Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Ở nơi mà Jared đọc sách và đặt bẫy

*** Bản dịch thuộc về pthk90

Cậu chỉ muốn tiếp tục đọc.

Mallory và Simon đang ở ngoài bãi cỏ đấu kiếm, thì Jared tìm thấy họ. Mái tóc đuôi ngựa của Mallory lòi ra sau mũ bảo hiểm đấu kiếm của chị ấy, và Jared có thể thấy rằng nó ngắn hơn trước đây. Mallory rõ ràng đang cố gắng bù đắp cho điểm yếu trước đó của mình bằng cách chiến đấu một cách tàn nhẫn. Simon dường như không thể tấn công được chút nào. Anh ấy đang dựa vào một bên của ngôi nhà xe ngựa bị hỏng, các đòn đỡ ngày càng trở nên tuyệt vọng.
"Em đã tìm thấy một cái gì đó!" Jared hét lên.
Simon quay cái đầu đội mũ sắt của mình lại. Mallory nhân cơ hội đó để tấn công, đẩy đầu cao su của lá chắn vào ngực anh ấy.
"Đó là ba tiếng rít", Mallory nói. "Chị đã đánh bại em".
"Chị ăn gian", Simon phàn nàn.
"Em cho phép mình bị phân tâm", Mallory phản đối.
Simon kéo cái mũ bảo hiểm ra khỏi đầu, ném nó xuống và nhìn Jared. "Cảm ơn nhiều nhé".

"Xin lỗi", Jared tự động nói.
"Em là đứa luôn rào trước đón sau với chị ấy. Anh chỉ ra đây để bắt nòng nọc thôi mà". Simon cau có.
"Chà, em đang bận. Chỉ vì em không có một đống động vật ngu ngốc để chăm sóc không có nghĩa là em không thể bận được", Jared đáp trả.
"Im miệng đi, cả hai đứa". Mallory cởi mũ bảo hiểm của chính mình ra, mặt đỏ bừng: "Em đã tìm thấy gì?"
Jared cố gắng lấy lại chút phấn khích trước đó của mình. "Một cuốn sách trên gác mái. Đó là về các nàng tiên, những nàng tiên thực sự. Nhìn nè, họ thật xấu xí".
Mallory giật cuốn sách ra khỏi tay cậu và xem qua. "Đây là đồ trẻ con. Một cuốn truyện".
"Không phải", Jared đáp trả một cách phòng thủ. "Đó là một hướng dẫn thực địa. Chị biết đấy, giống như đối với các loài chim. Cho nên, từ đó chị hiểu cách phát hiện các loại hình khác nhau".
"Em nghĩ rằng một nàng tiên buộc tóc chị vào giường á?" Mallory hỏi: "Mẹ nghĩ em đã làm vậy. Bà ấy nghĩ em cư xử kỳ lạ kể từ khi bố bỏ đi. Giống như việc tham gia vào tất cả những trận đánh nhau ở trường vậy".
Simon không nói gì.
"Nhưng chị không nghĩ thế". Jared hy vọng Mallory sẽ đồng ý "Và chị cũng luôn đánh nhau mà".
Mallory hít một hơi thật sâu. "Chị không nghĩ là em ngu ngốc đến mức làm chuyện đó", chị ấy nói, giơ nắm tay lên để cho thấy mình sẽ làm gì nếu có chuyện xảy ra. "Nhưng chị cũng không nghĩ đó là tiên".
🐾🐾🐾

Trong bữa tối, mẹ im lặng một cách kỳ lạ khi bà dọn gà và khoai tây nghiền lên đĩa của ba đứa con. Mallory không nói nhiều, nhưng Simon thì cứ lải nhải về những con nòng nọc mà anh ấy đã tìm thấy và việc chúng sẽ nhanh chóng trở thành ếch vì chúng đã có những cánh tay nhỏ như thế nào.
Jared đã nhìn thấy chúng. Chúng đã đi một chặng đường dài. Cái mà Simon gọi là cánh tay trông giống mụn trứng cá hơn.
"Mẹ?" Jared cuối cùng cũng nói. "Chúng ta có họ hàng nào tên là Arthur không?"
Mẹ nhìn lên một cách nghi ngờ từ bữa ăn tối của mình. "Không. Mẹ không nghĩ vậy. Tại sao con lại hỏi thế?"
"Con chỉ thắc mắc thôi", Jared lầm bầm. "Còn Spiderwick thì sao?"
"Đó là họ của bà cô Lucinda của con", mẹ trả lời. "Họ cũ. Có lẽ Arthur là một trong những họ hàng của bà ấy. Bây giờ, hãy cho mẹ biết tại sao con muốn biết tất cả những điều này?"
"Con tìm thấy vài món đồ của ông ấy trên gác mái—chỉ thế thôi". Jared nói.
"Trên gác mái!" Mẹ cậu suýt làm đổ trà đá "Jared Grace, như con biết, một nửa của toàn bộ tầng hai đã mục nát đến mức nếu bước nhầm, thì con sẽ thấy mình ở phòng khách tầng dưới".
"Con đã an toàn mà", Jared phản đối.
"Chúng ta không biết liệu có chỗ nào an toàn trên gác mái hay không. Mẹ không muốn bất cứ ai chơi đùa trên đó, đặc biệt là con", mẹ đáp trả, nhìn thẳng vào Jared.
Cậu cắn môi. Đặc biệt là con. Jared không nói gì thêm nữa trong suốt phần còn lại của bữa tối.
🐾🐾🐾

"Em định đọc nó cả đêm à?" Simon hỏi. Anh ấy đang ngồi ở phía bên kia của căn phòng. Jeffrey và Lemondrop chạy loanh quanh trên chiếc chăn bông, và những con nòng nọc mới của anh ấy được thả vào một trong những bể cá.
"Vậy nếu em làm thế thì sao?" Jared hỏi. Với mỗi trang sách nhàu nát, Jared học được những sự thật kỳ lạ. Có thể nào thực sự có phúc thần trong nhà cậu không? Tiên trong sân? Những người lùn trong dòng suối phía sau nhà? Cuốn sách khiến họ trở nên rất thật. Cậu không muốn nói chuyện với bất cứ ai ngay bây giờ, kể cả Simon. Cậu chỉ muốn tiếp tục đọc.
"Anh không biết nữa", Simon nói. "Anh nghĩ có lẽ bây giờ em đã chán rồi. Thường thì em không thích đọc sách".
Jared nhìn lên và chớp mắt. Đó là sự thật. Simon là người thích đọc. Còn Jared hầu như chỉ gặp rắc rối.
Cậu lật thêm một trang. "Em có thể đọc sách nếu em muốn thế".

Simon ngáp. "Em đang lo lắng về việc ngủ quên à? Ý anh là về những gì có thể xảy ra tối nay".
"Nhìn này". Jared lật đến một trang gần phía trên. "Có một vị tiên tên là phúc thần—"
"Giống như Nữ Hướng đạo á?"
"Em không biết", Jared nói. "Như thế này. Nhìn xem". Cậu đẩy trang giấy tới trước mặt Simon. Trên tờ giấy ố vàng là một bức vẽ bằng mực vẽ một người đàn ông nhỏ bé, đang tạo dáng với một chiếc chổi lông vũ làm từ quả cầu lông và một chiếc ghim thẳng. Bên cạnh là một hình người còng lưng, cũng nhỏ bé, nhưng người đó cầm một mảnh kính vỡ.
"Cái gì vậy?" Simon chỉ vào hình thứ hai, dù bản thân vẫn tò mò.
"Anh chàng Arthur này nói đó là một ông kẹ. Hãy nhìn nè, phúc thần là những anh chàng hữu ích, nhưng nếu anh làm họ tức giận, họ sẽ phát điên. Họ bắt đầu làm tất cả những điều tồi tệ này và anh không thể ngăn cản họ được. Rồi, họ trở thành ông kẹ. Đó là những gì em nghĩ chúng ta có ở đây".

Nhìn này!

"Em nghĩ rằng chúng ta đã khiến nó phát điên lên bằng cách làm hỏng ngôi nhà của nó sao?"
"Ừ, có thể. Hoặc trước đó nó hơi lập dị. Ý em là, hãy nhìn anh chàng này đi"—Jared chỉ vào phúc thần—"anh ta không phải kiểu người sống trong một ngôi nhà xiêu vẹo được trang trí bằng những con bọ chết".
Simon gật đầu, ngó vào những bức tranh. "Vì em đã tìm thấy cuốn sách trong ngôi nhà này", anh ấy nói, "em có nghĩ rằng đây là bức tranh về ông kẹ của chúng ta không?"
"Em chưa bao giờ nghĩ đến điều đó", Jared lặng lẽ đáp. "Nhưng nó cũng có lý."
"Trong sách có nói chúng ta nên làm gì không?"
Jared lắc đầu. "Có nói về những cách khác nhau để bắt nó. Không thực sự bắt được, nhưng nhìn thấy nó... hoặc lấy bằng chứng".
"Jared". Simon nghe có vẻ nghi ngờ: "Mẹ bảo đóng cửa lại và ở yên trong này. Điều cuối cùng bà ấy cần là một lý do khác để tin rằng em là người đã tấn công Mallory".

Từ Hướng dẫn Thực địa.

"Nhưng dù sao thì bà ấy cũng nghĩ đó là em. Nếu tối nay có chuyện gì xảy ra, bà ấy cũng sẽ nghĩ đó là em thôi".
"Không đâu. Anh sẽ nói với bà ấy rằng em đã ở đây cả đêm. Và bên cạnh đó, bằng cách ấy chúng ta có thể đảm bảo không có chuyện gì xảy ra với một trong hai đứa mình".
"Còn Mallory thì sao?" Jared hỏi.
Simon nhún vai. "Anh thấy chị ấy lên giường với một trong những thanh kiếm kiếm của mình. Anh sẽ không gây rối với chị ấy đâu".
"Ừ". Jared leo lên giường và mở cuốn sách ra lần nữa: "Em sẽ đọc thêm một chút nữa"
Simon gật đầu rồi đứng dậy thả chuột trở lại bể của chúng. Sau đó, anh ấy lên giường, kéo chăn qua đầu và lầm bầm "chúc ngủ ngon".
Khi Jared đọc, mỗi trang sách lại đưa cậu đi sâu hơn vào thế giới kỳ lạ của rừng và suối, sống động với những sinh vật gần gũi đến mức cậu gần như có thể vuốt ve tấm sườn bóng mượt, có vảy của các nàng tiên cá. Cậu gần như có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của con quỷ khổng lồ và nghe thấy tiếng ầm ầm từ lò rèn của người lùn.
Lúc cậu lật đến trang cuối cùng, trời đã khuya. Simon bị quấn lại chặt đến mức Jared chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của anh ấy. Jared chăm chú lắng nghe, nhưng âm thanh duy nhất là tiếng gió rít qua mái nhà phía trên họ và tiếng nước chảy róc rách qua các đường ống. Không có tiếng đánh đấm hoặc la hét. Ngay cả những con thú của Simon cũng đang ngủ.
Jared lật sang trang có nội dung: Ông kẹ thích hành hạ những người mà chúng từng bảo vệ và sẽ khiến sữa bị chua, sập cửa, chó bị què cùng những trò nghịch ngợm hiểm độc khác.
Simon tin anh ấy—đại loại là vậy—nhưng Mallory và mẹ của họ thì không. Ngoài ra, cậu và Simon là anh em sinh đôi. Nó gần như không được tính cho bất cứ điều gì mà Simon tin tưởng. Jared xem tới gợi ý của cuốn sách: Rải đường hoặc bột mì trên sàn nhà là một cách để lấy dấu chân.
Nếu cậu có dấu chân để làm bằng chứng, thì họ sẽ phải tin cậu.
Jared mở cửa rồi rón rén đi xuống cầu thang. Trong bếp tối om và mọi thứ đều tĩnh lặng. Cậu rón rén đi qua nền gạch mát lạnh đến chỗ mẹ đã đặt bột mì—trong một lọ thủy tinh bào chế thuốc cũ trên mặt bàn. Cậu lấy ra vài nắm và vung vãi lung tung trên sàn nhà. Trông không nhiều lắm. Cậu không chắc dấu chân sẽ hiển thị tốt như thế nào trong đó.
Có lẽ ông kẹ thậm chí sẽ không đi ngang qua sàn nhà bếp. Cho đến hiện tại, dường như nó dính vào việc di chuyển qua các bức tường. Cậu nghĩ về những gì mình biết về ông kẹ từ cuốn sách. Độc hại. Đáng ghét. Khó loại bỏ.

Mọi thứ thật tĩnh lặng.

Ở dạng phúc thần, chúng rất hữu ích và tốt bụng. Chúng làm đủ thứ công việc để có được một bát sữa. Có lẽ... Jared đi tới tủ lạnh và đổ sữa vào một chiếc đĩa nhỏ. Có thể nếu cậu đổ nó ra ngoài, sinh vật này sẽ bị cám dỗ chui ra khỏi tường và để lại dấu chân trên bột mì.
Nhưng khi nhìn đĩa sữa trên sàn, cậu không khỏi cảm thấy vừa có chút buồn vừa có chút kỳ quái. Ngay từ đầu, lúc cậu xuống đây, đặt bẫy cho một thứ mà cậu thậm chí còn không biết liệu mình có tin vào hai tuần trước hay không thật sự kỳ lạ.
Nhưng lý do khiến cậu cảm thấy tồi tệ là... chà, cậu biết thế nào là tức giận, và cậu biết đánh nhau dễ dàng như thế nào, ngay cả khi thực sự tức giận với người khác. Và cậu nghĩ rằng có lẽ đó là cảm giác của ông kẹ.
Nhưng rồi cậu nhận ra một điều khác. Cậu đã để lại dấu chân của mình trên bột mì suốt quãng đường từ chỗ đổ sữa tới khi trở lại hành lang.
"Thật tệ", cậu lẩm bẩm định đi lấy chổi. Đèn bỗng bật sáng.
"Jared Grace!" Giọng nói của mẹ phát ra từ đầu cầu thang.
Jared quay nhanh, nhưng cậu biết mình trông tội lỗi như thế nào.
"Quay lại giường đi", bà nói.
"Con chỉ đang cố bắt..." Nhưng bà không để cậu nói hết.
"Bây giờ, thưa ngài. Đi!"
Sau khi suy nghĩ về nó trong một phút, cậu mừng là mẹ đã ngắt lời cậu. Ý tưởng về ông kẹ có lẽ sẽ không gây được tiếng vang lớn.
Liếc lớp bột mì vương vãi trên sàn, Jared lết lên cầu thang.
*** Bản dịch thuộc về pthk90

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro