Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Ở nơi mà vài điều bị tước lấy, bao gồm cả một thử thách

*** Bản dịch thuộc về pthk90

Nó có mùi xăng và nấm mốc.

Thimbletack chạy nước rút qua bãi cỏ, nhảy từ chỗ tối này sang chỗ tối khác. Mallory vẫn đang đấu kiếm vào bức tường của ngôi chuồng ngựa cũ, quay lưng về phía Simon đã ở.
Jared đi đến phía sau chị gái và kéo dây tai nghe ra khỏi tai chị ấy.
Mallory quay lại, chỉ tay vào ngực cậu. "Cái gì thế?"
"Simon đã bị lũ yêu tinh tóm lấy!"
Mắt Mallory nheo lại. Chị ấy nhìn quanh bãi cỏ. "Yêu tinh ư?"
"Phải nhanh lên". Giọng của Thimbletack lanh lảnh như tiếng chim. "Không có thời gian để lãng phí".
"Đi nào". Jared ra hiệu về phía nhà xe nơi phúc thần nhỏ đang đợi. "Trước khi chúng tóm được chúng ta".
"SIMON!" Mallory hét lên.
"Im đi". Jared nắm lấy cánh tay Mallory và kéo chị gái vào nhà xe, đóng cửa lại phía sau lưng. "Chúng sẽ nghe thấy chị mất".
"Ai sẽ nghe chị nói?" Mallory yêu cầu. "Yêu tinh á?"
Jared phớt lờ chị gái.
Không ai trong số họ từng ở trong tòa nhà trước đó. Nó có mùi xăng và nấm mốc. Một tấm bạt che phủ một chiếc ô tô cũ màu đen. Những cái kệ xếp dọc theo các bức tường, chất đầy hộp kim loại và lọ thủy tinh chứa đầy một nửa chất lỏng màu nâu và vàng. Thậm chí có những chuồng ngựa chắc hẳn đã được làm từ rất lâu. Một chồng hộp và rương da chiếm ở một góc.
Thimbletack nhảy lên một hộp sơn và chỉ về phía những chiếc hộp. "Nhanh! Nhanh lên! Nếu chúng đến, ta phải chạy trốn!"
"Nếu Simon bị lũ yêu tinh tóm lấy, tại sao chúng ta lại bới rác vậy?" Mallory hỏi.
"Đây", Jared nói, đưa cuốn sách ra và chỉ vào bức tranh đá. "Bọn em đang tìm cái này".
"Ồ, tuyệt", chị ấy nói. "Thật dễ dàng để tìm thấy trong mớ hỗn độn này."
"Hãy nhanh lên", Jared bảo.
Chiếc rương đầu tiên chứa yên ngựa, một số dây cương, lược và các thiết bị chăm sóc ngựa khác. Simon sẽ bị mê hoặc. Jared với Mallory cùng nhau mở chiếc hộp tiếp theo. Nó chứa đầy những dụng cụ cũ, rỉ sét. Sau đó, họ tìm thấy thêm vài hộp chứa đầy bộ dụng cụ ăn được bọc trong khăn bẩn.
"Dì Lucinda chắc chắn chưa bao giờ vứt bỏ bất cứ thứ gì", Jared nói.
"Đây là một cái khác". Mallory thở dài khi kéo một chiếc thùng gỗ nhỏ đến chỗ em trai mình. Nắp trượt mở ra trong một đường rãnh bụi bặm, để lộ những tờ báo được cuộn lại.
"Hãy xem chúng bao nhiêu tuổi". Mallory nói. "Cái này ghi là 1910".
Jared tiếp lời: "Em thậm chí còn không nghĩ là có báo chí vào năm 1910".

Bên trong mỗi mảnh giấy nhàu nát là một món đồ khác nhau. Jared mở một cái để khám phá cặp ống nhòm bằng kim loại. Trong một cái khác, cậu tìm thấy một chiếc kính lúp. Bản in bên dưới nó được làm rất lớn. "Cái này từ năm 1927. Tất cả chúng đều khác nhau".
Jared chọn một trang khác. "'Cô gái chết đuối trong cái giếng rỗng". Kỳ lạ ghê".
"Này, nhìn này". Mallory trải phẳng một trong những tấm khăn trải giường. "1885. "Cậu bé địa phương bị lạc". Nó nói rằng cậu bé đã bị gấu ăn thịt. Hãy nhìn vào tên của người anh em còn sống sót! "Arthur Spiderwick"".
"Đây rồi! Cái này là của ông ấy!" Thimbletack nói, trèo vào hộp. Khi xuất hiện trở lại, ông ta cầm chiếc thị kính kỳ lạ nhất mà Jared từng thấy.

Nó chỉ che một bên mắt và được gắn vào mặt bằng một chiếc kẹp mũi có thể điều chỉnh cũng như hai dây da và một sợi xích. Được bọc bằng da cứng, màu nâu, bốn chiếc kẹp kim loại chờ sẵn để giữ một loại thấu kính nào đó. Nhưng điều kỳ lạ nhất về thiết bị này là hàng loạt thấu kính phóng đại trên các cánh tay kim loại có thể di chuyển được.

Thị kính kỳ lạ nhất.

Thimbletack để Jared lấy thị kính và lật nó trong tay. Sau đó, ông ta lấy ra một viên đá nhẵn có lỗ ở giữa từ sau lưng.
"Ống kính bằng đá". Jared với lấy nó.
Thimbletack lùi lại. "Tại đây cậu phải chứng minh bản thân hoặc không nhận được gì từ tiên".
Jared kinh hãi nhìn chằm chằm. "Chúng ta không có thời gian cho các trò chơi".
"Có thời gian hay không, là do cậu có biết có sử dụng tốt viên đá này hay không".
"Tôi chỉ cần nó để tìm Simon thôi", Jared nói. "Tôi sẽ trả lại ngay".
Thimbletack nhướng mày.
Jared thử lại. "Tôi hứa là sẽ không để bất cứ ai sử dụng nó—ngoại trừ Mallory—và, chà, Simon. Nào! Ông là người đề xuất viên đá ngay từ đầu mà".
"Một cậu bé loài người giống như một con rắn vậy. Những lời hứa rất dễ bị phá vỡ".
Mắt Jared nheo lại. Cậu có thể cảm nhận được sự thất vọng và tức giận đang dâng lên trong mình. Tay cậu cuộn lại thành nắm đấm. "Đưa cho tôi viên đá".
Thimbletack chẳng nói gì.
"Đưa nó cho tôi".
"Jared?" Mallory cảnh báo.
Nhưng Jared hầu như không nghe thấy. Có một tiếng gầm trong tai khi cậu đưa tay ra và nắm lấy Thimbletack. Phúc thần nhỏ vặn vẹo trong tay cậu, đột ngột biến hình thành một con thằn lằn, một con chuột rồi cắn vào tay Jared, sau đó là một con lươn trơn trượt vùng vẫy ướt át. Tuy nhiên, Jared to lớn hơn và cậu đã bám trụ rất nhanh. Cuối cùng, hòn đá rơi tự do, đập xuống sàn kêu loảng xoảng. Jared dùng chân che nó lại trước lúc để Thimbletack đi. Phúc thần biến mất và Jared nhặt viên đá lên.

"Có lẽ em không nên làm điều đó", Mallory nói.
"Em chả quan tâm". Jared cho ngón tay bị cắn vào miệng. "Chúng ta phải tìm Simon".
"Thứ đó có hoạt động không?" Mallory hỏi.
"Hãy xem nào". Jared đưa viên đá lên ngang mắt và nhìn ra ngoài cửa sổ.
*** Bản dịch thuộc về pthk90

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro