Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2. Thông qua cách thức sai lầm đạt được kết luận chính xác Ngô Tà nhỉ ~

Nội tâm Bàn Tử tràn trề dục vọng hóng hớt, Ngô Tà vừa bình ổn lại đã bị ôm lấy, chính khí lẫm liệt nói: " Tôi và Tiểu Ngô đi thu rau phơi khô lại, Tiểu Ca cậu còn trông nồi, chờ Bàn Gia tôi trở lại sẽ xào rau ! "

Ngô Tà nghe được có chút sửng sốt, nhìn chằm chằm cái muỗng trong tay Muộn Du Bình, lòng nói thật đúng là một cái muỗng, vậy mà không phải thần khí trộm mộ mới à?

Tầm mắt Trương Khởi Linh di chuyển, rơi xuống tay Bàn Tử.

Bàn Tử lập tức hiểu ý, ném bao thuốc lá trên tay xuống ghế mây: "Kiên quyết không cho tiểu Ngô có cơ hội phạm sai lầm, ổn hết !"

Trương Khởi Linh tựa hồ hài lòng, xoay người đi vào trong phòng, Vương Bàn Tử nắm vai Ngô Tà, vừa đẩy vừa kéo cậu ra khỏi cửa, Ngô Tà hoảng hoảng hốt hốt, trong đầu các loại hình ảnh lung tung rối loạn, không hề có cảnh nào liên quan đến việc về quê phơi rau chăn gà cả. Cậu bắt đầu hoài nghi mình có phải chuyển kiếp đến một thế giới song song hay không, nơi này bọn họ là những nông dân bình thường, chưa từng làm việc có độ nguy hiểm cao bao giờ, ba người ở trong thôn làm ruộng, độc chiếm vị trí đầu ngành, người giang hồ gọi là tam giác sắt nông nghiệp.

Sau đó một câu nói của Vương Bàn Tử kéo cậu từ trong mười dặm mùi hoa lúa tỉnh lại.

Bàn Tử thần thần bí bí nói: "Tiểu Ngô a, cậu còn nhớ thời điểm ở mộ vua nam hải, Bàn Gia nói muốn hỏi cậu cùng Tiểu Ca một vấn đề không?"

Mộ vua nam hải, quả nhiên vẫn là trộm mộ tiểu vương tử, Ngô Tà ngầm thở dài, làm bộ lơ đãng hỏi ngược lại: "Ý anh là vấn đề nào?"

" Chính là lúc cho rằng ba chúng ta phải nhắn nhủ lời cuối đó, Bàn Gia tôi đã nghĩ, lòng hiếu kỳ cuối cùng rồi, không hỏi cho rõ quả thực không nhắm mắt được !"

Ngô Tà ở trong đầu tìm kiếm một vòng, chắc chắn không có ấn tượng nào với "mộ vua nam hải" , chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ trả lời: "Vậy anh không phải còn chưa nhắn nhủ sao, tiếp tục chừa chút sắc thái thần bí cho cuộc sống đi, tốt vô cùng."

"Không được không được!" Vương Bàn Tử bực tức nói, "Tôi nói cậu a tiểu Ngô, chuyện này cậu gạt người khác được, nhưng gạt Bàn Gia nhà cậu thì rất không có thành ý, cậu nghĩ xem, không có Bàn Gia tôi quan tâm cậu, ủng hộ cậu, thương yêu cậu, cậu có thể lớn từng này sao? Cậu có thể theo đuổi được Tiểu Ca sao?"

Theo theo theo theo theo đuổi! Ngô Tà chấn kinh đến mức lại ho khan.

"Ai nha cậu luôn làm tôi lo chết đi được " Bàn Tử vỗ lưng Ngô Tà nói, "Tiểu Ca ép cậu cai thuốc lá quả không sai, bệnh phổi của cậu không phải ổn định rồi sao? Sao hôm nay ho nhiều như vậy?"

Ngô Tà khoát khoát tay, há miệng thở hổn hển, cố gắng đè xuống luồng hơi rối loạn sau trận ho, lúc ho cậu cảm thấy lồng ngực mình như có thêm một cái ống bễ cũ nát, hơi lạnh trong không khí rót đi vào, hồng hộc hồng hộc vang không ngừng.

Mẹ nó thế này là ổn định? Vậy trước khi ổn định có phải cậu sắp chết không?

"Được rồi, rốt cuộc anh muốn hỏi gì? Một hơi nói đi." Ngô Tà bất đắc dĩ nói, hôm nay cậu bị miệng rộng của Bàn Tử dọa bay nửa bên phổi, còn lời nào sởn tóc gáy, dứt khoát một lần tới cho thống khoái đi.

Bàn Tử sờ sờ cái cằm bóng loáng nhiều tầng mỡ của mình, đôi mắt ti hí bắn ra ánh sáng thấu triệt, trầm giọng hỏi: "Tiểu Ngô à, cậu thành thật nói cho tôi, Tiểu Ca có phải hay không ngủ cậu rồi?"

Lần này Ngô Tà không ho khan, cậu muốn hộc máu.

"Ai? Ngủ? Ai?" Ngô Tà siết cổ áo Bàn Tử, gằn từng chữ hỏi hắn.

Bàn Tử thở dài, tựa như trấn an vỗ vỗ tay Ngô Tà, dùng giọng điệu chủ nhiệm hội phụ nữ đến hòa giải mâu thuẫn vợ chồng: "Tâm tình cậu tôi có thể hiểu, nhưng chúng ta phải tôn trọng sự thật, cũng không thể là cậu ngủ Tiểu Ca đúng không ? Cậu không cần khó chịu, thật ra thì chả có vấn đề gì, cuối cùng vẫn phải có người ở dưới chứ ? Cậu thử nghĩ lực eo của Tiểu Ca xem, vặn chết hải hầu tử đó! Cái này mà không dùng có phải rất lãng phí tài nguyên? Tiểu soái ca tai họa của chúng ta dù gì cũng là trong thôn một nhành hoa, cậu không hề thua thiệt nha."

"Anh đừng nói linh tinh, " Ngô Tà cắt lời hắn, "Anh mẹ nó trước nói rõ, là ai nói Tiểu Ca ngủ... ngủ với tôi rồi!"

Bàn Tử lạnh lùng nhìn Ngô Tà: "Này mẹ nó còn phải để người khác nói cho tôi, Bàn Gia tôi đây đối với mấy hành động đấy mù chắc ? Cậu cùng Tiểu Ca nhiều lần len lén ngủ một phòng chẳng nhẽ tôi không phát hiện được ? Mấy chủ ý ngầm của hai người, Bàn Gia tôi là nhìn rõ nhưng không nói rõ, mấy năm trước cậu muốn sống muốn chết chạy khắp Trung Quốc theo đuổi Tiểu Ca, bây giờ người trở lại rồi, cậu phải biết quý trọng, ai ngủ ai loại chuyện này không cần phải quá so đo. Tôi nói này, hồi đi Nam Kinh cậu còn già mồm, nhất quyết không call Tiểu Ca, nhìn xem cậu lòng dạ hẹp hòi, Tiểu Ca đối với cậu lại hết lời để nói, vì trị bệnh cho cậu núi đao biển lửa nói đi liền đi, lúc nghe Người mù nói trên người cậu mọc nấm, Tiểu Ca suýt chút nữa đem máu toàn thân đưa cho cậu, hai người đều là loại người không cần mạng, cậu cũng không tính là si mê nhầm người, có thể hòa hảo thì phải hòa hảo, Bàn Gia tôi tuổi tác cũng lớn, các cậu nếu muốn lại chơi cái gì mà tôi đuổi anh tránh, tuy tôi nói sẽ phụng bồi, nhưng chưa chắc đã phụng bồi nổi."

Bàn Tử nói nói, sinh ra mấy phần cảm khái, vỗ vai Ngô Tà một cái, mặt mang biểu tình sau khi trải qua tang thương đã vân đạm phong khinh nhìn thấu hồng trần.

Ngô Tà hoàn toàn không vân đạm phong khinh (không màng đến điều gì khác) gì hết bị tin tức Bàn Tử mang đến chấn động đến mức không nói được gì.

Cậu biết Bàn Tử có đôi mắt cú vọ, chính mình luôn đặc biệt chú ý Muộn Du Bình, điểm này Bàn Tử đã sớm nhìn ra, cũng không biện minh được gì, nhưng cái gọi là chuyện mấy năm trước theo đuổi Tiểu Ca, cậu hoàn toàn không có ấn tượng ! Còn đuổi khắp Trung Quốc, Ngô Tà tiền đồ của cậu đâu! Trọng điểm vẫn là Muộn Du Bình hiện tại đúng là cùng cậu ở trong thôn nghèo kia, cho gà ăn a nuôi heo a... ừm, là chăm sóc cậu như cách nuôi heo, lại còn cầm muỗng vào bếp nấu ăn! Ngày tận thế đến rồi sao ? Giới trộm mộ đã giải tán ? Chẳng lẽ thật sự bị cậu nắm trong lòng bàn tay, Trương Khởi Linh bị mình theo đuổi thành công rồi?...Ngô Tà ngươi mẹ nó đúng là tiền đồ sáng lạng!

Ngay cả Trương Khởi Linh cũng có thể đuổi tới tay, này đờ mờ ngủ hay bị ngủ có trọng yếu không? ! Cái gì đi Nam Kinh mọc nấm Ngô Tà hoàn toàn không nhớ nổi, chỉ nghe hiểu một câu Trương Khởi Linh lấy máu toàn thân tới cứu mình, tình cảnh lúc đó dù cho cậu không nhớ ra nhưng cũng có thể tưởng tượng ra, đây chính là chuyện mà Trương Khởi Linh có thể làm được, chỉ là cậu vạn vạn không ngờ Trương Khởi Linh có thể vì mình mà làm đến bước này, trong ấn tượng của cậu, hình bóng Trương Khởi Linh xa cách lãnh đạm như một chú chim, dù ở bên cũng không thể sờ tới được, đột nhiên rời đi cũng không thấy bóng dáng, nếu như không phải đã từng chăm sóc Trương Khởi Linh lúc mất trí nhớ, cậu sẽ hoài nghi Trương Khởi Linh có thật là người không mất.

Từ từ, mất trí nhớ, trong đầu Ngô Tà linh quang chợt lóe, đột nhiên ý thức được chính mình có thể nghĩ sai phương hướng, so với chuyển kiếp mà nói, bản thân bởi vì duyên cớ nào đó mà mất trí nhớ, không nhớ được một ít chuyện đã qua, hiển nhiên là giải thích được càng hợp tình hợp lý, dù sao còn có bệnh nhân mất trí nhớ sống sờ sờ bên cạnh cậu, ai mà biết mất trí nhớ loại bệnh này có truyền nhiễm không cơ chứ?

Ngô Tà thở dài, cho tay vào túi tìm điện thoại di động, muốn nhìn ngày tháng năm hiện tại, nhưng trong túi lại trống không.

Không phải chứ, đến điện thoại cũng không có?

Không thấy điện thoại di động, không cách nào chắc chắn hiện tại cách thời gian cậu nhớ bao lâu, Bàn Tử vừa dắt cậu vừa tám nhảm, đơn giản là cảm khái những năm tháng tài hoa đã đi qua kèm thêm tình cảm sâu sắc không biết nên làm gì khi huynh đệ tốt nhất thành một đôi cũng như nỗi đau của cẩu độc thân. Ngô Tà nghe mà sợ hết hồn hết vía, Bàn Tử nói đến ba hoa chích chòe, tựa như cậu cùng Muộn Du Bình bình thường quấn quít không rời, nhưng cậu làm sao cũng não bổ không ra cảnh Muộn Du Bình cùng mình khanh khanh ta ta, nghĩ đến mức nhớ lại năm đó Trương Khởi Linh cầm hắc kim cổ đao ném bay tới cắm lên tường, dáng vẻ lạnh băng đằng đằng sát khí.

Ngô Tà bỗng cảm thấy đau cổ, giống như cây đao kia đã xuyên qua cổ cậu vậy.

Ngô Tà theo bản năng sờ cổ, nghĩ hóa giải một chút nỗi sợ bị phi đao chém đầu, hoặc bị đầu gối kẹp lấy vặn cổ, ai biết sờ tới một vết sẹo, một vết sẹo do dao cắt.

Ngô Tà đờ người ra.

Chẳng lẽ đó không phải là ảo giác? ! Thật ra cậu đã bị Muộn Du Bình phi đao chém qua rồi!

Bàn Tử chú ý tới động tác của Ngô Tà, vỗ vỗ Ngô Tà, hết sức ẩn ý nói: "Được, Bàn Gia đều biết, đây là huy chương vinh dự trên đường cậu đuổi theo Tiểu Ca, đừng quá kiêu ngạo."

Ngô Tà hít sâu một hơi, trên mặt miễn cưỡng tỉnh bơ, nội tâm nhưng gầm thét: Ngô Tà của những năm sau! Anh rốt cuộc đã làm những gì!

Đến khi đi tới nơi nghe nói là chỗ bọn họ phơi rau, Ngô Tà đã bình tĩnh không ít, cậu nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy lấy hiểu biết của mình về Muộn Du Bình, cho dù cậu dính lấy không buông, Muộn Du Bình cũng sẽ không thật sự cầm đao chém bay đầu cậu, cùng lắm không để ý tới thôi. Như vậy vết sẹo này rất có thể do tình huống khác tạo nên, nếu Bàn Tử nói là huy chương vinh dự lúc theo đuổi Tiểu Ca, kia tám phần là vì bảo vệ Muộn Du Bình mà chịu tổn thương.

Ngô Tà vừa nghĩ như vậy trong lòng liền vui vẻ.

Dẫu sao mấy năm lên núi xuống đất này, mỗi lần gặp phải nguy hiểm đều là Trương Khởi Linh bảo vệ cậu, vì vậy trong bất kỳ tình huống nào, chỉ cần thấy Muộn Du Bình cậu sẽ cảm thấy rất an toàn, tâm trạng này giống như cuồng nhiệt sùng bái, hoặc nếu nói là tín ngưỡng cũng không phải nói quá. Nếu có cơ hội bảo vệ lại Trương Khởi Linh, dù chỉ một lần Ngô Tà cũng cảm thấy chính mình quá trâu bò.

Nói không chừng Muộn Du Bình là bị lòng gan dạ của cậu cảm động, mới có một màn vì cậu mà rửa tay nấu canh như bây giờ.

Ngô Tà tâm tình rất tốt mà đánh giá sân nhỏ trước mắt, từ những lời bát quái Bàn Tử vừa lải nhải, bọn họ cũng không phải là tam giác sắt nông nghiệp gì cả, cậu bây giờ trí nhớ mặc dù hỗn loạn, nhưng vẫn còn chính xác, như vậy bọn họ ba trộm mộ tiểu vương tử vì sao lại ở trong sơn thôn hẻo lánh như này, khiến cậu có chút hoài nghi.

Lúc trước Tam thúc từng nói câu, "Xây biệt thự trong núi, không phải Hoa kiều chính là trộm mộ", nếu như trong núi này có đại mộ, bọn họ giả vờ đến đây nghỉ phép tĩnh dưỡng, sau đó thừa dịp người khác không chú ý len lén từ trong nhà đào động đi xuống, rất có thể như vậy, còn đặc biệt phù hợp tính cách của Bàn Tử, nếu không người như hắn mê tiền rảnh ra là không chịu được sao phải ở trong núi này sống qua ngày đâu ? Sân nhỏ lúc trước tràn ngập hương vị cuộc sống, mặc dù không có tỉ mỉ quan sát, nhưng theo trực giác Ngô Tà thấy nơi đó không có đạo động, mà cái sân nghe nói để phơi rau này lại vô cùng khả nghi, nếu không ai sẽ đặc biệt mua nhà dùng để phơi thức ăn, như vậy kiểu cách, nhiều tiền đến bỏng tay?

"Mang chìa khóa không?" Bàn Tử hỏi

Ngô Tà cho tay vào trong túi trống, lật ra cho hắn nhìn.

"Cậu có thể hữu dụng chút không hả" Bàn Tử hừ một tiếng, ngựa quen đường cũ chạy đến góc tường, vịn vào tường rào " xoẹt xoẹt xoẹt " trèo lên, thân thể cao lớn linh hoạt đến không tưởng tượng nổi.

"Đừng đứng ngây ra đó, mau vào làm việc!" Bàn Tử sau khi trèo qua liền thúc giục Ngô Tà.

Ngô Tà đi tới cùng một vị trí, cậu phát hiện tường viện có mấy khối gạch nhô ra, trên lý thuyết có thể đạp những viên gạch này trèo vào, nhưng chỗ nhô ra thật sự vô cùng nhỏ hẹp, gạch bị mài đến trơn bóng, thực tế cũng không dễ như vậy là có thể trèo qua, nếu không nhà này đã sớm bị người ta lật tung rồi.

Khó khăn này cũng không làm khó được Ngô Tà, cậu quan sát điểm dừng chân một chút, bám vào viên gạch dứt khoát trèo lên. Không biết có phải do ảo giác không, cậu cảm thấy mình so với trong trí nhớ linh hoạt hơn chút, cũng có thể chỉ bởi vì tường này cậu thường trèo, thân thể lưu lại thói quen.

Trong tiểu viện không có ụ đất nào, không giống đã bị đào trộm, hoặc đã được dọn dẹp sạch sẽ. Bàn Tử ngâm nga leo lên nóc nhà, Ngô Tà thì ở tầng một vòng tới vòng lui tìm đạo động.

Bất kỳ tấm thảm, tấm ván khả nghi nào cậu cũng lật lên xem, thậm chí còn nằm trên mặt đất nhìn gầm giường một lúc, kết quả vẫn không thu hoạch được gì. Bàn Tử ở trên nóc nhà tự chơi đùa nửa ngày, cuối cùng giận kêu: "Thiên Chân cậu một người dưới đó làm gì nhỉ!"

"Tìm đồ!" Ngô Tà lau bụi đất trên mặt, lòng nói đúng là gặp quỷ, chẳng lẽ là còn chưa bắt đầu đào? Bọn họ chỉ mới tới?

Ngô Tà tầm mắt rơi xuống bàn đọc sách, nơi đó xếp một chồng CD, cũng có không ít chồng đĩa trò chơi ở bên cạnh. Ngô Tà cầm lên xem những cái có hộp bọc, loại bìa bên ngoài vừa quen thuộc vừa xa lạ, nhưng mà vẫn phù hợp sở thích của bản thân. Cậu lật một đĩa trò chơi lại, ngạc nhiên phát hiện đây là trò chơi phát hành năm 2016.

Năm 2016? Ngô Tà thật nhanh ở trong đầu tìm tòi tin tức về ngày tháng này, kinh hãi ý thức được, bây giờ cách năm cậu còn có ấn tượng, ít nhất đã trôi qua mười năm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro