Chương 4 (2)
[Được rồi, được rồi, đồ trục lợi. Ưu tiên sử dụng cơ thể một lần. 】
【 Đây là ngươi nói nhé. 】
Nếu không phải vì chạy, Dipper đã trợn mắt với hắn rồi. Cậu cử động các ngón tay và ném vật trưng bày bằng đồng ở hành lang đối diện xuống đất để thu hút sự chú ý của những kẻ truy đuổi. Rồi cậu lơ đãng trả lời Bill:
【Chắc chắn. 】
Họ đi theo chiếc mũ vào đường hầm, trượt xuống đường ống truyền tải và cuối cùng đến sảnh Quên Lãng.
Đó là một sảnh rất lớn, không nhỏ hơn nơi Mabel và những người khác đang ở. Chỉ là có nhiều thứ lộn xộn hơn, và đường ống bị xáo trộn dày đặc, khiến căn phòng trở nên rất chật chội.
"Chúng ta cần nhanh chóng tìm ra trí nhớ của McGucket." Nhưng...
Dipper dụi dụi giữa hai lông mày.
Có quá nhiều ống nhớ, ở khắp mọi nơi. Đá bừa một cái cũng trúng. Và có rất nhiều ống ghi nhớ gần các bức tường...Chúa ơi.
【Không có phép thuật nào có thể trực tiếp tìm ra trí nhớ của McGucket sao...】 Cậu tuyệt vọng hỏi.
[Mi nghĩ phép thuật là cái giếng ước nguyện à mà muốn gì được nấy?]
Dipper thở dài.
Cậu cam chịu số phận và bước đến đống thủy tinh, dùng tay lục lọi nó như Soos và những người khác. Cậu có chút xúc động, có trời mới biết đã bao lâu rồi cậu không tự mình tìm được thứ gì đó. Sau khi trở về quá khứ, về cơ bản, Dipper sử dụng phép thuật để trực tiếp thả các vật thể lơ lửng trong không trung, sau đó xem xét từng vật một. Hiệu quả cao hơn nhiều so với lục lọi.
"Pacifica, Lazy Susan, ồ đây là của Robbie." Dipper đặt ký ức của Robbie sang một bên, "Những kẻ này đang làm gì với tất cả những ký ức này? Có lẽ chúng đã bắn cả thị trấn bằng khẩu súng đó. Soos, anh đã tìm thấy ký ức của McGucket chưa?"
"Rất tiếc anh bạn, chưa."
Dipper trở nên cáu kỉnh hơn.
Đột nhiên McGucket hét lên, thu hút sự chú ý của cậu trở lại.
"Mọi người nhìn này! Tôi đã tìm thấy ký ức của mình! Soos, mũ của cậu cũng ở đây!"
Soos đã tận dụng tối đa lợi thế của một người trưởng thành và bỏ lại Dipper sau vài bước. Anh ấy nói thật tốt, rồi nhặt chiếc mũ lên và đội lại. McGucket cười khúc khích, chợt Dipper kinh hoàng khi thấy rằng ông già định tháo ống nhớ ra khỏi bức tượng ngay khi cậu vừa định thở phào.
"Này, nhanh lên—"
Đã quá trễ. Gần như ngay sau khi McGucket tháo ống nhớ ra, chuông báo kêu liên tục, đèn đỏ cũng không ngừng nhấp nháy.
"Oops," Dipper quả quyết nói, "McGucket lấy trí nhớ của lão đi, mau rời khỏi đây thôi!"
Trong thời gian và không gian này, không ai có thể bắt được con quỷ. Dipper thực tế đã thực hiện Temple Run trong đời thực — và thật may mắn. Trong mắt Soos, dường như người bạn đồng hành này của anh luôn lường trước được nguy hiểm, dẫn họ đi vòng quanh những hành lang ngoằn ngoèo, đúng lúc để né tránh những kẻ truy đuổi. Sau khi Dipper không biết bao nhiêu lần bay qua bức tường và ném đồ cổ vào đám người truy đuổi, Soos vẫn không kìm lòng được.
"Nhóc, không phải em là mọt sách à?"
"À... anh biết đấy," Dipper đặt chiếc bình đồng trở lại chỗ cũ, "tiềm năng của con người là vô hạn khi đối mặt với nghịch cảnh."
Soos gãi cổ.
"Vậy tại sao anh không thể?"
Dipper im lặng nhìn chằm chằm vào bóng dáng của anh ta một lúc, trước khi quyết định thay đổi chủ đề.
"Nhân tiện, sao em không thấy McGucket nhỉ?"
Hai người nhìn nhau năm giây.
"McGucket!"
Đám thủ hạ khiêng McGucket và trói ông ta vào chung với hai cô gái. Thủ lĩnh áo choàng đỏ nhìn về phía cửa và hỏi sau khi xác nhận rằng không có ai quay lại:
"Còn người đàn ông béo và đứa trẻ thì sao?"
Một tên lắc đầu.
"... Quên đi, xử lý bọn này trước." Tay thủ lĩnh gõ chữ vào khẩu súng, "Hai đứa kia tính sau."
Wendy đã cố gắng nhiều lần, nhưng không thể thoát ra. Cô ấy khó chịu, nhìn chằm chằm vào nhóm người:
"Các người là cái quái gì vậy, lũ quái vật mặc áo choàng tắm!"
"Trước hết, ta muốn làm rõ rằng đây không phải là áo choàng tắm," thủ lĩnh áo choàng đỏ giải thích, "Vì ngươi sắp quên tất cả những điều này, nên nói với ngươi cũng không hại gì."
Khi thủ lĩnh ngừng nói, các thành viên phía sau hắn ta lần lượt cởi bỏ mũ trùm đầu. Họ sửng sốt.
Wendy biết những khuôn mặt này - Gravity Falls ngay từ đầu đã không phải là một thị trấn lớn, toàn bộ đều là dân làng.
"Chúa ơi... Toby? Ông Gleeful? Và... ông có phải là người đã cưới chim gõ kiến không?"
Thủ lĩnh áo choàng đỏ cũng cởi bỏ mũ trùm đầu.
"Đúng vậy, là cư dân thị trấn, ngươi chắc không biết ta, mà có nhìn thấy cũng sẽ không nhớ. Ta là Ivan Blind! Bọn ta là hội Mù Lòa."
"Vậy hội mù của ông đang làm cái quái gì vậy?"
"Ngươi không hiểu sao?" Ivan lắc lắc khẩu súng trong tay, "Thị trấn này phát sinh quá nhiều chuyện kỳ lạ, vì để cho mọi người sống hạnh phúc, nên hội Mù Lòa đã ra đời. Đừng hỏi ta là ai thành lập, ta đã lâu không nhớ rõ, chúng ta dùng khẩu súng tẩy xóa do tổ phụ để lại, xóa bỏ ký ức của những cư dân đã nhìn thấy sự kiện siêu nhiên, để họ không còn phải nơm nớp lo sợ nữa."
Mabel bị sốc bởi sự tự mãn trong lời nói của anh ta.
"...Ông muốn chúng tôi, không, những người sẽ bị xóa trí nhớ phải biết ơn mình à?"
"Biết ơn là tốt nhất, nhưng lâu dần quen rồi, không cần gì cả..."
Giọng nói của cô gái luôn rất có nội lực, bằng chứng là Mabel gần như ngay lập tức át đi giọng nói của Ivan:
"Ngươi còn cho rằng mình vĩ đại sao? Nhìn McGucket đi! Trí nhớ của ông ấy đều bị ngươi làm loạn, chỉ có thể sống ở bãi rác nói chuyện cùng chuột bọ, ai cũng có thể bắt nạt ông ấy! Mẹ kiếp, ngươi không có lương tâm sao?"
Wendy chết lặng.
"...Gái, em hung hăng quá đấy," cô thì thầm.
"Gần đây hay phiền muộn, xả hết ra liền dễ chịu hơn nhiều." Mabel cũng thấp giọng đáp.
Ivan cau mày.
"Sẽ có một chút..." Sau đó, hắn đột nhiên cầm lấy khẩu súng, tự bắn vào thái dương, "Nhưng hiện tại thì không."
......Điên. Bọn họ điên thật rồi, Mabel nghĩ. Những kẻ này toàn hành động theo cảm tính, căn bản không biết tiêu chuẩn đạo đức là cái gì nữa.
Chỉ có thần mới biết quỷ mới hay, suốt những năm qua bọn chúng đã làm những gì đối với dân làng rồi.
Ivan giơ khẩu súng xóa trí nhớ lên, rồi bước lại gần Mabel.
"Vậy thì bắt đầu với ngươi đi, chúc ngủ ngon."
Mabel Pines vẫn luôn cảm thấy rằng mình đã trải qua một mùa hè tồi tệ - chỉ cần nhìn vào sổ lưu niệm về những mối tình mùa hè của cô là hiểu. Không có hoàng tử đẹp trai quyến rũ, cũng mãi mãi chẳng có anh hùng cứu mỹ nhân. Và, trời ơi, đôi khi cô ấy nghĩ rằng những chàng trai đó còn không ngầu lòi bằng Wendy cơ.
Mabel đối với suy nghĩ "Trên đời này còn anh hùng cứu mỹ nhân" sớm đã chết tâm rồi. Hiện giờ, đối mặt với cuộc khủng hoảng lớn nhất mà cô gặp phải trong mười hai năm, giá như có một người nào đó... từ trên trời rơi xuống. Khi cô tuyệt vọng và sẵn sàng chấp nhận số phận của mình, chợt Bạch mã hoàng tử xuất hiện trước mặt...
Đợi đã, tại sao Bạch mã hoàng tử của cô trông giống Dipper đến vậy?
Người em trai có "tiếng hét như nữ nhi" của cô đá Ivan lên không trung, sau đó tiếp đất trong tư thế rất ngầu lòi, đồng thời đưa tay phải ra đỡ lấy khẩu súng đang rơi xuống.
Hết nước chấm, mười điểm.
"...Dipper?" Wendy hất tay, khi Dipper đá Ivan ra, Soos lặng lẽ tiến tới cởi trói cho họ, "Anh bạn, em trở nên nhanh nhẹn như vậy từ khi nào vậy?"
"Dipper" quay lưng lại với họ.
"Thân ái, mỗi người đều có tiềm năng, sao em nỡ để một đóa hồng xinh đẹp như vậy bị tổn thương được?"
"Wow——" Tai của Wendy hơi đỏ lên, Soos và Mabel trông có vẻ trêu chọc. Cô ấy gãi gãi mặt, "Chà, chị phải thừa nhận rằng em tán tỉnh cũng chuyên nghiệp đấy."
"Dipper" cầm khẩu súng có lắp sẵn ống thủy tinh tiếp cận Ivan. Các thành viên trong hội cũng nhanh chóng phòng vệ, vừa định tiến lên thì bị súng của cậu buộc phải lui lại. Bốn người còn lại tùy tiện nhặt một số thứ làm vũ khí, và đứng bên cạnh "Dipper" để chiến đấu với thủ hạ.
Đám Soos cùng Wendy tạm thời không thể nhìn thấy mặt cậu khi họ quay lưng lại với cậu bé, nhưng Ivan có thể nhìn thấy rõ ràng: Đôi mắt của đứa trẻ đột nhiên chuyển sang màu vàng và đồng tử co lại thành một đường thẳng dưới ánh lửa.
"Ngươi......!"
Cậu bé nói với âm lượng chỉ hai người họ có thể nghe thấy:
"Thằng đầu trọc chết tiệt, động ai không động cứ nhất định phải động vào Shooting Star, hại tao phải ra ngoài dọn dẹp đống lộn xộn cho Pine Tree. Mày không biết rằng đổi người thế này là tao phải tốn bao nhiêu công sức đâu." Hiện tại đầu tao muốn nổ tung, ý thức không gian hỏng bét. Tiểu tử này tỉnh lại rất có thể sẽ cùng ta đánh một trận."
Bill gõ "Ivan Blind" trên màn hình.
"Hãy nếm trải cơn thịnh nộ của quỷ đi, đồ ngu xuẩn."
Sau khi "Dipper" lấy được khẩu súng, hội Mù Lòa về cơ bản đã bị phe của hắn trói lại. Tính khí Bill tồi tệ hơn Dipper nhiều. Sau khi giải quyết Ivan, hắn nhập tiếp "Hội Mù Lòa" vào khẩu súng rồi bắn hết người này đến người khác. Ban đầu, hắn muốn trực tiếp nhập tên của họ giống như đã làm với Ivan, mục đích nhổ cỏ tận gốc. Nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy có quá nhiều rắc rối nên thôi.
Tài thiện xạ của Bill cũng tốt hơn nhiều, không như vị giáo sư nào đó chỉ giỏi bắn bừa. Chưa đầy 10 phút sau, Hội Mù Lòa bị xóa sổ hoàn toàn, hắn cùng đồng bọn trong Lều Bí Ẩn cõng họ đến cổng bảo tàng và nói dối với họ rằng hôm nay là "Đêm đào vàng". Nhân tiện, thu thêm "tiền vé" luôn.
McGucket muốn đưa tiền cho hắn, vì ông nghĩ rằng hắn đã giúp đỡ mình - nhưng hắn từ chối.
Bill không quan tâm đến tiền của con người, hắn chỉ muốn làm cho xong chuyện này và để tâm hồn mình được nghỉ ngơi. Hơn nữa....
Con quỷ chạm vào khẩu súng xóa ký ức trong tay. Trong mắt hắn, không có cái giá nào sánh bằng khẩu súng này hết.
Hắn cắm ống thủy tinh vào màn hình và đứng sang một bên để cùng họ xem ký ức của McGucket.
Màn hình nhấp nháy.
"Tên tôi là Fiddleford Hadron McGucket..."
Con quỷ bị sặc nước bọt của chính mình.
"Dipper? Em sao vậy?"
"...Không có gì đâu, em chỉ bị nghẹn thôi."
Bản thân Bill là một kẻ lừa đảo, hắn không giỏi nhớ tên mọi người. Hắn cho rằng thà nhớ biệt danh của mình hơn là tên của ai đó, nhưng mặt người ta ra sao thì hắn nhớ rõ. Sau cùng thì, hắn thích chiêm ngưỡng các loại biểu cảm của con người, đặc biệt là những biểu cảm méo mó.
Khuôn mặt của Fiddleford này, trước đây hắn có gặp rồi.
Hình ảnh tiếp tục.
"...Trong năm qua, tôi đã làm trợ lý cho một nhà nghiên cứu, người đã ghi lại những khám phá của anh ấy tại Gravity Falls trong một bộ nhật ký. Tôi đã giúp anh ấy chế tạo một cỗ máy mà anh ấy tin rằng sẽ mang lại lợi ích cho toàn nhân loại..."
Không sai.
McGucket là trợ lý ngây thơ và ngốc nghếch của Stanford, người đã phát minh ra cỗ máy thời không. Đến giờ hắn vẫn còn nhớ như in.
Ký ức rất nhanh liền xem xong. Không có gì đáng quan trọng với Bill. Ông già tháo ống nhớ ra, và Mabel rất bối rối.
"McGucket, ông không sao chứ?"
"Tôi ổn mà, cô gái" McGucket mỉm cười, cầm ống ký ức như một đứa trẻ. "Ký ức này trông không được tốt lắm phải không? Tôi hoàn toàn có thể hiểu tại sao con người trong quá khứ của tôi lại muốn xóa chúng đi. Nhưng đối với tôi bây giờ mà nói, chúng rất cần thiết. Nếu không tôi thậm chí sẽ không biết bản thân là ai mất. "
Ông già cất ống nhớ đi, và làm một loạt động tác kỳ lạ như ông đã làm trước khi bước vào tầng hầm.
Mabel mỉm cười.
"Xin lỗi, McGucket, tôi vẫn không biết điều đó có nghĩa là gì..."
"Cảm ơn vì đã giúp tôi mở mang tầm mắt."
Mabel: "..."
Soo: "..."
Wendy: "..."
McGucket: "Phải! Nghĩa là thế!"
Bill: "..." Hình như hắn nói điều gì đó không nên nói rồi.
Shooting Star trợn tròn mắt: "Dipper, chuyện này em thế mà hiểu?"
"Uh...ờ thì, chị...chị, em luôn thích xem vài thứ linh tinh...uh, ừm, chị biết đấy." Kỳ thực bản thân đang nói gì chính hắn còn không hiểu nữa.
Nhưng những người trong Lều Bí Ẩn ấy thế mà bày ra vẻ mặt "Tôi hiểu rồi". Bill không khỏi cảm thán khi Pine Tree, người ở cùng với nhóm này, cuối cùng lại trở thành giáo sư chính thức trẻ nhất tại Đại học Stanford.
Có lẽ đó là do gen di truyền đi.
"Nhân tiện," Wendy nói, "suýt quên mất chuyện chính. McGucket, trí nhớ của lão nói rằng lão đã làm việc với tác giả cuốn nhật ký? Lão có biết người đó là ai không?"
"Xin lỗi, hiện tại tôi không nghĩ được gì... Tôi cần thời gian."
Soos ôm lấy bạn bè của mình.
"Được rồi mọi người, đã muộn rồi, và Stan sẽ nổi giận nếu chúng ta không quay lại—mặc dù tôi nghĩ là chỉ vì trốn làm thôi cũng khiến ông ấy nổi điên rồi."
McGucket là người đầu tiên lên xe, theo sau là Wendy, phàn nàn về bài hát tệ hại mà Soos mở liên tục trong ngày hôm nay. Nhân tiện, sau một ngày phiêu lưu, cô ấy đã thành công quên đi giai điệu tẩy não ấy.
Kết quả là Soos lại bật đĩa CD.
"Oh ông anh!"
Nhưng "Dipper" đã chặn lại khi thấy cô ấy cố gắng tháo dỡ đĩa CD một cách thô bạo.
"Này Tóc Đỏ, thôi nào, em nghĩ nó nghe hay đấy."
"Cái... Dipper, không phải em luôn thích những bài hát nữ tính sao?! Nhóc có cùng sở thích với Soos từ khi nào vậy?"
Hai chàng trai lắc đầu, tỷ lệ đồng bộ hóa cao tới 90%.
"Nó được gọi là ý tưởng lớn gặp nhau, Wendy / cô gái ạ."
Sau đó, Bill gõ nhẹ vào Soos.
"Lát nữa thả em ở cửa hàng văn phòng phẩm trong thị trấn, em đi mua hai cây bút bi, anh về trước đi."
Hắn xuống xe trước cửa hàng văn phòng phẩm và vẫy tay tạm biệt họ. Bill chờ đến khi chiếc xe khuất hẳn rồi mới xoay người. Hắn không đi vào cửa hàng văn phòng phẩm mà đi về phía khu rừng phía sau tòa nhà.
Toàn bộ thị trấn Gravity Falls được bao quanh bởi rừng. Phải nói rằng đối với một thị trấn mà các sự kiện siêu nhiên xảy ra thường xuyên như cơm bữa, hội Mù Lòa thực sự đã phát huy tác dụng chữa lành nhất định. Bill xua đuổi lũ yêu tinh dưới chân mình, lấy khẩu súng xóa ký ức ra khỏi túi và ném nó xuống đất.
Sau đó, hắn đưa tay ra, uốn cong ngón giữa, ngón đeo nhẫn và ngón út, rồi thực hiện động tác bắn súng.
Hắn nói, "Bùm."
Súng xóa ký ức nổ tan tành. Bill bước tới và nghiền nát những mảnh vỡ lớn bằng đầu ngón chân.
"Thật xin lỗi, Pine Tree."
End chương 4 (2)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro