Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Quá trình tiến vào quả cầu không hề dễ chịu tí nào.

Bọn họ trực tiếp rơi từ trên cao xuống, lực hút tác động mạnh khiến bọn họ hét toáng cả lên. Dipper vừa định bung cánh ra đã bị Soos ôm cứng, vừa ôm vừa khẩn khoản khấn lạy.

"Mấy đứa! Dù có chết! Anh cũng muốn chết cùng các em! Anh yêu hai đứa rất nhiều!"

"Buông...... Buông tay......" Cánh, mở cánh ra!

Soos một bộ khẳng khái hy sinh: "Để anh làm đệm đỡ cho hai đứa!"

Ai cần anh! Muốn gãy cánh luôn rồi!

Cuối cùng bọn họ đáp xuống một tấm đệm mút, căn bản không cần thể hiện tinh thần quyết tử gì hết.

Wendy hồi thần rất nhanh, cô nàng nhắm vào cái sườn núc ních toàn thịt mỡ của Soos, đá đến khi anh chàng mải miết lăn lộn trên nền đất mới thôi.

"Suýt nữa em tắt thở rồi đấy, Soos!"

Soos cắm đầu vào đệm, rầu rĩ nói: "Xin lỗi mà."

Wendy trợn mắt, cô vừa ngẩng đầu, chợt thấy dáng đi của Dipper có chút kỳ quái liền lên tiếng.

"Dipper? Em làm sao đấy?"

"Em gãy xương."

"Gãy xương?! Nhóc đừng nhúc nhích, mau nằm xuống, gãy ở đâu?"

Dipper mặt vô cảm nói: "Gãy cánh."

Wendy: "???"

Soos trồi mặt lên: "Hey, mấy đứa có thấy xung quanh có mùi giống trong cổ tích không?"

Bộ ba vừa nghe vậy liền mở rèm ra, xuất hiện trước mặt họ là...... Thế giới có độ bão hòa cao ( trích nguyên văn lời Dipper ).

【 Mắt ta bị mù mất thôi. 】Bill nói rồi đeo chiếc kính râm một mắt lên.

【 Nhìn mi lúc này càng giống người mù nha! 】

Đáp lời Dipper, chiếc vòng cổ càng thắt chặt hơn.

"Uầy," Wendy gãi má vài cái, "Cái này là để cầm tù Mabel á? Không thể không nói...... Cách đối đãi cũng thật chu đáo đi."

Wendy nói chuẩn, đối đãi tốt một cách quá đáng. Nơi nào cũng giống như trong mơ, những ngôi sao biết huýt sáo, chúng thông báo cho đủ loại quái vật rằng hôm nay sẽ có cầu vồng ở mọi nơi, một số khu vực có cả tiệc khiêu vũ, đồng thời còn gửi lời chúc du ngoạn vui vẻ tới ba người.

Dipper vung tay lên, một cái ba toong từ đâu xuất hiện trên tay cậu. Đưa tay về phía Wendy, nhẹ giọng nói "Chú ý dưới chân", rồi nắm tay cô xuống khỏi ngọn núi bơm hơi. Mặt đất tuy cũng là bơm hơi nhưng tốc độ giảm xóc lại không tồi, có điều việc đi lại sẽ rất khó khăn, bất cẩn một chút là bị lún xuống ngay.

"Đời này anh sẽ không bao giờ đi chơi nhà phao nữa."

Soos vừa trèo xuống vừa nói, hiện hai đùi anh chàng đều rệu rã, đến đi thôi cũng không vững.

Dipper giơ tay rẽ qua đám đông.

"Chúng ta phải đến chỗ Mabel."

"Có muốn hỏi đường không?"

"Không cần," rồi giơ ba toong về phía xa, "Mabel đang ở tòa tháp đá có hình sao băng kia kìa."

Lúc đi ngang qua khu phố, bọn họ gặp chim cánh cụt với kiểu đầu vuốt ngược rocking đang bán nước giải khát.

"Miễn phí đây. Ở Mabeland mọi thứ đều là miễn phí, muốn mua gì cũng có!"

Hai thiếu niên cùng lúc nuốt nước miếng, nhưng bọn họ ai cũng không đi tiếp, mà là nhìn về phía Dipper, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn cậu.

Giáo sư trẻ day day lông mày, không hiểu sao cậu có cảm giác mình cứ như trưởng nhóm vậy.

【Bill, đồ vật ở Bong bóng sao băng có ăn được không? 】

【 Đương nhiên, đều là đồ ăn bình thường. Nếu Shooting Star mà nuốt hai ly máu tươi xuống bụng thì chẳng phải sẽ bị tiêu chảy sao, ai thèm đợi ở một không gian khiến người ta tiêu chảy chứ, ngươi nghĩ ta ngu à? 】

【 Vâng vâng, người ngu là tôi, là tôi. 】

Dipper gật đầu với đồng bạn, bản thân cũng tự lấy một ly Coca.

Đường tới tòa tháp khá xa, Dipper cũng không có gan mang theo hai người lớn bay tới đó. Wendy còn được, cân nặng của Soos chỉ nhìn thôi đã thấy sợ rồi, cậu không muốn chết trước khi bắt đầu đâu. Còn nữa nơi này có hơi kỳ quái, tạm thời cậu cũng chưa nghĩ ra được con át chủ bài cho mình.

"Các bạn muốn đi gặp công chúa Mabel à?"

Chim cánh cụt nhỏ vẫy vẫy tay, thanh thúy hỏi.

Dipper từ trước đến nay luôn rất thoải mái với trẻ con. Cậu khom lưng, để bản thân cao bằng với tầm mắt của nó.

"Đúng vậy, làm sao thế?"

"Mọi người trong Mabeland đều rất thích công chúa Mabel, nên các bạn không được chọc tức cô ấy đâu nhé," nó nghiêng đầu rất đáng yêu, "Nếu không Mabeland sẽ tức giận. Mabeland nổi giận so với Mabel còn đáng sợ hơn nhiều."

"Mabeland...... Là nơi này sao?"

"Chính xác! Nơi này là thiên đường! Mabeland có thể nhìn thấu trái tim bạn và biến hóa ra bất kỳ thứ gì mà bạn muốn."

Nhìn thấu....Trái tim?

Dipper cười cười, cậu càng lúc càng cảm thấy nơi này thú vị, thế mà lúc trước không nhận ra. Mà không, trước kia cho dù có nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy nơi này rất phiền. Chỉ lo giải cứu Mabel thôi đã khiến cậu hao tâm tổn trí rồi, khi đó Dipper còn quá yếu, leo mười tầng đã thở hồng hộc, nào còn có tâm trạng ở đây đủng đỉnh nói chuyện với NPC đâu.

"Cảm ơn ngươi."

Hắn muốn xoa đầu chim cánh cụt bày tỏ thiện chí, nhưng đến khi sắp vươn tay tới liền nghe thấy Bill hét to:

【 PINE TREE! 】

Sắc vàng trong đáy mắt hiện lên, chốc lát khu phố xung quanh biến đổi hoàn toàn —— màu sắc rực rỡ biến mất, như thể bị người đem dải màu rút hết xuống, chỉ chừa lại gam màu đen, đỏ cùng xám. Trước mặt cậu không phải chim cánh cụt, mà là sâu bọ chất thành thân thể. Con chim cánh cụt vặn đầu, sâu bò qua vạt áo, để lại trên mặt đất một dấu vết ngoằn ngoèo ẩm ướt. Xung quanh đâu đâu cũng là động vật chân đốt, âm thanh rậm rạp của những lớp vỏ cứng cọ cọ vào nhau. Chúng nó đều mở to con mắt hau háu nhìn con người.

...... Thiên đường đâu ra, rõ ràng là địa ngục so với bên ngoài còn vặn vẹo hơn.

"Dipper?"

Thiếu niên lấy lại tinh thần, đột nhiên thu tay về, cười cười xin lỗi chim cánh cụt.

"Xin lỗi, ta quên mất, ta bị dị ứng với lông tơ."

Chim cánh cụt lắc lắc đầu, nói không có gì cùng chúc bọn họ du ngoạn vui vẻ, sau đó liền lảo đảo bỏ đi.

Wendy huých cùi chỏ vào tay cậu.

"Nhóc làm sao đấy? Sắc mặt khó coi thế."

Dipper rút khăn tay ra điên cuồng lau. Cậu cọ xát rất tỉ mẩn, cũng dùng sức rất mạnh, khiến da tay đỏ lên, đến cả kẽ hở cũng không tha. Dipper mím môi. Khăn ướt bị ngọn lửa màu xanh liếm cháy, trong không trung liền hóa thành tro tàn.

"Không có gì, em nhớ ra mình bị dị ứng thôi."

Giáo sư Pines rất sợ bẩn, việc này cả phòng thí nghiệm đều biết. Trước đây cậu chỉ đơn giản là thích sạch sẽ gọn gàng, sau khi tốt nghiệp, nhập học trong một ngôi trường đại học quái đản, cậu càng cho rằng bản thân chưa tính là gì, đến đứa bạn người Pháp cùng phòng còn dám khỏa thân chạy lông nhông trên đường sau khi vô địch World Cup cơ mà. Cậy thế, cậu càng lúc càng thả lỏng, đến mức hiện giờ cho dù vô ý hay cố ý, thói ở sạch của cậu đã âm thầm biến đổi thành một nỗi ám ảnh cực đoan.

"Muốn dội nguyên một thùng axit sulfuric xuống đám sâu bọ này quá." Dipper lẩm bẩm.

【...... Ngươi bình tĩnh một chút. 】

Dipper đeo găng tay vào, cho rằng điều đó sẽ giảm bớt tiếp xúc giữa làn da với mấy thứ bẩn thỉu xung quanh, cũng khiến bản thân vui vẻ lên không ít.

Rõ ràng cảnh tượng ấy chỉ trẻ con mới thấy. Mabeland dường như chưa phát hiện ra bí mật của nó bị lộ, vẫn vô tư ăn mừng vui vẻ. Không thể chịu nổi, Dipper đành nghe theo lời khuyên của Bill, nhắm mắt lại, làm bộ cái gì cũng không nhìn thấy, cơ mà cũng vô dụng. Chỉ cần tưởng tượng đâu đâu cũng toàn đám bò sát lúc nhúc thôi cũng khiến Dipper buồn nôn.

Lúc này Soos túm tay áo cậu, khiến cậu thoát khỏi phản ứng tâm lý.

"Hey, Dipper, anh thấy có đứa nữa giống hệt em kìa."

Dipper nghe vậy giật mình, liền nhìn theo hướng Soos chỉ, một cậu bé giống cậu như đúc đang đứng ở quảng trường trung tâm. Nhìn tên đó với Dipper như hai giọt nước, khác mỗi điểm một người bận suit một người bận bộ suit đen ở Gravity Falls. Đúng, chính là bộ vest đen ấy đấy.

Wendy chớp chớp mắt.

"Hai Dipper?"

Không không không việc này thì có gì đáng kinh ngạc, cậu đã từng tạo ra rất nhiều bản sao của chính mình để hẹn hò với Wendy —— Cái đệt mợ nhà ngươi, Bill, đừng cười nữa. Ta biết ta ngốc rồi, mẹ nó mi im mỏ lại ngay.

"Dipper" ở quảng trường vẽ vời cái gì đó, bất chợt ngẩng đầu, dùng phấn viết nguệch ngoạc vài đường trong không trung. Giáo sư Pines thấy hình như là đại số tuyến tính thì phải, cả bọn liếc nhau một cái, quyết định đi gặp người này.

Dipper tiến tới trước, vỗ vào bả vai đối phương.

"Chào."

"Dipper" rõ là vẫn đang đắm chìm trong thế giới của bản thân, thình lình bị chạm liền cuống cả tay chân, suýt đánh rơi viên phấn. Trước sự ngạc nhiên của bọn họ, tên đó thấy mặt người tới liền thở phào một hơi, vẻ mặt kiểu "Rốt cuộc các ngươi cũng tới rồi".

"Chào," "Dipper" nâng tay xem như chào hỏi, "Ta đoán có vẻ các ngươi muốn đem Mabel ra khỏi đây nhỉ? Soos? Wendy? Vị này...... Là Dipper hàng thật đi? Chào nhá Dipper, ta chắc là...... Phiên bản khác của ngươi? Ta không ngại bị gọi là khác, ta biết ta là hàng giả."

Soos há hốc mồm.

"Mấy đứa, chuyện này không giống anh tưởng tượng cho lắm."

Dipper chợt nói: "Tyrone?"

"Tyrone? Ai? Ta á?" "Dipper" mắt sáng lên, "Tên này thật không sai."

"Không, đây là tên một người bạn khác của ta, xin lỗi ta không thể cho ngươi." Giáo sư trẻ tuổi lắc đầu, dồn toàn bộ sức nặng lên cây gậy, "Gọi ta là『Alcor』, còn tên Dipper ngươi cứ giữ lấy mà dùng."

"Ây da, tuy rằng ký ức của ta đều đến từ Mabel, cơ mà thế giới bên ngoài hào phóng đến mức có thể giao tên mình cho người khác sao?"

"Sơ với Dippy Fresh gì đó còn tốt chán."

Trên mặt "Dipper" lộ ra sự chán ghét y hệt Alcor.

"Yah, cái tên này nghe đáng sợ quá, nghe tới liền có cảm giác muốn đánh người vậy."

Wendy lẩm bẩm: "Diễn biến này không phải hơi sai sai sao?"

"Dipper" bưng mấy cái hamburger qua, phân phát cho bọn họ.

"Ta biết các ngươi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ta, đừng vội, ăn vặt trước đã."

Alcor cự tuyệt đồ ăn Dipper đưa tới, lấy cớ là không đói. "Dipper" kỳ quái nhìn hắn một cái, miệng bĩu môi lầm bầm, rõ ràng ngươi thích nhất món này mà, không lẽ ta nhớ nhầm?

【...... Theo như hắn nói, hắn là sản phẩm ký ức của Mabel. 】

"Dipper" này từ giọng nói đến cử động đều y hệt cậu, cũng nghiện đồ ăn vặt, cũng thích làm bài hơn tiệc tùng. À quên, cũng thích Wendy nữa.

Lúc này kungfu trộm ngắm Wendy đã rõ ràng hơn gấp mười lần, cậu lúc trước ngu ngốc tới vậy cơ à? Thật sự cho rằng người khác không nhìn ra hay sao?

Đúng rồi, và quan trọng hơn: Hắn không có ký ức về Tyrone.

【 Cho nên hắn chỉ có thể là sản phẩm ký ức của Mabel. 】

Nếu "Dipper" biết, vậy nên cậu hẳn là rất muốn càu nhàu cái khung cảnh giống hệt trước đây này. Nếu hỏi vì sao, thì bởi vì hiện giờ Alcor cũng rất muốn càu nhàu.

Nói thật, sau khi xem qua hàng tá phiên bản của chính mình mà nói, trí nhớ không trọn vẹn của "Dipper" chẳng là gì hết.

Đều là cặn bã.

【 Có điều tên này rất tỉnh táo. 】Bill gõ nhẹ thành ly, 【 Thoải mái đồng ý bản thân là hàng giả. 】

【 Vậy mới nói, 】Giọng Alcor rất nhẹ, nhẹ đến mức Bill suýt nữa không nhận ra, 【Mabel thật ra rất rõ ràng, ta là người như thế nào. 】

"Dipper" ngồi cạnh Alcor rồi lôi ra một gói khoai tây chiên, cùng lúc đó hai mắt vẫn dính chặt vào Wendy, ai để ý đều thấy rõ.

"Ngươi có thể ngồi cạnh Wendy nếu muốn." Alcor thẳng thắn nói.

"Cái gì? Ta á? Không!" "Dipper" hoảng sợ, hắn vội vội vàng vàng thì thầm vào tai Dipper, "Anh bạn, làm thế nào ngươi khống chế được dục vọng muốn ở cạnh Wendy vậy, ngươi vậy mà để cô ấy ngồi cạnh Soos, lãng phí cơ hội!"

Alcor: "......" Rốt cuộc Mabel đã tiêm nhiễm cái gì vào đầu mi vậy?

Về phương diện này "Dipper" sinh động hơn cậu nhiều, có chút hương vị của Dipper nhỏ —— ít nhất là trong sáng hơn giáo sư Pines nhiều. Hắn có những thói quen của Alcor lúc nhỏ, cứ có chuyện là thích gặm đầu bút hoặc gặm móng tay, lúc hứng thú sẽ điên cuồng ấn đầu bút, ấn càng nhanh giọng nói trong lòng càng dồn dập. Giáo sư Pines ngẫm nghĩ, việc này giống như vượt qua thời không mà gặp lại chính mình vậy.

"Well, trước khi các ngươi hỏi ta, ta sẽ đem những gì mình biết kể hết cho các ngươi, nói xong hẵng hỏi, tiết kiệm thời gian."

"Dipper" có lẽ đã tranh luận đủ nhiều rồi, hắn giơ ngón trỏ lên.

"Thứ nhất, ta biết ta là sản phẩm ký ức của Mabel, cô ấy muốn có em trai, vì thế Mabeland chiếu theo nguyện vọng của cô ấy và tạo ra ta."

"Ách, D......Dipper, ta nói thẳng chút," Wendy cực kỳ hoang mang, "Ngươi với Alcor...... Tính cách giống nhau."

"Việc này ta cũng không biết," "Dipper" nhún nhún vai, "Nói thật ta cũng cảm thấy rất kỳ quái. Người bình thường muốn một đứa em trai ngoan ngoãn hoặc hoạt bát hơn, nhưng trong ký ức của ta mà nói, ta quả thực giống hệt Dipper ngày xưa."

Nghe thế đầu ngón tay Alcor giật giật một chút. Nhưng động tác của cậu rất nhỏ, trừ bỏ bản thân, cùng với Bill do xài chung thân thể, còn lại không ai phát giác.

"Không sao, chúng ta tiếp tục." "Dipper" giơ thêm ngón giữa, "Thứ hai, Mabel cũng không muốn ta say mê tiệc tùng như cái đám kia."

Tay hắn chỉ đám quái vật.

"Ta có thể tự do mà làm bài, chơi cờ tướng Toán học. Muốn vui vẻ đến khi nào cũng được, thỉnh thoảng Mabel sẽ ghé qua và rủ ta chơi trò đu quay, xe đụng. Đây đều là công việc của ta ở đây."

Nhìn biểu tình "Dipper", có lẽ hắn cảm thấy việc đắm chìm vào tiệc tùng đúng là vô cùng ngu ngốc.

Trùng hợp ghê, mười năm trước Alcor cũng nghĩ như vậy.

"Mabel để ngươi làm thế à?" Alcor hỏi.

"Còn có thám hiểm gì đó." "Dipper" rút Nhật ký từ trong cặp ra.

"Chắc các ngươi hiểu rõ thứ này hơn ta, quyển số 3, của bác Ford. Alcor ngươi biết bác Ford không? Ông ấy là ( Alcor: Ta biết ) À vậy sao? Sao ngươi biết? Mà thôi, ta không quan tâm. Chúng ta tiếp tục. Mabel cho ta quyển số 3 này, bảo ta điền tiếp nó. Có điều đây cũng là đồ giả, do Mable tưởng tượng ra. Mấy trang trước toàn là......" Hắn nghĩ ngợi một chút rồi nói, "Khó nói quá.... Đại khái là mật mã linh tinh."

Alcor nghĩ dường như đứa nhỏ này muốn nói là vẽ xấu đi.

"Được rồi, cuối cùng ta muốn nói cho các ngươi nghe việc này." "Dipper" ngồi nghiêm chỉnh, cảm nhận được không khí đang trở nên nghiêm túc, Wendy cùng Soos cũng bỏ đồ ăn vặt, thiếu niên chầm chậm nói.

"Căn cứ vào giả thuyết ở Mabeland, đáng ra ta sẽ tìm mọi cách giữ Mabel và các ngươi ở đây, nhưng ta không muốn."

Có gió thổi qua đường phố, chuông gió kêu leng keng mỗi khi nó lượn qua tầng mây; trong không khí toàn là mùi đường cát và bơ, phía sau "Dipper" là con suối chốc chốc lại phun dòng nước cầu vồng, hắn ngồi giữa những mùi vị ngọt ngào đó, nhìn thẳng vào đôi mắt vàng kim của giáo sư Pines.

"Vốn dĩ các ngươi không biết thế giới này ra sao," hắn nói làm Alcor hơi mở to mắt, Bill cũng vậy, "Nhưng mà thế càng tốt, không biết cũng là chuyện hay."

Trong mắt Alcor, hình dáng thật của "Dipper" vẫn là sâu. Gò má hắn cũng chất đầy sâu đang ngọ nguậy, chúng nó bao phủ thành một đám bò tới bò lui. Nhưng hắn nửa mắt cũng không phản ứng lại, tựa như một tòa pho tượng đứng sừng sững, cô độc lại yên tĩnh.

"Kế tiếp, các ngươi sẽ thấy một vài thứ vô cùng tốt đẹp; hơn nữa ngươi càng ở lại Mabeland lâu, nó càng thấu hiểu nội tâm ngươi. Đây là màn xiếc Mabeland đặc biệt làm vì các ngươi, ta hy vọng các ngươi đừng bị mê muội, phải biết rằng, trên đường giải cứu công chúa, mọi giấc mộng đẹp đều giống như hoa nở giữa bụi gai."

Sau đó hắn đứng lên, đám sâu theo động tác của hắn liên tục rơi xuống. Alcor còn thấy hắn đem sâu vá lại thành chân, rồi thuận chân đá mấy con vừa rơi xuống ra xa.

"...... Tại sao ngươi lại làm vậy?" Giáo sư Pines giương mắt nhìn hắn, tận sâu trong đồng tử so với băng còn lạnh hơn nhiều, "Ngươi là sản phẩm của Mabeland mà, nếu làm thế ngươi sẽ bị liên lụy."

Tên kia chỉ bình thản cười.

"Ngươi nói không sai, vốn dĩ ta phải lừa gạt các ngươi, hoặc là lập kế ly gián, rồi thì dõng dạc tuyên bố『 ta mới là Dipper thật 』các thứ ."

"Nhưng ta không muốn."

Thiếu niên chợt nhận ra...... Đứa trẻ này tự có ý thức.

"Ta có được ký ức của Mabel về ngươi," "Dipper" nói, "Trong lòng cô ấy, 『Dipper Pines』 tuyệt không phải người dễ dàng bị Bill Cipher điều khiển, khiến cho bạn bè lâm vào nguy hiểm."

Chàng trai nói chắc như đinh đóng cột:

"Cho nên, lừa gạt các ngươi, ta không làm được."

Qua thật lâu, cũng không rõ nữa. Đến tận khi Alcor suýt bị mùi đường trong không khí làm cho choáng váng, mới chậm rãi mở miệng:

"Ngươi đang phản bội." Phản bội Mabeland.

"Ta biết." Chàng trai nhẹ giọng nói, "Mà ta cũng chuẩn bị tinh thần rồi."

"Thật ra ta rất thích cái tên Tyrone này, không biết vì sao. Có điều nếu nó là tên của bạn ngươi, ta tốt nhất không nên lấy tên này." Trong tầm mắt người thường của Alcor, cậu thấy "Dipper" nở một nụ cười ấm áp thường thấy.

Dưới chân Alcor đột nhiên xuất hiện một cái hố lớn, cả đám không kịp tránh, chớp mắt đã bị miệng hố nuốt gọn.

"Ta trả lại cái tên 『Dipper Pines』 cho ngươi, ta đã phản bội thế giới giả, cũng không phù hợp làm thiếu niên loài người, vẫn là không có tên tốt hơn."

Alcor cuối cùng cũng hiểu, ý hắn "chuẩn bị tinh thần" nghĩa là gì.

"...... Uây!"

Sau lưng đứa trẻ nọ xuất hiện một vòng tròn phát sáng, nhưng bên trong lại rất đáng sợ. Ở nơi xa "Xe second-hand dũng sĩ" đang bận đại chiến trăm hiệp cùng con dơi quỷ.

"Ngươi nhất định phải nhớ kỹ, tuyệt đối đừng tin ai ở đây."

Trước khi bị vòng tròn nuốt chửng, Alcor thấy đám sâu trên mặt người kia vẽ ra một đường cong tựa như đang cười.

Tên kia cuối cùng nói: "Nhưng ta tin ngươi, ta tin tưởng 『Dipper Pines』."

Thời điểm tiếp xúc với vòng tròn, chàng trai kia cũng tan biến vào hư không.

Thì ra đối với sinh vật giả mà nói, nói những câu từ kia, chính là nguyên tắc tuyệt đối không thể vi phạm.

                                                                                                 

                                                                                      End chương 13

                                                                                          26/10/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro