Chương 4: Ở nơi mà có câu trả lời, mặc dù câu hỏi không nhất thiết phải đúng
*** Bản dịch thuộc về pthk90
Cứ cắt nó đi!
Jared thức dậy khi nghe thấy tiếng hét của Mallory. Cậu nhảy ra khỏi giường và lao xuống hành lang, vượt qua Simon, vào phòng chị gái. Những lọn tóc dài của chị ấy được buộc vào cái đầu giường bằng đồng. Mặt chị ấy đỏ bừng, nhưng điều tồi tệ nhất là các vết bầm tím kỳ lạ trên cánh tay. Mẹ đang ngồi trên đệm, những ngón tay của bà đang kéo mấy nút thắt.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Jared hỏi.
"Cứ cắt nó đi", Mallory thổn thức. "Cắt nó đi. Con muốn ra khỏi cái giường này! Con muốn ra khỏi ngôi nhà này! Con ghét nơi này!"
Helen Grace
"Ai đã làm chuyện này?" Mẹ nhìn Jared một cách giận dữ.
"Con không biết!" Jared liếc nhìn Simon đang đứng ở ngưỡng cửa, trông có vẻ bối rối. Chắc chắn đó là thứ trong các bức tường.
Đôi mắt của mẹ trở nên to hơn. Thật đáng sợ. "Jared Grace, tối qua mẹ thấy con cãi nhau với chị gái mình!"
"Mẹ, con không có cãi với chị ấy. Thật đó". Cậu đã bị sốc khi mẹ nghĩ rằng cậu sẽ làm điều gì đó như thế này. Cậu và Mallory luôn cãi nhau, nhưng nó chả có nghĩa lý gì hết.
"Lấy cái kéo đi mẹ!" Mallory hét lên.
"Cả hai đứa. Ra ngoài. Jared, mẹ sẽ nói chuyện với con sau". Bà Grace quay lại với con gái.
Jared rời khỏi phòng, tim cậu đập thình thịch. Khi nghĩ đến mái tóc thắt nút của Mallory, cậu không khỏi rùng mình.
"Em nghĩ thứ đó đã làm, phải không?" Simon hỏi khi họ bước vào phòng ngủ.
Jared thất vọng nhìn anh trai mình. "Phải không?"
Simon gật đầu.
"Em cứ nghĩ về bài thơ mà em tìm thấy", Jared nói. "Đó là manh mối duy nhất mà chúng ta có".
"Làm sao một bài thơ ngu ngốc sẽ giúp đỡ được chứ?"
"Em không biết". Jared thở dài. "Anh là người thông minh. Anh nên tìm ra điều này".
"Sao không có chuyện gì xảy ra với chúng ta? Hay với mẹ?"
Jared thậm chí còn chẳng nghĩ tới điều đó. "Em không biết", cậu đáp lại.
Simon nhìn cậu thật lâu.
"Hả? Anh nghĩ sao?" Jared hỏi.
Simon bắt đầu bước ra khỏi cửa. "Anh không biết mình nghĩ gì. Anh sẽ đi thử và bắt vài con dế."
Jared nhìn anh trai biến mất và tự hỏi anh ấy có thể làm gì. Anh ấy thực sự có thể tự mình giải quyết bất cứ điều gì à?
Mặc quần áo vào, cậu nghĩ về bài thơ. "Lên và leo lên nữa" là dòng đơn giản nhất, nhưng chính xác thì nó có nghĩa là gì? Lên nhà? Trên mái nhà? Lên trên cây? Có thể bài thơ chỉ là thứ mà một người họ hàng già, đã khuất giữ lại—thứ chẳng giúp ích được gì cả.
Nhưng vì Simon đang cho mấy con vật của anh ấy ăn và Mallory đã được thả ra khỏi giường, nên cậu không thể làm gì tốt hơn là tự hỏi mình phải "Lên và leo lên nữa" bao xa nữa.
Được thôi. Có lẽ đó không phải là manh mối dễ dàng nhất sau tất cả. Nhưng Jared nghĩ rằng đi lên, qua tầng hai, lên gác mái cũng không có hại gì.
Cầu thang đã bong tróc sơn, và những tấm ván khi cậu bước lên kêu răng rắc nhiều lần đến mức Jared sợ rằng chúng sẽ gãy vì sức nặng của cậu.
Tầng áp mái là một căn phòng rộng lớn với trần nhà nghiêng nghiêng cùng một lỗ hổng trên sàn ở một đầu. Thông qua đó, cậu có thể nhìn xuống một trong mấy căn phòng ngủ không sử dụng được.
Những chiếc túi đựng quần áo cũ treo trên dây phơi bằng dây mảnh trải dài theo chiều rộng của căn gác. Những chuồng chim treo lơ lửng trên xà nhà, và hình nộm của một người thợ may đứng lẻ loi trong một góc, chiếc mũ đội trên cái đầu có núm. Và ở trung tâm của căn phòng, có một cầu thang xoắn ốc.
Lên và leo lên lần nữa. Jared bước hai bậc cầu thang một lúc.
Leo và leo lên lần nữa
Căn phòng cậu bước vào sáng sủa song nhỏ bé. Tất cả các mặt đều có cửa sổ, và khi nhìn ra ngoài, cậu có thể thấy mái nhà bị sứt mẻ sờn rách bên dưới. Cậu có thể nhìn thấy chiếc xe ga của mẹ anh ngoài lối vào rải sỏi. Cậu thậm chí còn có thể nhìn thấy nhà để xe ngựa và bãi cỏ dài dẫn vào rừng. Đây hẳn là một phần của ngôi nhà có hàng rào sắt kỳ lạ ở trên. Đúng là một nơi tuyệt vời! Ngay cả Mallory cũng sẽ rất ấn tượng khi cậu đưa chị ấy đến đây. Có lẽ nó sẽ khiến chị ấy bớt phiền lòng về mái tóc của mình.
Không có nhiều thứ trong phòng. Một chiếc rương cũ, một chiếc ghế đẩu nhỏ, một chiếc Victrola và những cuộn vải bạc màu.
Jared ngồi xuống, lôi bài thơ nhàu nát ra khỏi túi và đọc nó một lần nữa. "Trong thân thể của một người đàn ông, bạn sẽ tìm thấy
. Bí mật của tôi với tất cả nhân loại đây". Những dòng chữ đó làm phiền cậu. Cậu không muốn tìm thấy một cái xác cũ, đã chết, ngay cả khi có thứ gì đó thực sự tuyệt vời bên trong.
Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu rọi khắp sàn nhà làm cậu yên tâm. Trong phim, chuyện xấu ít khi xảy ra giữa thanh thiên bạch nhật, nhưng cậu vẫn do dự việc mở cái rương ra.
Có lẽ cậu nên ra ngoài và gọi Simon đi cùng. Nhưng nếu chiếc rương trống rỗng thì sao? Hoặc nếu bài thơ không liên quan gì đến những vết bầm tím và mái tóc thắt nút của Mallory thì thế nào?
Chưa biết phải làm gì khác, cậu quỳ xuống phủi mạng nhện và bụi bẩn bám trên gương. Những dải kim loại rỉ sét nặng nề sọc trên lớp da mục nát. Ít nhất cậu cũng có thể nhìn sơ qua. Có lẽ manh mối sẽ rõ ràng hơn nếu cậu biết bên trong có gì.
Hít một hơi, Jared đẩy nắp lên. Nó chứa đầy những bộ quần áo rất cũ, đã bị mối mọt ăn mòn. Bên dưới có một chiếc đồng hồ bỏ túi đặt trên một sợi dây chuyền dài, một chiếc mũ lưỡi trai rách nát, và một chiếc túi da đựng đầy những cây bút chì cũ kỹ, trông kỳ quặc cùng những mẩu than đã nứt.
Không có thứ gì trong rương có vẻ như là một bí mật, đối với nhân loại hay bất kỳ ai khác.
Không có gì trông giống như một xác chết.
"Trong thân thể của một người đàn ông, bạn sẽ tìm thấy
. Bí mật của tôi với tất cả nhân loại đây".
Cậu nhìn xuống những thứ bên trong chiếc rương lần nữa, và nó đập vào mắt cậu.
Cậu đang nhìn vào một cái hòm. Thân thể của một người đàn ông sẽ là hòm của anh ta.
Jared rên rỉ trong thất vọng. Làm sao cậu có thể đúng mà vẫn chả có gì để biểu thị cho nó? Không có gì tốt trong rương, và những dòng khác của bài thơ chẳng có ý nghĩa gì cả. "Nếu sai và đúng có thể giống nhau. Bạn sẽ sớm biết đến danh tiếng tôi này". Làm sao có thể trả lời bằng một điều có thật? Nghe như một trò chơi chữ.
Tuy nhiên, điều gì có thể là sai lầm? Một cái gì đó về tình huống này? Một cái gì đó về những thứ trong rương? Bản thân cái rương? Cậu nghĩ về những chiếc rương, và những chiếc rương khiến cậu nghĩ về những tên cướp trên bãi biển, chôn kho báu sâu dưới lớp cát mát lạnh.
Bị chôn vùi bên dưới! Không phải rương giả, mà là rương có đáy giả! Nhìn kỹ thì, cậu có thể thấy bên trong dường như cao hơn mức cần thiết. Cậu có thực sự giải được câu đố không?
Jared quỳ xuống và bắt đầu đẩy chiếc rương đi khắp sàn, luồn những ngón tay của mình qua lớp bụi để tìm đường nối có thể cho phép cậu mở một ngăn không nhìn thấy được. Khi không tìm thấy gì, cậu bắt đầu chạm vào bên ngoài, sờ soạng. Cuối cùng, lúc cậu ấn ba ngón tay vào cạnh bên trái, một cái ngăn bỗng bật ra.
Quá phấn khích, Jared thò tay vào bên trong. Thứ duy nhất ở đó là một cái bọc vuông vức, bọc trong một miếng vải bẩn. Cậu lấy nó ra, mở nút và bắt đầu bóc lớp vải làm lộ một cuốn sách cũ nát, bốc mùi giấy cháy. Nổi trên tấm da nâu, tiêu đề là: Hướng dẫn thực địa của Arthur Spiderwick về thế giới kỳ diệu xung quanh bạn.
Bìa đã rách ở các mép, và khi mở, cậu nhận thấy nó chứa đầy những bức phác thảo màu nước. Chữ viết được viết bằng mực, nhòe nhoẹt với lốm đốm do lâu ngày và bị thấm nước. Cậu lật nhanh các trang, liếc nhìn các ghi chú được nhét trong tập sách. Mấy thứ này được viết bằng một bàn tay hình nhện rất giống cách viết câu đố.
Điều kỳ lạ nhất
Tuy nhiên, điều kỳ lạ nhất là chủ đề. Cuốn sách chứa đầy thông tin về các vị tiên.
*** Bản dịch thuộc về pthk90
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro