Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Ở nơi mà số phận của những con chuột được khám phá (end)

*** Bản dịch thuộc về pthk90

Mallory, không!

"Em thực sự cần sự giúp đỡ của hai người", Jared nói. Anh trai và chị gái của cậu đang nằm trên tấm thảm trước tivi. Mỗi người đều cầm một bộ điều khiển, từ nơi đang đứng, cậu có thể nhìn thấy màu sắc lướt qua khuôn mặt họ khi màn hình thay đổi.
     Mallory khịt mũi nhưng không trả lời. Jared coi đó là một phản ứng tích cực. Tại thời điểm này, bất cứ điều gì không liên quan đến nắm đấm đều là một phản ứng tích cực.
     "Em biết chị nghĩ em làm chuyện đó", Jared tiếp tục, mở cuốn sách đến trang về ông kẹ. "Tuy nhiên, thành thật mà nói, em đã không làm thế. Chị đã nghe thấy gì đó bên trong tường. Có chữ viết trên bàn rồi dấu chân trong bột mì. Và nhớ cái tổ chứ? Còn nhớ hai người đã lôi mọi thứ ra khỏi cái tổ đó như thế nào không?"

     Mallory đứng dậy và giật lấy cuốn sách khỏi tay cậu.
     "Trả lại đây", Jared nài nỉ, chộp lấy nó.
     Mallory giơ nó cao qua đầu. "Cuốn sách này là thứ bắt đầu mọi rắc rối".
     "Không!" Jared nói. "Điều đó không đúng. Em đã tìm được cuốn sách sau khi chị bị thắt nút tóc. Trả nó lại đây, Mallory. Làm ơn trả lại cho em".
     Bây giờ thì chị ấy cầm nó bằng hai tay, mỗi tay đặt ở hai bên cuốn sách đang mở, sẵn sàng xé nó ra.
     "Mallory, không! Không!" Jared gần như không nói nên lời vì hoảng sợ. Nếu cậu không nghĩ ra điều gì đó nhanh chóng, cuốn sách sẽ "nát thành từng mảnh".
     "Chờ đã, Mal", Simon nói, đứng dậy khỏi sàn.
     Mallory chờ đợi.
     "Em muốn giúp gì vậy, Jared?"
     Jared hít một hơi thật sâu. "Em nghĩ nếu việc chúng ta làm hỏng cái tổ là nguyên nhân khiến nó khó chịu, thì có lẽ chúng ta có thể tạo cho nó một cái tổ mới. Em—em đã lấy một cái lồng chim và đặt một số thứ vào trong đó. Em cho—ừm—em cho rằng có lẽ ông kẹ hơi giống chúng ta, vì nó cũng bị mắc kẹt ở đây. Ý em là, có lẽ nó thậm chí còn chả muốn ở đây. Có lẽ ở đây khiến nó phát điên lên".
     "Được rồi, trước khi chị nói tin em", Mallory đáp, giữ cuốn sách ở tư thế ít đe dọa hơn, "hãy nói cho chị biết chính xác em muốn bọn chị làm gì".
     "Em cần hai người làm việc với cái thang", Jared trả lời, "để em có thể mang ngôi nhà lên thư viện. Em nghĩ ở đó sẽ an toàn".
     "Chúng ta hãy xem ngôi nhà này đi", Mallory nói. Chị ấy và Simon đi theo Jared vào sảnh, và cậu chỉ cho họ xem.
     Nó được làm từ một cái chuồng chim bằng gỗ đủ lớn để một con quạ có thể đậu trong đó. Jared đã tìm thấy nó trong số những cái được treo trên gác mái. Trượt phía sau lên, cậu cho họ thấy mình đã sắp xếp mọi thứ gọn gàng như thế nào trừ lũ gián bên trong. Trên tường, cậu dán những dòng chữ từ báo và một vài bức ảnh nhỏ từ các tạp chí.
    "Em đã cắt đồ của mẹ để làm món đó à?" Simon hỏi.
    "Ừ", Jared đáp và nhún vai.
    "Em thực sự đã làm rất nhiều việc đấy", Mallory nói.

    "Vậy chị sẽ giúp em chứ?" Jared muốn đòi lại cuốn sách, nhưng cậu lại sợ khiến chị gái mình nổi điên lên.
     Mallory nhìn Simon và gật đầu.
     "Tuy nhiên, anh muốn đi trước", Simon nói.
     Jared lưỡng lự. "Chắc chắn rồi", cậu nói.
     Lặng lẽ đi ngang qua cái hang ổ nơi mẹ đang gọi điện cho những người xây dựng, họ đi vào bếp.
     Simon do dự trước cái thang. "Em có nghĩ rằng những con chuột của anh còn sống không?"
     Jared không biết phải nói gì. Cậu nghĩ về những con nòng nọc đông cứng trong băng. Cậu muốn Simon giúp song cũng không muốn nói dối.
     Simon quỳ xuống và leo lên thang. Trong chốc lát, Mallory đã đẩy anh ấy vào trong tường. Simon thở hổn hển khi bắt đầu di chuyển, nhưng sau đó họ không nghe thấy gì, kể cả lúc cái thang dừng lại.
     "Em nói trong đó có một cái bàn và giấy tờ à?", Mallory nói.
     "Phải". Jared không chắc chị gái đang hướng tới điều gì. Nếu Mallory không tin cậu, chị ấy có thể hỏi Simon khi anh ấy quay lại.
     "Chà, họ phải có cách đưa đồ vào đó. Và nó to lớn, đúng không? Nên một người lớn mới làm việc ở bên trong—nhưng làm thế nào mà một người như vậy vào được?"
     Jared bối rối trong giây lát, rồi cậu hiểu ra. "Một cánh cửa bí mật?"
     Mallory gật đầu. "Có thể".
     Cái thang đi xuống và Jared vào trong, ngôi nhà nhỏ nằm trong lòng cậu. Mallory kéo cậu vào trong đường hầm tối. Chuyến đi thật nhanh, nhưng Jared vẫn rất, rất vui vì được nhìn thấy thư viện.
     Simon đang đứng giữa phòng, kinh ngạc nhìn quanh.
     Jared nhe răng cười. "Thấy chưa?"
     "Ở đây tuyệt quá", Simon phát biểu. "Hãy xem tất cả những cuốn sách về động vật này".
     Nghĩ về cánh cửa bí mật, Jared cố hình dung xem mình đang ở đâu so với những căn phòng còn lại trên lầu. Cậu hình dung hướng nào sẽ hướng về đại sảnh.
     "Mallory nghĩ rằng có một cánh cửa ẩn", Jared nói.
     Simon bước đến. Có một tủ sách, một bức tranh lớn và một chiếc tủ ở phía trước bức tường mà Jared đang xem xét.
     "Bức tranh", Simon nói, và họ cùng nhau gỡ bức tranh sơn dầu lớn xuống. Bức tranh vẽ một người đàn ông gầy gò đeo kính đang ngồi cứng đờ trên chiếc ghế màu xanh lá cây. Jared tự hỏi liệu đó có phải là Arthur Spiderwick không.
     Đằng sau bức tranh không có gì ngoài bức tường phẳng.
     "Có lẽ chúng ta có thể lấy ra vài cuốn sách?" Jared bảo, lấy ra một cái tên là Loại Nấm huyền bí, Những loài nấm mốc tuyệt vời.

Nơi này tuyệt quá!

     Simon mở cửa tủ ra. "Này, nhìn này". Họ mở tủ quần áo vải lanh trên lầu.
     Vài phút sau, Mallory cũng nhìn quanh phòng.
     "Nơi này thật đáng sợ", Mallory nói.
     Simon nhe ​​răng cười. "Phải, và không ai biết về nó ngoài chúng ta",
     "Và ông kẹ nữa", Jared nói.
     Cậu treo chuồng chim của mình lên một chiếc đèn tường. Mallory và Simon giúp cậu sắp xếp đồ đạc bên trong, rồi mỗi người bổ sung thêm một vài thứ cho ngôi nhà. Jared treo một trong những chiếc găng tay mùa đông của mình vào, nghĩ rằng ông kẹ có thể sử dụng nó như một chiếc túi ngủ. Simon đã thêm một chiếc đĩa nhỏ mà anh ấy từng dùng để đựng nước cho những con thằn lằn của mình. Và Mallory hẳn đã hơi tin lời Jared, vì chị ấy nhét chiếc huy chương đấu kiếm bằng bạc có dải ruy băng màu xanh của mình ngay ngắn vào bên trong.

     Khi đã hoàn thành, họ xem xét lại nó. Tất cả đều nghĩ rằng đó là một ngôi nhà tuyệt vời.
     "Hãy để lại một ghi chú", Simon đề nghị.
     "Một ghi chú?" Jared hỏi.
     "Ừ". Simon lục tung các ngăn kéo của bàn và tìm thấy một ít giấy, một cây bút có ngòi và một lọ mực.
     "Này, em đã không để ý tới nó", Jared nói. Cậu chỉ vào bức tranh màu nước vẽ một người đàn ông và một cô bé trên bàn. Bên dưới bức tranh bằng bút chì mờ là dòng chữ "con gái yêu Lucinda của tôi, 4 tuổi".
     "Vậy Arthur là bố của bà ấy à?" Mallory hỏi.
     "Anh đoán vậy", Simon nói, dọn chỗ trống trên bàn để viết.
     "Để chị làm", Mallory bảo. "Hai đứa sẽ mất nhiều thời gian. Chỉ cần nói những gì cần viết ra thôi". Chị ấy mở nắp mực và chấm bút, tạo thành một dòng chữ hơi ngoằn ngoèo nhưng rõ ràng trên giấy.
     "Ông kẹ thân mến", Simon bắt đầu.
     "Anh có nghĩ rằng đó là lịch sự không?" Jared hỏi.
     "Chị đã viết rồi", Mallory nói.

     "Ông kẹ thân mến", Simon lại nói. "Chúng tôi viết thư cho bạn để nói rằng chúng tôi xin lỗi vì đã làm hỏng ngôi nhà đầu tiên của bạn. Chúng tôi hy vọng bạn thích những gì chúng tôi làm và ngay cả khi bạn không thích, thì bạn cũng nên ngừng chèn ép chúng tôi—cùng những thứ khác—và nếu bạn đang giữ Jeffrey và Lemondrop thì hãy chăm sóc chúng vì chúng là những con chuột ngoan".
     "Hiểu rồi", Mallory nói.
     "Vậy như thế đi", Jared tiếp lời.
     Họ đặt mảnh giấy lên sàn gần ngôi nhà nhỏ và rời khỏi thư viện.
🐾🐾🐾

Trong tuần tiếp theo, không ai trong số họ có thời gian ghé thăm thư viện, thậm chí là đi qua tủ quần áo bằng vải lanh. Những người thợ xây dựng và người vận chuyển đi lại quanh nhà vào ban ngày, rồi mẹ theo dõi họ chặt chẽ vào ban đêm, thậm chí còn tiến xa đến mức đi hết hành lang.
     Việc đến trường học cuối cùng đã bắt đầu,, điều đó không tệ như Jared đã lo sợ. Ngôi trường mới nhỏ, nhưng nó có một đội đấu kiếm dành cho Mallory, và không ai quá ác ý với họ trong vài ngày đầu tiên ở đó. Cho đến hiện tại, Jared đã xoay sở để cư xử đúng mực.
     Điều tuyệt vời nhất là không còn những cuộc tấn công ban đêm, không còn những vụ chạy nhảy trong tường—không có gì khác ngoài mái tóc ngắn của Mallory để chứng minh cho mọi chuyện đã thực sự xảy ra.
     Ngoại trừ việc Simon và Mallory háo hức đến thăm lại căn phòng như Jared.
     Họ có cơ hội vào một ngày Chủ nhật, khi mẹ ra ngoài mua sắm và để Mallory phụ trách trông nhà. Ngay khi xe của mẹ ra khỏi lối vào, họ lao đến tủ quần áo. 
     Bên trong thư viện có rất ít thay đổi. Bức tranh dựa vào tường, chuồng chim treo trên đèn treo tường, mọi thứ dường như vẫn nguyên vẹn như cũ.
     "Ghi chú đã biến mất!" Simon thông báo.
     "Em đã lấy nó à?" Mallory hỏi Jared.
     "Không hề!" Jared nhấn mạnh.
     Có một âm thanh lớn, amột tiếng hắng giọng, và cả ba quay về phía bàn làm việc. Đứng ở trên đó, trong bộ quần áo bảo hộ lao động đã sờn và chiếc mũ rộng vành, là một người đàn ông nhỏ bé có kích thước bằng cây bút chì. Mắt anh ta đen như bọ cánh cứng, mũi to và đỏ, trông rất giống hình minh họa trong Hướng dẫn. Anh ta cầm một sợi dây buộc hai con chuột màu xám đang đánh hơi cạnh bàn.
     "Jeffrey! Lemondrop!" Jared kêu lên.
     "Thimbletack rất thích ngôi nhà mới của anh ấy", người đàn ông nhỏ bé nói, "nhưng đó không phải là điều mà tôi đến để thông báo".
     Jared gật đầu, không biết phải nói gì. Mallory trông giống như ai đó đã tát vào mặt chị ấy nhưng chị ấy vẫn chưa nhận ra điều đó.
     Người lùn tiếp tục. "Cuốn sách của Arthur Spiderwick không dành cho loài người của bạn. Quá nhiều số phận chết chóc để một người phàm có thể tìm thấy. Tất cả những ai giữ nó đều bị hại. Có thể là thông qua bạo lực hoặc thông qua sự quyến rũ. Vứt cuốn sách đi, ném nó vào lửa. Nếu bạn không chú ý, bạn sẽ chuốc lấy sự giận dữ của họ".
     "Họ? Họ là ai?" Jared hỏi, nhưng người đàn ông nhỏ bé chỉ lật mũ và nhảy khỏi cạnh bàn, đáp xuống vùng ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu qua ô cửa sổ để mở và biến mất.
     Mallory dường như đã thoát ra khỏi trạng thái thôi miên. "Chị có thể xem cuốn sách được không?" Chị ấy hỏi.
     Jared gật đầu. Cậu mang nó theo bên mình mọi lúc mọi nơi.
     Mallory quỳ xuống và dùng ngón tay lật qua các trang, nhanh hơn cả khả năng đọc của Jared.
     "Này", Jared nói. "Chị đang làm gì vậy?"

Có kích cỡ của một cây bút chì.

Vứt cuốn sách đi!

     Giọng của Mallory thật kỳ lạ. "Chị chỉ đang tìm kiếm. Ý chị—đây là một cuốn sách to lớn".
     Đó không phải là một cuốn sách nhỏ. "Ừ, em đoán thế".
     "Và tất cả các mục này... tất cả những thứ này là có thật? Jared, đó là rất nhiều sự thật".
     Và rồi, đột nhiên, Jared hiểu những gì chị gái đang nói. Nếu bạn nhìn nó theo cách đó, thì nó là một cuốn sách to lớn, một cuốn sách hoàn toàn khổng lồ, quá lớn để thậm chí có thể hiểu được. Và tệ nhất là họ mới chỉ ở giai đoạn đầu.
(Hết tập 1)

Bạn có thể biết,
những đứa trẻ nhà Grace tuyệt vời,
nhưng vẫn còn
nhiều câu chuyện để kể

*** Bản dịch thuộc về pthk90

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro