#21: Bài thơ thứ hai con gửi cho con
Hai mươi vừa tròn vành vạnh
Mong cho hạnh phúc ngập tràn
Giấc ngủ trưa mơ màng bên gió
Bên cả cơn say buổi ráng chiều
Một điều con nhớ mẹ đã dạy
Giữa vòng đời phiêu bạt mênh mông
Cuộc hành trình có lúc nghỉ lúc đi
Điểm dừng chân khi thân đã mỏi.
Con ơi!
Khi con ngã còn có người thân
hãy buông bỏ về bên gia đình
hãy để chính mình dựa lưng thành vách
Hãy để nghĩ suy về sau cánh cửa.
Con ơi!
Nhà là để về
Mẹ là nhà
Nhà không biết đi
Nhà luôn ở đó
Khi nhà đi thì nhà không còn là nhà.
-------------------------------------------------------------------
#meembevabo #nguoncamhung
Bố mẹ mang đến cho con cuộc sống này. Con có thể yêu một người chân thành, sâu sắc. Nhưng tình yêu của người ấy không thể giống với tình yêu của gia đình dành cho con. Tình yêu nam nữ có điểm dừng, có khoảng lặng. Tình cảm gia đình là bất di bất dịch, mãi mãi trường tồn. Bởi vì con là một phần máu thịt của cha mẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro