Chương 2: Sự Kết Nối Giữa Biển Cả Và Đá Quý
Ngày hôm sau, bãi biển lại trở nên quen thuộc và yên bình như mọi khi, nhưng đối với Zephys, mọi thứ giờ đây đã khác. Anh cảm thấy mình như một phần của thế giới này, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được một sự gắn kết đặc biệt với Nakroth – người đã xuất hiện như một tia sáng dẫn lối trong cuộc đời anh.
Nakroth vẫn như thế, luôn dịu dàng và không hề vội vã, luôn dành cho Zephys những cử chỉ ấm áp và những lời nói nhẹ nhàng. Hôm nay, anh dẫn Zephys đi dọc theo bãi biển, nơi sóng vỗ về những viên đá cuội và cát trắng mịn màng. Những chiếc vỏ sò lấp lánh dưới ánh nắng chiều khiến cả không gian trở nên huyền bí, nhưng điều khiến Zephys chú ý nhất chính là Nakroth. Mỗi bước chân của anh ấy như thể đã quen thuộc với biển, như thể anh thuộc về nó.
"Anh thật thích biển, đúng không?" Zephys hỏi, đôi mắt tím sáng lên khi nhìn Nakroth.
Nakroth gật đầu, ánh mắt hướng về phía xa, nơi biển khơi gặp trời. "Biển giống như một phần của tôi," anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng chứa đựng cả một thế giới. "Mỗi lần nhìn vào biển, tôi thấy mình được tự do, được sống thật với bản thân."
Zephys im lặng, lắng nghe. Anh không biết tại sao nhưng cảm giác đó lại giống như chính anh cũng đã tìm thấy một phần của mình trong lời nói của Nakroth. Anh quay lại nhìn Nakroth, đôi mắt ánh lên sự tò mò. "Vậy thì… anh có bao giờ cảm thấy như đang tìm kiếm điều gì đó, một cái gì đó đặc biệt?"
Nakroth nhìn anh, đôi mắt xanh ngọc bích ấy ánh lên sự dịu dàng. "Có lẽ tôi đã tìm thấy rồi."
Zephys không hiểu hết ý nghĩa trong câu nói ấy, nhưng cảm giác trong lòng anh lại ấm áp lạ kỳ. Cả hai cứ thế đi bên nhau, một lúc sau, họ dừng lại ở một chỗ yên tĩnh bên bờ biển, nơi có một chiếc thuyền nhỏ đậu lại, đợi họ.
"Em có muốn thử đi thuyền không?" Nakroth hỏi, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi.
Zephys gật đầu ngay lập tức, lòng tràn đầy háo hức. Anh chưa bao giờ có cơ hội trải nghiệm điều này. Khi cả hai ngồi trên thuyền, Nakroth nhẹ nhàng chèo ra xa bờ, để biển cả xung quanh họ hòa quyện với không gian tĩnh lặng và trong lành.
"Anh biết không," Zephys bắt đầu, nhìn vào mặt biển đang lấp lánh dưới ánh mặt trời. "Mỗi lần tôi nhìn thấy biển, tôi cảm thấy như mình đang ở nhà. Nhưng từ khi gặp anh, tôi lại cảm thấy như mình tìm được một nơi khác, một nơi an toàn hơn, một nơi tôi có thể gọi là nhà."
Nakroth quay lại, đôi mắt xanh lấp lánh nhìn Zephys. "Anh cũng vậy. Biển và em… là hai thứ tôi luôn tìm kiếm."
Bầu không khí lúc này trở nên ngọt ngào và ấm áp, như thể biển cả cũng đang chúc phúc cho mối quan hệ kỳ diệu này. Zephys cảm thấy trái tim mình đập mạnh, một cảm giác lạ lùng bao phủ lấy anh. Anh không thể lý giải được tại sao, nhưng có một điều rất rõ ràng: Anh đã tìm thấy nơi mình thuộc về, và đó chính là bên cạnh Nakroth.
Cả hai ngồi im lặng trên thuyền, chỉ có tiếng sóng vỗ về và làn gió mát thổi qua. Cảm giác yên bình và hạnh phúc lấp đầy không gian, khiến mỗi khoảnh khắc trở nên quý giá hơn bao giờ hết.
---
Hết chương 2
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro