CHƯƠNG 9: CÁCH MỘT KIẾP NGƯỜI, NGẪU NHIÊN GẶP LẠI
Buổi tối, Trương Khởi Linh theo hẹn trước với ba người kia trốn ở dưới mái hiên của Ngô sơn cư chờ Ngô Tà "đến trễ", sau đó sẽ giả vờ như hai người ngẫu nhiên gặp gỡ.
Trương Khởi Linh thấy được Ngô Tà lái chiếc cúp vàng từ từ chạy tới, khi cậu sắp đẩy cửa xe bước ra thì anh trùng hợp đi ngang qua, giả ngầu liếc mắt nhìn Ngô Tà một cái. Lúc này trời biết được cảm xúc trong lòng anh như phát nổ, như chạm đến cực hạn, thế nhưng ngoài mặt vẫn là mặt than.
Trương Khởi Linh dùng bộ dạng ngơ ngơ nhìn mấy tòa nhà lầu gần đó, quả nhiên lấy tính cách tò mò của Ngô Tà sẽ chủ động chạy tới bắt chuyện với anh. Theo trạng thái ngốc ngốc hiện tại của cậu sao có thể làm đối thủ với Trương ảnh đế, bị ăn vô bụng cũng không hay đâu.
"Tiểu ca này, anh tìm ai à?" Ngô Tà mặt đầy dấu hỏi hỏi anh.
Trương Khởi Linh sửng sốt, một tiếng "tiểu ca" này khiến anh ngơ hẳn. Đời trước gọi suốt 13 năm, anh không có nghe cẩn thận, đời này anh muốn nghe cậu gọi nhiều một chút.
"Ngô sơn cư." Trương Khởi Linh nói.
"Trùng hợp, tôi cũng tới đó, anh tới đó làm gì thế?" Lòng hiếu kỳ của Ngô Tà tiếp tục dắt cậu đi tìm đường chết.
"Ồ, tìm chú ba của tôi, vậy anh đi cùng tôi đi. Đi thôi, đi thôi, ở phía trước kìa." Ngô Tà quen đường thuận lối, Trương Khởi Linh cười thầm trong lòng.
"Trương Khởi Linh." Muộn tiểu ca nói.
"Hả?" Ngô Tà bị ba chữ đột nhiên này đập cho lú không hiểu.
Trương Khởi Linh âm thầm thở dài, 13 năm kia cậu phải chịu khổ bao nhiêu mới đa mưu túc trí được thế không biết. Đời trước dùng mười năm vẫn không đổi được cho cậu Thiên chân vô tà, lần này dùng cả đời vậy.
"Tên của tôi." Trương Khởi Linh bổ sung thêm một câu.
"À, ừ. Tôi tên Ngô Tà, "khẩu - thiên" Ngô, "nha - nhĩ" Tà."
"Ừ, Ngô Tà." Trương Khởi Linh nhìn Ngô Tà gọi cậu.
"Tách." - Một cô gái mặc váy dài màu hồng phấn cầm camera đi tới, nói: "Ngại quá, tôi thấy hai anh nổi bật quá, tôi vừa chụp một bức ảnh của hai anh nè. Hai anh xem thử xem."
Trương Khởi Linh đoán không sai, anh không trông cậy nổi Giải Vũ Thần mà.
Ngô Tà cầm ảnh trong tay mà lòng sợ run, cậu sao có thể thấy được ánh mắt dịu dàng từ một người mặt than vậy chứ.
"Tiểu ca, anh đẹp trai thật đó, anh muốn giữ không?" Ngô Tà dò hỏi.
Trương Khởi Linh nghe Ngô Tà nói anh đẹp trai lòng vui phơi phới, sau đó nhẹ lắc đầu đẩy ảnh chụp về lại cho Ngô Tà liền quay người đi mất
Thật ra lúc anh quay đi, khóe mắt Ngô Tà liếc thấy khóe môi anh hơi nhéch lên chút xíu.
Ngô Tà trong lòng cảm thán: Ôi, tiểu ca này không nói không rằng mà cười lên thật là đẹp, sao chú ba quen được người như vậy không biết, chẳng lẽ là con riêng? Chậc, không thể nào, gen của ông cáo già kia đâu có tốt dữ vậy.
Mức độ ảo tưởng suy diễn của Ngô Tà thật lòng không ai bì nổi.
p/s: Xin lỗi vô cùng tui sủi lâu quá xá, trước hứa Cn đăng mà tui quên mất, nay bù 1 chương nho huhu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro