Chap 2
Hôm nay trời khá âm u, Phàm Nhạn Hinh say sưa ngủ trong giấc mơ ngọt ngào. Trong mơ, có đại boss Du Đàn Phong đang khoe body, dang hai tay ra nhìn cô.
" Tiểu Hinh, tôi cho phép em ăn tôi ! "
Phàm Nhạn Hinh cười khì khì kéo bàn chân trái lên cắn một cái đau điếng.
- Á !!!! - Tiếng hét làm cho bầy chim xung quanh gần đó bay loạn xạ.
- Khốn kiếp ! - Phàm Nhạn Hinh tức giận mắng một câu sau đó nằm phịch xuống giường, tìm cách chui ào mơ tiếp tục ăn đại boss.
Bùm bùm chéo chéo ...
Chuông điện thoại có một không hai của cô vang lên, Phàm Nhạn Hinh hung hăn bắt lấy điện thoại, nghiến răng trả lời kẻ đầu dây.
- Bà mịa !!! Thằng nào mới sáng sớm gọi bà ? Đừng để bà gặp ngươi, bà bẻ tay, đấm rụng răng con nhé ?!
- Hửm ? - đầu dây bên kia lạnh lùng nhướng mày, sau đó dập máy.
Phàm Nhạn Hinh mơ mơ màng màng cảm thấy không ổn, cô bật ngồi dậy nhìn màn hình điện thoại.
- Boss.... boss ???? Mẹ ơi, chết rồi, chết rồi. - cô suýt ngạc nhiên đến phát khóc, đau khổ vò tóc rối xù lên chảy thẳng vào nhà vệ sinh.
-------
Đến công ty
Cô ngại ngùng cúi thấp đầu không dám ngẩng mặt nhìn Du Đàn Phong.
- Sao ? Cô muốn bẻ tay, đấm rụng răng tôi sao ? Thư kí ? - Du Đàn Phong lạnh lùng không nhìn cô.
- Tôi muốn ăn anh nữa a. - Phàm Nhạn Hinh mặt dày vô sỉ nói.
- Thật không ? - Du Đàn Phong ma mị nhướng mày.
Phàm Nhạn Hinh như phát giác ra điều gì chẳng lành, rụt cổ lại cười ngượng ngùng.
- Boss, tôi đang nói mơ đó, tôi... tôi sao dám ăn anh a.
- Vậy cô có dám đấm tôi rụng răng không ? Tôi cho cô đấm này. Đến đây. - Du Đàn Phong nhướng mày, đem mặt mình dí sát mặt Phàm Nhạn Hinh.
Phàm Nhạn Hinh khoái chí cười, mở to mắt nhìn chằm vào bờ môi quyến rũ của đại boss, âm thầm hít trộm một hơi.
- Thơm thật a ~.
Du Đàn Phong nheo mắt nhìn con quỷ háo sắc Phàm Nhạn Hinh.
- A ! Boss, mụn đầu đen kìa ! - Phàm Nhạn Hinh nhìn chằm chằm vào cái mũi vừa cao vừa thẳng của hắn.
- Ôi, body sáu múi đâu ?
Cốc
Du Đàn Phong hung hăn cốc vào đầu Phàm Nhạn Hinh một cái rõ đau.
- Biến thái. - hắn bỏ lại một câu sau đó bước tới ghế làm việc.
"Boss à, anh cũng ít biết thái lắm a. Hôm qua còn hỏi tôi mặc áo cup nào nữa mà, tôi là cup C nhé, hơi nhỏ nhỉ ? " - Phàm Nhạn Hinh thầm nghĩ.
- Thư kí ! Pha giúp tôi ly cafe.
- Vâng. - cô hí hửng bước đi, sắp có trò vui rồi.
-------
- Boss, cafe của anh ! - cô mỉm cười đưa ly cafe ra.
Du Đàn Phong không ngẩng mặt lên, tiện tay đưa tay ra lấy. Nhưng ly cafe trên tay Phàm Nhạn Hinh lại vô tình rơi thẳng trên bộ đồ vest của Du Đàn Phong.
- A, xin lỗi, xin lỗi. Boss, anh mau vào trong thay quần áo đi, một lát sẽ có buổi họp quan trọng. - Phàm Nhạn Hinh mỉm cười lau lau vết dơ trên áo hắn.
Du Đàn Phong không vui đẩy cửa bước vào nhà vệ sinh.
Phàm Nhạn Hinh cười như điên. Tiếng xả nước vang lên, cô thập thò bước đến gần cánh cửa phòng vệ sinh.
Không khóa.
Cô khe khẽ đẩy cửa, len lén nhìn vào trong. Boss đại nhân trên người không có lấy một mảnh vải che thân, làn nước mát dính trên người hắn tạo nên một bức tranh vô cùng quyến rũ.
Máu mũi cùng nước bọt thi nhau đổ xuống, Phàm Nhạn Hinh thở dốc cố gắng chùi sạch máu và nước bọt. Vô tình, cô chúi đầu vào cửa nhà vệ sinh.
Du Đàn Phong nhanh chóng quấn khăn tắm né sang một bên. Phàm Nhạn Hinh lảo đảo mất đà lao thẳng vào bồn... rửa tay.
-----
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro