Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 2: ƯỚC HẸN MƯỜI NĂM

CHƯƠNG 2: ƯỚC HẸN MƯỜI NĂM

Trong lúc tôi đang ngẩn ngơ đột nhiên nghe được một tiếng vang rất lớn - là Thanh Đồng môn mở, tôi theo bản năng cảnh giác, dựa vào một góc cách Thanh Đồng môn không xa dần dần thích ứng với ánh sáng. Trước mắt xuất hiện một bóng người, ngược sáng đứng ở ngoài cửa, một người đàn ông cao gầy, tay trái cầm một thanh đao, tay phải cầm chính là quỷ tỷ.

Tôi nhíu mài, cậu ấy tới thật, cũng tốt, cuối cùng cũng có thể gặp mặt.

"Tiểu ca" - Người đàn ông kia lên tiếng.

Là Ngô Tà, giọng cậu ấy vẫn như mười năm trước, cảm giác thật trong trẻo, thiên chân vô tà.

Trong bóng tối của Thanh Đồng môn, cậu ấy không có nhìn thấy khóe miệng tôi hơi giương lên.

"Ừm, còn tốt, không có mất trí nhớ" - Cậu ấy nói.

Tôi đi ra cửa, thấy cậu ấy mặc một bộ áo gió, có lẽ là để tránh công kích của nhân diện điểu nên cổ áo kéo thật cao, bộ dạng... giống như tiểu bánh tông. Có chút đáng yêu.

Cậu ấy tươi cười như mặt trời nhìn tôi, tới gần một chút lại nhìn thấy đuôi mắt cậu hơi nhăn, còn có mấy cọng tóc bạc, trong lòng tôi hơi vui vẻ, Ngô Tà, việc tôi có thể làm cho cậu chỉ là cho cậu an ổn cả đời.

"Cậu già rồi" - Tôi nói.

Có thể từ từ già đi, đây là cuộc sống mà là dù hi vọng xa vời tôi cũng không dám nghĩ đến.

Cậu ấy hơi sửng sốt, cười cười, nói: "Ừ, đã lâu không gặp."

Tôi ở trong tươi cười nháy mắt kia thấy được một biểu tình không nên thuộc về Ngô Tà. Là chua xót? Hay là không cam lòng?

Cậu ấy lập tức khôi phục nét cười xán lạn, đột nhiên quàng lấy vai tôi, nói: "Tiểu ca, tôi đến đón anh về nhà!"

Tôi nhìn ánh mắt tràn ngập hi vọng của cậu ấy, trong nhất thời không biết phải nói thế nào, tôi sợ cậu không cách nào chấp nhận, có lẽ lại là sợ chính mình cũng không cầm lòng được mà rời đi, rời khỏi nơi lạnh băng một mình tự lấy máu kia.

Tôi thở dài, vẫn nhất quáng duy trì mặt lạnh, nói: "Ngô Tà, tôi không đi."

"Vì sao? Trương Khởi Linh, tôi sẽ không cho anh vào đó lần nữa. Anh tin tôi cho nổ nơi này không?"

Cậu ấy quả nhiên xù lông.

Có lẽ là quá nhớ bộ dạng tức giận của cậu ấy, khóe miệng tôi lại không nghe lời mà nhếch lên.

"Mẹ nó anh còn cười, anh biết ông đây hi sinh bao nhiêu mới chờ được đến hôm nay đón anh về không, tốn bao nhiêu sức mới lết được tới chỗ này, cùng tôi về nhà đi, xin anh."

Cậu ấy tức giận xong lại đau lòng, tôi thấy được trong đáy mắt cậu ấy chứa đầy đau thương không nói nên lời, cậu ấy khi nào lại chất chứa ánh mắt như vậy?

Cậu ấy từ từ đến gần tôi, đột nhiên vươn tay ôm tôi vào lòng, cánh tay vô cùng mạnh mẽ, tôi nhất thời tránh không khỏi.

Cậu ấy dựa đầu lên vai tôi, cả người hơi run rẩy, áp sát bên tai tôi, nói: "Trương Khởi Linh, trong mười năm này, tôi biết được một bí mật, chính là tôi yêu anh."

Cậu ấy giam tôi trong ngực, nói ra một câu như vậy.

Thân thể tôi hơi run lên, suy nghĩ như điện nháy mắt lan khắp toàn thân, hóa ra cảm giác với Ngô Tà chính là cảm giác này, đây là thích... hay là yêu?

Trong khi tôi còn chưa kịp phản ứng thì đôi tay đã đặt lên lưng cậu ấy, nhẹ nhàng vuốt ve. Tôi rất muốn nói cho cậu ấy rằng tôi cũng có cảm tình như thế, tôi rất muốn cùng cậu ấy về nhà, muốn cùng với cậu ấy từ từ già đi.

Nhưng mà tôi biết điều này là không có khả năng, bây giờ nếu tôi mềm lòng cậu ấy sẽ càng luyến tiếc. Tôi không thể ích kỷ, chỉ vì bản thân mình mà từ bỏ sứ mệnh gia tộc, từ bỏ thế giới này.

"Ngô Tà, tôi có việc phải làm." - Tôi lạnh mặt nhìn về phía trước, nói.

"Không cần, tiểu ca, đừng đi nữa, chúng ta về nhà."

Tôi gần như có thể nghe được cậu ấy nức mở khẩn cầu tôi.

Tôi tuyệt đối không thể mềm lòng, cậu ấy nhất định phải trở về thế giới thuộc về cậu ấy.

Đôi tay tôi buông bên người, dùng ngữ khí lạnh băng, nghiêng sườn mặt nhìn cậu, nói: "Ngô Tà, cậu không cần vì tôi làm cái gì nữa, cả anh em cũng đừng làm nữa, chúng ta đều là đàn ông, cậu không cảm thấy cậu quyến luyến quá buồn cười sao?"

Tôi nhìn thấy ánh mắt cậu ấy như tro tàn, nắm tay tôi rung nhè nhẹ, ngực tựa như bị xuyên qua, đây gọi là đau lòng sao?

Cậu ấy có hơi sửng sốt, sau đó liền cúi đầu.

"Hừ... haha... ha ha ha..." Ngô Tà đột nhiên ôm tôi cười rộ lên, tươi cười tràn đầy hung ác, cậu ấy có mưu tính khác.

Tôi đột nhiên có cảm giác không quen biết người trước mặt này, Ngô Tà không phải như thế, Ngô Tà của tôi tươi cười tựa như ánh mặt trời, thiên chân ngây thơ. Tôi kinh ngạc nhìn người trước mặt, không tự chủ được muốn lui ra sau một bước, chỉ là người này lại dùng sức lớn hơn nữa giữa chặt tôi trong ngực.

"Tôi đã biết chắc anh muốn ở lại giữ cái cửa này, từ đầu tới cuối anh đều không có ý định ra ngoài. Mẹ nó mười năm hẹn ước chó má, anh chỉ dùng nó để gạt thằng ngu như tôi." Cậu ấy đỏ mắt trừng tôi, nói.

"Đúng, bởi vì nói thế nào cậu cũng không chịu đi, tôi lúc ấy cũng không còn cách nào." Tôi không dám lại nhìn đến đôi mắt cậu ấy.

Ngày edit: 12/10/2021. 10:20PM

Ngày đăng: 16/2/2022. 3:29PM

P/s: Đáng ra mềnh sẽ để đại từ nhân xưng là 'tôi' / 'anh ta' cho giống với các bản edit Đạo mộ có trước nhưng mà vì bộ đồng nhân này viết theo suy nghĩ và cách nhìn của Bình Tử, mà nếu vậy thì chẳng lẽ để 'tôi' / 'em ấy' =))))))) ơi là trời, vậy thì high sao chịu nổi chời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro