Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

14 - MẬT KHÚC




Xong một bữa thịnh soạn ở nhà hàng, về tới nhà thì cũng đã sáu giờ chiều rồi. Jiyong nhẹ nhàng dìu Seungri từng bước. Lòng anh vẫn không khỏi thấp thỏm, sợ cậu sẽ rời đi một lần nữa.

"A, hyung được rồi, em tự làm được!" - Cậu lúng túng cất lời khi thấy anh cúi người định cởi giày giúp cậu. Như vậy thất lễ với anh biết nhường nào.

"Ngốc, đã bệnh thế này rồi, anh giúp một chút thì có cái gì mà ngại hả!" - Bàn tay dịu dàng nâng lên xoa đầu cậu, cứ thế rồi giúp cậu đem giày cất gọn. Hành động vừa rồi của anh tựa như làn gió mát thổi đến lòng cậu dễ chịu vô cùng, bờ môi khẽ cong, tràn ngập mãn nguyện.

Đôi chân cất bước hướng về phòng, còn chưa định hình được gì thì cả người đã lơ lửng trên không trung, tưởng chừng thân thể đã hóa thành một chiếc lông vũ phiêu dạt vô định. Cậu lọt thỏm trong vòng tay của T.O.P, hắn bế cậu.

"Aiyo, nhóc Seunghyun ăn gì mà nhẹ hẫng thế?"

Cậu bối rối bật cười tránh né ánh mắt tò mò xen lẫn trêu chọc của hắn.

"Mỡ trốn hết rồi, ghê không... đợi một thoáng nữa là em cuồn cuộn như anh luôn đó!" - Cậu bông đùa một câu hòng đánh lạc hướng hắn, cứ ngỡ câu nói nhạt nhẽo chừng này chẳng thấm vào đâu, ấy thế mà cái tên bingu này lại thật sự bị nó sờ tới điểm cười.

Đưa cậu về tận phòng rồi, cả bọn vẫn còn dây dưa giỡn hớt, đến nỗi cậu phải vờ như tức giận đuổi khéo bọn họ mới chịu hi hi ha ha rời khỏi cửa. Trông vui vẻ là thế nhưng làm sao mà cậu không nhận ra được. Để họ cứ lơ là sức khỏe bản thân mà chăm cậu như thế mãi thật không ổn chút nào.

Cậu ngồi trên giường, hồi tưởng lại một đoạn đối thoại:

"Cậu Lee, chúng tôi rất mừng vì cậu đã tỉnh lại. Các anh của cậu đã sốt ruột lắm đấy!"

"Tôi cũng không nghĩ là mình lại có thể." - Cậu từ tốn mỉm cười.

"Tình trạng khối u, cậu đã nói họ biết chưa?" - Lời vừa dứt, chút tươi tắn trên gương mặt cậu cũng tắt hẳn.

"Tôi...chưa." - Hai từ ngắn gọn run rẩy thoát ra khỏi miệng.

"Việc gì cậu lại phải giấu giếm khổ sở như thế? Họ biết rồi thì sẽ ở bên cậu, cùng nhau chiến đấu không phải sẽ tốt hơn sao?"

"Bác sĩ, anh không nhầm lẫn gì chứ? Tôi, đã là giai đoạn cuối rồi! Chiến đấu làm gì, chống chọi để được gì...góp sức cho chút hơi tàn này tan nhanh hơn chăng?"

"Seungri, không lẽ cậu cứ như vậy mà bỏ cuộc sao?" - Nghe lời cậu vừa nói khiến bác sĩ không khỏi sửng sốt.

"Nỗ lực của anh, tôi đều nhận thấy cả. Tôi thật sự rất cảm kích, cảm ơn anh! Nhưng trị liệu không có kết quả là thật, tôi đang chết dần chết mòn cũng là thật, chối cãi bằng cách nào đây? Đành phải chấp nhận thôi. Thực cảnh tàn khốc không tránh được, nhưng liệu giả vờ thế này, lừa dối bản thân mãi thì tiến triển được gì, có thể thật tâm vui vẻ được sao?"

Tới đây, bác sĩ cũng không biết phải nói gì với cậu nữa. Những điều cậu nói không hề sai. Từ trước tới giờ, không có ai mang khối u não mà sống được cả, nhiều trường hợp mới đến giai đoạn ba thì dây đàn đã đứt rồi. Huống hồ gì tình trạng của cậu đã tới giai đoạn cuối.

"Seungri, cậu biết không? Tôi rất vui vì gặp được một bệnh nhân mạnh mẽ như cậu, không ai bên cạnh vẫn có thể thẳng thắn đối mặt không hề sợ hãi. Đáng tiếc, lẽ ra ông trời phải yêu thương cậu hơn mới phải. Không biết tôi đã làm chuyện tốt gì lại có thể gặp được một thiên thần tại thế như thế này." - Xúc động tuôn trào nơi mi mắt, người bác sĩ bối rối đưa tay lau vội.

"Anh nói quá rồi! Tôi có một mong muốn nhỏ, xuất viện lúc này, liệu anh có thể đáp ứng tôi được hay không? Khoảng thời gian ít ỏi còn lại, tôi muốn dùng nó để ở cạnh các hyung. Dùng hết khả năng của mình, mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ cùng họ. Maknae đáng yêu thì không nên hyung của mình buồn chán được, anh thấy có đúng không?" - Không chỉ dùng lời nói suông, cậu còn thêm vài động tác aegyo để phụ họa đầy đáng yêu.

Mềm mại như thế ai lại có thể từ chối được cơ chứ.

"Nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, từ từ thường thức đoạn đường này nhé. Có vấn đề gì thì cứ liên lạc cho tôi, đừng ngại! Mong rằng lần tới gặp lại có thể cùng cậu trò chuyện nhiều hơn."

"Đương nhiên rồi!" - Cậu cười vui sướng.

'Một khối óc mang trong mình "con quỷ hung tàn" mỗi khắc đều bành trướng không ngừng, lại có thể vẽ nên một nụ cười xinh đẹp đến như vậy? Ông trời ạ, ở trên cao người có thấy rõ chăng, liệu người có thể rộng lượng một chút mà giang tay bảo hộ nụ cười nhỏ bé này có được không? Phép màu. Chỉ một lần này thôi! Khuôn cười tuyệt diệu thế này không thể cứ như vậy mà tan biến được, phí hoài biết bao!' - Tia hy vọng nhỏ nhoi nảy nở trong người bác sĩ nọ không biết mệt mỏi, âm thầm cầu nguyện cho người bệnh đặc biệt ngay trước mắt. Người ấy vẫn mãi mê chìm đắm trong mớ tương lai đầy màu sắc mà bản thân có thể nghĩ ra dành cho các hyung trân quý của mình.

Quay về hiện tại, khóe mắt ướt đẫm tự lúc nào cậu cũng chẳng hay.

Đưa tay lau đi vệt nước loang lổ trên mặt.

'Không được, khóc lóc gì chứ. Ủ rũ thế này thì mọi người làm sao vui vẻ được.' - Nghĩ thế, cậu quyết không thể để đêm dài lắm mộng, liền nằm xuống ngủ, không dây dưa vẩn vơ nữa.

Hôm sau, tất cả bắt đầu quá trình luyện tập ở studio.

"Tớ nghĩ kĩ rồi, kế hoạch của chúng ta sẽ thay đổi một chút, không quảng bá Bang Bang Bang hay Sober nữa, lần này sẽ đẩy If you lên trước."

"Ơ, tại sao ạ?" - Cái thắc mắc ngô nghê của cậu khiến cả đám bật cười sủng nịnh. Daesung vẫn duy trì dáng vẻ dạo gần đây, đối với Seungri không hề có biểu cảm gì.

"Em mới xuất viện mà, tham công tiếc việc làm gì. Bọn anh không muốn em buộc mình cắn răng tập luyện như thế. If you là lựa chọn không tệ lúc này, nó không có vũ đạo gì phức tạp hay quá sức với em."

"Nhưng mà... các anh không phải làm vậy đâu!" - Cậu nghẹn ngào vì không ngờ các anh lại dụng tâm nghĩ cho cậu nhiều như thế.

"Sao lại không, rất cần là đằng khác ấy chứ. Như vậy thì em sẽ có nhiều thời gian để hồi sức hơn." - Youngbae cười nhẹ, vỗ vai cậu nhóc ngốc nghếch này.

"Vậy giờ tụi mình đi thu âm thôi, fighting!" - Cả bọn chụm tay với nhau rồi hô lên thật to.

'Cả bọn tụi mình luôn như thế này cổ vũ nhau trước lúc lên sân khấu nhỉ!'

Thu âm suốt bốn ngày liền, cuối cùng cũng hoàn thành.

"Làm tốt lắm, mọi người vất vả rồi!" - Jiyong nhẹ nhõm lên tiếng, sau khi hài lòng với phần hậu kỳ để hoàn thành bài hát.

"Tớ, T.O.P hyung với Daesung về nghỉ đây. Hai người có ai muốn đi cùng không?" - Youngbae hỏi.

"Đương nhiên, còn phải sao, tớ mệt đến hồn cũng sắp bay mất rồi đây!" - Jiyong đáp lời.

"Ừm... mọi người về trước đi, em muốn ở lại một lát." - Seungri nói với mọi người.

"Em sao thế? Có chỗ nào không khỏe à?" - Jiyong không khỏi lo lắng.

"Em đi dạo một chút thôi, sẽ về ngay, anh đừng lo." - Cậu mỉm cười trấn an tâm tình của người đối diện.

"Được thôi, em đi cẩn thận đấy. Mệt rồi thì về nhà nghỉ, đừng quá sức!" - Jiyong vẫn không an lòng mà dặn dò, chăm chú quan sát cậu đã nghe được lời mình rồi mới dằn lòng cùng mọi người ra về.

Seungri mang ra một sấp giấy cùng một chiếc đĩa CD.

'Đây sẽ là quà cho các anh, những người anh tốt nhất của em!'

Cậu thu âm, thầm lặng, ma không hay quỷ không biết. Bài ca bí mật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro