Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 5: Bão Thiên Thần.

-Công tố chị đi đâu vậy?

-Sai rồi.. bằng chứng ấy mà.. tôi không tin đâu.

Lisa loạng choạng bước nhanh ra ngoài, Jungkook đi theo sau lưng cô, cậu cũng không biết nên làm thế nào, noi với cô điều gì cho không đau đớn nhất, cuối cùng đành im lặng. 

Lisa bị vấp té ở cửa lớn, có vài người chạy lại đỡ và hỏi thăm nhưng Lisa không nói gì cả, cô cứ vậy đứng lên bước ra ngoài. Mọi người ai nấy đều hoang mang, liền tính ngăn cảng lại bị Kook cang ngăn.

-Để chị ấy yên tĩnh một chút sẽ tốt hơn.

-Sao vậy chứ? Cô ấy bị gì? Sao vậy? Nãy giờ Lisa chung với cậu một chỗ, cậu đã làm gì sao hả?

 -Không có, em không muốn đâu nhưng mà... Azz tóm lại là chị ấy vừa hay tin một người thân thiết mất đó ạ.

Họ nghe xong liền nhìn nhau, suy nghĩ một hồi mới đành lòng về chỗ mạnh ai nấy làm việc, chung quy chỉ sợ Lisa quá buồn mà không tỉnh táo thôi.

Còn ở Lisa, cô lúc này đúng là vẫn tỉnh táo, đủ để hiểu hoàn cảnh của mình, tỉnh táo nhìn những người xung quanh nắm tay nhau trên đường, tỉnh táo để thấy thật buồn cười khi họ buông tay nhau trong khi cô lại chia li mãi mãi. Cô bây giờ một lần bỏ đi là sẽ không bao giờ gặp cô gái cô yêu nữa, sau này cũng không, mãi mãi cũng không, Lisa cô phải làm thế nào đây? Cô đã luôn sống với một nửa bầu trời hi vọng còn lại, giờ thì xem như .. chính thức làm mất trọn vẹn cả bầu trời rồi. 

------------

12 giờ đêm

*Ầm ầm ầm*

-Ôi hết hồn! Sét đánh to thế không biết! May là cơn bão này không lớn lắm, như vậy thôi mà gió đã thổi muốn bay mình luôn rồi, bão mà lớn chắc không còn cái quần để mặc.

*Ring ring ring

Ring ring ring ...*

-Giờ còn ai gọi vậy? Cảnh sát Choi??? Cậu ta giờ này điện mình làm gì?? Có vụ án mới sao?

(Bắt máy)

-Tôi nghe đây cảnh sát Choi, có chuyện gì sao?

-À cảnh sát Kim, cô có biết công tố Lalisa đang ở đâu không?

-Tôi không biết? Cậu ấy giờ hiển nhiên đang ở nhà rồi. Sao vậy?

-Hôm nay cô không đến văn phòng nên chắc không biết ,công tố ấy, sáng nay nghe nói đã bị một cú sốc gì đó rất lớn, tôi đi làm nhiệm vụ mới về nên cũng chưa biết chuyện gì. Giờ tôi đang trực ca đêm hôm nay, lúc nãy mới phát hiện ra một số đồ cá nhân của công tố vẫn ở đây, như điện thoại, ví tiền hay chìa khoá của cô ấy cũng vậy. Hôm nay có bão nữa, nếu cô ấy không tỉnh táo mà vẫn còn ở ngoài thì rất nguy hiểm, nên tôi gọi cô thử xem sao.

-Có chuyện đó sao? Sao không ai nói cho tôi biết hết vậy? Giờ tôi lập tức đi tìm cậu ấy! Cúp máy đây!

Jisoo vội nhét điện thoại vào túi, vồ lấy thẻ cảnh sát, chìa khoá xe và cái áo khoác rồi chạy ra khỏi nhà.

-------

*Ầm ầm ầm* Tiếng sét đánh liên tục rất lớn.

*Gầm gầm gầm* Tiếng Jisoo đập mạnh vào cửa nhà Lisa, liên tục hét lên.

-LISA, CẬU CÓ TRONG ĐÓ KHÔNG? LISAA!

Không ai lên tiếng, vậy là căn nhà này trống rỗng. Jisoo hoang mang quay trở ra, phóng lên xe chạy đi. Chuyện hi hữu gì đây, chuyện gì có thể làm công tố Lisa hành động thiếu suy nghĩ, Jisoo còn không hiểu sao chỉ suy nghĩ đến lý do.. Park Chaeyoung. 

--Cậu đang ở đâu vậy Lisa? Chỉ giỏi làm người khác lo lắng!

Trên người cô bây giờ chỉ có duy nhất đôi dép mang trong nhà, bộ pijama mỏng để mặc ngủ, bên ngoài cũng chỉ có cái áo khoác. Cái lạnh thấu xương của mưa và mùa đông đang đến làm cô nổi hết cả da gà lên nhưng cô chỉ mảy may nghĩ đến cái người đang làm càng kia. Người như Lisa sẽ không làm những việc ngớ ngẩn như vậy, Jisoo dám chắc là dù có thế nào thì Lisa cũng sẽ về nhà trước 18h tối, sống theo nguyên tắc như robot ấy.

Xe Jisoo chạy qua khắp nơi, cuối cùng thì cô quyết định chạy ra một con đường núi, một bên nó là bờ tường đá lớn bên trên là đồi thông, còn một bên là ruộng. Nơi này rất vắng vẻ, cách văn phòng cảnh sát khoảng gần 7km, nguyên khúc đường chỉ có lác đác vài cây đèn đường.

Đường đoạn tối thì nhiều, sáng không được bao nhiêu, kèm theo mưa quá lớn nên Jisoo khó mà nhìn thấy phía trước, khi chạy gần đến một khúc cua mới phát hiện có người đang ngồi gục ở dưới ánh đèn đường. Thân người người đó mặc sơ mi trắng, quần tây đen, ngồi tựa lưng gục bên dốc đá, Jisoo đương nhiên liền nhận ra đó là ai ,cô đạp ga chạy đến, dừng xe phắt lại rồi cầm dù chạy ra.

(Mau chóng sờ người Lisa xem thử chết chưa, lạnh toát hết cả nhưng còn thở, cô khoác áo lên người Lisa, vừa làm vừa nghiến răng mắng chửi) Lalisa chết tiệt nhà cậu! Điên rồi hay gì?! Còn định ngồi đây đến bao giờ?!!

-... (không một lời đáp trả, cô chỉ ngước lên nhìn lấy bạn mình)

Jisoo hiện tại thật sự chuyển hết sự lo lắng nãy giờ thành tức giận, trước mặt cô bây giờ đã không còn là hình tượng của một Lisa gọn gàng, sạch sẽ, hoàn toàn không còn. Trước mặt cô lúc này là một con người không còn là áo sơ mi trắng thẳng tắp, được sơ vin ngăn nắp, không còn gương mặt tự tin, khó tính, trên đó chỉ còn là sự vô hồn, nói chung là thảm hại.

Nhìn sơ xung quanh, Jisoo đã thấy có rất nhiều đất và lá cây chỗ ngồi của Lisa nên vô thức nhìn lên trên đồi đất phía trên. Cô thấy có một vết đất dài, rất nhiều cành cây bị gãy, còn cả mảnh áo trắng đang nằm ở dưới một cành cây nhọn, vết tích này quá rõ ràng để có thể hiểu chuyện gì đã xảy ra.

-Cậu đừng nói là đã té từ trên đó xuống đó chứ?! (Cô chỉ ngón tay lên đồi) Lalisa!

Lisa bị Jisoo mạnh tay lay động, bắt Lisa phải nhìn vào cô, cho cô biết Kim Jisoo đây đang rất nổi giận với mấy hành động ngu ngốc kia. Gương mặt công tố sắp được thăng chức đây sao? Nhìn sơ liền thấy hai ba vết xước đã ngừng chảy nhưng vẫn còn rươm rướm, tàn tạ, bất cần. 

Đáp lại Jisoo chỉ là một cái mỉm cười, gật gật đầu.

Chuyện té ấy à.. là do cô cố tình đó. Không hiểu nổi nữa, có thể là cô muốn khóc hoặc là muốn chết, nhưng cuối thì cả hai đều không xảy ra.  

-Jisoo à đừng lo.. chút nữa, ta sẽ về ngay thôi.

Jisoo giận thì giận, nhưng làm bạn lâu như vậy cũng phải hiểu người bạn này, lý do Jisoo thật sự muốn biết. Cô không nói gì, cứ từ từ trầm mặt buông tay, xong thì ngồi xuống kế bên, vươn một tay ra che dù cho Lisa.

-Jisoo, cậu nghĩ tớ.. nên làm sao bây giờ?

Lisa ngồi đây nhìn cuộc sống của những người khác rất lâu, họ cười nói qua lại, cô tự hỏi đến cuối cùng sao cô làm gì cũng không bằng họ, tại sao vậy? Là cô làm sai ở đâu? Là cô không tốt ở đâu? Lisa nghĩ lâu đến vậy vẫn không hiểu, càng khó hiểu hơn sao cô lại không thể rơi được giọt nước mắt nào, không khóc, không cười, không biết có đau hay không?

Mong ước được gặp lại Chaeyoung lần nữa, được thấy cậu ấy cười nói dù là đứng từ xa quan sát, sao muốn như vậy thôi cũng không được, cô đâu cần phải gắn kết lại đâu, sao cũng bị tước đi mất vậy? Những câu hỏi đó cứ lần lướt kéo cô xuống, không bước đi nổi nữa.

-Tớ đã làm sai rồi phải không? Đúng rồi, do tớ.. chọn sai rồi.

-Là chọn chuyện gì?! Lựa chuyện gì?! Cậu gặp chuyện gì?? 

Lisa im lặng hồi lâu, im lặng rồi im lặng, chứ sao cô thốt lên nổi 2 tiếng "Chaeyoung mất"?

-Trả lời tớ đi Lisa. Nói ra rồi chúng ta cùng giải quyết. Được không?

Jisoo lại chờ đợi, cứ chờ mãi nhưng cũng không nghe thấy câu trả lời nào cả, không muốn nói sao? Cô tức giận, bực bội, lo lắng, khó hiểu, tóm lại là chuyện khốn nạn nào làm cậu ta ra nông nổi này? 

-NẾU CẬU KHÔNG NÓI THÌ ĐỪNG CÓ NHƯ VẬY TRƯỚC MẶT TỚ!!

Jisoo lớn tiếng. Cô cho rằng nếu Lisa đã không muốn nói thì đừng có ngồi đây làm cho người khác lo lắng. Đang tìm kiếm kiếm đến cái chết để chạy trốn hay sao?

Lisa biết rõ sẽ làm Jisoo rất tức giận. Cô vẫn cứ cười chua xót cảm nhận những cơn gió đang thổi dữ dội. Một lúc rồi cô lên tiếng.

-Sáng nay, tớ cuối cùng cũng nghe được tin tức của Chaeyoung.

Jisoo lập tức phản ứng.

-Tin tức về Chaeyoung sao? (Jisoo nở nụ cười bất lực), cậu vẫn vậy sao Lisa? Vẫn cứ ngoan cố! Sao nói là đã từ bỏ rồi mà?

Jisoo tức giận lại càng tức giận thêm, tay vô thức nắm chặt cây dù hơn, cố ngồi yên, mắt nhìn xuống mặt đường mà hỏi tiếp.

-Rồi sao nữa? Cậu ấy có người yêu, hay đã đám cưới.. hay là có con luôn rồi? -- Chắc là thất tình thôi chứ gì! Cái con nhỏ này! Mình sẽ đấm cậu ngay lập tức nếu thật là cậu vì thất tình vu vơ mà ra đến nông nỗi này ĐÓ!

Jisoo thấy càng tức giận, cô nghĩ rằng Lisa đã quá lụy tình rồi, cậu ấy đã quá ngu ngốc trong thứ tình cảm này, giờ chắc vừa hay tin người ta đã tìm được "bến đỗ" nên thất vọng? Ý nghĩ này ngay sau liền bị Lisa dập tắt.

-Không. Nếu được vậy thì tốt quá rồi còn gì.

Tay Jisoo cầm chặt cây dù dần buông lỏng ra khi biết không phải điều cô đang nghĩ.

-Vậy thì là tin gì?

Lisa cười gượng, vì chính cô sẽ phải nhắc lại.

Cô cố hít sâu một cách nặng nề, rồi thở ra..

-Cậu ấy... 

m.ất rồi 

cậu tin không? 

*Cậu ấy..

...mất rồi.*

--GÌ chứ... Chaeyoung..  

 Jisoo cũng vài giây ngỡ ngang, nhưng bản năng của cảnh sát làm cô lập tức phản bác.

-Sao cậu biết nó chính xác chứ! Cái đồ ngốc này!

-Cậu Jungkook, cậu ấy quen biết Chaeyoung, nhận ra Chaengie chỉ từ tấm ảnh cấp hai, nhớ rõ họ tên, và hơn hết là .. gặp nhau ở nhà sách Gyjanggak, cậu.. hiểu mà, đúng chứ? Tớ đi tìm Chaeyoung nhưng lại không đến Gyjanggak. Suốt ngần ấy năm tớ lại không đến Gyjanggak, giờ cậu ấy mất rồi! Thì ra là vậy, do cậu ấy mất rồi nên tớ mới không tìm thấy! .. đúng rồi, tớ thật ngốc quá! Cậu ấy mất lâu rồi mà tớ cứ mãi đi tìm!

Jisoo sựng cả người, cô không nghĩ ra được câu trả lời sẽ là điều này, tạm thời thì cơ thể và tâm trí cô bất động, chưa làm gì được cả. Lúc đó Lisa cứ từ từ, nhỏ giọng, cái giọng bất lực.

-Tớ thật không muốn tin nhưng.. có khi nào Chaeyoung đã không còn trên thế gian này nữa rồi không? Có phải "thiên thần " của tớ đã thật sự trở thành thiên thần rồi không? Jisoo à? Chứ sao tớ không tìm thấy cậu ấy!!! Nhiều năm như vậy!! Đã nhiều năm như vậyy!!! Tớ đi tìm Chaeyoung mãi mà!!!

"Thiên thần" đã thật sự biến thành thiên thần.

_________________________

End chap 5.

Cậu có thể cho tớ rất nhiều và tớ sẽ hiểu được rất nhiều về cậu thông qua một ngôi sao. Cảm ơn ah.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro