châm chú . Không biết là cô cố ý hay chỉ là vô tình  , một bên áo không ngừng rớt xuống mỗi khi cô cử động tay . Sau khi cô sấy tóc khô thì liền dùng kẹp , kẹp cao tóc lên . Sự hấp dẫn của cô càng tăng lên , chiếc cổ trắng ngần ấy cộng với sự quyến rũ từ mùi hương của Phi Nhung càng làm chị si mê mà . 

"mặt em dính gì sao"  

"không có không có" 

Cả hai lại rơi vào khoảng không im lặng , Phi Nhung thì mãi nhắn tin với Tuyết Tuyết còn Thoại Mỹ thì cứ chăm chú nhìn cô . Không biết là cô đang nhắn tin với ai mà cười tủm tỉm thế , chị khó chịu ra mặt . Thoại Mỹ hầm hực bỏ ra ngoài . 

Phi Nhung thấy chị bỏ đi cũng nhanh chân đuổi theo . Ngoài trời vẫn còn đang mưa rất lớn , sấm chóp thì liên tục xuất hiện . Thoại Mỹ thấy cô cứ đi theo mình mãi , nhìn như cái đuổi nhỏ vậy . 

"ăn thôi chị ơi"  Phi Nhung bưng hai tô mì nóng hổi đang nghi ngút khói để lên bàn. 

Chị bước đến , nhìn thấy sự khác nhau "sao tô của em chỉ có rau thôi vậy" 

"lúc chiều em ăn vặt nhiều lắm nên vẫn còn no , ăn như vậy đủ rồi" 

Thoại Mỹ gật đầu rồi ngồi vào bàn ăn .  Cả hai lại tiếp tục im lặng , mì người nào thì người đó ăn không ai nói tiếng nào .  Chị đang ăn thì ngẩn mặt định uống nước thì liền khựng lại . Cổ áo dường như quá rộng nên đã khi cô cúi đầu xuống để ăn mì thì liền lộ ra cảnh đẹp mùa xuân khiến  Thoại Mỹ ho sặt sụa . 

"chị bị sao vậy" Phi Nhung lo lắng đứng dậy gót nước cho chị . 

Thoại Mỹ uống nhanh ly nước từ tay cô . Phi Nhung lo lắng cho chị , ho đến nổi đỏ hết cả mặt rồi . Phi Nhung đưa khăn giấy cho chị . 

"chị ổn không" 

"chị không sao"

Thoại Mỹ không dám ngẩn mặt lên lần nào nữa , mặt cứ cúi xuống ăn hết tô mì . Chị đứng bật dậy bưng tô mì mình mới ăn xong đem đi rửa . 

"chị để đó đi , em ăn xong em rửa cho"

"được được rồi , chị tự rửa được" 

Bữa ăn kết thúc , cả hai lại cùng nhau xem phim . Phi Nhung ngồi sếp bằng trên sofa , trên tay thì cầm miếng mận nhai nhòm nhòm, Thoại Mỹ ngồi bên cạnh thì không tài nào tập chung được vào bộ phim đang chiếu trên ti vi . 

(là đang quyến rũ mình sao) Thoại Mỹ nhìn chầm chầm cô mà suy nghĩ . 

"miếng này ngọt lắm đó chị ăn thử đi"  Phi Nhung đưa miếng mận mình cắn một nữa cho chị . 

Thoại Mỹ nhìn chăm chú vào miếng mận trước mắt , nâng cao tầm nhìn lên thì thấy cô đang nhai miếng mận rất ngon lành . Phi Nhung nhận thấy chị cứ mãi nhìn mà không chịu ăn , bản thân lại cho rằng chị có lẽ không thích ăn chung với mình . Trong lòng có chút buồn , tay định rút lại thì chị đã nhanh chống ăn miếng mận ấy . 

Phi Nhung khẽ mỉm cười , trong lòng liền nhanh chống vui vẻ . Bộ phim rất nhanh đã đến đoạn hấp dẫn . Thoại Mỹ thì bất ngờ trước hình ảnh hai nữ chính đang hôn nhau , hai má của chị đã được phủ một lớp phấn ngại ngùng . Ngại ngùng len lút liếc mắt sang hướng cô . 

Một cô gái vẫn mãi mê ăn trái cây cùng với gương mặt không chút biểu cảm nào , ánh mắt vẫn xem châm chú đoạn phim đang chiếu trên ti vi . 

"chị à , em muốn thử"

"hả ,e  em em nói gì"

Chị ngại ngùng , mặt đỏ như quả cà chua quay qua nhìn cô . Đoạn phim trên ti vi cũng được cô bấm dừng lại . Phi Nhung quay qua đối diện với chị , ánh mắt đầy mong chờ . 

"em muốn ăn "

Não bộ của chị như bị quá tải , mọi hoạt động điều dừng lại . Ánh mắt mở to nhìn cô "em muốn ăn gì"

"món gà rán trong phim đó , Tuyết Tuyết không cho em ăn món đó" Phi Nhung hào hứng chỉ tay vào màn hình ti vi . 

Thoại Mỹ bất động trước lời nói của cô , khóe môi chị giật giật liên hồi . Chị như một con hổ vồ lấy cô , Phi Nhung giật mình trước hành động của chị . 

Phi Nhung như một con thỏ trắng bị con hổ vồ lấy . Nằm dưới thân chị là một cô gái có đôi mắt to tròn , gương mặt đầy sự ngây thơ . Phi Nhung nằm dưới thân chị chóp chóp mắt nhìn chị . Nhìn biểu cảm đáng yêu của cô khiến chị mỉm cười bất lực . 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro