Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5 (1)

Mabel bồn chồn tựa người vào máy bán hàng tự động.

Chiếc máy này vốn đã hỏng từ lâu rồi, đương nhiên không loại trừ khả năng bác Stan cố tình không sửa chữa để kiếm thêm chút ít. Tình hình hiện tại có thể diễn tả bằng một câu: nó ngốn cả tiền xu luôn.

Món snack mà cô cần bị mắc kẹt trong lò xo, Mabel thấy vậy bèn đập mạnh vào vỏ máy bán hàng tự động nhưng vô ích.

Cô nhìn đống đồ ăn, rồi nhìn em trai mình.

"Dip ơi. . ."

Dipper ngồi phịch xuống ghế, tướng tá trông như chết đi sống lại. Khuôn mặt cậu nói thô ra là tái như đít nhái. Cậu lờ đờ mở mắt:

"......Có chuyện gì vậy?"

"Đồ ăn nhẹ của chị bị kẹt rồi, em có thể ... thôi quên nó đi." Cô ấy thực sự không nỡ làm phiền em trai mình. "Em vẫn còn bị cảm lạnh à?"

Dipper đắp một chiếc khăn ướt lên đầu.

"Vâng."

Đã gần một tuần kể từ khi họ giúp McGucket lấy lại trí nhớ. Tất cả họ đều ổn khi ra ngoài – chỉ trừ Dipper trở về liền bị sốt cao.

Bác Stan vô cùng sợ hãi và đưa Dipper đến bác sĩ ngay trong đêm. Bác sĩ kiểm tra một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể dựa vào miêu tả của Dipper mà đoán được là cậu ấy vô tình bị cảm lạnh. Kết quả là cậu phải ở lại truyền nước suốt ba ngày liền.

Khi xuất viện, Dipper vẫn còn nhợt nhạt, sốt cao liên tục và đau đầu. Nhưng ít ra đã giảm so với mấy ngày trước, khi đó bác Stan nói cả người cậu nóng bừng, còn hơn cái lò than.

Cậu bé mỉm cười, "Cháu xin lỗi, bác Stan."

Nhân lúc Mabel không chú ý, Dipper đã nhẹ nhàng làm mát chiếc khăn ướt, khiến nó đang từ nóng bỏng tay bỗng trở nên mát rượi. Rồi cậu thở ra một hơi thoải mái.

Thật ra mà nói thì cậu không vô tình bị cảm đâu.

Lúc đó tình thế bắt buộc cậu phải để Bill lên nắm quyền, và nó đã gây ra rất nhiều tổn hại cho linh hồn của cả hai. Bill thì không sao, bởi tên mặt mo này đã sống tới hàng nghìn năm rồi, hoặc thậm chí lâu hơn, chưa kể linh hồn của hắn phong phú hơn Dipper rất nhiều. Riêng Dipper thì khỏi nói, bất tỉnh nhân sự ngay sau cú va chạm.

Sau khi tỉnh dậy, cậu cố nhịn cơn đau nhức ở ngực và tra hỏi Bill ngay lập tức, mà phản ứng của thằng khốn đó là gì:

[Ngươi nói, một quyền ưu tiên sử dụng thân thể.]

Dipper đau muốn chết đi sống lại luôn.

Những ngày sau đó thật khó khăn cho cả hai. Dipper được yêu cầu tiêm, mặc dù cậu bé muốn hét lên rằng tôi không bị cảm lạnh, đồ bác sĩ lang băm. Nhưng việc nhỏ mà không nhịn được thì sao xử lý được chuyện lớn, vì vậy cậu chỉ có thể ngoan ngoãn xắn tay áo lên. Bác sĩ kê cho một loạt thuốc kháng sinh, mặc dù Dipper bây giờ là một con quỷ, nhưng một phần cơ thể của cậu vẫn là con người, cụ thể là cậu cần ăn, ngủ và đi vệ sinh. Hoàn toàn không thể uống nhiều kháng sinh như vậy được.

Dipper đã cố gắng thỏa hiệp, muốn thay thế những viên thuốc hàng ngày của mình bằng glucose và nước muối.

Đúng như ý nguyện, cậu được truyền glucose và nước muối sinh lý trong ba ngày, đến nỗi mỗi lần ợ hơi đều có mùi muối.

Bill cũng có phần với tư cách là người chia sẻ cơ thể. Trong ba ngày, hắn và Dipper ngồi ở hai đầu đối diện của không gian ý thức, từ từ ngắm nhìn dòng dung dịch glucose chảy bốn phương tám hướng vào trong phòng. Ác ma chịu không nổi nữa, chỉ vào vách tường nói:

[Cảm phiền mi kìm nén lại, đừng để không gian ý thức bị rò rỉ nữa được chứ?]

Thanh niên 22 tuổi bình thản đến đầu còn không thèm ngẩng lên, nói rằng: "Ta thì làm được gì, glucose đang chảy trong huyết quản của ta nè. Mỗi tế bào của ta hiện giờ đều cực kỳ ngon, phơi khô một cái là ăn được ngay.]

Con quỷ lần đầu tiên cạn lời.

Cho tới bây giờ, thân thể của hắn còn không tốt lắm, linh hồn đang chậm rãi tự mình chữa trị, phản ứng phụ phản xạ ở trong cơ thể.

Điều đó khiến Dipper đau khổ không thôi.

Cậu nhìn lên và thấy rằng Soos đang rảnh. Vừa hay, cậu đã gọi anh ấy đến để giúp Mabel.

Soos thực sự có cách. Anh ta thực hiện một loạt cú đập vào máy bán hàng tự động, buộc nó phải rơi ra nhiều món hơn mà một đồng xu có thể mua được.

"Một thiên tài đã dạy anh đó," Soos nói.

Giáo sư Pines, người đã chứng kiến ​​tất cả những điều này, cho biết:

[Điều này không phù hợp với kỹ thuật vật lý chút nào. 】

Dipper lấy kẹo từ Mabel, rồi lại trả cho chị mình. Mabel ngồi cạnh cậu, nhân tiện cho Dipper xem chiếc ví trên tay.

"...Đây không phải là của Soos sao?"

"Anh ấy vừa đánh rơi nó," Mabel nói, "Chị nhặt được."

À, đúng rồi, bác Stan đã gọi Soos tới gãi ngứa hộ ông ấy. Người bạn bự con của cậu vừa có một phát ngôn xúc động đậy rằng: "Anh sẽ làm bất cứ điều gì cho gia đình Pines của các em" -- Ờ thì, bất cứ điều gì ở đây cũng bao gồm cả việc gãi ngứa.

Tinh thần này đáng khen đấy!

Thấy Mabel chuẩn bị mở ví, Dipper cố gắng nhắc nhở chị gái mình chú ý đến quyền riêng tư của người khác: "Mabel, Soos có thể không thích người khác lấy trộm tiền của mình... khoan đã, cái gì thế này?"

Mabel thấy em trai cô, người vừa ngăn cô rút một chiếc thẻ nào đó từ ví – giờ lại nhanh gấp hai lần cô. Cầm xem thì đã đành, cậu còn lớn tiếng đọc:

"Địa hình Laser? Thành viên Soos? Thích hợp cho trẻ em dưới 12 tuổi? Ra là người lớn cũng có thể chơi được à?"

Mabel vẫn thích xúc xích Ý khẩn cấp hơn.

Dipper lại rút ra một tấm thẻ khác—thẻ hiến tặng nội tạng. Cậu khá quen thuộc với thứ này, ở tương lai cậu cũng có một cái.

Tương lai.

Dipper cụp mi mắt, kìm nén cảm xúc trong lòng. Cậu liếm liếm răng nanh, chợt đầu lưỡi bị rỉ chút máu, trong nháy mắt liền lành lại.

Máu cũ lan tràn trong miệng, vị mặn, tanh và đậm.

Cậu bình tĩnh rồi tiếp tục đọc với giọng điệu như trước:

"Jesus Alzamirano Ramirez, tên thật của Soos? Dài quá! Người hiến tạng, sinh nhật, ngày 13 tháng 7... v.v," Cặp song sinh nhìn nhau, "Không phải hôm nay sao?"

"Chị nghĩ chúng ta có thể tổ chức một bữa tiệc bất ngờ cho Soos." Mabel nói.

****

"Thêm dấu chấm than! Ý tớ là, nhiều hơn nữa!"*

Mabel nói điều này với Grenda, Dipper sau lưng cô ấy ngáp một cái, cậu bé ngoắc ngón tay và chiếc bánh bay lên bàn với một tiếng "vù". Dipper cắm nến vào chiếc bánh, cậu liếc nhìn Mabel đang tập trung chỉ đạo Grenda; Dipper đưa tay chạm vào ngọn nến, ngọn lửa tự động bùng cháy.

Cậu bé nhìn xuống thì thấy Wadless đang nhìn cậu với chiếc bánh quy trong miệng.

Dipper mỉm cười và làm một cử chỉ im lặng.

Candy kéo Soos, người đang bị bịt mắt, sang bên này và ra hiệu cho bạn bè của mình rằng mục tiêu đã được đưa đến, đồng bọn cũng đã sẵn sàng. Mabel kéo Dipper và Grenda trốn sau bàn.

Soos đang lẩm bẩm điều gì đó, có lẽ là một câu đùa nào đó của Soos mà những người khác không thể hiểu được. Anh ấy rất thoải mái, để Candy dẫn dắt mình.

Khi đến nơi, Candy tháo khăn bịt mắt ra, bọn trẻ nhảy ra khỏi bàn và tung rất nhiều bông hoa lên không trung.

"Bất ngờ chưa? Chúc mừng sinh nhật Soos!"

Mabel nhảy lên và ôm Soos thật chặt.

"Tụi em đã làm tất cả món anh thích — Bánh kem vị pizza, pizza vị bánh kem; và nhiều thứ thú vị hơn nữa!"

Tức thì, Dipper đưa tay kéo màn sân khấu.

Toby, phóng viên trong thị trấn của họ, đang nhảy một điệu hài hước - Dipper nghe nói rằng ông ấy có ước mơ được biểu diễn ở Broadway. Không rõ ông ấy sau này ra sao, nhưng theo Dipper thấy, Toby khá có thiên phú trở thành một diễn viên hài.

Ít nhất là cả cậu cùng Bill đều cười.

Cùng Bill....

......Tổ sư mày.

Quá phấn khích, Mabel lấy từ đâu ra một chiếc máy ảnh Polaroid rồi gọi mọi người cùng chụp ảnh kỷ niệm. Tay chân cô có hơi vội vã, mọi người vừa tụm lại liền bấm máy luôn. Dipper cúi thấp xuống, cậu vẩy vẩy bức hình, một đám người hưng phấn muốn xem.

Mọi người trong bức ảnh đều đang mỉm cười hạnh phúc. Ngoại trừ Soos.

Ngoại trừ trung tâm của bữa tiệc.

Vẻ mặt vô cùng xấu hổ.

Dipper nhìn bức ảnh.

"Có chuyện gì thế Soos? Trông anh...không vui."

Bạn cậu né tránh ánh mắt, lời nói không được rành mạch. Soos nói không có gì, rồi anh hạ mũ xuống và nhanh chóng rời khỏi bữa tiệc.

Wendy suýt đụng phải anh, cô gái vừa đi vừa hỏi anh chuyện gì xảy ra. Khi quay đầu lại thì thấy một băng rôn chúc mừng sinh nhật đầy dấu chấm than.

Wendy ôm trán.

"Ôi không."

Cô ấy nhận được những cái nhìn dò hỏi từ Dipper và những người khác, bèn giải thích: "Chà, mọi người không biết về điều này, nên đây không phải lỗi của mọi người. Soos không thích sinh nhật của mình... Nói thẳng ra là anh ấy ghét nó. Còn lý do ấy à? Xin lỗi, tôi thực sự không biết về điều đó. Tôi đoán là từ khi còn bé đi."

Stan tiếp tục, "Chúng ta đã thử mọi cách rồi, mấy đứa. Ta thậm chí đã yêu cầu chính phủ trừ bớt thời gian làm việc, đến nỗi không thể đi máy bay được đây." Nói xong ông còn rút từ trong túi ra một tờ lệnh cấm làm bằng chứng.

Dipper chửi thầm trong lòng, sao già như vậy rồi mà còn đi máy bay chứ.

Mabel thò đầu ra sau nhà. Soos ngồi trên bậc cửa, nhìn vào một tấm bưu thiếp cũ.

Lông mày anh nhíu lại, ủ rũ.

"Cháu nghĩ chúng ta phải tổ chức cho Soos một bữa tiệc sinh nhật vui vẻ để thay thế cho những ký ức không vui trong quá khứ." Cô gái nói.

"Ừm..." Wendy có chút xấu hổ, "Gái yêu, chị nghĩ ta nên để anh ấy ở một mình vào lúc này."

Mabel nhìn em trai mình.

Dipper xoa mũi.

"Mabel... Em đồng ý với Wendy, dù em biết là chị có ý tốt. Nhưng tốt hơn hết là hãy để anh ấy một mình."

Mabel không thể tin đó là lời nói của em trai cô.

"Đợi đã... sao em có thể nói thế? Em không quan tâm đến Soos sao?!"

"Chúng ta làm điều này vì chúng ta quan tâm đến Soos, Mabel, em nghĩ Soos cần một chút riêng tư..."

"Nhưng bây giờ anh ấy đang buồn! Mọi người!" Mabel nhìn Dipper, rồi Wendy và Stan, và thấy rằng không ai trong số họ đồng ý với cô. Cô gái hai tay chống nạnh, phồng má, tỏ vẻ tức giận.

"Được thôi, các người không giúp cháu, thì cháu tự đi."

Cuối cùng, vẫn là cả nhóm lôi lôi kéo kéo nhau đi cùng.

Dipper nhìn xung quanh, và kéo cổ áo xuống. Áo vest này hơi nhỏ.

【 A ha! Không tệ, Pine Tree, rất hợp với tính ngươi. 】

"......Im mồm."

Dipper nghiến răng.

Bill ngược lại không sợ, thậm chí còn lè lưỡi vài cái. Làm Dipper thấy ồn muốn gọi con cá cóc kia tới gô cổ con quỷ đi cho xong.

[Ta sẽ nhớ cảnh này - một giáo sư đại học 22 tuổi đến câu lạc bộ súng laser dành cho con nít. Áo vest của mi cũng đẹp quá hahahahahahahahahahahahahahahahaha 】

Dipper: "..."

Ở bên kia Mabel gọi to tên cậu, nhờ cậu giúp Soos bị bịt mắt bước qua ngưỡng cửa.

Mặc dù cả hai đều không đồng ý làm phiền Soos vào lúc này, nhưng đây là đề nghị của Mabel, của Mabel.

Dipper thở dài, cậu rõ quá mà, sẽ chẳng có ai kháng cự lại Mabel hết.

Soos vừa đi vừa lẩm bẩm mấy câu đại loại như "Bịt mắt tôi lần thứ hai, lần này tôi sẽ không để bị lừa nữa đâu" Dipper muốn nói rằng anh đã từ chối rất nhiều và tại sao vẫn để Mabel bịt mắt được? Cái này gọi là gì nhỉ? Sự kháng cự cuối cùng à?

Giáo sư Pines thầm nghĩ, bản thân mệt mỏi quá rồi, không hiểu nổi thanh thiếu niên nữa đâu.

Soos dừng lại giữa chừng, sụt sịt mũi ngửi.

"Hmmm... mùi xúc xích? Sàn viscose và hiệu ứng âm thanh tương lai?"*

Rồi anh kéo khăn bịt mắt ra "Đây là... đấu trường laser?" *

Người bạn to con của họ cuối cùng cũng vui lên một chút.

"Omg...Tôi khoái cái này lắm, sao mọi người biết thế? Mọi người, tôi yêu các bạn!"

Bởi vì anh trả tiền mà. Dipper tự nhủ. Cậu thực sự không có nhiều hứng thú với những trận đấu súng laze cho lắm, so với lao động chân tay như này cậu thích lao động trí óc hơn. Giả dụ như ngồi trong không gian ý thức và chơi cờ với Bill hay gì đó chẳng hạn.

... Ơn giời, sao tự dưng cậu lại nghĩ đến cái bánh nachos đó chứ.

Nhưng phải thừa nhận một điều rằng Bill chơi cờ vua rất giỏi, không chỉ cờ vua mà còn cả cờ vây, cờ đam. Hai người họ có thể chơi ba loại cờ khác nhau cùng một lúc. Phi thường sảng khoái.

Bill đang ở trong không gian ý thức của Dipper nên dĩ nhiên hắn biết chàng trai trẻ đang nghĩ gì. Là một con quỷ, làm người khác xấu hổ có thể mang lại cho hắn một niềm vui cực lớn.

Bill ngay lập tức bày một bàn cờ.

[Muốn một chân không, Pine Tree? 】

【...】

Cậu từ chối nói chuyện với Bill.

Dipper cố gắng chuyển sự chú ý của mình sang những thứ khác. Ví dụ, Wendy chạm vào chướng ngại vật với vẻ mặt kinh tởm và nói với Stan: "Những bức tường này có phải là cái nệm phun sơn màu tím không?" *

"Nơi này từng là một cửa hàng nệm lớn."

Tái sử dụng đồ cũ thật tốt. Dipper nhủ thầm.

Soos và Mabel khí thế ngất trời, một lớn một nhỏ đang cầm súng laze và ra hiệu cho họ tham gia trận hỗn chiến.

Dipper thở dài thật sâu, thật sâu.

Cậu lấy một khẩu súng laser ra khỏi giá rồi vươn vai.

"...Không chắc liệu em có thực sự phù hợp để chơi trò này hay không nữa."

Mabel cười rạng rỡ và vỗ về em trai mình.

"Yên tâm đi! Còn có bọn này! Sợ thua thì đi theo chị," cô gái lấy ngón cái xoa xoa mũi, "Chị che chở cho em!"

Em không sợ thua cuộc. Dipper ngây người nghĩ. Em chỉ sợ mình không kiềm chế được và đánh cho đến khi mọi người khóc thét lên ấy chứ.

Họ xếp hàng để vào phòng chơi, cặp song sinh đứng ở phía sau, Soos trông vẫn còn hơi lo lắng, Mabel vỗ vỗ vào bụng anh, cố gắng giúp Soos thoải mái hơn.

Dipper lười biếng ngáp dài.

[Bill Cipher. 】

【Gì? 】

[Khả năng ta phá hủy nơi này là bao nhiêu? 】

Con quỷ khoa tay múa chân vẽ ra một cái ký hiệu ∝.

[... Đáp án không ngạc nhiên tí nào. 】

[Kiểm soát bản thân đi, anh bạn,] Bill cũng có vẻ chán nản, [chưa đến lúc đánh nhau. 】

Cổng đếm ngược bắt đầu. Dipper đếm với các con số - năm, bốn, ba, hai...

Một cảm giác khủng hoảng đột nhiên chạy dọc sống lưng cậu. Dipper giật mạnh quần áo của Mabel, và Mabel loạng choạng. Cô chỉ có thể nhìn Soos và những người khác chạy vào sảnh trò chơi.

"Này. . . Em làm cái gì vậy Dipper? !"

"Bình tĩnh nào," Dipper nhìn về phía sau Mabel, "Chị có nghĩ rằng có điều gì đó không ổn với cảnh trước không?"

Mabel sững người, cô quay lại.

Khi Dipper nói điều này, cô ấy cũng phát hiện ra rằng phòng trò chơi nên là loại được bao phủ bởi những tấm nệm màu tím và ánh đèn lộng lẫy. Nhưng không biết vì sao trước mặt đại sảnh lúc này trống rỗng, máy móc lạnh lẽo cùng ánh đèn chiếu rọi trên mặt đất.

Mặc dù Mabel nghĩ rằng đó là bóng đèn sợi đốt, nhưng cô ấy không nhìn thấy bất kỳ ánh sáng nào trên tường.

"Hmm... chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Em cũng muốn hỏi, chuyện gì đang xảy ra ở đây. Ánh vàng trong mắt Dipper lấp lánh.

"Đi theo em, Mabel."

Nếu được, Dipper không muốn Mabel đi theo mình vào căn phòng kỳ lạ này, cậu không muốn chị gái mình bị thương dù chỉ một chút. Nhưng bây giờ rõ ràng Mabel chỉ có đi theo cậu là an toàn nhất. Con quỷ biết đối phương đang nhắm đến ai trong số họ.

Dipper đang suy nghĩ về việc cậu sẽ đánh Mabel bất tỉnh như thế nào nếu phải chiến đấu - và cậu phải làm điều đó thật nhanh. Không thể cho cô thời gian phản kháng được. Nhưng nghĩ đến phải xuống tay với chị mình cậu có chút không nỡ....

Rồi cậu nhìn thấy người đàn ông đang đứng giữa phòng.

Dipper: "..."

Bill Cipher: [...]

Mabel: "Này! Không phải ông là ... Cái gì nhỉ... Blendo? Blonding? Dipper yểm trợ chị phát."

"Uh... Blarblar? Đúng rồi, Blarblar."

Nhà du hành thời gian muốn bốc hỏa.

"Là Blendin! Sao bọm mi dám quên tên ta sau khi hủy hoại cuộc đời ta như vậy?"

[Oa, đây chẳng phải là tên lúc trước bị ta lừa cho một vố hay sao? 】

【...】Dipper không thể chịu đựng được nữa, chiếc ghế dưới mông Bill đột nhiên quay cuồng, như thể nó bị đổ đầy năm tấn rượu giả, và bắt đầu chuyển động tròn. Con quỷ trực tiếp bị ném ra ngoài, cơ thể hắn bẹp dí dính chặt vào tường như khoai tây nghiền.

Thấy cặp song sinh vẫn còn ngu ngơ, Blendin bùng nổ. Gã bấm đồng hồ, khởi động xem lại thời gian.

"Sau khi bọn mi đánh cắp thiết bị thời gian của ta và làm mọi thứ rối tung lên, ta đã bị đội cảnh sát thời gian đuổi ra khỏi nhà! Đó là mục tiêu cả đời của ta! Sau đó thì sao? Sau đó ta bị kết án tù! Ta vừa mất việc, vừa bị tống giam , tất cả là tại bọn mi!"

Dipper: "..."

Bill thật xấu tính, hắn từ trên tường trèo xuống, tràn đầy hứng thú nói: 【 Ngươi lại cùng Shooting Star làm loại chuyện này? Quả không ngờ nha! 】

Dipper tự nghĩ, ta ở Gravity Falls gặp nhiều sự kiện phản khoa học như vậy thì làm sao mà nhớ rõ được.

"Được rồi được rồi, tôi xin lỗi về chuyện này," Dipper xoa xoa thái dương, "nhưng hiện tại chúng tôi còn có một việc rất quan trọng cần làm, ông có thể chờ một chút để chúng tôi xử lý xong chuyện này được không?"

"Hôm nay là sinh nhật bạn của chúng tôi!" Mabel nói thêm, chắp hai tay lại và cầu xin, "Xin hãy thông cảm, tôi thực sự xin lỗi nhưng chúng tôi cần những người bạn của mình."

Blendin chế giễu.

"Sinh nhật? Ngươi cho rằng sinh nhật ngu xuẩn quan trọng hơn việc ta phục chức sao? Tụi bây đừng mơ! Hiện tại các ngươi biết mình ở nơi nào không?"

Blendin cười khẩy, giơ hai tay lên.

"Chào mừng đến với Tinh Cầu đại chiến!"

Theo giọng nói của Blendin, bức tường đột nhiên sụp đổ. Đấu trường Thời gian liền xuất hiện trước mắt cặp song sinh.

Là một giáo sư, Pines cũng không phải ngoại lệ. Giống như mọi đồng nghiệp của mình, cậu cũng có một ước mơ lớn là phá vỡ rào cản không gian. Nhưng khác với những người khác, bọn họ phá vỡ kết giới bằng trí tưởng tượng, Dipper thì dựa vào kinh nghiệm — dù sao thì cậu cũng đã từng nhìn thấy kỳ nhông và ác quỷ rồi mà.

Dipper đối với một màn trước mắt cũng không quá kinh ngạc —— cậu đã lướt qua một phần ký ức của Bill, đối với cảnh tượng yêu ma vần vũ thế này, cậu thấy vô cùng quen thuộc. Nói trắng ra thì, những chuyện này cũng đã xảy ra rồi. Mặc dù nhiều ký ức về quá khứ bị xóa mờ (có lẽ là do di chứng của việc du hành thời gian), nhưng vẫn còn những ấn tượng rải rác.

Dipper nhớ trò chơi này tên là Quả cầu pha lê... Có vẻ như cuối cùng mình và Mabel đã thắng phải không?

Về phần Mabel Pines, một người lần đầu tiên trải nghiệm thực tế, không hề sợ hãi khi đến với một môi trường xa lạ. Nói thẳng ra là khả năng thích ứng tốt, nhưng vẫn có cảm giác căng thẳng. Trông cô bây giờ cực kỳ phấn khích:

"Cái gì đây? Một chương trình thực tế à? Những gã kỳ lạ đến từ Nhật Bản này! Chà, cái này trông thú vị hơn cả thẻ laser!"

Đầu của Dipper càng đau hơn, lúc này cậu chỉ muốn sửa chữa nhanh chóng và sau đó quay trở lại túp lều bí ẩn để tiếp tục làm cá muối thôi.

"...Rồi giờ ngươi tính làm gì đây?"

Blendin rất tức giận trước phản ứng của họ.

"Sao các ngươi lại không hề run rẩy trước sự vĩ đại của "Cuộc chiến bóng plasma" được? Đây là "Tinh cầu Đại chiến "! Các đấu sĩ thời gian đang chiến đấu đấy!" *

Dipper tỏ vẻ mình không hứng thú, cậu muốn nằm ườn một chỗ hơn là đấu vật.

Nachos màu vàng thì hoàn toàn ngược lại.

[Chà, ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có cơ hội nhìn thấy thứ này. 】

[Ngươi chưa từng thấy nó sao? 】

[Chưa, ] Bill giải thích, [Ta nằm trong danh sách đen của Time Baby, nên chúng không cho ta tham gia vào việc này. 】

Blendin ở đầu bên kia vẫn đang miệt mài giải thích, và Dipper cảm thấy thật lãng phí khi hắn không làm hướng dẫn viên du lịch.

"...Kẻ thắng sẽ được một điều ước, và được toàn quyền quyết định số phận của kẻ thua!"*

Giống như một cuộc biểu tình, một người tham gia ở giữa sân bị đánh bại, người chiến thắng cười nhạo, giơ ngón tay cái xuống và kẻ thua cuộc biến thành cát bụi giữa những tiếng la hét.

"...Thật man rợ," Mabel nhẹ nhàng nói.

Dipper gật đầu đồng ý. Nhưng cậu quan tâm đến việc Blendin sẽ thực hiện điều ước như thế nào hơn.

"Blendin, Điều ước thời gian là gì?"

Một người cảnh vệ thời gian thay Blendin trả lời.

"Time Baby sẽ thực hiện bất kỳ điều ước nào của các ngươi. Đây là phần thưởng dành cho người chiến thắng trong "Tinh cầu Đại chiến", và người chiến thắng xứng đáng được chúng ta tôn trọng."

Nếu như ngay từ đầu Dipper còn có những ảo tưởng thầm kín về "điều ước thời gian" này – chẳng hạn như ước được giết kỳ nhông hay gì đó – thì giờ đây cậu chẳng còn chút hứng thú nào nữa.

Cậu không nghĩ đứa bé bị Bill giết bằng một cái búng tay lại có thể thực hiện được ước nguyện của mình. Giới hạn của điều ước này được thiết lập bởi khả năng thời gian của Em bé, nên là nếu vượt quá giới hạn, hắn sẽ bất lực.

Chính xác, thà dựa vào bản thân còn hơn là kỳ vọng vào người khác.

【...Nếu không thể giết được kỳ nhông, vậy sao không ước rằng rào cản không-thời gian sẽ không bao giờ bị phá vỡ nhỉ?] Chỉ cần để Time Baby chạm trán kỳ nhông thôi, trái tim của nó sẽ lập tức bị thứ nguyên nuốt chửng.

【Mi mơ đẹp quá. Time Baby là người của gia đình Thời Gian, và như ngươi thấy đấy, hắn làm quần gì có ưu điểm nào khác ngoài to xác và ngu ngốc. 】

【...】

【À, cộng với việc mi có thể du hành xuyên thời gian mà nói. Những người khổng lồ thời gian có lẽ là những người duy nhất trong tất cả các vũ trụ có thể di chuyển tự do trên trục thời gian thẳng đứng. Bọn họ trời sinh có năng lực này, nên không khỏi sẽ có kẻ dòm ngó muốn cướp đoạt, có điều số người làm được rất ít. Tỷ như chúng ta từ "Ngày tận thế" du hành trở về hiện tại, năng lượng cũng chỉ đủ cho một người di chuyển mà thôi. Vì vậy, đừng nghĩ về việc vá bức tường thời gian, đó không phải là công việc của Time Baby. 】

Dipper đang giao tiếp với Bill một cách có ý thức thì tên của Mabel đột nhiên lọt vào tai cậu. Cậu bé sững người một lúc trước khi quay lại chú ý đến Blendin.

Mabel rõ ràng là bối rối trước những gì Blendin nói, và cô gái ngoáy tai.

"Xin lỗi, phiền ông nói lại câu đó được không?"

Blendin khịt mũi.

"Mi, Mabel Pines, đã sẵn sàng chấp nhận lời thách đấu của Blendin ta chưa?"

Bill thầm nhủ rằng thôi toang rồi, nhưng hắn căn bản không có ý định ngăn cản. Hắn từ trong không khí lấy ra một nắm bỏng ngô nóng hổi, ​​hóng dưa đến kinh người, rất xứng là lão nông trồng dưa.

Dipper sắc mặt tối sầm lại.

Tuy rằng hiện tại cậu mới mười hai tuổi, nhưng tâm trí không phải thiếu niên. Dù sao cũng đã làm giáo viên nhiều năm, sự uy nghiêm ở trong máu vẫn còn, quay mặt lại là có khí chất "Sao em không làm bài đi" rồi.

Hai người bảo vệ thời gian thì đứng chôn chân tại chỗ.

Mặc dù Giáo sư Pines đang đặt câu hỏi, nhưng giọng điệu của cậu lại không khác gì đang giảng bài.

"Thách đấu Mabel? Còn tôi thì sao?"

Người bảo vệ trả lời câu hỏi của cậu theo phản xạ:

"Ngươi không có tên."

"......gì?"

Người bảo vệ Lolph giải thích, "Blendin đã nói rằng hắn muốn đấu với 'Mabel Pines' và 'Dipper Pines' của thế kỷ 21, nhưng chúng tôi chỉ tìm thấy Mabel Pines."

Một người bảo vệ khác, Dundgren tiếp lời: "Chúng tôi đã nghi ngờ rằng Blendin nhớ nhầm tên, nhưng vì Blendin đã xác định được Mabel Pines nên Đại chiến Tinh Cầu vẫn tiếp tục như thường lệ. Mabel Pines là thí sinh duy nhất."

... Không, chuyện đáng nhẽ ra không nên như này.

Dipper biết rằng không phải Blendin đã phát âm sai cái tên này, Dipper là biệt danh của cậu ấy, cái tên mà mình đã ký hợp đồng với Bill và luôn thừa nhận nó. Sở dĩ họ tìm không thấy, là bởi vì chết tiệt tên thật hiện tại của cậu là Alcor, là ác ma, đương nhiên tra tên nhân loại cũng không có!

Mabel rõ ràng cũng không muốn đấu với Blendin. Cô nhớ Soos, và không muốn giao tiếp với những người nguy hiểm này nữa.

Cô gái nhỏ giọng nói: "Dipper, chúng ta phải chạy thôi."

Dipper không nói nên lời, cậu cảm thấy khá khó chịu. Rõ ràng bản thân có thể trực tiếp lật ngược thế cờ, nhưng cậu lại không muốn phơi bày bản thân mình như thế này.

"...Dip?"

Dipper chắp tay sau lưng, móng tay màu đen dần dần biến mất.

"Chị nói đúng, Mabel," cậu nhìn vào cuộn băng thời gian trên thắt lưng của Lolph, "Em nghĩ chúng ta cần cái đó."

Trước đó, Dipper đã nói rằng cậu không thể nhớ mình đã đánh cắp cuốn băng thời gian như thế nào năm 12 tuổi. Nhưng nó hẳn phải là một phương pháp rắc rối hơn bây giờ.

Dipper bảo Mabel để mắt đến Blendin - cảm ơn chúa vì Blendin đang hét lên với Warden Dundgren về việc nên sử dụng vũ khí gì, tạm thời không chú ý bên này.

Đánh giá qua những đường gân xanh trên trán của Dundgren, xem ra hắn ta đã nhìn chằm chằm Mabel trong một thời gian dài. Anh ta đan các ngón tay vào nhau, hơi giơ tay lên và làm động tác "bắt đầu".

Lolph nhìn như đang chú tâm bảo vệ khung thành, nhưng thực ra anh ta đang bị mê hoặc. Anh ấy đã không khởi động lại cho đến khi cuộn băng thời gian nằm trong tay Dipper.

Lolph sững người trong ba giây trước khi nhận ra đó là cuộn băng thời gian của mình.

"Chào!"

Vừa tiếp được cái thước dây, Dipper ngay tức khắc giật mạnh cái móc, tay kia chộp lấy Mabel, người vẫn chưa thoát khỏi tình huống đó, và cả hai biến mất trong nháy mắt.

Dipper Pines tin rằng những lúc đó mọi người nên xem xét nghiêm túc vấn đề thoải mái. Chí ít xuyên qua thời không mấy lần, hắn đều không có cảm giác thoải mái.

Vết thương trong lòng vẫn chưa lành, vừa tiếp đất cậu liền ngay lập tức nôn mửa.

Mabel: "..."

Mabel: "Em có chắc là không cần đi bác sĩ không?"

Dipper thản nhiên lấy tay áo lau miệng.

"Không. So với cái này... chúng ta đang ở đâu?"

Lúc đó tình thế cấp bách, trong thời gian ngắn cậu mang theo Mabel bỏ chạy nên không để ý mấy đến điểm đáp.

Hai chị em nhìn xung quanh. May mắn làm sao, bãi đáp là trên một tấm nệm—đương nhiên Dipper nôn luôn lên cái nệm đó rồi. Ngay khi cả hai nhìn lên, họ thấy nhân viên thu ngân đang giận dữ lao về phía họ.

Dipper: "..."

Mabel: "..."

Cả hai không nói không rằng vội chạy ra ngoài.

Trong quá trình chạy, Dipper đã lấy ra cuốn băng thời gian và lên kế hoạch du hành xuyên qua nó một lần nữa. Kết quả là, tức quá nên lỡ mạnh tay — thứ đó trực tiếp vỡ vụn. May thay, toàn bộ linh kiện vẫn còn, nhưng để dùng được thì bắt buộc phải có đồ sửa.

"Em có thể sửa cái này được không?" Mabel hỏi sau khi chắc chắn đã cắt đuôi nhân viên thu ngân. Hai chị em vừa đi vừa nhàn nhã nói chuyện, nhìn không khác gì đi chợ hằng ngày.

"Vâng, nhưng em cần dụng cụ... Này!"

Dipper tránh xa chiếc xe đạp trẻ em. Xe bên kia hình như có vấn đề gì đó, phía trước có đèn đỏ nhưng không có ý định dừng lại, đứa trẻ ngồi trên xe đang la hét.

Vào thời khắc quan trọng, Dipper kéo mạnh ghế ra sau, tránh được thảm kịch.

Mabel bước tới, bé gái trông có vẻ sợ hãi, run rẩy khi Mabel giữ cô bé lại. Thấy vậy, cô liền lấy trong túi ra một viên kẹo trái cây bỏ vào miệng cô bé.

"Không sao, không sao, giờ em đã an toàn rồi, đừng sợ."

Bên kia, Dipper nhìn xuống tay mình. Nếu là một chiếc xe đạp đường bình thường, tốc độ sẽ không nhanh lắm, nhưng con đường này có một số đoạn dốc và gia tốc nhất định. Hơn nữa, hiện tại cậu mới chỉ là một "thiếu niên mười hai tuổi", và trọng lượng của một chiếc xe đạp trẻ em vẫn là quá sức đối với cậu.

Vừa rồi một ít móng tay Dipper bị gãy, thịt mềm nhũn lộ ra, lẫn với máu, gió lạnh thổi qua cũng có chút đau.

Bill nhấp một ngụm cà phê.

[Cảm giác lần đầu tiên bị thương thế nào? 】

Dipper nhìn những chiếc móng tay đang dần mọc lại.

【...Dù sao thì ta cũng không cảm thấy gì nhiều, nó sẽ sớm lành thôi. 】

Dipper cố gắng điều chỉnh chiếc xe đạp trong khi chờ vết thương lành hẳn.

"Hỏng phanh rồi."

Cậu giấu bàn tay bị thương của mình ra sau lưng trước khi nói chuyện với Mabel. Mabel đang bế cô bé nên không để ý đến những cử động nhỏ đó.

"Chà... Xem ra chúng ta phải ở cùng cô bé trong lúc chờ người thân tới." Mabel cúi xuống nhìn vào mắt cô bé, "Đừng sợ em gái, bọn chị không phải người xấu. Bọn chị chờ bạn cùng em nhé, được chứ?"

Cô gái trông có vẻ sợ hãi, nhưng lại rất can đảm lau nước mắt đi. Cô gật đầu.

Dipper tiến lên phía trước.

"Mặc dù bây giờ không thích hợp đặt câu hỏi cho lắm... Nhưng những câu hỏi này rất quan trọng, em có thể trả lời anh không?"

Dipper giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt không tán thành của Mabel.

"Em có biết bây giờ là năm nào không?"

"2...2002."

Vậy là, bọn họ đã quay về thời điểm mười năm trước.

Mười năm trước... Lều bí ẩn năm 2002 mở cửa, và cậu có thể đến chỗ bác Stan mượn dụng cụ.

"Em có biết đến Lều Bí ẩn đó thì đi đường nào không?"

Cô gái chớp mắt.

"Em không chắc... nhưng để em nhớ đã."

"Nhanh hộ anh nhé."

Mabel đột nhiên nắm lấy tay Dipper và kéo cậu sang một bên dưới cái nhìn thắc mắc của cậu.

"Dipper, em..." Cô dừng lại, "Em có thể nói ít đi được không? Ý chị là, em ấy vẫn đang bị sốc nặng, em đừng hỏi nữa được không, cô bé cần được trấn an."

Dipper xoa mũi.

Chà, Mabel nói đúng, cậu vội vàng quá.

"Chị nói đúng... Nhưng chúng ta cũng không còn nhiều thời gian nữa, Mabel. Đội Vệ binh Thời gian có lẽ đang đuổi theo, chúng ta không thể đợi ở đây quá lâu."

Mabel kinh ngạc lắp bắp.

"Em...Em muốn bỏ em ấy lại sao?"

Dipper thực sự muốn nói rằng mình đã cố gắng hết sức để cứu cô ấy rồi, và việc chờ đợi người nhà đến đón cô ấy không phải là phong cách của Alcor. Nhưng Dipper chợt nghĩ, nếu nói vậy chắc chắn Mabel sẽ đổ lỗi cho cậu. Cậu liền ra sức lấp liếm.

"Thì... Chị hãy nghĩ đến Soos, Mabel. Chúng ta có thể đợi, Soos thì không. Chúng ta phải chỉnh lại thời gian và rời khỏi đây càng sớm càng tốt."

Mabel kiên định nhìn em trai mình.

"Vậy em tới Lều thần bí tìm dụng cụ sửa chữa thước dây, bọn chị chờ ở chỗ này."

Dipper: "..."

【Thấy cay không? 】

"Câm miệng."

Không có Mabel bên cạnh, Dipper cũng chả thèm kìm nén bản thân nữa, cậu đi như gió. Quãng đường một dặm từ thị trấn đến Lều bí ẩn chỉ đi trong ba phút. Nếu không phải vì bây giờ là ban ngày, cậu sẽ bay luôn cho nhanh.

Nhưng bây giờ trông cậu cũng chẳng khá hơn là bao.

Tai nhọn, răng nhọn, móng tay đen và mắt trắng. Bất kể nhìn nó như thế nào, trông cũng không giống một người bình thường. Dipper cho rằng, hiện tại ít người biết tới mình, chi bằng thả lỏng một chút.

Bây giờ Dipper là một con quỷ, giả làm người mệt mỏi lắm đấy.

                                                                        End chương 5 (1)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro