Chương 1: Cuộc Gặp Gỡ Lạ Lùng
Dưới ánh sáng dịu dàng của mặt trời xuyên qua mặt biển, nơi những dải sóng vỗ về một cách êm ả, có một sinh vật lấp lánh như ngọc trai, nhẹ nhàng trôi dạt vào bờ. Đó chính là Zephys – một con sứa biển với làn da trong suốt, phát sáng như một ngôi sao nhỏ trong lòng đại dương. Từ khi còn là một sinh vật biển, Zephys đã luôn tò mò về thế giới phía trên mặt nước, nơi có những bãi cát mịn màng và tiếng sóng vỗ về êm ả.
Ngày hôm nay, một điều kỳ diệu đã xảy ra. Zephys cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể mình, một sức mạnh lạ lùng khiến thân thể anh không còn là một con sứa, mà là một hình hài con người. Từng sợi xúc tu biến mất, thay vào đó là đôi chân vững chãi, cơ thể mảnh mai nhưng đầy quyến rũ, tóc trắng như tuyết và mắt tím oải hương lấp lánh, như chứa đựng cả biển khơi trong đó.
Anh đứng trên bờ, nhìn ngắm xung quanh, cảm nhận được không khí mới mẻ của thế giới mà mình chỉ biết qua những câu chuyện từ loài sinh vật biển. Nhưng rồi, một ánh mắt khác biệt đã thu hút sự chú ý của anh.
"Em là ai?" Giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng vang lên từ phía sau. Zephys quay lại và nhìn thấy một chàng trai cao lớn đứng giữa làn sóng biển. Anh ta có mái tóc đen như bóng đêm, đôi mắt xanh ngọc bích lấp lánh như đá quý, khiến Zephys không thể rời mắt. Những con sóng vỗ nhẹ vào chân anh, tạo ra một khung cảnh hoàn hảo như một bức tranh vẽ.
"Em… Em là Zephys," anh nhẹ nhàng đáp, đôi mắt tím sáng lên dưới ánh nắng. "Tôi chỉ mới… biến thành người thôi."
Nakroth, người đàn ông ấy, nhìn Zephys một lúc lâu, ánh mắt đầy sự tò mò nhưng cũng mang theo một chút sự dịu dàng không thể che giấu. "Anh là Nakroth," anh nói, nhẹ nhàng cười một cách hiền hòa. "Em thích biển à?"
Zephys gật đầu, cảm thấy một sự ấm áp và thân thiện từ Nakroth tỏa ra. "Tôi yêu biển lắm. Biển giống như nhà của tôi vậy. Nó mang lại sự tự do, sự bình yên mà tôi luôn tìm kiếm."
Nakroth mỉm cười và bước lại gần, nhẹ nhàng nắm lấy tay Zephys. "Vậy thì… em có thể ở đây, với anh," anh nói, ánh mắt lấp lánh dưới ánh sáng buổi chiều.
Zephys cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, một cảm giác lạ lùng trỗi dậy trong lòng. Anh không biết tại sao, nhưng khi đứng gần Nakroth, anh cảm thấy như mình đã tìm thấy một phần thiếu hụt trong cuộc đời. Dường như mọi thứ xung quanh họ bỗng trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại họ với nhau trong không gian vô cùng bao la của đại dương.
"Em thích món kẹo nho này không?" Nakroth đưa ra một viên kẹo nho trong tay, cười nhẹ.
Zephys nhìn viên kẹo và nở một nụ cười ngọt ngào. "Em thích lắm," anh trả lời. "Anh luôn tặng tôi những thứ tuyệt vời như vậy sao?"
Nakroth chỉ cười, đôi mắt xanh ngọc của anh như dịu lại. "Chỉ tặng những gì anh nghĩ em sẽ thích."
Zephys mỉm cười nhận viên kẹo, cảm nhận được sự ngọt ngào lan tỏa trong miệng, giống như cảm giác ấm áp trong lòng khi ở gần Nakroth vậy. "Anh luôn hiểu tôi đến vậy sao?"
"Không cần phải hiểu hết," Nakroth nói, nhìn thẳng vào mắt Zephys. "Chỉ cần anh muốn."
Cả hai đứng lặng lẽ bên bờ biển, nơi làn sóng vỗ về bờ và ánh nắng cuối ngày chiếu sáng lấp lánh trên những giọt nước còn đọng lại trên cơ thể Zephys. Một thế giới mới mở ra trước mắt họ, và dù không ai nói gì, cả hai đều hiểu rằng, cuộc gặp gỡ này sẽ thay đổi mọi thứ.
Zephys cảm thấy như mình đã tìm thấy một nơi thuộc về mình, một nơi có Nakroth, người sẽ luôn ở bên anh, và một thế giới mới đầy kỳ diệu phía trước.
---
Hết chương 1
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro