Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 4: THƯƠNG TIẾC


Chương 4: Thương tiếc

Ta có dự cảm  vô cùng không tốt, ta cảm thấy Ngô Tà giống như là để lại di ngôn, việc hắn sắp sửa làm chắc chắn là rất điên cuồng, có thể là ta không có cách nào chấp nhận được. Ta lần đầu tiên cảm thấy khủng hoảng...

"Thôi, ta nói cho ngươi những việc này không phải để ngươi cảm thấy áy náy, chỉ là muốn cho ngươi biết được mười năm này xảy ra những chuyện gì, ta không hi vọng ngươi bỏ sót ta. Tin tức về chung cực ta đã sớm biết được từ pheromone mà các tiền nhiệm Trương Khởi Linh lưu lại, hơn nữa từ xà quặng ở Mặc Thoát ta đã tìm được phương pháp vĩnh viễn phong ấn chung cực, việc này ta không nói cho bất kỳ ai. Dưới động ở Tây Vương Mẫu có từ trường cực mạnh, đối với thất hồn chứng của Trương gia có ảnh hưởng lớn nhưng đối với người thường lại không có, bên trong có một khối tinh thể thuần khiết, ta cửu tử nhất sinh cắt được một mảnh mang về, dùng một lượng lớn kỳ lân huyết ngâm nó sau đó đặt vào trung tâm thiên thạch chung cực, kết tinh thạch liền sẽ bị phá hủy, về sau cũng không còn sứ mệnh Trương gia. Vừa nãy ta còn ôm một tia hi vọng tới cầu ngươi cùng ta về nhà, chỉ là vô dụng. Ta đã hứa với ngươi sẽ mang ngươi về nhà, ta nhất định sẽ làm được, nếu ngươi không muốn, ta chỉ có thể dùng sức. Vừa mới ghim ngươi là thuốc an thần mạnh, kỳ lân huyết không trung hòa được. Ta phải đi hoàn thành lời hứa của ta, mười hai tiếng nữa Bàn Tử sẽ lên núi tiếp ngươi, về sau ta đã sắp xếp Trương Hải Khách thay ta chiếu cố Ngô gia, chăm sóc cha mẹ ta, tất cả tài sản của ta đều chia cho ngươi cùng cha mẹ ta, nếu ngươi cảm thấy áy náy có thể thỉnh thoảng tới thăm họ. Tất cả nhà cửa của ta đều đứng tên ngươi, về sau cửa hàng ở Hàng Châu là của ngươi, về nhà đi, đó là tâm nguyện cuối cùng của ta."

"Không được, Ngô Tà, không được đi." Ta nhìn chằm chằm hắn, cực lực muốn bắt lấy tay hắn, chỉ là ta không thể nào động đậy được, đừng đi, ta không có cách nào chấp nhận được mất đi ngươi.

Hắn cười, cười đến thật khổ: "A, tiểu ca, rốt cuộc cũng đến lượt ta để lại bóng dáng cho ngươi, lần này, ta đi trước!"

"Không được, ngươi không được đi, Ngô Tà, không thể đi!" Lòng ta đã khủng hoảng đến không thể miêu tả, ta cảm giác được ta giữ không nổi hắn. Thì ra trước đây mỗi lần ta rời đi, Ngô Tà đều phải thừa nhận thống khổ như vậy, sinh ly tử biệt là nỗi đâu đâm vào tim phổi, thế nhưng Ngô Tà hết lần này đến lần khác nhìn ta biến mất, ta lúc này cảm thấy mình sai rồi, ta thật sự sai rồi, là ta yêu hắn, cho tới nay lòng ta cũng chỉ có hắn, ta hẳn là nên sớm một chút nhận ra tình cảm của chính mình, quý trọng từng phút từng giây một, cùng hắn đi đối phó với cái sứ mệnh đáng chết.

"Ngô Tà, đừng đi, ta yêu ngươi, không cần đi, ta yêu ngươi." Ta cảm giác đâu lưỡi mình rung lên, không ngừng lặp lại mấy chữ này.

"Ha ha, ta thế nhưng bức được ngươi nói yêu ta làm cớ để ta từ bỏ phong ấn chung cực, xem ra ta vẫn là có chút địa vị, ta biết ngươi sợ áy náy không muốn để ta đi, nhưng ta không sợ, ngươi cùng lắm cũng chỉ áy náy mấy năm, rất nhanh ngươi sẽ quên ta, kiếp sau ta nhất định sẽ tự mình mang ngươi về nhà!" Hắn đặt ta trên mặt đất, môi nhẹ hôn lên trán ta, đứng lên, xoay người rời đi.

Sau đó ta trơ mắt mà nhìn hắn lại lần nữa dùng quỷ tỷ mở ra Thanh Đồng môn, chậm rãi đi vào, cảm giác vô lực làm tim nha như muốn ngừng đập, trước khi vào cửa hắn quay đầu lại nhìn ta cười, cười thật xán lạn, ta nhìn thấy hắn cuối cùng nói một câu: "Ta yêu ngươi, tái kiến!"

Ta nháy mắt cảm thấy hô hấp đình chỉ, ngực đau khó tả, một trận ho khan mãnh liệt ập đến, ta cảm thấy yết hầu tanh ngọt, phun ra ngụm máu nhiễm đỏ mặt đất trước mặt. Ta ở trên mặt đất không thêt nhúc nhích, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thanh Đồng môn, không tự chủ được run lên, quanh Thanh Đồng môn yên tĩnh vẫn luôn quanh quẩn tiếng gọi "Ngô Tà."

Không bao lâu, phía trong Thanh Đồng môn chớp động từng luồng bạch quang, chiếu sáng một lúc lâu mới dần dần biến mất.

Ta không ngừng kêu tên hắn, chỉ là không một ai đáp lại. Trước kia ta kêu hắn, hắn luôn tươi cười đáp lời, nói "Tiểu ca, có chuyện gì?"

Tiếp theo lại một trận run rẩy, lại bắt đầu mãnh liệt ho khan, nhìn Thanh Đồng môn tối om om, lại nhìn một khoảng bị máu chỉnh mình nhiễm đỏ, ta lúc đó hi vọng máu của mình có thể vào Thanh Đồng môn, chảy đến bên người hắn, cùng hắn, không để hắn cô đơn một mình lấy máu.

Sau đó tầm mắt ta chẫm rãi mơ hồ, mang theo một tia tuyệt vọng mất đi tri giác...

P/s: Lão còn chưa có beta lại, mụi ngừi đọc có thấy sai thì cmt lão sửa. Lần đầu edit thôi, lậm QT là không tránh khỏi, mong mọi người iu thương:>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro