Chương 1: Vệt sáng giữa không gian
Chỉ còn vài bước nữa thôi là sẽ đến một nguồn sáng trắng trên cánh đồng cỏ giữa màn đêm tĩnh lặng, nó là một thứ chưa ai từng thấy.
Một nguồn sáng mạnh tự phát không do bất cứ thứ gì tạo nên. Ánh sáng ấy không giống bất cứ điều gì con người từng biết, như một truyền thuyết đã bị lãng quên.
Nguồn sáng ấy có một sức hút lạ thường, như muốn hấp dẫn con người đi vào, như một thứ có thể cứu rỗi cuộc đời họ. Nó vừa đủ để một người trưởng thành có thể đi qua nhưng có nên không?
Một giọng nói cắt ngang suy tư của chàng trai trẻ. Giọng nói ấy là của một thiếu nữ, dù không nghe rõ cô ấy nói gì có vẻ khá hoảng loạn.
Giọng nói ấy phát ra từ vệt sáng khiến cho cậu càng tò mò mà tiến lại gần vệt ánh sáng đó.
Trời bỗng nhiên trở gió, cỏ cây bị thổi mạnh. Không, nó là một lực hút từ vệt sáng đó, mọi thứ đang bị húy vào trong. Cậu hoảng loạn lùi lại theo bản năng nhưng lực hút lúc càng mạnh. Đôi chân cậu không thể nhấc lên được nữa.
Bên trong vệt sáng đó là một thứ gì đó tươi đẹp hay đen tối, hay tệ hơn là sẽ dẫn cậu đến với cái chết?
Lực hút ngày càng mạnh hơn và cậu đã ở quá gần vệt sáng, chuyện chạy khỏi nó bây giờ là hoàn toàn không thể.
Chỉ còn cách nửa thân người nữa, cách một sải tay, nó đã ngay trước mắt.
Ánh sáng quá chói loá khiến mọi giác quan của cậu bị nhấn chìm, và rồi cậu đã bị hút hoàn toàn vào vệt sáng.
Thế giới này quanh năm chỉ có bóng tối, mọi nguồn sáng trên thế giới này chỉ có thể được tạo nên từ các nguyên liệu đốt hoặc ma thuật.
Nhưng ma thuật thì chỉ những Elder tối cao mới có thể sử dụng được và họ cũng là những người giữ gìn trật tự thế giới. Đúng hơn là những người lính của họ được gọi là Elite.
Elite có sức mạnh bằng 2, thậm chí bằng 10 người trưởng thành và tất nhiên là những người ưu tú mới đạt được trình độ đó.
Quay lại câu chuyện của chàng trai trẻ, cậu tên là Will, vừa bước vào tuổi 17 có thể nói là độ tuổi đẹp nhất của một con người.
Cậu sống ở một ngôi làng nhỏ chủ yếu dựa vào trồng trọt.
Cuộc sống mọi người rất bình dị, không mấy sung túc nhưng cũng không quá khó khăn. Nhưng họ rất có đức tin vào các vị Elder, nó làm cho họ tan đi phiền não rất nhiều.
Bỏ vấn đề đó sang một bên, năm nay mùa đông đến rất sớm khiến cho làng không kịp dự trữ lương thực. Vì vậy mọi người phải đến các ngôi làng khác để trao đổi lương thực.
Các ngôi làng hoặc thị trấn khác khá xa nên mọi người phải sử dụng xe ngựa. Nhưng giá cho một con ngựa quá mắc và nhà cậu không thể chi trả được nên đành phải đi bộ.
Từ đây đến ngôi làng gần nhất thì cũng phải mất đến 5 ngày đi bộ. Trước khi đi cậu đã được cha mẹ chuẩn bị sẵn đồ ăn và thức uống nên là cậu có thể vô tư đi thoải mái mà không lo lắng gì.
Thật lòng cậu không muốn rời xa cha mẹ nhưng giờ cậu đã trưởng thành rồi. Nên cậu phải trở thành một người đàn ông và lên đường thôi.
Và trên đường thì cậu đã bị cuốn hút bởi một vệt sáng bây giờ cậu đang ở đây.
"Vậy là hết rồi à. Tay chân còn lành lặn không mất cái nào hết. Tưởng đâu chết tới nơi rồi."
Nhưng có một điều rất lạ, cậu nhận mọi thứ xung quanh tươi sáng quá. Một thế giới sáng sủa không cần đèn đuốc gì mà thậm chí nó còn sáng hơn thế.
Cậu nhìn lên trên và thấy một vật thể hình tròn chói loá khiến cậu đau mắt.
"Đó là gì vậy. Chói quá! Nhưng cũng rất đẹp."
Will lẩm bẩm, bàn tay che lấy đôi mắt nhức nhối vì ánh sáng. Đây không phải thế giới mà cậu biết. Mọi thứ sáng rực rỡ, không cần lửa, không cần ma thuật nhưng vẫn có một ánh sáng chói loá giữa bầu trời. Một cảm giác choáng ngợp tràn ngập trong lòng cậu
Ngay khi cậu còn đang mải mê nhìn ngắm thế giới này, một giọng nói vang lên
"Chết rồi sao mình lại tạo ra cánh cổng chứ."
Đó là một cô gái với mái tóc vàng, khuôn mặt cô gái ấy toả ra một sự non nớt, một nét ngây thơ khó tả khiến cho mọi người con trai trên đời này muốn chở che.
Giọng cô ấy run rẩy, như kiểu đang làm sai điều gì vậy. Dù sao thì nghe cũng rất dễ thương.
"Cậu có thể trở thành một Daraker đấy."
Một chàng trai ngẫu nhiên phấn khích lên tiếng.
"Nhưng tớ có muốn đâu chứ, chỉ là tớ nhầm phép thôi."
"Nhưng nó còn tốt hơn phép bình thường mà trời. Khoan đã, có người từ cánh cổng kìa, sao có thể."
"Cái gì cơ!!! Tớ sẽ trả cậu ấy về lại đây. Khoan, lại nhầm phép rồi!"
Will chưa kịp hiểu chuyện gì, thì một quả cầu gió bất ngờ bay thẳng về phía cậu. Cơn gió mạnh đẩy cậu ngã nhào và bay ngược về cánh cổng. Đau đớn và bất ngờ, cậu chỉ kịp nhận ra ánh sáng quanh mình mờ dần. Sau đó cánh cổng khép lại và cậu nằm trên mặt đất.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro