Chương 21
Cơn mưa tối qua đã nhẹ đi, từng bụi mưa nhỏ bay trong không khí mang theo cái lạnh đầu thu khiến lòng người tê tái.
Tôn Nhuế thức dậy theo đồng hồ sinh học, cô thò tay lấy điều khiển chỉnh điều hoà lên 28 độ, căn phòng nháy mắt liền ấm lên một ít, nét mặt của Khổng Tiếu Ngâm đang vùi trong chăn liền giản ra, lần nữa chép miệng tiếp tục tiến vào mộng đẹp.
Vết thương trên chân Tôn Nhuế vì sự thay đổi của thời tiết nên hơi sưng lên, kèm theo sự đau nhức. Vì thức dậy quá sớm, lại không thể đi chạy bộ, Tôn Nhuế quyết định làm một sáng phong phú hơn mọi ngày cho vợ mình: cháo bí đỏ thịt bằm, rau xào, còn hầm thêm một ít canh gà để Khổng Tiếu Ngâm mang đi làm, thời tiết lạnh thế này uống một ít canh gà xua đuổi hàn khí là hợp lí nhất.
Đồng hồ điểm 7h30, Tôn Nhuế mới từ nhà bếp đi cà nhắc vào phòng ngủ, cô khom người, nhẹ nhàng vỗ vào chăn trên người Khổng Tiếu Ngâm
"Tiếu Ngâm, Tiếu Ngâm, dậy nào."
Khổng Tiếu Ngâm kéo chăn qua đầu, quẳng lời Tôn Nhuế ngoài tai.
"Tiếu Ngâm, em nấu bữa sáng rồi, dậy ăn còn đi làm."
Khổng Tiếu Ngâm trở người về hướng ngược lại. Tôn Nhuế thấy nàng không muốn dậy thì không gọi nữa, cầm lấy điện thoại của mình đi ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa lại.
Khổng Tiếu Ngâm cả đêm gần như mất ngủ, tướng ngủ của nàng khá xấu, nàng sợ nửa đêm đè phải cái chân đang bị thương của Tôn Nhuế, thế nên dường như là giữ nguyên một tư thế, hai mắt nhìn thẳng trần nhà, có đôi lúc sẽ từ trong tối nhìn qua khuôn mặt người đang an ổn ngủ bên cạnh, cứ như thế tới gần sáng chống đỡ không nổi nữa mới từ từ chìm vào giấc ngủ.
Lần nữa nàng mở mắt ra đồng hồ ở đối diện giường đã điểm hơn 10 giờ. Cũng may sáng nay không có việc gì quan trọng, ngồi ngốc hồi lâu, cuối cùng nàng cũng nhớ tới điện thoại, trong lòng thấy kì quái làm sao mà sáng nay nàng không đi làm nhưng trợ lý lại không gọi một cuộc nào, hay là mấy người này thấy nàng không đến vui muốn bay lên trời rồi, kết cuộc là thò tay lên tủ đầu giường lại là trống không, điện thoại của nàng không cánh mà bay, lúc này Khổng Tiếu Ngâm mới tỉnh táo hoàn toàn.
"Chị tìm gì vậy." Tôn Nhuế đứng tựa người ở cửa nhìn Khổng Tiếu Ngâm đang bới tung căn phòng lên, đối với người ngăn nắp như cô mà nói, cảnh này có bao nhiêu ngứa mắt.
"Điện thoại, tối qua chị nhớ rõ ràng là để ở đây mà, giờ lại không thấy."
"À, điện thoại à, sáng nay nó cứ reo mà chị lại không bắt nên em đem ra ngoài phòng khách rồi."
"Hả!" Khổng Tiếu Ngâm lúc này mới dừng lại, đưa mắt nhìn lấy Tôn Nhuế ở ngoài cửa.
"Sao em không gọi chị dậy?"
"Em có gọi nhưng chị không chịu dậy, còn gắt ngủ nữa, nên em mới đem ra ngoài."
"À." Khổng Tiếu Ngâm à một cái rồi im hẳn, nàng biết tính khí gắt ngủ mình như thế nào, bầu không khí bỗng chốc lâm vào trầm mặc.
"Chị đánh răng đi, em hâm lại đồ ăn sáng."
Tôn Nhuế đi rồi, bỏ lại Khổng Tiếu Ngâm như cũ ngồi ngốc trên giường, ánh mắt nàng trầm ngâm như đang nghiên cứu nhân sinh.
Cháo bí đỏ nóng hổi, từng làn khói ấm áp bay lượn trong không khí xua đi ít khí lạnh đầu thu, Khổng Tiếu Ngâm đứng ở bàn ăn nhìn bóng lưng Tôn Nhuế ở bếp, trong lòng liền một mảnh ấm áp, nàng nhanh chóng đưa điện thoại chụp lấy hình ảnh ấm áp này, sau đó khoe khoan đăng lên vòng bạn bè ngược cẩu độc thân
Tiểu Tiên Nữ
Sáng sớm thức dậy liền được ăn cháo vợ nấu.
[Hình ảnh] [Hình ảnh]
Rất nhanh sau đó liền thấy những bình luận phẫn nộ của dân FA, Khổng Tiếu Ngâm nhìn qua những bình luận đó, rồi tắt điện thoại, chuyên tâm ăn sáng. Cháo bí đỏ rất mịn, vừa ăn lại còn nóng, ăn kèm với rau xào và một ít thịt băm xào, tất cả đều rất vừa ăn. Nếu bỏ qua những chuyện còn đang vướng mắc về quá khứ của Tôn Nhuế mà nàng không biết, thì quả thật em ấy là một người vợ lí tưởng: lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, chăm sóc nàng tận tình, không nói nhiều nhưng hành động lại rất ôn nhu, lớn lên còn đẹp mắt như vậy, Khổng Tiếu Ngâm cảm thấy nếu hôn nhân là ván cược thì nàng đã thắng đậm vậy.
"Sao vậy, cháo không vừa ăn sao?"
"A, hả...?"
"Chị làm gì mà chống muỗng trong chén, hai mắt trầm ngâm, cháo không vừa ăn hay sao?"
"À, không có, ngon lắm, chị đang nghĩ vài chuyện thôi." Khổng Tiếu Ngâm nhanh chóng lấy lại tinh thần, nàng nhanh chóng ăn cháo.
"Ăn xong chị có tính đến công ty hay không?" Tôn Nhuế làm xong việc thì ngồi xuống trước mặt Khổng Tiếu Ngâm, điềm tĩnh nhìn nàng.
"Qua giờ nghỉ trưa sẽ đến, dù sao hôm nay không có gì quan trọng."
"Ừm."
"À đúng rồi, vết thương của em sao rồi, có thấy gì không?"
"Không sao, còn tốt lắm, qua mấy ngày nữa hẳn tháo chỉ được rồi."
"Ừm."
.....
"Tôn Nhuế."
"Hửm, em đây."
"Hôm trước ông nội có nhắc đến chuyện hôn lễ,.., em tính sao?" Khổng Tiếu Ngâm ngập ngừng, nếu lúc trước nàng sẽ thoải mái nói ra, nhưng từ lúc biết chuyện Tôn Nhuế có điều giấu mình, nàng bắt đầu ngập ngừng, từng câu nói lúc này đều mang ý thăm dò.
"À, hôn lễ à.."
"Theo ý chị đi, em sao cũng được."
"Hả?" Khổng Tiếu Ngâm có hơi bất ngờ. Nếu theo lý thuyết thì hẳn lúc này em ấy nên kiếm lý do để bỏ qua chuyện này, như thế nào lại thoải mái đồng ý như vậy, hơn nữa còn là đều nghe theo ý kiến của nàng.
"Hửm, thế nào, chị không muốn à?" Tôn Nhuế lãnh đạm nhướn hai mày nhìn Khổng Tiếu Ngâm.
"Không phải, mà là em thật sự không có ý kiến gì về chuyện này à?"
"Chúng ta đã lãnh chứng rồi, hôn lễ là chuyện sớm muộn, hơn nữa ông cũng đã đề cập nên em không có ý kiến gì cả. Ở Thượng Hải bạn bè chị nhiều,em nghe theo ý kiến của chị, em sẽ phối hợp tận lực."
"À, à."
"Thế nào, chị không vui à, hay không muốn tổ chức?"
"Không phải, được rồi chuyện này để từ từ vậy, dù sao cũng không gấp."
"Ừm, chị nhanh ăn đi, không cháo nguội mất."
"À đúng rồi, lúc sáng điện thoại chị reo, là thư ký của chị gọi đến."
Hoá ra là có gọi, Khổng Tiếu Ngâm còn định bụng chiều nay đến công ty tính sổ với mấy người đó.
"Thế hả, cô ấy có nói là chuyện gì không?"
"Có, cô ấy nói rằng cô gái tên Tạ Nghi đến tìm chị."
Qua giữa trưa cơn mưa phùng ngừng hẳn, mặt trời hé một chút sau đám mây xám xịt. Khổng Tiểu Ngâm ăn xong thì nghỉ trưa một chút rồi đến công ty. Thư ký Vương thấy sếp mình đến liền mừng như thấy mẹ đi chợ về, cô nhanh chân lẹ tay chạy đến thang máy chân thành mở miệng
"Sếp, cuối cùng sếp cũng đến."
"Hửm, làm sao thế, xảy ra chuyện gì lớn à?" Khổng Tiếu Ngâm thấy thư ký nhà mình bình thường dù leo 10 tầng thang bộ cũng không thở gấp, bình tĩnh đỉnh đạc so với người làm sếp như cô còn ra dáng "sếp" hơn, mà lần này lại có bộ mặt này thật là hiếm thấy.
"Thật ra cũng không phải sự tình gì lớn cả, chỉ là Tạ Nghi tiểu thư đã đợi sếp cả buổi sáng nay rồi, nhất quyết không gặp được sếp thì không đi. Em cũng không có cách nào khác, dù gì cũng là bà cô nhỏ của đối tác, em không cưỡng ép đi được, chỉ đành để cô ấy đợi trong phòng tiếp khách ạ." Thư ký Vương một hơi nói hết, tóm tắt lại sự tình cho Khổng Tiếu Ngâm nghe, trong đó đương nhiên là đã được lượt bỏ vài sự tình theo cô nghĩ là không cần thiết.
"Được rồi, em đi làm việc đi." Thư ký Vương nghe thế liền gật đầu đáp ứng, nhanh chóng trở về phòng mình sử lý công việc, Khổng Tiếu Ngâm cũng nhanh chóng đi đến phòng tiếp khách, thật không biết lần này bà cô nhỏ họ Tạ này lại muốn giở trò gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro