Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 3

Hướng Trần Uy đứng bên giường nhìn nó. Cả người nó đều bị băng bó gần hết cả, trên mặt, ngực và hai chân, nó vẫn bất tỉnh trong suốt một ngày qua rồi. Khi Hướng Trần Uy mang nó vào bệnh viện thì nó chỉ còn nửa cái mạng, mê man không biết trời trăng mây đất gì, nhưng nó vẫn cảm nhận được có nhịp tim đập rất hối hả bên tai nó và có cả mùi nước hoa của Trần Uy, nó yên tâm mà thiêm thiếp đi. Phan Lợi chỉ nhớ trước đó nó bị đám người Bạc Hổ dần, dù sau đó nó được thằng Hận kéo ra nhưng cũng đã tả tơi như tàu lá chuối, Bạc Hổ khăng khăng đòi gặp Hướng Trần Uy nếu không sẽ không để cho bất cứ ai rời khỏi, nó bị thương nặng và mất máu nhiều nên Thùy Nhu mới đưa nó vào phòng để băng bó lại vết thương. Một lúc sau thì nghe thấy giọng nói quen thuộc của người kia, nó an tâm một phần rồi mới dám nhắm mắt lại.

" - Xin lỗi!"

Trong cơn mê man, nó nghe được giọng nói của người kia. Không hiểu sao cứ tưởng tượng như người kia đang nức nở vậy, nó không để tâm nhiều, chỉ cần có người đó bên cạnh thì nó sẽ được an toàn, không ai làm đau nó nữa.

Phan Lợi là đứa mồ côi, thế nên trong suốt thời gian nằm viện thì lần lượt từng đứa trong băng nhóm tới xem chừng nó. Thế nhưng mỗi ngày, sau khi kết thúc công việc ở chỗ Bố Lớn thì Hướng Trần Uy đều tranh thủ chạy sang bệnh viện nhìn nó một lát. Đám thuộc hạ thấy Trần Uy như thế đứa nào cũng không khỏi bất ngờ, chúng không ngờ một kẻ vốn lãnh tâm như hắn lại nhiệt tình đến thế khi đàn em gặp nạn. Thế nên, bọn chúng cũng ngày càng tôn sùng hắn hơn trước. Mà hình như kể từ vụ đó, có một cặp mắt khác lạ luôn hướng về Hướng Trần Uy, người ta nói đàn bà là loài động vật nhạy cảm nhất trên thế giới quả thực không sai. Ngày đó Thụy Nhu ở cùng với Phan Lợi trong phòng, từ lúc Hướng Trần Uy bước vào tới lúc hắn tự tay đưa Phan Lợi vào trong bệnh viện thì cô ta cảm nhận được có cái gì đó không đúng, nhưng vẫn không biết đó là gì.

Ngày thứ ba, rốt cuộc thì Phan Lợi cũng tỉnh dậy. Điều đầu tiên đập vào dây thần kinh của nó chính là cảm giác đau đến rụng rời. Trên người chỗ nào cũng đau, đau từ trong tế bào đau ra, nhứt từ trong xương nhứt ra, mà nói chung đây là cơn đau khủng khiếp nhất mà trong cuộc đời mười tám năm nó từng nếm qua. Thậm chí có lúc nó tưởng mình sẽ chết thật rồi. Chưa hoàng hồn lại được thì bất chợt trước mặt nó xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc.

- Tỉnh rồi sao? Thấy thế nào?

- Đại ca...

- Có muốn uống nước không? Anh lấy cho chú mày.

Gương mặt Hướng Trần Uy có nét rạng rỡ khác thường, nhưng chẳng mấy chốc sau lại bị thay thế bằng sự chua xót khó diễn tả. Cả người Phan Lợi đều bị băng nẹp, mọi nhất cử nhất động đều thực sự rất khó khăn, cộng thêm việc không ăn uống mấy ngày nay làm cho cả gương mặt teo tóp tới độ chỉ còn thấy da bộc xương, vô cùng thê thảm. Lần này có thể tỉnh dậy xem như nó đã tích phước ba đời rồi. Nó nhìn thấy lồng ngực của Hướng Trần Uy phồng ra rồi lại hõm vào rất không theo quy luật, nhìn lên mới thấy ánh mắt của hắn đỏ hoe, có chút kì lạ.

- Đại...ca?

- À, quên mất, anh lấy nước cho chú...

Trần Uy vội vã quay đi, rót một ly nước tới trước mặt rồi bắt đầu đút nó uống.

- Tự em...

- Chú mày làm được chắn, nằm im...

