Chương 3
Dipper giật mình trước tiếng hét của Mabel và đổ nhầm thuốc thử.
BÙM !!!!
"Khụ khụ khụ..."
Cậu lấy tay che miệng, tay còn lại giữ nguyên tư thế mở kết giới. Lớp vỏ bảo vệ màu xanh nhạt đã ngăn chặn thành công các mảnh thủy tinh bay khắp nơi.
[Aha, sóng âm của Shooting Star vẫn vang vọng như mọi khi.]
Dipper vẫy tay, thổi khói bay đi. Cậu nhìn đống hỗn độn trên bàn và thở dài. Búng tay một cái, mảnh thủy tinh vỡ tự động bay vào thùng rác. Rồi cậu lấy chiếc áo khoác treo sau cửa và đi lên lầu.
Sau khi trở lại, Dipper biết được từ Mabel rằng "Bill" đã chiếm xác cậu cách đây không lâu, khiến cho linh hồn cậu phải nhập vào một con rối ngón tay. Dipper nhớ điều này, Bill lúc đó đã đổ soda vào mắt cậu, khiến cậu phải năm lần bảy lượt giải thích do mắt bị sưng chứ bản thân không hề khóc.
[Thừa nhận đi Pine Tree, mi khóc còn nhiều hơn lũ con gái đấy.] Bill tự giễu.
[Câm miệng đi.] Dipper cũng hồi tưởng lại.
Những cuộc cãi vã như vậy đã trở thành thói quen hàng ngày của "hai kẻ đến từ thời không xa lạ". Nói chung, nếu bạn không thấy quen thuộc tại nơi mình sinh ra (dù sao thì sau mười năm, Dipper thực sự không nhớ nổi mình đã kết thân với những người đó như thế nào), thì nên thân thiết với đồng hương trước. Nhưng cả hai cùng thuộc kiểu "có bạn bè hay không cũng được", và mặc dù sở thích giống nhau, họ đều có thể nói về khoa học, nhưng giữa cả hai có một vấn đề lớn - cánh cổng thời gian vẫn nằm dưới phòng bí mật.
Nếu nói rằng bạn có thể xây dựng một mối quan hệ tốt đẹp chỉ bằng cách du hành thời gian, thì quên đi nhé. Vì nếu Dipper không bất đắc dĩ phải giúp hắn, cậu sẽ không bao giờ hòa nhập hoặc thậm chí để hắn bước chân vào cuộc đời mình luôn.
Dipper quyết định dọn ra khỏi gác mái vào ngày hôm sau khi cậu xác định được thời điểm. Cậu nhớ lại vụ cá cược với Mabel rằng mình có chìa khóa phòng ngủ của bác Ford. Bây giờ cậu có thể đến và sống trong căn phòng đó.
Mabel sững sờ một lúc rồi mỉm cười nói đồng ý.
【 Hừ, Shooting Star trông không được vui cho lắm, ngươi nguyện ý để chị ngươi buồn bực sao? Ngươi không phải vì con bé đó mà trở về à? 】
Dipper đi xuống hành lang với một đống đồ đạc trên tay. Cậu rất quen thuộc với con đường này, bởi vì trước khi bác Ford đi du lịch vòng quanh thế giới trở về, căn phòng này... thực ra là phòng của cậu. Nói chính xác, đó là căn phòng mà bản thân đến Gravity Falls để nghỉ dưỡng hàng năm.
Dipper sắp xếp từng thứ một.
[Đừng đạo đức giả nữa, Bill, nếu ta tiếp tục sống với Mabel, sớm muộn gì ta cũng sẽ tiết lộ bí mật của mình, và trực giác của cô ấy rất đáng sợ.]
Cậu đặt cuốn sách cuối cùng lên giá, thản nhiên nói: [Hơn nữa...]
Dipper nhảy khỏi ghế, lấy trong tay ra một tấm ảnh, cẩn thận đặt vào khung ảnh vừa được lau sạch. Cậu đặt những bức ảnh một cách thận trọng và chậm rãi, như thể đang nắm giữ kho báu quý giá nhất trên thế giới trong tay mình.
Trong ảnh là năm thành viên của Lều bí ẩn, bác Ford không có ở đó khi bức ảnh này được chụp, Dipper và Mabel đứng đầu trong bức ảnh, cười vô hồn.
Ngón tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt của mọi người, cuối cùng dừng lại trên mặt của chính mình.
Mặt trời lặn dần chìm vào dãy núi phía xa, ánh tà dương cố gắng xuyên qua những khe hở trên tấm gỗ, làm rải rác những đốm sáng nứt nẻ trên sàn nhà. Bóng của cậu bé bị tấm gỗ chia thành từng mảnh,. Đột nhiên, cái bóng vặn vẹo trong ánh sáng, và một đôi cánh mọc ra từ eo của cậu ta. Đôi cánh bóng tối càng lúc càng kéo dài ra, gần như bao trùm cả căn phòng.
Nhưng không có gì đằng sau cậu.
Đôi mắt Dipper lúc đó sáng lên, lớp vàng nhẹ đến mức gần như hòa vào ánh hoàng hôn. Nhưng màng cứng của cậu còn tối hơn cả đêm không trăng, đen đến mức quỷ dị. Con quỷ cầm chặt bức ảnh, giọng nói như hòa vào trong gió.
"Đó là Dipper sống với Mabel, không phải Alcor."
Cậu mặc áo khoác và mở cửa, chợt thấy Soos đang tháo dây ra khỏi niềng răng của Mabel. Chị gái của cậu hào hứng ôm chầm lấy Soos và hét lên "Anh đã cứu mạng em đấy!". Wendy ngồi sau quầy nhai kẹo cao su, trông rất chán nản.
Còn Stan đang đứng ở quầy "những sinh vật siêu nhiên" của mình, cẩn thận dùng keo dán lại chỗ vật phẩm.
[Ta luôn tò mò về cách bác Stan kiếm lời cho Lều bí ẩn. Những khách hàng đó mù quáng hay sao mà họ không nhìn thấy những dấu hiệu làm giả rõ ràng như vậy. 】 Đến tận khi bác Stan qua đời rồi mà cậu vẫn không hiểu được mánh khóe này.
[Ôi, Pine Tree thân mến,] Bill nói với một nụ cười kỳ lạ, [Ngươi phải biết con người là những sinh vật rất kỳ lạ. Họ không quan tâm liệu điều này có đúng hay không, họ chỉ cần thuyết phục bản thân rằng điều này là đúng. Không phải Stanley lừa dối họ, mà chính họ đã tự lừa dối mình. 】
【...Nói cách khác, họ thực sự đã biết từ lâu rằng những thứ đó là giả? 】
[Đúng. Nó giống như việc ngươi đến một số trường đại học để giảng bài ấy. Không ai có hứng nghe phân tích khoa học trong tám cuốn sách, nhưng nếu ngươi kể về người ngoài hành tinh hay gì đó, thì lớp chả có ai ngủ gật cả. Phải nói rằng câu chuyện ngươi kể ở Princeton thật tuyệt vời. "Câu chuyện về con trăn đất và UFO", ha! 】
[Đã nói bao nhiêu lần là không được do thám trí nhớ của ta rồi! Và đó không phải là một câu chuyện! 】
Trong khi Dipper đang tranh luận thầm với Bill, Soos vẫy tay tạm biệt họ và rời đi.
Ngay sau đó, đôi mắt của chị gái cậu đột nhiên trở nên sắc bén.
"Mọi người đã bao giờ tự hỏi sau khi đi làm về Soos thường làm gì chưa?"*
Không ai nghĩ về nó. Câu hỏi này chỉ là một câu hỏi bình thường của Mabel—chị gái cậu có một giỏ đầy những suy nghĩ kỳ lạ mỗi ngày, và đây là câu hỏi phổ biến nhất trong số đó.
Kết quả là, Soos đã gặp một tai nạn lớn khi chú ấy đi làm về hôm qua.
"Bà tôi yêu cầu tôi hẹn hò với cô gái đó trong vòng một tuần để tôi có thể đưa cô ấy đến dự đám cưới của anh họ tôi."
Có thể đây được gọi là hôn nhân ép buộc đi.
Ngày hôm sau, Soos đã mang bộ dạng chán nản đi làm, đừng nói đến việc hẹn hò với một cô gái, việc một cô gái nhìn thấy anh ấy mà không bỏ chạy đã là tốt lắm rồi.
Dipper xoa cằm, nếu cậu nhớ không nhầm... Melody đã gặp Soos trong kỳ nghỉ này, sau đó hai người hẹn hò. Cô ấy cũng coi cậu và Mabel như mấy đứa em mình vậy.
Chợt đầu cậu nảy ra một ý tưởng.
"Cứ giao cho tụi em, Soos. Chắc chắn em sẽ được hẹn hò với một cô gái xinh đẹp." Mabel giơ hai tay lên.
"Nào, Soos, hãy để bọn em đưa anh đến một nơi mà sự lãng mạn kéo dài và thời trang không bao giờ lỗi mốt!"*
Tiếng cười đáng sợ của Bill liên tục vang lên trên đường đến trung tâm mua sắm.
【Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, Trời ngó xuống mà coi nè, một kẻ sống hơn hai mươi năm chưa từng yêu ai như ngươi, cư nhiên muốn tác thành cho người khác, ha ha ha ha ha ha aha hah ...】
【......Im coi!] Dipper tức giận vì xấu hổ.
[A ha, tức giận? À, nhóc nói xung quanh mi có rất nhiều phụ nữ, vậy tại sao mi chưa từng yêu? Đứa sinh viên mặc váy xanh của mi không đẹp sao, và cô trợ lý tóc đen đó cũng rất giỏi. Wow, người Mỹ gốc Ấn này cũng rất đẹp, cô ấy là đồng nghiệp của mi à? 】
Dipper chết lặng khi con quỷ đang tự tiện lướt qua ký ức mình. Nói mãi mà không chịu sửa, thôi thì cậu cũng không chấp nhặt chuyện này làm gì cho mệt.
Dipper lơ đãng trả lời câu hỏi của Bill trong khi vẫn canh chừng Soos.
[Người mặc váy xanh là Jennifer, cô ấy có bạn trai rồi; Lucy là lesbian. Về phần May...cô ấy đã là bà mẹ hai con. Lần sau đọc hết ký ức của ta đã rồi hẵng hỏi nhé. 】
【Vừa rồi ngươi nói chuyện với Shooting Star đâu có dùng thái độ này, ngươi mà tiêu chuẩn kép quá là ta khóc ra đây đấy, giáo sư Pines. 】
Dipper đến quán nước mua vài chai đồ uống, coi bộ Soos gặp thất bại nặng nề, cậu nghĩ bạn mình lúc này rất cần an ủi đi.
Nghĩ bụng, Dipper đối mặt với ánh mắt hoảng hồn của người phục vụ mà tỉnh bơ nói: "Vậy thì chú khóc đi."
Soos trông rất tệ. Cầm Coca trên tay, trong lời nói của chú ấy rất bực bội. Sự thất vọng này lên đến đỉnh điểm sau khi nhìn thấy anh họ của mình, Soos như hoảng sợ chạy vào khu trò chơi điện tử để ẩn náu, mang theo giá đỡ trò chơi luôn.
Và theo quán tính, Dipper muốn lao ra đỡ lấy bàn cờ đang rơi xuống một cách thần kỳ. Thật may, cảm ơn chúa, cuối cùng cậu đã chống lại được sự thôi thúc trong lòng.
Soos đứng dậy khỏi đống đĩa, miệng lẩm bẩm "Vẫn là các em yêu anh nhất". Nói rồi anh ta lôi ra một đĩa game mà cậu không biết nó là gì, và kêu lên một tiếng.
"Đây là gì? 'Mô phỏng cải thiện kỹ năng hẹn hò', 'Tán đổ chín trên mười người'?!"*
Ồ, Dipper biết cái này, một trò chơi rất phổ biến trong giới mọt sách của họ. Có thể dùng điện thoại di động để lên level, thường các đồng nghiệp nam (đủ mọi lứa tuổi) hay chơi lúc rảnh rỗi, chơi một hồi rồi cứ cầm điện thoại gọi nó là vợ. Lucy, một người phụ nữ mạnh mẽ, đã từng bưng cà phê vào trêu chọc nhóm mọt sách rằng: "Không chịu đi hẹn hò, còn không bằng mấy người đồng tính, các anh xứng đáng ế cả đời".
"Chơi game so với tán tỉnh tốt hơn nhiều anh bạn ạ," Dipper vỗ vỗ vai Soos, "Nhưng dù sao cuộc đời cũng không phải trò chơi, em cảm thấy có hơi...vô dụng."
Mabel ôm Dipper.
"Làm ơn, hãy để Soos học cách hẹn hò. Với lại, em trai, đây chỉ là một trò chơi, ngay cả khi không học được gì, Soos có thể vui vẻ mà."
"Nó đã bị trả lại ba lần rồi," nhân viên thu ngân tại quầy thanh toán nói, Còn có một mảnh giấy ở mặt sau của một người chơi lạ nói rằng hãy tiêu hủy nó bằng mọi giá. Mặc dù tôi không tin mảnh giấy này, nhưng tốt nhất là anh đừng mua nó. Thành thật mà nói, ông chủ của tôi không mong nó bán được."*
Soos kiên định ôm chặt trò chơi. Mabel nhún vai.
"Chúng tôi cứ mỗi khi đường cùng là bất chấp hết mà."
"Được thôi, muốn trả lại lúc nào cũng được."
***
Dipper thức dậy trong phòng tắm vào ngày hôm sau. Cậu cảm thấy rằng rất ít người có được trải nghiệm đánh thức độc lạ như mình - đánh răng cho tỉnh ngủ.
Sau khi hợp nhất với Bill, Dipper cảm thấy rằng mình đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới. Bỏ qua phép thuật, cậu nghĩ điều tuyệt vời nhất là xem người khác thao túng cơ thể mình. Cảm giác như đang ngồi trong hội trường IMAX, xem một bộ phim góc nhìn thứ nhất không biết khi nào mới kết thúc vậy.
Và bạn có thể ngó qua phòng diễn viên bất cứ lúc nào trên đường đi xem phim. Chỉ cần lấy ra một phần của bộ nhớ và nó sẽ là một bộ phim khác.
Tuy nhiên, Bill Cipher là một lão già ăn chơi trác táng, hắn có rất nhiều ký ức về việc làm ăn với người khác, nhưng không có ký ức nào về mối quan hệ của hắn với kỳ nhông. Dipper đã tìm kiếm nửa ngày trời mà không được.
Điều này khiến giáo sư Pines rất không hài lòng.
So với số lần cãi vã vì ký ức, số lần cả hai tranh giành quyền sử dụng thân thể ít hơn rất nhiều. Bill không phải là một kẻ ngốc, nếu bí mật nhỏ của họ bị phát hiện, hắn sẽ không có trái cây ngon mà ăn. Dipper vẫn điều khiển cơ thể trước Shooting Star và những người quen khác, nhưng một khi không còn người quen nào, cơ thể sẽ bị Bill thao túng. Thường thì Bill hay lẻn ra ngoài một lúc, Dipper cũng không quan tâm, miễn là hắn không bị thương và Stan không biết về mớ hỗn độn mà hắn đã gây ra là được. Giáo sư Pines thích đọc trong không gian ý thức hơn, nhờ Bill rút ra kiến thức trong đầu mình.
Đêm qua cậu làm thí nghiệm đến năm giờ sáng, buồn ngủ đến mức nhìn mình trong gương đánh răng rửa mặt, động tác vô cùng uyển chuyển.
"Yo, ngươi tỉnh rồi."
Bill nở một nụ cười mỉa mai trên khuôn mặt của Dipper.
【......Chuyện gì đã xảy ra? 】
[Shooting Star đến đánh thức ngươi dậy và nói rằng Soos không đến làm việc, yêu cầu ngươi vẫn phải giúp hắn tìm bạn gái. Ta đã lừa Shooting Star cho ngươi.] Bill ngáp khi nói điều này: [Tuy là ma quỷ không tự nhiên mà chết, nhưng trễ vậy không chịu đi ngủ thì cũng chết như thường thôi.]
[...Ta không hỏi cái đó,] Dipper dừng lại, [Ta đang hỏi về bộ đồ này. 】
Áo bành tô, thắt nơ nhỏ, giày da đen mũi nhọn. Dipper khá chắc chắn rằng mình không có bộ đồ này - một bộ đồ trang trọng lòe loẹt như vậy, còn có bông hồng đỏ, thừa sức thay Soos tham dự đám cưới rồi.
[Ồ, ta làm nó đấy. Chà, chà, chà, đừng ngạc nhiên thế, y phục của Alcor cũng do ngươi biến ra mà... Làm ơn, nhóc hai mươi hai tuổi rồi, ngươi có thể ngừng "tiếng hét nữ tính" trong đầu đi được không?]
Dipper che mặt.
Trong trạng thái Alcor thì làm gì được nghĩ nhiều như vậy, chạy là thượng sách rồi. Dù Bill có nói vậy đi nữa, cậu cũng không dám ra ngoài với cái bộ dạng kia – Này thì có khác mẹ gì với khỏa thân?
Là một con người của khoa học công nghệ, cậu không thể chấp nhận câu trả lời "Biến ra" đầy mơ hồ ấy được. Đây hẳn là kết quả của quá trình thay đổi cấu trúc của các nguyên tử trong không khí và sắp xếp lại chúng. Về lý do tại sao các sợi có thể được kéo ra khỏi không khí, giáo sư Pines giải thích rằng do con quỷ Bill, với khả năng điều khiển siêu phàm của mình, có thể ngay lập tức chọn các nguyên tử mà nó cần từ một số lượng lớn các chất và sắp xếp chúng. Không chỉ không khí mà còn cả tro bụi và các sợi phiêu đãng trong môi trường nữa.
[Dừng, dừng, dừng, câu nói dài dòng của ngươi sắp nổ tung đầu ta rồi. Đây là phép thuật, Pine Tree, ngươi có thể chấp nhận thực tế không? Ngươi đã trải nghiệm du hành xuyên thời không, chặn các mảnh thủy tinh bằng kết giới... Vậy mà còn dám nói mình là Người theo chủ nghĩa duy vật à?] Bill đảo mắt lên trời, nhưng vì quanh năm chỉ nhìn sự vật bằng một mắt nên hắn chỉ đảo được một mắt, còn mắt kia không thay đổi. [Tỉnh đi, cuộc nói chuyện mà ta đang nói với ngươi bây giờ là phi vật chất nhất. Đừng dùng thứ tâm lý học ngu xuẩn ấy tự lừa bản thân nữa, bệnh đa nhân cách không thể nói chuyện cùng lúc với nhau được đâu.]
Mabel gõ cửa ầm ĩ. "DDDDDDDDDDDDDIPERRRRRRRRR!"
Dipper cạn lời. Một lúc lâu sau, Dipper mới từ trong tiếng đập cửa nói chuyện với Bill. Âm thanh rất yếu ớt, giống như bị mười mấy con lạc đà già giẫm đạp.
【... Thay quần áo đi. Xin ngươi. 】
[Mắc gì phải thay?] Bill nhướng mày, rõ ràng là cùng một khuôn mặt, nhưng vào tay Bill lại vô cùng khiêu khích, [Pine Tree, bộ đồ thể thao của ngươi nhìn phát gớm, mặc dù thỉnh thoảng ta cảm thấy Shooting Star rất ngu ngốc, nhưng ta phải đồng ý với con bé về cách ăn mặc của ngươi, ngươi đúng là một con mọt sách... Ê ê Pine Tree, ngươi định làm gì?!]
Dipper không thể chịu đựng được nữa, bèn xách một thùng sơn qua phòng Bill trong không gian ý thức.
[Ta muốn vẽ mấy con rùa màu hồng phấn vào ký ức của ngươi. 】
[...Không, không, làm ơn dừng lại, thật kinh tởm, điều này sẽ không hiệu quả đâu, làm ơn dừng lại.]
"DIPPPPPP...Hả?"
Mabel vẫn giữ tư thế đập cửa. Cô nhận thấy tóc của Dipper vẫn còn nhỏ nước.
"Mới vừa gội đầu sao?"
"À, vâng. Đúng rồi. Xin lỗi, vừa rồi em không nghe thấy, hahaha."
Mabel nheo mắt lại.
"Nhưng tối qua em gội rồi mà?"
Dipper: "..."
Bill: [...Ta đã bảo là đừng gội rồi.】
Dipper: [Nếu ngươi không khăng khăng bôi keo xịt tóc thì đã không có chuyện này. 】
"...Chuyện là thế này," Đầu óc Dipper liền nảy số. Lần trước nó nhanh như vậy, đó là ở trận đấu trí với các sinh viên năm nhất trong việc xin nghỉ phép. "Uh, em đã lấy trộm keo xịt tóc của bác Stan."
"......Gì?!"
Dipper mở cửa rộng hơn.
"Em thực sự đã lấy trộm một ít keo xịt tóc của bác Stan dùng thử, nhưng thoa xong liền thấy nó rất xấu. Chị có muốn xem không?"
Mabel chớp mắt.
Trái tim Dipper dâng lên tận cổ họng. Đến nỗi Bill không ngừng nói [Thư giãn đi].
Mabel nở một nụ cười đáng yêu với cậu.
"Tất nhiên là có."
"Nhưng chúng ta phải tìm Soos trước đã. Chị thậm chí còn chuẩn bị sẵn chiếc áo len truyền cảm hứng rồi, vậy mà chú ấy vẫn chưa đến. Bác Stan nói đây là lần đầu tiên chú ấy nghỉ làm."
***
Trước khi bước vào phòng Soos đã nghe thấy tiếng ồn ào bên trong, dường như Soos đang nói chuyện rất to với ai đó.
Mabel và Dipper nhìn nhau, cả hai đều thấy sự bối rối trong mắt nhau. Soos giống như một người đồng hương và không có bạn bè nào khác ngoài họ. Khi không đi làm thì chỉ ở nhà chơi game, lại chơi máy đơn, đáng nhẽ ra phải yên tĩnh lắm mới đúng.
Mabel ra hiệu im lặng với Dipper, rồi cô nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Soos nói chuyện với... máy tính?
"À, Soos?"
Soos quay lại - cặp song sinh sửng sốt vì quầng thâm dưới mắt anh, người bạn to con của họ giới thiệu trò chơi mới với giọng điệu vui vẻ và nói rằng anh ấy đã không nhìn thấy mặt trời trong mười ba giờ.
"...Anh phải tắt máy tính ngay," Dipper kéo Soos ra ngoài trong khi Mabel mở rèm cửa, "Bây giờ, hãy đến trung tâm mua sắm với tụi em để ăn tối và uống cà phê. Đừng thức khuya nữa."
Nhìn Soos lúc này, Giáo sư Pines, một con cú đêm điển hình, cho dù có thức trắng hai đêm liền cũng không có quầng thâm đáng sợ tới như thế.
Soos vẫn còn chống cự, anh bị Dipper kéo đi như một cái xác, trước khi đi còn không quên chào tạm biệt nhân vật trong game.
"Hẹn gặp Giffany sau nhé!"
"Đó chỉ là trò chơi thôi, Soos," Mabel dở khóc dở cười, và đóng cửa lại, "Cô ấy sẽ không đi đâu cả."
Trong trí nhớ của Dipper, Mabel của mười năm trước cực kỳ dũng mãnh, mãi đến cấp ba cô mới bắt đầu kìm chế lại. Lúc đó, Mabel cuối cùng cũng nhận ra bản thân không thể mãi như thế này, Dipper thì suốt ngày đóng đô ở trường, muốn gặp mặt thôi cũng khó. Người duy nhất có thể cùng cô ấy thoải mái điên cuồng đã không còn, sau kỳ nghỉ đó cô liền thay thành kiểu váy ren tuyệt đẹp. Đến nỗi những chiếc áo len đầy màu sắc trước kia, chúng bị kẹt dưới đáy rương quần áo, cùng với album ảnh của Gravity Falls.
Nói cách khác, việc trông đợi vào Mabel của hiện tại xử lý vấn đề giống Mabel của mười năm sau là điều không thể. Khi Dipper nhìn thấy chị mình xắn tay áo lên, cậu đã nhanh chóng nghĩ ngay tới những hậu quả tệ hại nhất...
Nhưng cậu không ngờ rằng, Mabel lại ngang nhiên lao vào nhà vệ sinh nữ cầm loa oanh tạc một trận ra trò.
Dipper nhìn thấy những người phụ nữ (hình như có cả đàn ông) bỏ chạy ra ngoài, nhân viên bảo an chạy tới đây, ngay cả Bill cũng trầm mặc một cách bất thường. Thật hiếm khi, cả hắn và cậu đều cùng chung suy nghĩ tới như vậy, ngoài chủ đề về con kỳ nhông ra.
Hiện tại trong đầu bọn họ, đều là tán thưởng Mabel.
Dipper vỗ vai Soos.
"Em đi xử lý bảo vệ, anh đi tìm Mabel."
Bill hùng hồn đến nỗi khiến nhân viên bảo vệ bối rối. Quả không hổ danh là thủ phạm của "Tận thế" lần đầu tiên, cũng thật đáng kinh ngạc khi lừa được mọi người.
Dipper hiện đang ngồi trong không gian ý thức đọc sách uống cà phê, cả người nằm dài trên ghế sô pha. Mabel từng phàn nàn rằng cậu mới hai mươi tuổi mà sống như một ông già, nếu dưới chân có nuôi thêm một con cún nữa trông càng giống hơn.
Cậu lật tiếp trang sách, bỗng một cảm giác lạ lùng trỗi dậy, mọi dây thần kinh trong người cậu run lên. Dipper rõ ràng đang ở trong không gian ý thức, cho nên cảm giác thân thể của cậu hẳn chỉ là tưởng tượng. Nhưng cảm giác khó tả ấy... dường như được sinh ra trong sâu thẳm tâm hồn.
Nhưng ngạc nhiên là Bill một chút cũng không bị ảnh hưởng, lời nói thao thao bất tuyệt cứ như đại hồng thủy vậy.
Cảm giác này đến rồi đi rất nhanh, hầu như chỉ trong chốc lát.
Cậu nghĩ, chắc chỉ là ảo giác thôi.
Rồi Dipper liền lờ đi và nói với con quỷ:
[Đã đến lúc gặp Soos. 】
Hai người họ đến muộn và chỉ thấy kết thúc. Mabel vẫy tay với cậu và bảo cậu trốn bên cạnh cô. Một người phụ nữ đang nói lời tạm biệt với Soos, dường như còn trò chuyện rất vui vẻ.
Dipper liền nhận ra gương mặt đó.
Mười năm sau, cô ấy thích mặc quần áo rộng rãi, tóc xõa và béo hơn bây giờ rất nhiều - nhưng nụ cười ấy mười năm sau vẫn ấm áp như vậy.
Cô ấy thích cười, và theo như những gì Dipper có thể nhớ, cô ấy chưa từng buồn. Cô thường ngân nga một bài hát và làm bữa sáng vào sáng sớm, khi Soos thức dậy, cô thay bộ quần áo bình thường và đến quầy lễ tân để thu tiền. Lúc đông khách, họ sẽ mỉm cười và nói rằng công việc kinh doanh hôm nay rất tốt, còn khi ít khách, họ lại cười nói hôm nay cho nhân viên nghỉ lễ một ngày.
Tên cô ấy là Melody.
Mabel chạy đến ôm chầm lấy Soos. Anh dường như vẫn còn hơi xấu hổ, chưa bao giờ ngĩ rằng mình sẽ được hẹn hò với một cô gái như vậy. Dipper thấy hơi buồn cười. Ấy vậy mà mười năm sau, Soos và Melody lại là cặp đôi chuyên gia ngược cẩu độc thân, không coi ai ra gì mà vô tư ban phát cơm chó, phát nhiều đến nỗi cơm chó sớm biến chất luôn.
"Anh đã thành công rồi, anh bạn," Dipper nói, vui mừng vì cuộc hội ngộ của họ. "Anh đã hẹn hò với một cô gái thực sự, và anh đã hành động như một cựu chiến binh dày dạn kinh nghiệm!"
Bill bật ra một tràng cười giòn giã.
Dipper phớt lờ hắn ta.
"Trò chơi đó thực sự phát huy tác dụng!"
Mabel tiếp tục.
"Vứt nó đi, không cần nữa!"
"Bỏ nó đi? Không không không, anh thích Giffany, cô ấy là một cô gái tốt, tôi..."
Dipper: "..."
Dipper: "Soos, trò chơi máy tính có thể đi cùng anh đến tiệc đính hôn của em họ anh không?"
Soos do dự.
Dipper có chút bất đắc dĩ, mặc dù đồng nghiệp cậu hay ôm gối gọi vợ, trên người toàn là đồ miễn phí nhưng thật ảo vẫn có thể phân biệt được. Trước đó, cậu cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ai đó coi trọng một nhân vật ảo như thế này.
"Nghĩ lại đi, anh bạn! Anh là...con người còn cô ấy là nhân vật ảo."
Bill buông một lời chế nhạo trong đầu Dipper.
[WOW, con người, ha. 】
Dipper đang giúp Soos chải chuốt trong khi Mabel cổ vũ anh ấy. Chị gái của cậu chắc chắn là một cổ động viên tuyệt vời. Soos vừa thét lớn vừa lao về phía nhà hàng, giống như một đấu sĩ quyết liều mình tử chiến với ác thú vậy.
Mabel chớp mắt.
"Soos có thể làm được không?"
"Chúng ta phải tin..." Soos bắt đầu cuộc trò chuyện trong khi nhìn vào gợi ý trên tay, Dipper dừng lại, rồi tiếp lời, "Hãy tin Soos."
Dipper và Mabel nấp sau hộp bánh pizza để quan sát tình hình, Mabel còn thiện chí khoét 2 lỗ trên hộp để họ có thể bí mật quan sát.
Chợt Dipper có một dự cảm không lành - cảm giác giống như Bill khi cãi nhau với nhân viên bảo vệ.
Và cảm giác ấy lên đến đỉnh điểm khi Soos chạy đến chỗ họ.
"Không xong rồi, mọi người, Giffany đang bám theo tôi."
Dipper đè xuống vẻ khó chịu nói.
"Bình tĩnh đi, anh bạn. Giffany không thể đi theo anh được, cô ấy không có thật."
Đèn tắt đột ngột.
Khuôn mặt của Giffany làm bằng pixel xuất hiện trên TV.
[Vả mặt thật đau nha! ] Bill ôm bịch bỏng ngô nói.
Soos ngược lại rất lạc quan nói.
"Không sao, cô ấy không thể rời khỏi màn hình TV..."
Sau đó, họ nhìn thấy bức màn kéo lên, nữ người máy trên sân khấu nói với giọng ngọt ngào:
"Bài hát sau đây, tôi muốn tặng cho Soos, người bạn trai vĩnh viễn của tôi."
Bill tung bỏng ngô và vỗ tay thật to.
[Hay, ta thích kiểu người lãng mạn lắm. 】
【...Mày im đi cho tao nhờ. 】
Soos lập tức nắm lấy tay Melody, phản ứng của Mabel cũng không thua kém, cô kéo Dipper qua phía mình và lao ra ngoài cùng Soos. Nhưng vẫn chậm một bước, Giffany đã hạ cửa chớp xuống ngay khi họ chuẩn bị trốn khỏi nhà hàng.
Giọng nói của bạn gái người máy ngọt ngào như rượu anh đào, nhưng lời nói ra lại làm người nghe không rét mà run.
"Em xin lỗi, Soos, nhưng anh không thể chạy trốn khỏi mối quan hệ của chúng ta được nữa."
Về cơ bản, mọi sinh viên kỹ thuật tại Đại học Stanford đều biết rằng khi nói về những điều nghiêm túc với Giáo sư Pines, đừng sử dụng những thuật ngữ mơ hồ.
"Mối quan hệ của ngươi với Soos là gì?" Trước khi Giffany kịp hành động, Dipper đã đứng dậy.
Người máy nhất thời sửng sốt.
"Gì......"
"Ta đang hỏi ngươi cùng Soos có quan hệ như thế nào!" Dipper vỗ ầm ầm vào máy chơi game, hệt như đang vỗ vào một cơ thể mình đồng da sắt, khiến ba người không khỏi run lên.
Giffany rõ ràng cũng bối rối trước câu hỏi.
"Ta, ta là bạn gái của anh ấy, chúng ta là người yêu..."
Giáo sư Pines nhướng mày bên phải và khoanh tay lại. Nếu Lucy có mặt ở đây chắc chắn cô sẽ nhận ra đây là tư thế chuẩn mực mà Giáo sư chỉnh đốn học sinh.
Bình thường Dipper rất tốt bụng và điềm tĩnh, nhưng một khi cậu ấy bắt đầu sửa bài cho học sinh, sức mạnh ngôn từ của cậu ấy có thể được tăng lên một cách mạnh mẽ.
"Người yêu? Hả? "Mối quan hệ người yêu" là gì? Đã kết hôn chưa? Chưa đúng không? Nếu chưa kết hôn thì sẽ không được pháp luật bảo vệ. Nếu không được pháp luật bảo vệ và công nhận thì sẽ không có mối quan hệ nào giữa hai người! Xin hỏi ngươi có tư cách gì đến đây để gây rắc rối cho Soos! Còn nói rằng Soos không thể thoát khỏi mối quan hệ với ngươi nữa chứ? ", Giáo sư Pines nói từng câu từng chữ khí phách hùng hồn, "Thật lố bịch!"
Mabel, Soos, Melody đều trợn mắt há hốc mồm.
Nếu Giffany là một cô gái loài người, hẳn cô ấy sẽ bị lời nói đanh thép kia làm cho thẹn đến chết. Lại nhớ trước đây, người cuối cùng sử dụng từ "mối quan hệ" trước mặt cậu là một cô gái muốn đăng ký làm nghiên cứu sinh tại Học viện Kỹ thuật. Nguyên văn là "Giữa hai chất có một mối quan hệ không thể xóa nhòa", kết quả bị giáo sư Pines không ngừng chất vấn "mối quan hệ không thể xóa nhòa" là thế nào. Cuối cùng, cô gái lớn tuổi hơn cậu vì không chịu được đành phải khóc lóc rời đi.
Bill vỗ tay cuồng nhiệt. Con quỷ thích xem náo nhiệt này không biết từ đâu mà lôi ra chiếc còi cổ vũ bóng đá, và thổi nó không ngừng. Bất tận.
Thật tiếc rằng Giffany không phải là con người, cô ấy không có nhiều thay đổi về cảm xúc như vậy. Nếu cô ấy chỉ là một chương trình thuần túy thông minh, cô ấy có thể bị chặn bởi nhận xét của Dipper. Nhưng cô ta là một nhân vật trong trò chơi tình yêu, và trong mắt cô ấy, bất cứ ai ngăn cản cô ấy yêu đều là kẻ thù.
Đôi mắt của người máy ánh lên sự tức giận. Cô vung tay thật mạnh, máy bắn bóng tự động phun ra rất nhiều bóng chày. Phản ứng của Soos cũng không thua kém cô, gần như cùng lúc máy bắn bóng đang hoạt động, anh đã xô đổ một máy trò chơi cho mọi người nấp phía sau.
Mabel hét vào mặt người em song sinh của mình trong cơn mưa bóng chày: "Em trai, mặc dù những gì em nói vừa rồi rất đã tai, nhưng có vẻ như em đã chọc giận cô ấy rồi!"
"Còn em thì thấy là có nói hay không cô ta vẫn làm thôi."
Melody cố thò đầu ra ngoài, bắt gặp tình địch đang tức đến đỏ mắt, Giffany muốn quét dòng điện đảo chiều đốt trụi tóc cô. Soos vô cùng lo lắng, anh vội vàng dập tắt ngọn lửa trên đầu Melody.
"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi Melody, tất cả là lỗi của tôi," anh ấy trông có vẻ chán nản, với một tia lấp lánh trong mắt, như thể đã quyết tâm, "Tôi sẽ sửa chữa nó, tôi sẽ làm cô ấy mất tập trung, Mabel và Dipper sẽ bảo vệ cô."
"Cái gì...? Nhưng Soos, chúng vẫn còn là trẻ con mà!"
"Đứa trẻ" 22 tuổi nói: "...Này, tin tụi em đi Melody, bọn em có kinh nghiệm với những thứ như thế này rồi."
"Đây là cách duy nhất!", Soos hét lớn rồi anh dũng tấn công Giffany. Vào lúc đó, lưng của anh cực kỳ cao lớn, toàn thân tỏa ra ánh sáng vàng kim — giống như ánh hào quang của vị thần, khiến cho Dipper nhất thời không thể rời mắt.
【Tỉnh đê, đó chỉ là đèn laser của cửa hàng thôi. 】
Soos nhặt cái khay lên và dụ được Giffany đi. Thật xứng danh đồ tể trò chơi, ông hoàng điện tử, chúa tể lên level.
[Nhà ngươi không định giúp Soos sao? Ta không nghĩ tên đó có thể tự xử lý được. 】
【Ta tin Soos, hơn nữa, đây là cơ hội để anh ấy thể hiện bản thân trước mặt Melody, ta không thể cướp đi ánh đèn sân khấu của anh ấy. 】
Thấy Soos làm người máy mất tập trung, Dipper liền nói với hai người kia:
"Em đếm một hai ba, ta tách ra nhé!"
Xét tình hình hiện tại, nếu không cắt nguồn trò chơi thì chuyện không thể chấm dứt được. Người máy cầm dao một nhát chém đứt đôi máy chơi game, ba người lập tức tách ra bỏ chạy, trong lòng mỗi người đều không khỏi thầm tán thưởng sự ăn ý của hai người kia.
Dipper sử dụng kế kéo dài thời gian, cố ý chạy lòng vòng thật lâu. Chờ tới khi Melody và Mabel thành công trốn vào một căn phòng khác, Dipper mới bắt đầu đánh trả. Cậu nhẹ nhàng nhảy lùi lại, tránh móng vuốt của con robot.
Bây giờ cậu chỉ có một mình trong phòng.
Người máy chầm chậm bao vây Dipper, Giffany nói với giọng kỳ quái: "Ta sẽ biến ngươi thành một chiếc bánh pizza ~"
Dipper liếc nhìn camera, nhờ có Giffany mà camera trong toàn bộ nhà hàng đã bị vô hiệu hóa.
Giáo sư Pines buông xuống một tia lo lắng cuối cùng, nhắm mắt lại: 【 Giao cho ngươi đấy. 】
Cánh cửa của không gian ý thức mở ra rồi đóng lại.
Cậu bé mở mắt ra, đôi mắt màu hạt dẻ được thay thế bằng con ngươi màu vàng giống như động vật, đồng tử mắt cũng hóa thành màu đen tuyền. Con quỷ giơ ngọn lửa xanh lên cao, giọng nói tràn đầy hứng thú:
"Aha, nghe nói có kẻ muốn biến Bill Cipher vĩ đại thành một chiếc bánh pizza nhỉ?"
Hắn liếm môi.
"Thú vị thật đấy! Để đáp lễ, hay là ta đập nát ngươi ra thành một cái bánh Metal Pie nhé?"
***
Soos giật mình bước ra khỏi bếp, toàn cảnh nhà hàng trông như vừa bị một đám đông càn quét. Những con rô-bốt nằm la liệt trên mặt đất, sân khấu tả tơi và băng rôn trên cao vẫn đang bốc cháy.
Soos nhìn xung quanh, Dipper đang quay lưng về phía mình, vì vậy anh ấy chạy đến.
"Anh bạn, Mabel và Melody đâu rồi?"
Cậu bé rùng mình, nhẹ đến nỗi Soos không nhận ra. Cậu bé quay đầu lại và dụi đôi mắt màu hạt dẻ của mình.
"Bọn họ trốn ở phòng khác, tiếc là em không kịp chạy vào, nên đành trốn ở phòng ăn."
Soos chỉ vào mớ hỗn độn.
"Sao lại thành ra thế này?"
Dipper nhún vai.
"Em không biết, đột nhiên chúng bất động rồi ngã xuống. Soos, là anh đã xử lý Giffany phải không? Chẳng lẽ vì Giffany chết nên chúng mới thành ra thế này? Soos, anh đã đối phó Giffany như thế nào?"
Soos ngay lập tức bị cuốn theo.
"Anh ném cái đĩa vào lò lửa, sau đó Giffany và trò chơi đều bị tiêu diệt. Hehe! Mình đi tìm Mabel và Melody thôi!"
Khi đi đến các phòng khác với Soos, cậu thì thầm với Bill:
【Có chuyện gì với cảm giác kỳ lạ của ta vậy? Hình như có liên quan đến Giffany. Ta cảm thấy dựng tóc gáy khi cô ta xuất hiện. Nhưng khi đám người máy bị tiêu diệt thì nó cũng biến mất luôn, chắc là do Soos đã phá hủy cái đĩa chăng.】
[Có thể hiểu đó là lời cảnh tỉnh cho đồng loại. Nói tóm lại, nó giống kiểu đường dây liên kết các vật chất siêu nhiên với nhau. Nhưng đừng nghĩ rằng bất cứ con quỷ ở cấp độ nào cũng có thể cảm nhận được,] Bill thổi tách hồng trà, 【Loại ma điện tử này bình thường chỉ cần một ngón tay là đủ bóp chết nó rồi, nếu không phải vì quá ám ảnh Soos, dẫn đến sức mạnh tăng cao. Còn không, nó chẳng đáng cho ta để vào mắt.】
Dipper nghĩ, cảm giác trong phòng bảo vệ lúc đó có thể là do Giffany xuất hiện ở trung tâm thương mại.
Bill đặt tách trà xuống.
【Chúng ta là những con quỷ ở đỉnh cao quyền lực, Pine Tree. 】
***
Melody đi cùng Soos đến bữa tiệc đính hôn của anh họ, nhưng ngay sau đó cô gái liền khăn gói về quê. Bác Stan sau khi nghe tin Melody rời đi liền không khói cám thán.
"Ôi, Soos tội nghiệp, vừa tìm được tình yêu liền bị khoảng cách chia lìa. Ta đã tưởng rằng cuối cùng cậu ta cũng có được một người bạn đồng hành cho mình chứ."
Mabel hoàn toàn bác bỏ quan điểm của bác Stan.
"Tình yêu đích thực là vô địch!"
"Chị không cố ý đả kích đâu, gái ạ," Wendy lắc tờ báo và tham gia vào cuộc trò chuyện, "nhưng thực tế phũ phàng. Yêu xa không đơn giản như trong phim truyền hình đâu."
Dipper kết thúc chủ đề.
"Chúng ta cá cược được không?"
"Cược gì?" Bác Stan nghe thấy "đánh bạc" liền rất kích động, bác ấy vừa từ Las Vegas trở về và thắng được rất nhiều tiền. Cả người vẫn còn cao hứng.
"Mabel và cháu cá là Soos sẽ không thất tình đâu, nếu chúng ta thua..." Cậu liếc nhìn Mabel, và người chị song sinh tự động nói tiếp:
"Nếu bọn cháu thua, bác có thể sai vặt chúng cháu trong một ngày! Bất cứ điều gì bác muốn! Wendy cũng có phần!"
"Thỏa thuận." Stan không chớp mắt. Wendy đặt tờ báo sang một bên, vô cùng hứng thú hỏi: "Vậy mấy đứa mà thắng thì muốn cái gì?"
"Em muốn ăn bánh của Lazy Susan!"
"Dipper thì sao?"
"Cháu yêu cầu bác Stan cho cháu chơi trong phòng ngủ của bác nửa ngày."
"...Cớ gì lại là phòng của ta?" Bác Stan nheo mắt, "Chú mày có âm mưu mờ ám gì đó phải không?"
"Làm ơn đi, lâu lắm cháu không vào phòng ngủ của bác rồi, cháu chỉ tò mò thôi. Hay là—" Dipper cũng nheo mắt lại, dùng giọng điệu tương tự trả lời Stan, "Trong phòng của bác có điều gì mờ ám sao?"
Stan khịt mũi rõ to.
"Con nít ranh như bây làm sao hiểu được suy nghĩ của đàn ông trưởng thành..." Ông dừng lại khi Wendy ho trước khi nói điều gì đó mà trẻ con không thể nghe được, "Uh huh! Được rồi, ta hứa với cháu."
"Đồng ý," Dipper xòe tay ra, "Cháu đoán là tới giờ nghỉ trưa sẽ có đáp án thôi."
Sau giờ nghỉ trưa, Stan giận dữ đập mũ.
"Suỵt!"
Soos đã rất ngạc nhiên.
"Cái gì, có chuyện gì?"
"Tại sao cậu không nói với chúng tôi rằng cậu và Melody vẫn gọi video hả?! Mẹ kiếp!"
Wendy thở dài.
"Được, được, xem như mấy đứa thắng, tan ca chị sẽ mua bánh nướng cho tụi em."
"Cảm ơn Wendy."
Stan thở phì phò, ông làm bộ "Không quan tâm" đứng từ xa ném chìa khóa phòng về phía Dipper.
"Thua thì phải chịu. Nhưng nhóc chỉ được phép ở lại đến chiều tối thôi, và cấm được lục lọi lung tung đấy."
Dipper mỉm cười nhận lấy chiếc chìa khóa.
"Cháu hứa."
Trước bữa tối, Dipper ra khỏi phòng ngủ của Stan, và khi trả lại chìa khóa, cậu nhẹ nhàng nhắc nhở bác của mình:
"Bác, cháu đề nghị bác nên đặt... uh, 'bộ sưu tập' của mình ở một nơi ít gây chú ý hơn, như gầm giường chẳng hạn."
Stan sững sờ trong nửa phút trước khi nhận ra "bộ sưu tập" của Dipper đang ám chỉ điều gì, ông lập tức đỏ mặt, cầm dao nĩa chạy như bay vào phòng ngủ. Vài giây sau lại chạy trở lại phòng ăn.
"Bây không đọc nó đấy chứ?"
Dipper đỏ bừng mặt, máu mũi chảy đầm đìa.
Stan khổ sở che mặt, rồi chạy lại phòng ngủ, như thể đang có lửa dí sau mông vậy. Mabel nhìn Dipper, rồi nhìn về phía bác Stan đang rời đi.
"Em đã thấy gì trong phòng của bác Stan thế?" cô chớp mắt, "Playboy?"
Dipper: "...Tại sao chị lại thông thạo như vậy?"
Mabel chăm chú nhìn dĩa đậu Hà Lan.
"Bởi vì phản ứng của bác Stan giống hệt như lần trước biết Waddles gặm nó."
Dipper: "..."
Cậu một bên vừa nói chuyện với Mabel, vừa hỏi Bill:
[Ngươi đã nhớ mật khẩu của máy bán hàng tự động chưa? 】
Bill treo một tấm bảng có chữ viết lên bức tường không gian ý thức.
【Chắc chắn. 】
Eng chương 3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro