Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[BH-KYNL] 43-48

Chương thứ bốn mươi ba

Tần Trí Viễn xin nghỉ, ở nhà nghỉ ngơi vài ngày.

Hắn không sinh bệnh gì, lười biếng không muốn động đậy. Đương nhiên cũng không xem tiếp những bộ phim của Cố Ngôn, chỉ đem cái đĩa CD kia nhét vào đầu máy, lặp đi lặp lại một đoạn kia nghe Cố Ngôn thâm tình thổ lộ những lời đó.

Hắn nghe được vô số lần câu 'Em yêu anh'.

Nhưng mỗi khi thấy Cố Ngôn trên màn ảnh lộ ra tươi cười, nhẹ nhàng nói ra mấy chữ kia, trong ngực Tần Trí Viễn đều cảm thấy giống như bị đâm một chút, cũng không phải là đau đớn tê tâm liệt phế, cũng chỉ như một lần gãi nhẹ lên tim, khiến hắn không thể không thừa nhận rằng, mất đi người làm bạn như Cố Ngôn, hắn có bao nhiêu không quen.

Lúc mà Triệu Tân kết hôn, hắn có thể giống bằng hữu bình thường mà nói lời chúc phúc, nhưng đối với Cố Ngôn sẽ là không thể. Hoặc là yêu anh, hoặc là quên mất anh, hắn cũng chỉ có hai con đường như vậy để đi.

Cho nên Tần Trí Viễn quyết định tạm thời không gặp mặt Cố Ngôn, ít nhất phải nhận rõ tình cảm của mình trước, hắn sẽ không tiếp tục tới tìm Cố Ngôn, hắn phải tĩnh tâm, xử lý cho tốt chút đoạn quan hệ này.

Có điều công việc thì vẫn phải tiếp tục.

Hắn nghỉ tổng cộng cũng chỉ có vài ngày như vậy, sau khi kết thúc vẫn phải tây trang ngay thẳng đi làm như cũ, công việc vĩnh viễn không vội không xong, một chút cũng không có cái dáng vẻ khổ sở vì tình.

Hắn thậm chí còn có thời gian cùng Tần Phong ăn một bữa cơm.

Bởi vì sự kiện chuyện xấu đầu năm, Tần Phong bị cha già lôi về nhà dạy bảo một lần, thành thật hơn nửa năm. Gần đây quản giáo mới buông lỏng một chút, cậu ta lại bắt đầu động tâm tình, toàn tâm toàn ý theo đuổi nữ ngôi sao Bạch Vi Vi kia. Vì giúp nàng giành được một quảng cáo, lại cố ý chạy đi nhờ Tần Trí Viễn giúp.

Tần Trí Viễn đối với vậu em cùng cha khác mẹ này từ trước đến này cũng không có bao nhiêu thiện cảm, nhưng hắn vẫn sắm vai một anh trai hoàn mỹ, trừ bỏ một lần tức giận đánh Tần Phong một quyền, đại bộ phận thời gian đều là cần gì cho đó, đem cậu ta chiều đến sinh hư.

Lần này cũng là giống vậy, Tần Phong hơi nói vài câu, Tần Trí Viễn liền đồng ý xuất lực. Đương nhiên xứng đáng làm một anh trai, hắn cũng không quên nhắc nhở vài câu "Tuổi cậu cũng không nhỏ nữa, có thời gian thì làm chút chuyện đứng đắn, đừng cả ngày chạy theo mấy ngôi sao. Chuyện hồi đầu năm làm loạn còn chưa đủ sao?"

"Cũng chỉ là vài chuyện xấu, có cái gì nghiêm trọng?" Nhắc tới chuyện này, không thể tránh khỏi mà nhắc tới Cố Ngôn, mà nhắc đến Cố Ngôn, Tần Phong liền đỏ mặt tía tai "Huống chi em cùng họ Cố một chút mập mờ cũng không có, em chỉ muốn đùa giỡn anh ta một chút. Đều là Lily ăn dấm chua bậy bạ, hơn nữa truyền thông vô căn cứ, mới làm ra cái chuyện náo loạn đó."

Đùa giỡn, cái từ này nghe thập phần chói tai.

Tần Trí Viễn sắc mặt trầm xuống, đem chén nước trước mặt đưa qua, nói "Uống chút đi cho sạch miệng."

Có thể là ngữ khí của hắn quá mức đông cứng, Tần Phong sửng sốt một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, nói "Anh, em nhớ rõ lần trước anh tức giận với em cũng vì họ Cố kia, không phải anh thật sự động tâm rồi chứ? Không đúng, anh rõ ràng quăng hắn rồi mà. Hơn nữa hắn là đàn ông, nếu để cha biết, ha ha..."

Tần Phong kéo kéo khóe miệng, vui sướng khi người khác gặp họa mà cười rộ lên.

Tần Trí Viễn cũng cười theo, là tươi cười ôn hòa thân thiết, nhã nhặn vô hại, cười không ngừng đến mức làm đáy lòng tần Phong nổi lên sợ hãi, lại dùng ánh mắt nặng nề nhìn cậu ta, ngữ khí mềm nhẹ nói "Vĩnh viễn đừng có chủ ý gì với Cố Ngôn."

Là một câu thuận miệng nói ra như vậy, lại khiến Tần Phong ngoan ngoãn ngậm miệng. Tần thiếu gia bình thường tuy thực sự kiêu ngạo, nhưng vừa tới trước mặt anh trai sẽ không còn khí thế gì, chỉ dám oán thầm vài câu dưới đáy lòng.

Tần Trí Viễn lại vẫn trò chuyện vui vẻ như cũ.

Nhưng bữa cơm này dù sao cũng đã thay đổi hương vị, hai người dùng cơm đều cảm thấy không chút ý nghĩa, sớm tan tiệc.

Tần Trí Viễn mấy ngày nay cũng không có đặc biệt suy nghĩ gì về Cố Ngôn, nhưng là bị Tần Phong nhắc tới như vậy, khó tránh khỏi lại câu động tâm tư, đành phải đem chuyện ra suy nghĩ một lần nữa.

Bên này còn chưa nghĩ xong, trong nhà lại nhận được một cuộc điện thoại. Là bệnh viện hắn chữa trị khi gặp tai nạn lúc trước, lưu lại số điện thoại trong nhà hắn, phòng khi cần thiết liên lạc với bệnh nhân.

Bởi vậy Tần Trí Viễn khi nhận điện thoại tuyệt đối không có cảm giác ngoài ý muốn, ngoài ý muốn lại bởi người đối phương cần tìm là Cố Ngôn. Hắn sửng sốt một chút mới nhớ lại, tai nạn xe là lúc Cố Ngôn đang ở trong nhà hắn, lúc ấy trừ bỏ lưu lại số di động, chính là để lại số nhà của hắn.

"Cố Ngôn bây giờ đã ra ngoài, tìm em ấy có chuyện gì sao?"

"Chuyện là vậy, Cố tiên sinh mấy tháng gần đây không có tới bệnh viện tái khám, anh ấy hẹn trước vài lần điều trị cũng bỏ lỡ, hơn nữa chúng tôi cũng không liên lạc được với anh ấy."

Nghe được 'bệnh viện;, 'tái khám' mấy chữ này thoáng qua, Tần Trí Viễn hoảng thần, lại cảm thấy có chút hốt hoảng, vội nói "A, em ấy mới đổi số di động, tôi có thể liên hệ giúp."

Dừng một chút, hỏi thành tiếng nghi hoặc ở trong lòng "Em ấy là sinh bệnh gì? Phải ở bệnh viện của các cô trị liệu?"

"Xin hỏi ngài là ...?"

Tần Trí Viễn sợ đối phương không chịu nói ra tình trạng của Cố Ngôn, liền thuận miệng nói dối "Tôi là người nhà của em ấy."

"Ngài không biết sao? Cố tiên sinh là bị thương trong tai nạn xe." Bên kia điện thoại vang lên giọng nói ngọt ngào của y tá, một chữ lại một chữ giống như đập vào trong lòng Tần Trí Viễn "Tay của anh ấy chịu tổn thương không khỏi hẳn, còn phải trị liệu trong thời gian dài".

Chương thứ bốn mươi bốn

Tần Trí Viễn không nhớ rõ mình kết thúc cuộc trò chuyện trên điện thoại kia thế nào.

Hắn hỏi một chút về vết thương trên tay Cố Ngôn, nhưng ở trong điện thoại làm sao nói cho rõ ràng? Cuối cùng đành phải gác máy. Sau đó hắn ngơ ngác ngồi ở đầu giường, cảm thấy trong đầu trống rỗng, cách một khoảng thời gian rất dài, mới đem những tin tức nghe được hiểu hết.

Tay của Cố Ngôn là bị thương từ tai nạn xe đó.

Cái này hắn đương nhiên biết, hắn nhớ rõ là cánh tay phải bị gãy xương hơn nữa bàn tay còn bị nhánh cây xuyên thành một cái lỗ.

Vết thương của Cố Ngôn không khỏi hẳn, còn phải trị liệu thời gian dài.

Không, không có khả năng!

Hắn tỉnh lại sau thời gian hôn mê, đã tìm bác sĩ hỏi qua thương thế của Cố Ngôn, kết quả biết được chỉ là vết thương nhẹ, ngay cả Cố Ngôn cũng tự mình cười nói đừng lo. Ít nhất so với Triệu Tân, tổn thương như vậy quả thực không nghiêm trọng. Sau đó lúc Cố Ngôn xuất viện, cũng là hắn tự mình đón người về.

Chẳng qua là bị thương tay phải... tay phải...

Cố Ngôn nấu ăn cần tay phải!

Tần Trí Viễn nheo mắt, ngồi mạnh xuống bên giường, sau lưng hơi thấm ra mồ hôi lạnh.

Đã bao nhiêu lâu Cố Ngôn không xuống bếp nấu ăn?

Hắn thực sự nhớ không rõ.

Giống như... đúng là từ khi tai nạn xe bắt đầu.

Tần Trí Viễn cố gắng nhớ lại một ít chi tiết, nhớ tới khi Cố Ngôn nói chuyện với chính mình, ngẫu nhiên theo bản năng lại nắm lấy bàn tay phải. Hắn nghĩ kia chỉ là động tác nhỏ, chưa từng nghiêm túc cân nhắc qua, động tác như vậy là có ý nghĩa gì.

Tần Trí Viễn trong lòng cảm giác vô cùng buồn phiền.

Hắn đi qua mở cửa sổ, muốn làm cho mình trấn định một chút, đương nhiên là không hiệu quả. Trong lòng hắn loạn thành một đoàn, không thể không cầm lấy điện thoại gọi cho Cố Ngôn.

Cố Ngôn đã tắt điện thoại.

Tần Trí Viễn nhìn đồng hồ trên tường, mới phát hiện bây giờ đã là nửa đêm, hắn chỉ có thể đợi đến ngày mai.

Một đêm như vậy vô cùng gian nan.

Tần Trí Viễn ở trên giường lăn qua lộn lại, nghĩ đến Cố Ngôn rất ít khi nhắc tới chuyện của mình, vài lần không nhiều có nhắc tới, anh cũng chỉ nói bản thân từng có giấc mơ thế nào. Anh chịu nhiều đau khổ như vậy, bị nhiều ủy khuất như vậy, lại vẫn như cũ kiên trì không thay đổi giấc mộng.

Nếu sau này Cố Ngôn không bao giờ có thể làm đồ ăn nữa ...

Tần Trí Viễn không dám nghĩ tiếp.....

Hắn ngày hôm sau là bị ác mộng làm cho bừng tỉnh, khi tỉnh lại không nhớ rõ cảnh trong mơ, chỉ biết mình kêu tên Cố Ngôn vài lần. Hắn vội vã gọi điện thoại cho Cố Ngôn, không ngờ vẫn là tắt máy, sau đó tìm người đại diện hỏi, mới biết được phim điện ảnh của Lâm Gia Duệ đã mắt đầu quay, Cố Ngôn phỏng chừng là bận rộn trên phim trường, di động sẽ tắt máy.

Tần Trí Viễn lúc này cuối cùng cũng bình tĩnh không ít, biết không nên đi quấy rầy công việc của Cố Ngon, cho nên trực tiếp lái xe tới nhà hàng. Hắn tìm mọi người hỏi qua một lần, đáp án thu được đều giống nhau: từ sau tai nạn xe, Cố Ngôn tuy rằng luôn tới phòng bếp, lại không có lần nào tự mình nấu nướng.

Sự thật rõ ràng như thế, còn có cái gì mà nghi hoặc?

Là nên trách Cố Ngôn che giấu quá sâu, chuyện này nhắc cũng không nhắc? Vẫn là trách hắn một chút cũng không đem Cố Ngôn để ở trong lòng? Vì chữa bệnh cho Triệu Tân, hắn cố ý liên hệ chuyên gia nước ngoài, lại xin nghĩ mấy tháng cùng ra nước ngoài. Chính là để Cố Ngôn nơi nào? Hắn chỉ nghĩ vết thương của Cố Ngôn đã sớm khỏi hẳn, cũng không biết lại có di chứng về sau... Hắn thậm chí còn không có một lần cẩn thận xem qua vết sẹo trong lòng bàn tay kia của Cố Ngôn.

Hắn luôn ghi hận Cố Ngôn vô tình, một cơ hội cũng không cho hắn, dễ dàng như vậy liền dọn ra ngoài.

Nguyên lai kẻ vô tình chân chính là hắn.

Buổi chiều cùng ngày Tần Trí Viễn tới bệnh viện một chuyến.

Bác sĩ của Cố Ngôn là một vị trung niên mập mạp, trên mũi là một cặp kính, bộ dáng hòa ái. Tần Trí Viễn vì nghe được chính xác tình trạng của Cố Ngôn, không tránh một lần nữa giả mạo người nhà Cố Ngôn, nói mình là anh họ. Bởi vì lúc trước tai nạn xảy ra, hắn là được đưa vào viện cùng Cố Ngôn, cho nên đối phương không hề nghi ngờ lý do này.

Bác sĩ mở ra bệnh án, tẫn trách giải thích một chút bệnh tình của Cố Ngôn, tuy rằng dùng tới mấy cái danh từ y học, nhưng tổng kết lại cũng vẫn là ý đó: Cố Ngôn bị thương ở tay không nghiêm trọng lắm, nhưng là một số dây thần kinh bị thương tổn, muốn hoàn toàn khôi phục là không có khả năng, chỉ có thể thông qua vật lí trị liệu phục hồi càng nhiều càng tốt để đạt được sự hài lòng của bệnh nhân.

Tần Trí Viễn sớm đã chuẩn bị tâm lí, nhưng sau khi nghe xong hắn vẫn cảm thấy miệng đắng, hỏi thêm "Thật sự không còn cách nào?"

"Trên lý thuyết mà nói là không thể chữa khỏi hoàn toàn." Bác sĩ đẩy gọng kính, nói "Trên thực tế, sự phục hồi của bệnh nhân rất tốt, các chức năng cơ bản của tay phải đã được khôi phục, nói chung không cần phải tiếp tục điều trị. Thế nhưng trường hợp của Cố tiên sinh hơi đặc biệt, cậu ấy nói mình là đầu bếp, cậu ấy còn muốn ..."

"Còn muốn cầm dao đầu bếp" Tần Trí Viễn nói ra nửa sau của câu nói, phát hiện thanh âm của mình khàn khàn đến xa lạ.

"Đúng vậy, để đạt tới trình độ này sẽ có khó khăn, dù sao tay phải của cậu ấy bị nhánh cây xuyên thấu, sau đó phải khâu vài mũi." Bác sĩ lắc lắc đầu, cảm khái nói "Cánh tay phải đã gãy xương còn muốn chắn nhánh cây, cho dù bệnh nhân lúc đó là vì cứu người, làm vậy cũng quá xằng bậy."

Chương thứ bốn mươi lăm

Cứu, người?!

Tai nạn xe là chuyện đã lâu như vậy, Tần Trí Viễn lần đầu tiên nghe có người nhắc đến từ này. Hắn cố giữ cho trái tim mình ở yên trong ngực, liên thanh hỏi "Chắn nhánh cây cái gì? Cứu người cái gì? Cố Ngôn lúc ấy là cứu ai?"

Ngữ khí của hắn quá mức kích động, bác sĩ nghe được thì ngẩn người, nhìn hắn một cách kỳ quái, nói "Tôi không ở hiện trường tai nạn, làm sao có khả năng biết được những chi tiết như vậy? Hơn nữa thời gian qua đã lâu rồi, cũng có thể là tôi nhầm."

Dừng một chút, nhỏ giọng thầm nói "Tôi nhớ rõ có một bệnh nhân nhắc tới chắn nhánh cây, cậu ấy nói phải cứu một người rất quan trọng, bên nói bên cười, cũng không biết có phải là em họ anh không."

Vừa nói vừa cười?

Giống như mỗi lần hắn tới thăm bệnh, Cố Ngôn đều cười nói không có việc gì?

Cố Ngôn luôn đem những chuyện quan trọng nhất giấu dưới đáy lòng. Anh làm sao lại không biết diễn xuất? Rõ ràng là diễn xuất quá mức xuất sắc, diễn tốt đến mức có thể lừa gạt bất kì kẻ nào.

Tần Trí Viễn trong lòng căng thẳng. Hắn đem những lời bác sĩ nói về vết thương của Cố Ngôn liên hệ một chút, mơ hồ đoán được đã có chuyện gì xảy ra, nhưng lại không dám nghĩ thêm quá sâu. Hai ngày nay hắn đã gặp phải quá nhiều chuyện, ngay cả chân cũng như nhũn ra, đứng cũng không đứng được.

Bác sĩ lại rất có trách nhiệm, tiếp theo cùng hắn tán gẫu một chút chuyện về vết thương trên tay phải của Cố Ngôn, cuối cùng nói "Vẫn nên để em họ anh tiếp tục trị liệu, loại tổn thương này cũng chỉ có thể điều trị dần, cho dù không thể chữa trị hoàn toàn, cũng có thể phục hồi tám, chín phần."

Tần Trí Viễn cảm tạ, lúc rời khỏi bệnh viện, quả thực là thất hồn lạc phách.

Tai nạn xe kia cũng là khúc mắc của hắn.

Sự tình xảy ra sau đó, hắn tận lực nhớ lại cảnh tượng lúc đó, nhưng hiện tại không suy nghĩ được chút nào. Kỳ thật ở hiện trường tai nạn xe cũng chỉ có vài người, lái xe và Triệu Tân bị thương nghiêm trọng nhất, vận khí của hắn tốt một chút, chỉ là bị đụng mà hôn mê một lúc, sau đó là Cố Ngôn bị thương tay phải cùng ... Trương Kì?

Lâu lắm rồi Tần Trí Viễn không nhớ tới cái tên này, trong ấn tượng của hắn diện mạo người kia đã mơ hồ, nhưng cũng chỉ có cậu ta là người có thể biết rõ chân tướng. Dù sao thời gian còn sớm, Tần Trí Viễn liền tìm người hỏi địa chỉ của Trương Kì, trực tiếp lái xe tới.

Trương Kì gần đây có thể nói hơi chút nghèo túng.

Cậu ta cũng bị tai nạn xe kia liên lụy, biết được không ít chuyện, khó tránh khỏi có vẻ chướng mắt, Tần Trí Viễn hầu như không xen vào việc của cậu ta nữa. Danh tiếng cậu ta chưa có bao nhiêu, cũng chỉ là ngôi sao ca nhạc mới xuất đạo, không phát hành album cũng không lên TV, rất nhanh bị công chúng lãng quên, chỉ có thể ngẫu nhiên tham gia vài tiết mục văn nghệ lộ ra gương mặt rạng rỡ.

Trương Kì ở trong một gian nhà trọ nửa cũ nửa mới, nơi ở tuy rằng nhỏ, nhưng vẫn được dọn dẹp thật sự rất sạch sẽ. Lúc cậu ta đi ra mở của, trên người mặc một chiếc áo thể thao cũ, dù sao cũng là tuổi trẻ, không phải bộ dáng tân trang lịch sự nhưng cũng dễ nhìn, hơn nữa trải qua nhiều việc, thoạt nhìn so với trước trở nên trầm ổn hơn nhiều.

Khi Trương Kì nhìn thấy Tần Trí Viễn, rõ ràng là bất ngờ "Tổng giám đốc Tần, sao ngài lại tới đây?"

"Không có gì, chỉ là muốn hỏi cậu vài việc." Tần Trí Viễn tới rất bất ngờ, một chút cũng không giống tác phong thường ngày của hắn, nhưng trong lòng hắn đang là sóng gió cuồn cuộn, hoàn toàn không để ý tới chuyện này chuyện kia.

Hắn chỉ chờ một đáp án.

Xem là sẽ khiến hắn an lòng, hay lại khiến tâm hắn trầm xuống càng sâu?

Cho nên sau khi được Trương Kì mời vào nhà, hắn ngay cả mấy lời khách sáo cũng lười, đi thẳng vào vấn đề hỏi về tai nạn xe năm trước.

Trương Kì cúi đầu nhớ lại một chút, nói "Rất nhiều chuyện tôi cũng không nhớ rõ."

"Không vấn đề, nhớ được bao nhiêu cứ nói ra."

Trương Kì cũng là người thông minh, biết lời nào nên nói lời nào không. Cậu ta không hề nhắc tới tên của Triệu Tân, chỉ nói "Ngày đó cũng đã là nửa đêm, tôi cũng chỉ nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên nghe tiếng động thật lớn, hình như là xe bị nghiêng, đụng vào cây lớn bên đường, sau đó liền thấy anh Ngôn bị đẩy qua đè trên người tôi."

Tần Trí Viễn cũng nhớ rõ một đoạn này, lúc ấy vị trí phó lái có lẽ nguy hiểm nhất, hắn ngồi ở ngay phía sau, cho nên lập tức đẩy Cố Ngôn tránh ra, tiếp theo là hướng tới chỗ Triệu Tân. Hắn cũng nghe được âm thanh oanh động cùng tiếng nổ lớn, hình như có cái gì xông tới, nhưng hắn rất nhanh đã mất đi ý thức.

Không muốn nghe Trương Kỳ dông dài, hắn chọn trọng điểm hỏi "Sau lúc tôi ngất đi, chuyện gì đã xảy ra."

"Cái cây bị đụng phải kia cành cây xuyên xuống dưới, ép đến mức nóc xe đều bị biến dạng, nhất là chỗ Tần tổng mấy người, có nhánh cây ..."

"Thế nào?"

"Có nhánh cây đâm tới, thiếu chút nữa đã thương tổn đến đôi mắt của Tần tổng, Ngôn ca liền dùng tay của mình chắn nhánh cây đó. Bàn tay anh ấy bị nhánh cây xuyên thấu, máu chảy ra thật nhiều, thế nhưng anh ấy có chết cũng không chịu buông tay ..." Trương Kì nói tới đây, giống như nhớ lại cái cảnh máu tươi đầm đìa kia, kìm lòng không được rùng mình một cái.

Tần Trí Viễn đột nhiên cảm thấy một loại đau đớn lan khắp toàn thân.

Hắn vội vàng nâng tay đè lại trán mình, hỏi "Sau đó thế nào?"

"Sau đó thì xe cứu thương cũng tới rồi."

"Qua bao lâu mới tới?"

"Cũng không lâu lắm."

Tần Trí Viễn chăm chú nhìn cậu ta.

Trương Kì lập tức chột dạ, thành thành thật thật đáp "Ngày đó trời còn có mưa, nơi xảy ra tai nạn lại hẻo lánh, phỏng chừng cũng phải đợi hơn hai mươi phút."

Tần Trí Viễn không thể tưởng tượng cái cảnh kia.

Ở trong cái xe vặn vẹo đổi hình, Cố Ngôn không để ý tới bản thân cố chấp vươn tay qua cứu hắn.

Nhánh cây xuyên thấu bàn tay phải nấu ăn của anh, máu một giọt lại một giọt dừng trên gương mặt người anh yêu thương nhất, mà anh vừa biết được, trong lòng người này không phải anh.

Anh làm sao chống đỡ qua hơn hai mươi phút kia?

Mắt nhìn tình yêu của mình từng chút chết đi, giấc mộng của mình từng chút rời xa, là anh tự tay đào tâm mình đem ra, lại bị người hung hăng dẫm nát dưới chân.

Chương thứ bốn mươi sáu

Tần Trí Viễn ở trên sofa nhà Trương Kì ngẩn người một lát

Trương Kì thấy hắn không nói lời nào, cũng thật cẩn thận không dám lên tiếng, chỉ thêm nước vào chén trà.

Tần Trí Viễn hít sâu một hơi, chậm rãi uống xong chén trà này, sau đó đứng dậy, vẻ mặt ôn hòa nói "Hôm nay thực đã làm phiền cậu."

"A...không có gì." Trương Kì cũng đứng lên theo, hỏi "Tần tổng có muốn ở lại dùng cơm không?"

"Không cần." Tần Trí Viễn vươn tay vỗ vỗ bờ vai cậu ta, nói "Có rảnh cậu liên lạc với người đại diện đi. Tôi nhớ cậu đã lâu rồi không nhận công việc mới, cả ngày ngốc ở nhà, sẽ bị công chúng quên rất nhanh."

Trương Kì sợ run một lát mới hiểu được ý của hắn, trong ánh mắt lập tức sáng lên một chút. Gương mặt trẻ tuổi lại lộ ra nụ cười ngọt ngào, thật khiến người ta động tâm.

Nhưng Tần Trí Viễn chỉ cảm thấy kỳ quái, trước kia tại sao có thể cho rằng cậu ta giống Cố Ngôn?

Thật sự kém quá xa.

Tần Trí Viễn ra khỏi cửa nhà Trương Kì, mới dỡ xuống tươi cười ngụy trang trên khuôn mặt, từng bước trở về xe của mình. Sắc trời sớm đã hạ xuống, hắn đã bỏ lỡ thời gian bữa cơm chiều, nhưng một chút cũng không cảm thấy đói, chỉ là không thể ức chế nỗi nhớ người nào đó trong lòng.

Có lẽ cuối cùng không ăn được đồ ăn người kia nấu.

Tần Trí Viễn cho đến bây giờ mới hiểu được, vào lúc hắn lơ đãng, đã sai lầm đánh mất một người yêu thương chính mình.

Hắn trực tiếp lái xe tới nhà Cố Ngôn.

Nhưng cũng không đi lên lầu gõ cửa, chỉ là ngồi trong xe gọi điện cho Cố Ngôn. Cố Ngôn lúc này cuối cùng cũng khởi động máy, tiếng chuông vang hơn hai lần liền có người nhận máy, đơn giản "alo" một tiếng.

Tiếng nói quen thuộc lại khiến Tần Trí Viễn đột nhiên không biết nói gì. Hắn cách cửa kính xe nhìn tầng lầu nhà trọ trước mặt, trên từng ô cửa sổ tìm kiếm phòng của Cố Ngôn.

Cố Ngôn lại hanh hanh vài tiếng, hỏi "Tìm tôi có việc gì sao?"

Tần Trí Viễn cuối cùng tìm được cửa sổ phòng Cố Ngôn, ngọn đèn màu da cam từ trong cửa sổ chiếu ra, nhìn qua ấm áp lại thoải mái, -- như vậy mới giống một ngôi nhà.

Hắn đã từng có cơ hội.

Chỉ là thiếu một chút nữa, đã có thể có được hết thảy.

Tần Trí Viễn mệt mỏi dựa lưng vào ghế ngồi, để điện thoại di động kề sát bên tai, lắng nghe thanh âm nói chuyện của Cố Ngôn, chính mình lại không làm cách nào mở miệng được.

Cố Ngôn dần dần an tĩnh lại, cũng không lên tiếng nữa.

Trên điện thoại truyền đến tiếng hít thở nhàn nhạt.

Tần Trí Viễn nhớ tới một đoạn thời gian, Cố Ngôn tới thành phố A quay phim, hai người cơ hồ mỗi ngày đều nói chuyện điện thoại. Hắn luôn chờ Cố Ngôn gác máy trước, mà Cố Ngôn lại luôn luyến tiếc, đại khái là ảo giác của tình yêu, ngay cả thời gian im lặng không nói tiếng nào như vậy cũng trở nên ngọt ngào.

Tần Trí Viễn giống như trở lại thời điểm kia, quả thực nghĩ tới chuyện cả đời sẽ trải qua như vậy.

Nhưng mà Cố Ngôn đột nhiên mở miệng nói "Nếu không có việc gì, tôi gác máy trước."

Tần Trí Viễn bị kéo lại hiện tại, vội vàng kêu lên "Cố Ngôn."

"Sao?"

"Hôm nay anh tới bệnh viện một chuyến, bác sĩ nói em đã lâu rồi không tới trị liệu tay phải."

Cố Ngôn "A" một tiếng nói "Gần đây không có thời gian rảnh, không lưu ý nên cũng quên mất.'

"Anh còn tìm Trương Kì, hỏi cậu ta về tai nạn xe lúc trước, biết em vì cứu anh mới bị thương ... em vì sao chưa từng nhắc tới."

Cố Ngôn im lặng.

Anh vốn có thể nói "Không có cơ hội nhắc tới." hoặc là "Nói ra cũng vô dụng.", vô luận thế nào cũng có thể trào phúng Tần Trí Viễn một chút, thế nhưng anh lại thoải mái lên tiếng "Chỉ là để lại một vết sẹo trên tay mà thôi, không có chuyện gì quan trong, dù sao tay của tôi cũng vốn không đẹp."

Cố Ngôn cúi đầu cười nói vào điện thoại "Đúng vậy, ít nhất không dễ nhìn bằng ánh mắt của anh."

Tần Trí Viễn ngược lại so với anh càng kích động "Nhưng từ sau tai nạn xe, em không hề xuống bếp nấu ăn, tay em có thể không bao giờ còn khả năng ..."

Cố Ngôn nhanh chóng ngắt lời hắn "Sau khi anh nghe được chuyện này, trong lòng cảm thấy thế nào? Áy náy? Cảm kích? Vẫn là cảm thấy tôi không thể thực hiện giấc mộng, nhất định rất đáng thương? Nếu là như vậy, anh không cần nói nữa."

"Cố Ngôn..."

"Không bằng đoán thử ý nghĩ của tôi đi." Cố Ngôn vẫn cười như vậy, ôn nhu nói "Tôi lúc đó chỉ có một ý niệm trong đầu, cảm ơn trời đất, người tôi yêu vẫn bình an vô sự."

Tần Trí Viễn cả người chấn động, nắm chặt thêm chút điện thoại trong tay.

Khi mà Cố Ngôn yêu sâu sắc nhất, đem tình cảm giấu kĩ dưới đáy lòng, nửa điểm không cho người khác biết được. Hiện giờ tình cảm đã qua, lại có thể thẳng thắn nói ra.

Sau đó anh nói ngủ ngon với Tần Trí Viễn.

Tần Trí Viễn nghe âm thanh lặp lại trong điện thoại, thấy đèn trong phòng Cố Ngôn cũng tắt đi, vô luận cố mở to hai mắt thế nào, cũng chỉ thấy một mảnh tường lạnh lẽo. Hắn không gọi điện thoại lại cho Cố Ngôn, chỉ ở trong xe nghỉ ngơi chốc lát, sau đó trở về nhà của mình. Trong nhà yên lặng lại thật lạnh, giống như phòng của khách sạn, một chút nhân khí cũng không có, còn thấy được phòng bếp đã tu sửa xa hoa.

Là lúc trước khi tai nạn kia xảy ra, Tần Trí Viễn từng tưởng tượng dáng vẻ Cố Ngôn ở trong gian bếp kia nấu nướng, hắn hiện tại cái gì cũng không nghĩ nữa, đầu tiên là cởi tây trang, chậm rãi kéo tay áo sơmi lên, ở trong phòng bếp đập đồ.

Hắn là kẻ theo chủ nghĩa hoàn mỹ giả dối.

Hắn ba mươi năm sắm vai con trai ngoan, anh trai tốt.

Nhưng hết lần này đến lần khác vì Cố Ngôn mà hình tượng mất hết.

Tần Trí Viễn cho dù là khi đập phá đồ vật, biểu hiện cũng rất chuyên chú lại bình tĩnh, hợn nữa phòng ở cách âm hiệu quả tốt, cũng không có làm ra tiếng động quá lớn. Hắn đem toàn bộ phòng bếp thành tình trạng rối tinh rồi mù, sau mới bằng lòng ngừng tay, đi ra mở TV.

Cho đến khi gương mặt Cố Ngôn xuất hiện ở trên màn hình TV, tâm tình Tần Trí Viễn mới là hoàn toàn không thể khống chế được.

Hắn chậm rãi ngã xuống giữa cái đống hỗn loạn kia, tay cầm điều khiên từ xa khiến Cố Ngôn trên TV một lần lại một lần nói 'Em yêu anh", giống như chỉ cần như vậy thời gian có thể dừng lại ở một khắc Cố Ngôn yêu hắn.

Khi đó không xảy ra tai nạn xe.

Khi đó chân tướng không bị vạch trần.

Khi đó... hắn không đánh mất tình yêu và giấc mộng của chính mình.

Chương thứ bốn mươi bảy

Buổi sáng bảy giờ ba mươi, Tần Trí Viễn đã thắt xong carvat.

Hắn mặc một bộ tây trang đậm màu, tóc chải gọn gàng, vẻ mặt tự nhiên đi qua phòng bếp hỗn loạn, đẩy cửa ra ngoài. Đường tới công ty không xa, tuy rằng có gặp kẹt xe, nhưng không tới tám giờ hắn đã ngồi trong văn phòng của chính mình.

Sớm nay có một cuộc họp ban quản lý cấp cao cần hắn chủ trì.

Tần Trí Viễn sửa lại tài liệu trong tay, trước khi vào họp lại tìm thư kí xác nhận lịch trình hôm nay, xác định ba giờ chiều có thể tan ca.

Thư kí mặc dù đã bị hắn hỏi vài lần, những vẫn bảo trì tiêu chuẩn chuyên nghiệp như cũ, thật sự nghiêm túc đáp "Đúng vậy, nửa tháng trước công việc của ngài đã hoàn thành, hiện tại kể cả hội nghị hay tiệc rượu cũng không có vấn đề, sẽ không phát sinh tình huống ngoài ý muốn."

Dừng một chút, lòng hiếu kì lại nỏi lên, rất không chuyên nghiệp nói thầm một câu "Không biết hẹn gì lại quan trọng vậy?"

"Không phải hẹn gì." Tần Trí Viễn cũng không tức giận, chỉ là cười nói "Thế nhưng thực sự là rất quan trọng."

Sau đó cũng không giải thích gì nhiều, lấy văn kiện trên bàn đi về hướng phòng họp.

Thời gian cuộc họp so với hắn dự tính rút ngắn một ít.

Thời gian thực sự rảnh rỗi, giờ nghỉ trưa cũng trôi qua thật nhanh. Tần Trí Viễn sợ lại gặp phải kẹt xe, ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn, mua tạm cái bánh mỳ trong siêu thị, trực tiếp lái xe tới bệnh viện.

Cho đến khi tới nơi, Cố Ngôn đã sớm chờ trong phòng khám.

Anh mang một chiếc kinh đen thật to, trên người mặc y phục đơn bạc, tay cầm điện thoại di động chơi trò chơi, vừa thấy Tần Trí Viễn liền giật mình hỏi "Sao anh lại tới đây?"

Tần Trí Viễn đi qua ngồi xuống bên người anh, hỏi ngược lại "Anh không thể tới sao?"

Bộ phim điện ảnh kia của Cố Ngôn vẫn đang trong giai đoạn quay rất vội vã, ngày hôm qua mới từ bên ngoài trở về, không khỏi ngáp liên tục, nói "Anh đã hẹn trước thời gian tái khám cho tôi, không cần phải chạy tới đây nữa."

"Không tới nhìn một chút, sợ rằng em lại quên thời gian trị liệu."

Cố Ngôn nghe được cười rộ lên "Công việc gần đây không bận sao? Sắp tới cuối năm, phải là lúc công ty bận rộn nhất chứ?"

"Công việc bận rộn chỉ là cái cớ, nếu muốn có khoảng trống, sao có thể không xếp được thời gian?" Tần Trí Viễn hai tay chậm rãi đan vào nhau, thập phần tự nhiên nói "Chỉ nhìn người này hoặc chuyện này, có đáng giá tiêu phí thời gian hay không."

Cố Ngôn nghe được thì sửng sốt, kinh ngạc nhíu nhíu mày "Rốt cuộc anh thừa nhận trước kia đều là mượn việc công làm cớ? Kỳ quái sao hôm nay trở nên thành thật như vậy?"

Tần Trí Viễn giương mắt nhìn anh, hòa nhã nói "Anh chỉ đột nhiên phát hiện, nói ra tâm tư chân thực của chính mình, thì ra cũng không đáng sợ như vậy,"

Những lời này nói ra tương đối có thâm ý.

Cố Ngôn lo nghĩ, rất muốn mở miệng nói gì đó, đáng tiếc vừa lúc y tá gọi tên anh. Anh đành phái tháo kính đen xuống, phất tay với Tần Trí Viễn, đứng dậy đi vào phòng trị bệnh.

Lúc Cố Ngôn điều trị, Tần Trí Viễn lấy bánh mì mua trên đường ra ăn, im lặng ở bên ngoài chờ đợi. Thời gian trước hắn bối rối vô thố như vậy, là bởi vì sợ hãi mất đi Cố Ngôn.

Hiện giờ ngược lại không sợ nữa.

Bởi vì hắn lặng lẽ chọn cho Cố Ngôn một chỗ, đem anh giấu vào nơi an toàn nhất trong đáy lòng, ai tới đoạt cũng không được.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chỉ là chớp mắt một cái, đã thấy Cố Ngôn xoa xoa tay phải bước ra. Tần Trí Viễn vội thu thập thật tốt mọi thứ đứng dậy cùng anh. Dù sao hai ngày nữa hắn cũng vẫn tới bệnh viện, cho nên không hỏi tình trạng cụ thể của Cố Ngôn, chỉ là nói "Thời gian trị liệu lần sau anh cũng đã hẹn giúp em rồi, là lúc thời gian quay phim của em không bận, đến lúc đó anh sẽ gọi điện cho em."

Cố Ngôn cảm thấy áp lực hơi lớn, Tần Trí Viễn đối với hành trình của anh rõ như lòng bàn tay, anh lại chẳng biết Tần Trí Viễn khi nào phải họp. Vì thế vừa đi vừa nói chuyện "Thật ra phải nói cảm ơn tôi, trực tiếp trả thù lao tôi cũng không ngại, không cần phải phiền toái như vậy."

"Được rồi." Tần Trí Viễn gần như đồng ý quan điểm của anh "Nếu chỉ là cảm kích, dùng tiền là có thể giải quyết."

Tầm mắt của hắn dừng trên người Cố Ngôn, thanh âm trầm thấp chỉ đủ cho chính mình nghe thấy "Nhưng là có những thứ, chỉ có thể dùng chân tình mà đổi."

"Cái gì?" Cố Ngôn nhất thời không nghe rõ ràng.

Tần Trí Viễn liền nói "Buổi tối cùng nhau ăn cơm?"

"Vẫn là để hôm khác đi, hôm nay tôi không khỏe, muốn về sớm ngủ một chút."

"Được, anh đưa em về nhà."

Tần Trí Viễn rất săn sóc đem người đưa về tận cửa, nhìn Cố Ngôn lền lầu, lại ở dười lầu chờ một lát mới lái xe đi. Hắn quay trở về công ty xử lý một số chuyện, cho tới khi sắc trời tối hẳn mới trở về nhà mình.

Hắn không ăn cơm chiều cũng không gọi thức ăn bên ngoài đưa tới, chỉ là mở cửa tủ lạnh, từ mấy thứ được chất đầy bên trong tìm ra chút nguyên liệu nấu nướng, nghiên cứu cẩn thận theo thực đơn. Sau đó rửa sạch tay, kéo cao tay áo, cầm lấy dao thái, một bộ dáng ra chiến trường .... gây sức ép cho nhà bếp.

Đây là thói quen mới hình thành của hắn, mặc kệ công việc bận rộn thế nào, cơm chiều cũng phải do chính mình làm.

Chỉ là Tần Trí Viễn phát hiện trù nghệ cũng phải dựa vào thiên phú, giống như hắn hoàn toàn không có tế bào nào thuộc phương diện này, rõ ràng mỗi bước đều làm theo hướng dẫn, cho tương dầu muối giấm nhiều ít cũng đều tinh chuẩn vô cùng, thế nhưng sản phẩm cuối cùng thì chính hắn cũng khó có thể nuốt xuống.

Đương nhiên, đêm nay lại một lần nữa thất bại.

Tần Trí Viễn một ngụm lại một ngụm nuốt xuống những gì mình nấu, hơi có chút nản lòng.

Theo cái tiến độ này, năm nào tháng nào mới có khả năng làm ra thứ có thể ăn? Chính hắn tùy tiện ăn thì không tính, nhưng cũng không thể khiến Cố Ngôn ngộ độc thức ăn theo.

Hắn vừa nghĩ vừa thở dài, ăn đến một nửa liền buông đũa, lấy ra chiếc di động ở bên cạnh, gọi điện thoại cho một người bạn "Alo, là tôi, ... đúng vậy, giúp tôi báo danh một lớp học nấu ăn cấp tốc, càng nhanh càng tốt ... không có gì, không phải tiết mục mỹ thực gì, chỉ là ...

Nửa sau câu nói có chút mất mặt, nhưng Tần Trí Viễn nhớ tới thời điểm kia, kìm lòng không được giọng nói thoáng ôn nhu "Cũng chỉ là ... tôi nghĩ muốn học mà thôi."

Hắn không biết làm thế nào được một món ăn hoàn hảo.

Càng không biết làm thế nào để yêu một người.

Nhưng hắn có thể chậm rãi học. Hắn trước kia lúc yêu Triệu Tân, chưa bao giờ dám đem tình cảm của mình nói ra miệng, hắn luôn sợ bị tổn thương, luôn phải giữ đường lui cho mình.

Hắn không biết, rằng tình yêu tất nhiên phải có mạo hiểm.

Kể cả trước mặt có thể là vực sâu vạn trượng.

Nhưng nếu là yêu mến một người, sẽ vì người đó mà bước thêm một bước này.

Chương thứ bốn mươi tám

Tần Trí Viễn trong đêm ở phòng bếp kia đã bước đi bước đầu tiên. Trước nhìn đường đi khúc chiết, nói không chừng sẽ ngã không ít, nhưng hắn đã nhận thức được bóng dáng của Cố Ngôn, toàn tâm toàn ý mà đi về phía trước.

Hắn báo danh lớp học nấu ăn cấp tốc quả nhiên có chút hiệu quả, bớt thời gian đi vài lần, trù nghệ tuy rằng không có đột nhiên tốt đẹp, nhưng là có lão sư chỉ bảo nấu nướng, học làm một vài món đơn giản, đồ ăn làm ra ít nhất cũng có thể nuốt xuống.

Tần Trí Viễn không dám thử cái gì mới lạ trong phương diện này, chỉ chuyên tâm học một món củ cải hầm với thịt sườn, về nhà mỗi ngày đều luyện tập, thời gian bắt đầu tay chân còn luống cuống, sau đó mới dần quen thuộc cách làm, cố gắng hơn nửa tháng, mới cảm thấy có thể mang thành phẩm đi gặp Cố Ngôn.

Bởi vì cửa ải cuối năm, trong công ty chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ không ngừng tới, Tần Trí Viễn vất vả lắm mới kiếm được chút thời gian buổi chiều, chạy tới nơi Cố Ngôn đang quay phim.

Cố Ngôn gần đây công việc cũng không nhẹ, phim điện ảnh đã quay đến giai đoạn gấp rút, Lâm Gia Duệ lại nói không tìm thấy cảm giác, quay đến quay đi cũng không khiến cậu ta vừa lòng. Cậu ta chưa bao giờ nổi giận, thủy chung là cái bộ dáng đạm mạc lạnh như băng kia, chỉ là thêm một lần cùng Cố Ngôn thảo luận nội dung kịch bản, một lần lại nói anh thay đổi cách diễn, hoàn toàn mặc kệ lãng phí bao nhiêu nhân lực vật lực.

Cố Ngôn xem như hiểu được vì sao Lâm công tử nổi danh như vậy, diễn viên hợp tác cùng cậu ta, cho dù là dạng bình hoa thế nào, cuối cùng cũng bị cậu ra mài ra một ít khả năng diễn xuất.

Khi mà Tần Trí Viễn tới đây tìm anh, Cố Ngôn đang ở trong phòng nghỉ học lời thoại, vừa nhấc đầu liền thấy một túi plastic trước mặt.

"Giúp anh thử hương vị một chút." Tần Trí Viễn mỉm cười đem đồ vật này nọ đưa qua.

Cố Ngôn thuận tay nhận lấy, từ trong túi plastic lấy ra một bình thủy, mở nắp bình nhìn nhìn, đối với canh thịt sườn nóng hổi ở bên trong nháy nháy mắt "Đây là ý gì?"

Tần Trí Viễn tìm một lí do anh sẽ không cự tuyệt "Đang có chương trình mới, liên quan một chút đến phương diện mỹ thực, muốn nghe thử ý kiến của em."

"Chương trình mỹ thực không phải chỉ cần ra vẻ là được sao? Chẳng lẽ còn phải có hương vị thực sự?"

"Vì đảm bảo tính chân thực còn phải để người xem nếm thử."

Cố Ngôn ngẫm lại cũng có đạo lý, liền múc một muỗng canh uống thử, kết quả vừa mới ăn vào miệng, biểu cảm trên mặt anh có một giây đồng hồ bị dừng lại.

Tần Trí Viễn ở bên cạnh hỏi "Mùi vị thế nào?"

Cố Ngôn lại ăn thêm một chút, quay đầu nhìn Tần Trí Viễn liếc mắt một cái, hỏi "Canh này là do ai làm?"

"Tạm thời cần giữ bí mật, chỉ cần em cho chút ý kiến."

Tần Trí Viễn đã nói nhưa vậy, Cố Ngôn đương nhiên không khách khí, vừa ăn vừa nói "Thịt sườn chặt quá lớn, của cải lại hơi nát, còn có là cho quá nhiều gừng... trên chương trình nếu cho người xem ăn thử loại đồ ăn này, cam đoan phá hỏng kịch bản. Đúng vậy, chương trình sẽ hỏng hoàn toàn."

Tần Trí Viễn nghe được cười rộ lên, lấy laptop ra, đem lời anh nói cẩn thận ghi chép lại, còn hỏi thêm mấy vấn đề, công việc làm đến thập phần nghiêm túc, người không biết chỉ sợ sẽ thực sự nghĩ hắn mới là người làm chương trình mỹ thực kia.

Thời gian nghỉ trưa rất nhanh đã trôi qua.

Tần Trí Viễn sợ quấy rầy công việc của Cố Ngôn, không ở lại lâu, nói chuyện phiếm vài câu cùng anh liền rời đi. Trước khi đi còn không quên nói một câu "Hôm nay thật sự cảm ơn em, vài ngày nữa còn phiền em thử đồ ăn."

"Được."

"Anh nhất định làm theo thực đơn, ngay cả muối cho nhiều ít thế nào cũng phải tinh chuẩn vô cùng phải không?"

Tần Trí Viễn lắp bắp kinh hãi, ngạc nhiên nói "Sao em lại biết?"

Lời nói ra rồi, mới phát hiện chính mình rơi vào bẫy.

Cố Ngôn liều mạng nhìn cười, nói "Nếu muốn thể hiện, lần sau nhớ rõ dán thêm vài cái băng cá nhân trên tay, như vậy cũng có hiệu quả."

Tần Trí Viễn mặc dù bị trêu chọc một phen, nhưng cũng không hề tức giận, chỉ mỉm cười từ biệt Cố Ngôn. Đợi đến lần tiếp theo đưa đồ ăn tới, trên ngón tay hắn thực sự dán thêm vài miếng băng.

Cố Ngôn suýt chút cười đến nghẹn, tốn nhiều công mới nhịn xuống được, đem món thịt kho tàu Tần Trí Viễn vất vả làn ra ăn, sau đó nghiêm túc cho không ít ý kiến.

Tần Trí Viễn vẫn như cũ một chữ không thiếu đều ghi chép lại, bên đánh chữ bên nói "Năm nay sắp hết rồi."

"Đúng vậy, một năm này trôi qua rất nhanh."

"Ngày ba mươi mốt, công ty có một tiệc rượu cuối năm, em có tham gia không?"

"A, có nghe đại diện nhắc tới." Cố Ngôn nghĩ đến sắp xếp thời gian, hỏi lại "Có thể xin phép không?"

"Em có thể, nhưng anh không được." Tần Trí Viễn lúc nói những lời này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cố Ngôn, ngụ ý , là muốn cùng anh trải qua ngày cuối năm này.

Cố Ngôn làm sao không rõ ý tứ của hắn? Lại không trực tiếp trả lời, chỉ là nhìn nhìn ngón tay Tần Trí Viễn hỏi "Vết thương trên tay là thật hay giả vậy?"

Tần Trí Viễn kéo khóe miệng, sảng khoái đáp "Là giả."

Cố Ngôn ngược lại không tin, vươn tay nắm lấy tay của Tần Trí Viễn.

Tần Trí Viễn lại đè tay anh lại, đem tay của Cố Ngôn nắm thật chặt, nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo xấu xí trong lòng bàn tay.

Tay phải của Cố Ngôn không khống chế được, trở nên run rẩy.

Tần Trí Viễn nắm lại càng chặt, cúi đầu nhìn vết sẹo kia, dùng ánh mắt cẩn thận miêu tả hình dáng của nó, giống như miêu tả tâm của Cố Ngôn, thấp giọng nói "Cũng không phải là anh muốn thể hiện cái gì."

"Vậy?"

"Cho dù là hương vị không tốt, anh chỉ muốn để em nếm thử hương vị đồ ăn anh làm, chỉ là như vậy thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #danmei