Hắn tự tay dùng muỗng để đút cho Phan Lợi, đôi mắt dán chặt vào bờ môi khô nứt của nó. Còn Phan Lợi lại thì mãi cảm thấy hôm nay Hướng Trần Uy có cái gì đó lạ lắm mà nó cũng không dám phán đoán bừa, đôi mắt đen lay láy một mực nhìn khuôn mặt và hàng lông mày châu chiêu của hắn. Một lúc sau trên mặt Hướng Trần Uy mới nặn ra được một nụ cười gượng gạo.

- Lần này cứ tưởng chú mày đi tong rồi chứ!

Nhắc lại mới nhớ tới Bạc Hổ, Phan Lợi kéo giọng khàn khàn hỏi:

- Gã có làm khó gì anh không?

Hướng Trần Uy không nhìn thẳng vào mắt Phan Lợi, hắn nhẹ nhàng đáp:

- Bạc Hổ làm khó được anh mày chắc, chỉ làm khó được mày thôi...

Miệng Phan Lợi liền nhoẻn lên.

- Vậy thì tốt rồi...

- Tốt?!

Lần này Hướng Trần Uy dừng động tác lại, hắn nhìn sâu vào đôi mắt đen láy kia. Đột nhiên hắn nhớ tới lúc mà hắn đứng trước cánh cửa phòng, tay hắn đặt trên nắm cửa mà vẫn không dám xoay, có ngàn con kiến lửa bò lúc nhúc trong người hắn, sau đó hắn không biết mình đã vào trong đó như thế nào và trở ra như thế nào. Lúc đó hắn chỉ có duy nhất một suy nghĩ rằng liệu để Phan Lợi đi theo mình là điều tốt hay xấu?

Thấy Hướng Trần Uy thất thần, Phan Lợi liền lên tiếng:

- Đại ca!

Hắn giật mình nhìn gương mặt tóp teo kia, miệng nhoẻn lên một nụ cười rất tự nhiên, rất đẹp, khiến cho Phan Lợi ngơ ngẩn. Hắn nói:

- Chú mày có từng nghĩ sẽ sống bằng nghề lương thiện không?

- Việc lương thiện sao? Em...em từng muốn làm một bác sĩ để chữa bệnh cho người ta!

Hướng Trần Uy cũng khá bất ngờ trước câu nói đó, hắn nhìn tổng thể Phan Lợi một lát rồi lại khó xử vuốt vuốt một bên pat đã dài.

- Bác sĩ hả...Ừ...bác sĩ...Có ước muốn nào đơn giản hơn không?

Lần này nó hơi xấu hổ, đưa mắt nhìn bâng quơ ngoài cửa sổ.

- Thì...Em...em muốn có một gia đình. Từ nhỏ em đã mồ côi nên không biết một nhà mấy người quay quần bên nhau sẽ có cảm giác như thế nào. Em từng nghĩ sẽ có một gia đình riêng, một người vợ, mấy đứa con...Như thế sống qua ngày...

Lần này hắn rơi vào trầm mặc rất lâu. Trong đầu Hướng Trần Uy ngay lập tức khởi tạo một tương lai mà theo lời kể của Phan Lợi trong đó nó, có một cô gái gọi là vợ nó cùng hai ba đứa con giống nó và cũng giống người phụ nữ kia. Cả gia đình quay quần bên nhau vui vẻ trong một mái ấm. Phan Lợi dần quên đi một người mà nó từng rất tôn sùng, trong mắt nó chỉ toàn hình ảnh của vợ và những đứa con...

Tới đây Hướng Trần Uy như sực tỉnh lại, tự nhiên hốt hoảng nhìn nó. Một lúc hắn lại nói:

- So với việc đi theo anh và việc có gia đình thì chú thích cái nào hơn?

- Đương nhiên là theo đại ca! - Phan Lợi không chút suy nghĩ nói.

Trần Uy hài lòng, hắn muốn cười nhưng cố nén lại sau đó gật đầu, nói:

- Vậy...Đi theo anh, anh bảo đảm sau này không ai dám tổn hại chú!

Mắt Phan Lợi đột nhiên rớm nước, chưa từng có ai lên tiếng bảo vệ nó như thế. Dòng chảy ẩm áp cứ thế len vào trong tim nó, vỗ về nó. Lần này nó không kìm nén mà khóc nấc lên. Trần Uy thấy thế cũng hiểu được tâm trạng của nó, hắn không kìm được xúc động vỗ về đôi gò mà gầy đã thấm đẫm nước mắt, cử chỉ rất dịu dàng như đang nâng niu một vật thể mong manh dễ vỡ. Hướng Trần Uy không ngốc tới nỗi hắn không hề cảm nhận được sự khác lạ của mình, nhưng với hắn, cảm giác này là một thứ hoàn toàn xa lạ mà trước đây hắn chưa từng trãi nghiệm. Trước mắt, hắn không biết nó là gì, nhưng hắn cũng không phủ nhận nó, cứ như thế, để mọi thứ diễn ra thật tự nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: