#17 Mười bảy
Khi trước mắt toàn bóng đêm
Mưa với mây mù khuất lối đi
Con tìm cho mình chút ánh sáng
Chút tiết thương nữa cuộc đời
Thương ông mặt trời đang khóc
Giọt nước mắt lụi tàn.
Con thương mình không gia đình
Không tiếng bố gọi thưởu ban đầu
Bình minh con vụt tắt
Chút chớm xuân kệ người ta
Xuân đó bố đi xa
Để bộn bề con gánh hết.
Gắng chút nắng sưởi ấm nữa linh hồn
Con mạnh mẽ lên từ vụn vỡ
Biết mấy đêm con thầm khóc
Phút chốc chẳng còn ai
Lau khô giọt nước mắt này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro