Chương 1
Ba ngày, cậu liếm liếm môi dưới khô nứt, càng khẩn trương nắm chặt thanh sắt trong tay.
Đã ba ngày rồi cậu chưa được uống một giọt nước nào.
Kỳ thật, cậu cảm thấy bản thân có thể trụ được đến giờ đã là một kỳ tích lớn rồi. Phải biết rằng, những phần tử trí thức giống cậu đây luôn là đối tượng bỏ mạng đầu tiên khi tận thế tới. Gánh không gánh nổi, vác không vác nổi, da giòn việc nhiều sức chiến đấu thấp. Thế mà đồng nghiệp cùng sinh viên của cậu đều lần lượt bỏ cậu mà đi, còn không kịp chờ tới cứu viện.
Cậu còn nhớ rõ cô sinh viên mình tự hào nhất ngày đó mặc một cái váy lụa màu xanh nhạt thanh thoát, hai chân thon dài trắng hồng bước đi kiều diễm trên giày cao gót; cô gái vừa mới nói chuyện yêu đương, nhảy nhót, tiếng giày cao gót nện “táp táp” trên dãy hành lang làm bằng gạch men cao cấp; thiếu nữ chào hỏi cậu, giống một đóa hoa tươi rủ xuống làn sương mai, tràn đầy nhu tình mật ý không cách nào che giấu được.
Sau đó thì sao?
Sau đó tòa cao ốc bị sập, khoảnh khắc trần nhà được xưng là “chống đạn” kia sụp đổ, bê tông cốt thép, cũng thẳng tắp xuyên qua cổ cô gái.
Cậu thấy váy lụa bị vấy máu ướt sũng, sương mai lăn lộn tro bụi, xám xịt lầy lội thảm không nỡ nhìn; máu từ lỗ thủng ào ạt chảy ra, lan qua khóe miệng, lan tới mái tóc dài vàng kim, lan tới cả ánh mắt màu xanh biển lấp lánh trước đây.
Cánh hoa tung bay, giống như bị lửa nóng thiêu rụi, khô cằn, run run rẩy rẩy, từ trên đầu rơi xuống.
Đó là “Thiên Khải” ngày thứ nhất.
Hiện tại là ngày thứ tám. Tám ngày nay cậu mệt mỏi chạy trốn, tính toán đâu ra đấy ngủ không đến 24 tiếng đồng hồ; cậu thấy may mắn vì chính mình có kinh nghiệm, đối với việc thế giới tận thế này thích ứng nhanh hơn người thường. Còn có thể tranh thủ thời gian tận dụng đồ mang theo làm một cái radio bình thường.
Từ radio trước mặt, cậu biết được tin chính phủ đã phái đội cứu viện. Có điều California cách Washington quá xa, so với trông cậy vào cứu viện không biết bao giờ mới tới kia, còn không bằng tự cứu mình; hơn nữa, càng quan trọng là ——
Cậu vô phương vứt bỏ chị gái, một mình tìm đường trốn thoát.
Mabel trở về Gravity Falls trước tận thế, nghe nói là Granda muốn kết hôn. Lúc ấy cậu vừa làm thí nghiệm vừa cùng chị gái oán giận nói, quý tộc thật là phẩm vị cao sang quá.
“Thôi đi Dipper,” đầu bên kia truyền đến tiếng cười giòn giã, “Granda đã sớm không còn là cô gái mập mạp nữa. Ai cũng phải thay đổi mà.”
“Em không ngờ “cô gái vỡ giọng” khi xưa có thể thay đổi đẹp đến nhường đó.”
Mabel cười hổn hển, khiến cậu cũng cười theo. Dipper bỏ thí nghiệm qua một bên, cùng Mabel hàn huyên một hồi, chờ Mabel xuống xe rồi cậu nói:
“Nhớ chào hỏi bác Ford hộ em nhé.”
Hiện tại cũng không biết bọn họ có gặp nhau được không.
Cậu dùng côn đánh bay một con quái vật, cảm thấy chính mình nên đi một chuyến về Gravity Falls. Không chỉ bởi vì lo cho Mabel, còn có rất nhiều……
Cậu cúi đầu, nhìn thoáng qua đống quái vật bị chính mình đánh chết.
Quái vật nguyên bản chỉ là một quyển sách từ hiệu sách nào đó, trên người nó còn viết một hàng chữ màu vàng "Từ điển Oxford".
Loại quái vật này hắn gặp qua rồi.
Ở Gravity Falls mười năm trước.
Mười năm trước kia, tận thế mới chỉ phát sinh ở trấn nhỏ, không phải “Thiên Khải” – lan ra toàn bầu trời, cậu nhìn về bóng đen phía chân trời. Nó có bốn đầu ngón tay, hai chi sau hình tam giác và một cái đuôi giống như đuôi cá. Nó chính là đầu sỏ gây tội lần này.
Vị giáo sư trẻ tuổi nheo mắt lại. Nó là sinh vật cấp thấp, cũng chỉ là dạng chỉ đâu nói đó kiểu “Đây là chó”, “Đây là mèo”, “Đây là cây” bình thường. Muốn hỏi nó đâu là mèo lông vàng đâu là mèo Anh lông ngắn chắc cũng không biết. Có điều bóng đen kia….
Nhìn thế nào cũng giống một con kỳ nhông chậm chạp.
Cậu nghĩ mãi cũng không cảm thấy loài “Kỳ nhông hủy diệt thế giới” có bao nhiêu kinh thế hãi tục. Với tư cách là người trải qua tận thế ở Gravity Falls, cậu bĩu môi xem nhẹ, đến cả hình tam giác còn có thể hủy diệt thế giới, kỳ nhông tính cái gì, trước sau có khác gì sinh vật Trái Đất đâu.
Càng quan trọng là, lực lượng hủy diệt thế giới, cậu quả thực có biết một sinh vật.
Cậu nhớ rõ tên của nó là: “AX……”
“Hah, Pine Tree, cái tên đó không phải muốn gọi là gọi được đâu.”
Thế giới bỗng chốc liền yên lặng, những gam màu bong ra từng mảng, lộ ra bên trong chỉ toàn đen trắng; gió ngừng thổi, lá cây đang cuốn bay cũng dừng lại ở trên không.
Cậu đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo trong lòng “Đùng” mà dâng lên một ngọn lửa, ngọn lửa càng thiêu càng nóng, hóa thành một con sư tử ở trong lòng cậu rít gào; Dipper xoay người, gậy trong tay làm như kiếm chỉ thẳng người tới. Sư tử rống giận trong lòng, cậu hét ra một cái tên:
“Bill Cipher!”
Bill lui về phía sau vài bước.
“Bình tĩnh, bình tĩnh, Pine Tree, bỏ tay xuống. Tuy rằng đánh không chết nhưng là đánh tới trên người cũng đau lắm.”
Nhưng cậu không hề có ý buông gậy xuống.
“Trả lời ta! Thứ nhất, ngươi năm đó không phải đã chết sao? Thứ hai, hiện tại thật sự là ngươi sao? Thứ ba, vì cái gì không thể gọi tên nó. Nói nhanh!”
“Well, well, well, ta không thể không nói thắc mắc của ngươi hơi nhiều;” thấy hắn có ý định động thủ Bill vội vàng tiếp tục nói tiếp, “Thứ nhất, ta không có chết, ta sống lại; thứ hai, không sai chính là ta, cam đoan không giả, chính là “Con quỷ trong mơ” thân ái của ngươi, năm đó ở Gravity Falls giúp ngươi cũng là ta.”
“Cái……”
“Thứ ba, không thể gọi tên nó, là bởi vì,” cậu đột nhiên thấy tên tam giác cân kia nhún vai một cái. Chúa ơi, hắn mà cũng có vai cơ, “Ta chính là nhờ gọi tên nó mới được hồi sinh.”
“……” Lượng tin tức có hơi nhiều nên cậu cần thời gian để tiêu thụ. Nhưng có một việc mà Dipper thực muốn làm rõ.
“Ngươi nói năm đó ngươi giúp ta là sao?”
Bill Cipher: “…… Ta không ngờ, qua bao nhiêu năm rồi mà khả năng đặt trọng điểm của ngươi vẫn thế nhỉ.”
“Không, này xác thật là trọng điểm, ngươi phải biết rằng ta năm đó bị Mabel cười nhạo rất nhiều.” Cậu đem gậy cắm ở sau thắt lưng, ngụ ý đình chiến. Giáo sư trẻ tuổi của đại học Stanford đang cố điều hành bộ óc vô giá của mình. Giáo sư Pines vẫn luôn là một kẻ lập dị nổi tiếng trong trường, hầu như chưa bao giờ tham dự bất kỳ tiệc tối xã giao nào, nhưng chỉ cần dùng ngôn từ vẫn đủ sức mang về nguồn lợi nhuận khổng lồ cho viện nghiên cứu. Đương nhiên, điều này có liên quan tới thành quả tốt của các phòng thí nghiệm. Nhưng mà, hằng năm có rất nhiều phòng thí nghiệm đạt thành quả cao, duy chỉ có phòng của cậu mới thu được nhiều lợi nhuận nhất.
Cậu thậm chí còn cải thiện phòng làm việc của mình, khiến bản thân càng thoải mái hơn.
“Vậy, ngươi cố ý chờ thời cơ để tới tìm ta là chuyện gì? Còn cung cấp những thông tin tình báo quan trọng như vậy. Đừng quanh co, Bill, ngươi hẳn là biết chúng ta không phải kiểu quan hệ bạn bè đáng tin cậy gì, trừ phi địa ngục kết băng.”
Bill đánh giá cậu một lượt, quả thực là thay đổi không ít. Cậu so với thằng nhóc sáu năm trước càng thông minh hơn, cả về IQ lẫn EQ.
“Được rồi được rồi,” Quỷ tam giác ngừng buông lời giả dối, hiện tại đúng là phải tranh thủ thời gian, “Ngươi nói rất đúng Pine Tree, cơ mà đừng nói như vậy khó nghe lắm, phải biết rằng không có kẻ thù nào là vĩnh viễn cả, nói không chừng ngày mai ta với nhóc lại là bạn bè đấy.”
“Mục đích của ta rất đơn giản, chính là tìm ngươi hợp tác. Cùng nhau tiễn con kỳ nhông đó xuống địa ngục.”
Wow, chả trách miếng nachos này nói không có ai vĩnh viễn là kẻ thù. Công nhận là lời đề nghị thực mê người, có điều……
“Ta từ chối.”
“WHATTTTTTTTTTTTTT?!!” Bill vỗ trán mình một cái (Nếu tính điểm trên cùng là cái trán), hắn bay đến trước mặt người trẻ tuổi, gần như dán sát lên mặt, “Ngươi chẳng lẽ là bị Shooting Star nuôi thành heo rồi à! Sao lại ngu như vậy! Chẳng lẽ ngươi muốn tiếp tục vật lộn ở cái địa ngục trần gian này?”
Cậu không dao động.
“AX…… Con kỳ nhông đó không phải thứ tốt đẹp gì, mà lời ngươi nói cũng vô lý không kém. Huống hồ,” cậu dừng lại, mặt lộ vẻ châm chọc, “Đừng quên ngươi cũng từng là kẻ tạo ra địa ngục trần gian đấy.”
Bill quả thực muốn vặn đầu của thằng nhóc này xuống rồi hung hăng đá sang một chiều không gian khác. Hắn hận ngứa răng, nếu không phải tình huống quá nguy cấp hắn sao có thể sẽ cùng tiểu quỷ chết tiệt này hợp tác được. Trời biết hắn dù nhiều hay ít thì trong lòng cũng muốn đi tới quyết định này, kết quả thằng nhóc này nó cư nhiên từ chối! Còn bày ra bộ dáng “Thà chết đứng còn hơn sống quỳ” đầy hiên ngang nữa chứ!
Hắn thật muốn cho chính mình một cái tát.
Lúc này thế giới trắng đen đột nhiên chấn động, màu sắc dần dần trở về, người trẻ tuổi kinh ngạc mà chăm chú nhìn biến động. Bill líu lưỡi, hắn liền vỗ tay ba cái mới làm thế giới quay về màu trắng đen.
Cậu vừa định hỏi con quỷ sao lại thế này, liền thấy tên quỷ đầu đội trời chân đạp đất kia mồ hôi lạnh liên tục, thậm chí độ cao bay cũng giảm xuống.
“…… Ngươi sao lại thế này?”
Lần đầu tiên Dipper thấy tình trạng này trong thế giới đen trắng.
Bill không muốn tiếp tục nói luyên thuyên với cậu. Ác ma vì thế đã đánh cược toàn bộ, mạng sống của hắn, năng lực của hắn, hết thảy mọi thứ. Hắn chịu đựng đau đớn thống khổ, xé mở một tầng lại một tầng không gian ba chiều, rốt cuộc có thể nương theo lỗ hổng mà kỳ nhông xâm chiếm Trái Đất để trở về vũ trụ này. Thắng cuộc thì chạy thoát, thua cuộc thì tan xương nát thịt.
Hắn không thể thua, cũng không muốn thua.
Bill đột nhiên bắt lấy cánh tay người trẻ tuổi. Tay cậu rất nhỏ, tựa như nét vẽ người que của trẻ con vậy, có cảm giác buồn cười khi hắn bắt lấy cánh tay đối phương. Nhưng tay cậu lại phi thường hữu lực, không thua gì người trưởng thành.
“Êy, ngươi……”
Ác ma không cho cậu chút cơ hội phản ứng nào, trực tiếp mang theo cậu xuyên qua lỗ hổng không gian. Động tác của con quỷ thực thô lỗ, vừa được thả một cái liền lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã trên đất.
“Ngươi làm cái gì……”
Ác ma giơ tay lên cao.
“Hoan nghênh tới Gravity Falls, nhóc con.”
Này không phải Gravity Falls. Dipper nghĩ.
Nơi này nào phải Gravity Falls đâu. Người dân ở đó vốn là một đám bệnh tâm thần, một đám người mất trí nhưng luôn yêu đời, sẽ cùng chim gõ kiến kết hôn, sẽ cùng quậy phá với trẻ con, và vui vẻ xây dựng lại sau khi “Tận thế”.
Địa phương nhiều thiếu sót như vậy, nhưng nó chứa đựng cả tuổi thơ đẹp nhất của cậu và Mabel.
Ngay cả bác Ford…… Cả bác Ford sau khi chu du thế giới liền mang theo di ảnh của bác Stan trở lại trấn nhỏ này.
Nơi đó là…. Nhà cậu.
Nhà cậu đáng ra phải xinh đẹp, tươi sáng đầy màu sắc, chứ không phải là một đống đổ nát, hoang phế và đầy mùi thuốc súng như này.
“Mabel……Mabel!” Cậu thoát khỏi tay Bill, rồi chạy về phía Lều Bí Ẩn. Ác ma cũng không ngăn cản cậu, mà chỉ chậm rì rì theo ở phía sau.
Thế giới vẫn độc hai màu đen trắng. Cậu chạy qua hết đống phế tích này đến đống đổ nát khác. Ở đó đã từng là bảo tàng, nơi cậu cùng Mabel tìm hiểu thông tin về vị Tổng thứ thứ 8,5; bên này là quán cơm nhỏ của Lazy Susan, bác ấy nấu ăn rất ngon; còn nơi này là……
Cậu bất chợt dừng chân.
Nơi này đã từng là nhà của Soos. Tuy rằng sau đó chú ấy kế thừa Lều Bí Ẩn, bà của chú ấy cũng dọn vào ở, chính là không muốn bán đi. Hè năm nào cậu cũng về ở vài ngày.
Bọn họ đã từng lánh nạn ở chỗ này.
Nhưng mà hết thảy cũng không còn. Chiếc sô pha mà bà của Soos yêu thích nhất, cả máy chơi game chú Soos thích, mũi chân cậu vô tình đá vào một vật, nhặt lên mới phát hiện là dây anten của TV.
Dipper cắn răng, tiếp tục hướng chạy tới Lều Bí Ẩn. Nơi ấy có kết giới mà năm đó bác Ford thiết lập, liền ngăn trở được một kích toàn lực của Bill, nơi đó tuyệt đối là điểm trú ngụ cuối cùng.
Cậu dừng chân trước kết giới.
Kết giới không bị phá, nó bình yên vô sự ở kia, lông của kỳ lân qua mười năm vẫn phát huy được năng lực thần kỳ của nó.
Nhưng mặt trước kết giới lại tràn đầy quái vật, có chim quỷ có dã thú, chúng há những cái miệng đầy răng nanh, đánh đập cào cấu điên cuồng.
Cậu run rẩy tiến về kết giới.
Bill không vào được, kể cả hiện tại có là thế giới tĩnh lặng đi nữa hắn cũng không thể vào. Vì thế hắn chỉ đứng ở đằng sau, nhìn Pine Tree xuyên qua đàn thú, đẩy lớp kết giới trong suốt kia ra. Cậu chậm rãi, chậm rãi, ở trước phòng nhỏ quỳ xuống.
Dipper nâng cơ thể chị gái gầy đến trơ xương lên, Bill giải trừ tĩnh lặng trên người Shooting Star, cô mặc một chiếc váy hồng nhạt với góc váy điểm những đường bèo nhún rất đẹp, giống một đóa hoa sen nở trên mặt hồ.
Nhưng cô gầy như vậy, giống như hoa sen khô héo, vô hồn ngã trên mặt đất, ngay cả đôi môi hồng hào thường ngày giờ co rút lại, dính chặt vào lợi.
Kết giới có thể cản bước chân quái vật, lại không thể cản bụi đất. Cô được em trai mình bế lên, sau lưng lại dính vô vàn bụi bẩn.
Dipper ôm chị mình trong ngực, dụi dụi đầu vào người cô. Cậu dùng hết sức lực, chưa bao giờ cậu ôm chặt chị mình như lần này. Trong lòng Dipper, chị cậu luôn là cô gái tốt nhất, mỗi lần cười rộ lên đều thật tươi đẹp đáng yêu, luôn dùng chân tâm đối xử tốt với mọi người, lấy đức trả ơn, lấy ơn báo oán. Cô tựa như một thiên thần bị rơi xuống trần gian, tâm hồn trong sáng ngây thơ không tì vết.
Cô vốn dĩ nên được gả cho một người đàn ông, hoặc một người phụ nữ tốt, cả đời vô bệnh vô tai, vui vui vẻ vẻ mà sống, thậm chí khi sắp lìa đời, cô vẫn sẽ nằm ở trên giường dí dỏm kể chuyện, và kết bạn thật vui vẻ.
Mà không phải là bỏ mạng ở một nơi hoang vu, đến nước miếng cũng không nuốt xuống được thế này.
Chị cậu từ trước đến nay rất nhát gan, lúc xem một bộ phim có cảnh stop – motion đều bị dọa. Lần nào đi nhà ma xong đều mười ngày ngủ không ngon giấc.
Những ngày này, làm thế nào cô ấy có thể sống dưới cái nhìn chằm chằm của đám quái vật được?
Phải chăng vài lần muốn ra ngoài tìm đồ ăn, cô đều bị ánh mắt của đám quái vật chặn lại, cuối cùng không có đồ ăn thức uống, đành vật vã chết trước cửa?
Dipper tựa đầu vào trán cô, cậu cắn chặt răng, nỗ lực nuốt hết uất hận trào lên từ cổ họng, nhưng thời điểm cúi mặt xuống, nước mắt lại không kìm được mà rơi như mưa.
Đầu tiên là Mabel, sau đó là Soos cùng cô Melody, bọn họ chết ở tầng một, giữa trán đều có lỗ thủng, trong tay cầm khẩu súng. Bọn họ là cam tâm tình nguyện chịu chết, trên khóe mắt mỗi người đều có một hàng nước mắt chảy ra.
Dipper tiếp tục hướng vào trong, Wendy dùng súng săn bắn nát một bên đầu mình, không hổ là con gái nhà Corduroy, chọn cách dũng cảm như vậy mà hi sinh.
Cuối cùng là giá sách sau nhà, phòng kia cậu từng cùng Mabel tranh nhau chỗ ngủ.
Dipper đẩy cửa ra.
Bác Ford hẳn là ra đi yên bình nhất so với mọi người. Bác tự mình đắp chăn, rồi cứ vậy nhắm mắt xuôi tay.
Cậu đi đến trước giường, cầm lấy một cái hộp.
Sau khi bác Stan mất, bác Ford thường xuyên mất ngủ, thuốc ngủ là bác ấy lấy lòng bên California trực tiếp gửi lại đây. Dipper nhớ rõ lúc trước còn thừa bốn năm hộp đồ ăn, hiện tại hộp rỗng tuếch.
Cậu đứng ở đầu giường một lúc lâu, cuối cùng, hôn một cái xuống trán Stanford.
“Ngủ ngon, bác Ford.”
Bill đứng yên lặng ở bên ngoài chờ. Trong lúc này thế giới tĩnh lặng sụp đổ ba lần, hắn cũng búng tay nhiều hơn một lần.
Khi Dipper bước ra, từ trên xuống dưới người cậu đều màu xám. Cậu ném cái xẻng ở trong tay qua một bên.
“Ngươi muốn ta làm gì?”
Giọng cậu hơi khàn, nghe ra có chút không hợp với tuổi. Hốc mắt cậu vẫn hơi đỏ, nhưng trong mắt tất cả đều là hận ý, giống như một con sói cô độc mình đầy thương tích.
Lần này cậu không hỏi lung tung, cũng không hỏi chính mình cùng hắn hợp tác sẽ phải trả giá thế nào, giờ phút này cậu là con bạc liều mạng nhất trên thế giới, liều mạng để đoạt lấy hạnh phúc của người khác. Chẳng sợ cái giá phải trả là hóa thành ma quỷ hay rơi vào địa ngục, cũng tuyệt không lùi bước.
Đó là lý do lớn nhất Bill muốn chọn cậu làm người đồng hành.
Thế giới trắng đen lại lần nữa chấn động, Bill nói ngắn gọn.
“Well, rất đơn giản,” hắn hạ quyết tâm, “Yêu cầu ngươi thả lỏng, để sức mạnh của ta dung nạp vào thân thể của ngươi.”
“…… Ha? Không phải cướp lấy thân thể của ta? Giống mười năm trước ở rạp hát lần đó?”
“Không phải. Lần đó là ta muốn “cướp đi” thân thể của ngươi, nói cách khác nếu ta thành công, cuối cùng cũng chỉ còn lại ta”Bill Cipher”, mà không phải ta và ngươi hai người.”
Bill rút ra một phần sức mạnh để duy trì thế giới tĩnh lặng đang lung lay, dường như con kỳ nhông chết tiệt kia đã cảm nhận được sự tồn tại của hắn, nó đang dùng sức đánh vào thế giới tĩnh lặng. Bill thấy vậy liền nói nhanh hơn.
“Ta đã tìm được một phương pháp ở nơi khác, con người cùng ác ma dung hợp với nhau sẽ tạo ra sức mạnh lớn hơn gấp vài lần, thậm chí hàng chục lần so với những con quỷ trước đó.”
Dipper hỏi: “Tức là một nhân cách mới sẽ được hình thành?”
“Ta không biết.” Ác ma trả lời khá thản nhiên, lúc này hắn không thể chịu đựng được việc nói dối.
Nếu nói vừa rồi cùng Bill hợp tác là hạ sách cuối cùng, cậu sẽ chắc mẩm rằng ác ma này cố ý nói dối; nhưng hiện tại cậu không xác định được.
Bởi vì kiểu hợp nhất này, Bill cũng có thể biến mất.
Hắn trả giá lớn như vậy là vì cái gì?
Đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu như vậy cũng coi như cứu cậu một mạng, bằng không lúc này cậu hẳn là còn ở California cùng quái vật chiến trăm trận rồi.
Hơn nữa, hắn so với cậu còn sốt ruột hơn. Coi bộ là gấp không chờ nổi liền bày ra con át chủ bài của chính mình rồi.
Dipper tính nhẩm.
“Trước khi hợp tác, không phải ngươi nên nói lý do tới tìm ta sao ?”
Bill cứng đờ. Hắn nghe thấy thanh niên tiếp tục nói:
“Đừng nói là muốn cứu thế giới. Lời này đến cả Waddles cũng không tin đâu.”
Bill thầm rủa, đúng là thằng nhóc thối, bản tính gian xảo chả khác gì Stanley.
Trắng đen rút đi càng lúc càng nhanh, Bill sắp chịu đựng không nổi. Thấy người trẻ tuổi bộ dáng vẫn điềm nhiên, hắn khẽ cắn môi, bất chấp tất cả:
“Bởi vì con kỳ nhông kia lừa ta! Đáng chết nó lợi dụng ta, nó bày cho ta cách tạo ra “Day of Oblivion”. Ta nghĩ làm vậy có thể cứu được chiều không gian ban đầu của ta. Ngươi vừa lòng chưa?”
…… Từ từ? Cứu chiều không gian ban đầu của hắn?
“Ta đã nói cho ngươi rồi, ngươi nhanh lên!”
Cậu ghi nhớ lời này của Bill, mặc kệ là thật hay giả, đoạn thông tin này rất quan trọng. Cần rất nhiều thời gian nghiền ngẫm, nhưng mà hiện tại hắn thiếu nhất chính là thời gian.
…… Nếu sau khi dung hợp mà cậu vẫn còn sống, nhất định phải làm rõ lai lịch của Bill.
“Chuẩn bị xong chưa?” Thấy người trẻ tuổi gật đầu, “Ta hủy bỏ!”
Thế giới quay về màu sắc rực rỡ, không khí lại một lần lưu động, từ phương xa đột nhiên truyền đến một tiếng gầm rú, giống như sấm sét nổ vang.
Cậu thấy chân trời kia có bóng đen đang chuyển động —— nó so với chính mình ở California còn lớn hơn rất nhiều, xem ra tốc độ suy sụp của Gravity Falls nhanh như vậy nguyên nhân là do ở gần sào huyệt của loài quái vậy này.
Bóng đen chợt hiện nguyên hình. Đó là một sinh vật màu hồng, đầu to, sáu cái sừng mọc ở hai sườn, nó hé miệng, lộ ra toàn là răng nanh.
Một con kỳ nhông Mexico.
Đồng thời kết giới chung quanh quái vật cũng chấn động, nhưng Bill nhanh hơn, trước khi nó ra tay, hắn đã kịp chặn đường nó rồi.
“Chúng ta không có thời gian!” Dipper ở trong gió rít gào, “Nên làm như thế nào?”
“Trước tiên ta niệm vài câu thần chú, tiếp theo sẽ niệm tên của mình, ta niệm xong ngươi liền niệm tên ngươi, sau đó ngươi thả lỏng thân thể tiếp nhận ta!” Ác ma rít lên, “Nhớ kỹ, nhất định không được chống cự ta!”
“Cái này nói thật rất khó!”
“Tin tưởng ta, ta cũng cảm thấy cùng ngươi kết hợp rất ghê tởm!”
Kỳ nhông đã phát hiện bọn họ, nó gào một tiếng, muốn tiêu diệt bọn họ; nhưng tốc độ của nó rất chậm. Vì thế nó phát ra một tiếng thét chói tai, tất cả quái vật từ chân trời liền bay tới.
Bill không quan tâm, hắn niệm thần chú, không ngừng khoa tay múa chân.
Nhanh lên, Bill, nhanh lên.
Thần chú vừa niệm xong, dưới chân cả hai dần dần tỏa ra vòng tròn ánh sáng màu xanh, nó càng ngày càng rộng. Cậu cảm thấy chính mình như đang tan ra, sức lực dần dần kiệt quệ, mà trong thân thể từ từ được lấp đầy bởi những thứ khác.
Năng lực này vô cùng kỳ quái, lạnh băng lại nóng rực, Dipper không bị đau, chỉ là cảm thấy thực không thoải mái.
Rất không thoải mái.
Đàn quái vật tiến đến ngày càng gần. Dipper có thể nghe thấy tiếng đập cánh ong ong bên tai.
Lúc này ác ma rốt cuộc mở miệng nói chuyện, con mắt kia trước giờ cậu chưa từng được chiêm ngưỡng qua.
“■■■■”
Ác ma nói gì đó cậu không hiểu, liền sau đó Dipper choáng váng vài giây mới phản ứng lại, hóa ra Bill vừa tự đọc tên mình.
Giọng Bill Cipher không giống lắm…… Có thể đó là tên ở chiều không gian kia của hắn chăng?
Cậu tạm thời bỏ chuyện này qua một bên.
Tên của mình…… Cậu phải nói cái nào, Mason hay là Dipper? Mason là tên thật, trên giấy phép giáo viên cậu cũng ghi như vậy.
Nhưng mà……
Nhưng mà, ở Gravity Falls, không ai gọi cậu là Mason.
Dipper hạ quyết tâm.
Cậu nhìn thẳng vào mắt ác ma.
“Dipper Pines.”
Ánh sáng xanh lập tức nuốt chửng lấy hai người.
Đàn quái vật đành phải phanh gấp, chúng nó thiếu chút nữa là có thể phá bỏ nghi thức. Hiện tại thực ra cũng có thể, chỉ là không biết vì cái gì, chúng nó nhìn thấy ánh sáng xanh liền cảm thấy sợ hãi.
Kỳ nhông còn đang bò.
Hình thể nó quá lớn, bước chân tuy mạnh, nhưng tốc độ lại chậm rì. Hơn nữa bị nhốt ở lỗ hổng không gian lâu như vậy, ba ngày qua kỳ nhông còn chưa thích ứng nổi. Nó vốn dĩ cũng có thể sử dụng ma pháp, nhưng mà cơ thể hiện tại lại thực bất khả thi, nó thử dùng một lần mà thiếu chút nữa té gãy cổ.
Nó không có ý định phá hỏng cơ thể mãi mới thích ứng được như thế.
Ánh sáng xanh rốt cuộc tan đi.
Đàn quái vật bất an bỏ chạy càng nhanh, loại cảm giác này làm chúng nó sợ hãi lại kỳ quái. Quái vật thừa hành cường giả sinh tồn, kẻ yếu khi đối mặt với kẻ mạnh thường từ trong bản năng sẽ sinh tính phục tùng cùng sợ hãi. Con quỷ tam giác màu vàng kia nhìn thực lực liền thấy rất mạnh, chỉ là không biết vì cái gì giống như bị trọng thương, phi thường suy yếu.
Cho nên chúng nó hẳn là sẽ có một chút bất an, nhưng hiện tại bất an này quá mãnh liệt, thật giống như…… Thật giống như đối mặt với mười con quỷ tam giác với năng lực cường đại vậy.
Bọn quái vật thấy một bóng người đứng ở trung tâm pháp trận màu xanh. Dung mạo hắn tương tự với người thanh niên bên cạnh, lại có một đôi tai nhọn; phần lưng sinh ra một đôi cánh dơi, nhẹ nhàng đập cánh trên không trung.
Hắn mở to mắt.
Đó là tròng mắt màu vàng tuyệt đối không tồn tại ở loài người, tròng trắng bị màu đen bao trùm, đồng tử dựng thành một đường, thật giống như một con dã thú chuẩn bị tàn phá.
Lúc đầu vẻ bề ngoài của Dipper chưa biến đổi. Vẫn là gương mặt kia, vết bớt hình sao Bắc Đẩu cũng ở đó.
Thế nhưng quần áo cậu thay đổi toàn bộ, từ áo blouse trắng lấm lem bẩn biến thành áo bành tô, vạt áo nhuộm thành màu xanh. So với “Day of Oblivion” sạch sẽ bất thường.
Chúng nó thấy thanh niên vươn tay, động tác tên đó tao nhã như mời nhảy.
Sau đó hắn búng tay một cái.
Đàn quái vật bị ngọn lửa màu xanh cắn nuốt hầu như không còn. Chúng nó thậm chí còn không có cơ hội kêu la thảm thiết.
Hắn cúi đầu, ở trong ngọn lửa thờ ơ nhìn ra ngoài.
Nhưng trong lòng đã sớm nháo loạn cả lên.
“Chúa ơi! Ngọn lửa này lợi hại như vậy sao!”
Con quỷ cực kỳ mất kiên nhẫn.
“Ngươi kiềm chế đi được không, ngọn lửa đốt tới rừng rồi; còn có vì cớ gì mà ngươi là vật chủ, rõ ràng ta mới là ác ma mà.”
Tân ác ma ngẩng đầu, hắn nhìn thấy kỳ nhông rồi, dường như tốc độ có nhanh hơn, vừa mới đây đã cảm ứng được tin đoàn quái vật bị tiêu diệt. Tuy là chuyện ngoài ý muốn.
Chẳng lẽ nó chính là đáp án cho bí mật về “Vị thần toàn năng” của thế giới hả?
Dipper nâng tay lên, nhưng ác ma ở trong đầu cứ lải nhải không ngừng.
“Mau! Dùng sức mạnh thời gian ta cướp được từ Time Baby mở ra lỗ hổng chiều không gian! Ta muốn trở lại quá khứ! Mau!”
Cậu nhịn không được ở trong lòng cãi lại.
“Vậy ngươi làm đi!”
Nói mới nhớ, cậu vừa cùng Bill hoán đổi quyền kiểm soát cơ thể trong tâm trí. Ác ma thấy thằng nhóc thoải mái nhường quyền khống chế cơ thể như vậy nhất thời có chút ngốc, mãi đến khi bị thúc giục mới phản ứng lại.
Axolotl đã tới gần đỉnh đầu Dipper, sau đó nó thấy cậu nhẹ nhàng bước qua khe hở.
Thằng nhóc còn thản nhiên vẫy tay với nó.
Kỳ nhông giận dữ gầm lên một tiếng.
Gương mặt này nó có ấn tượng, mười năm trước thằng nhóc đó cùng chị gái đã đi vào tận cùng thời không, nó đã trả lời câu hỏi của chúng. Nhưng thằng nhóc kia từ đầu đến chân là con người.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Ta?
Một chiếc mũ bỗng xuất hiện trong tay cậu. Dipper liền đội lên đầu. Mặt Dipper Pines rõ ràng là đẹp trai ngời ngời , lại không biết vì cái gì mà cười điên cuồng tuyệt vọng đến vậy.
“Ta là Alcor, là một con quỷ.”
Ngay khi móng vuốt của kỳ nhông chuẩn bị tấn công, cái khe liền biến mất.
……
“Dipper!”
……
“Dipper! Nè! Dipper!”
Cậu phất phất tay.
Đáng chết…… Không phải đã nói với Jennifer thật nhiều lần là đừng gọi hắn như thế cơ mà…… Cô ta nghĩ là đang lúc viết báo cáo sao.
Đang định dùng gối đánh cô sinh viên, cậu liền cảm giác có thứ gì đang ngồi trên bụng mình.
Cậu thiếu chút nữa phun hết số cà phê đêm qua ra ngoài.
Jennifer! Tôi nói cho cô biết, cô chết chắc rồi…… Tôi muốn sa thải cô…… Lần này dù cô có giúp tôi viết lại nhiều báo cáo cũng vô dụng! Cô ngày mai liền thu dọn đồ cuốn gói về lớp cho tôi!
Supper miễn cưỡng mở to mắt, ngoài cửa sổ mặt trời lên cao. Cậu nằm ở trên giường, xem……
Từ từ, trên giường?
Không phải bàn làm việc?
Dipper lộn nhào một cái, người ngồi bên trên liền theo đó ngã ra đất, kêu “Ai ui!” Cậu không để ý, mà đưa mắt đánh giá khắp nơi quanh phòng.
Nơi này vừa nhìn liền biết là một gác mái bằng gỗ, cũng được vài năm rồi, trong không khí còn vương mùi chua độc đáo. Giường cậu đối diện với cửa sổ sát đất, lấy ánh sáng cực dễ dàng.
Này…… Này không phải là ở căn hộ Palo Alto của cậu. Cũng không phải phòng thí nghiệm. Đây là….
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng người. Cô có một mái tóc màu nâu xinh đẹp, mặc một chiếc áo len dễ thương, tươi cười thực đáng yêu lại bởi vì niềng răng mà bị giảm nét đẹp. Nhìn gương mặt này, cậu liền nghĩ ngay đến dáng vẻ của cô mười năm sau, lúc đó cô không mặc áo len nữa, mà đổi thành váy, má phải có lúm đồng tiền, cười rộ lên ngọt ngào giống hệt hoa hồng.
“Dipper em làm sao vậy…… Sắc mặt kém quá, chẳng lẽ là……” Cô lấy tay che miệng lại, làm ra động tác khoa trương, “Em bị Bill nhập vào người nên đần ra ……Dipper?”
“Dipper em làm sao vậy? Đừng khóc, Dipper? Là chị không tốt, chị về sau không bao giờ kêu em dậy như thế nữa, đừng khóc em trai……”
Dipper cũng không màng để ý, con quỷ 22 tuổi liền ôm lấy chị gái 12 tuổi của mình mà khóc lóc rấm rứt dưới ánh nắng mặt trời.
TBC.
————————
Giả thiết Dipper tương lai 22 tuổi, là giáo sư Đại học Stanford. Giáo sư khoa kỹ thuật máy móc và công trình. Nhưng mà mấy cái này đều không quan trọng, chỉ cần nhớ kỹ những thói xấu của cậu là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro