118
Các mày có nhớ cái ngày đầu tiên nó sang phòng tao ngủ không? Tao biết nó sinh ra là dành cho tao kể từ ngày đó. Say nắng một người là một chuyện. Nhận biết được họ là một nửa mà mình tìm kiếm lại là chuyện khác. Tao vốn dĩ là con một nên từ nhỏ đã phải tự bày trò, tự chơi, rồi tự dọn dẹp. Ba tao cứ đi đi về về giữa hai nước do công việc, mẹ thì cũng bận rộn cả ngày nên tính độc lập của tao cũng được xây dựng từ bé. Tao lại còn thân thiết với cô tao nữa chứ. Đi học, đi làm thêm, tới lúc có công việc ổn định thì nhìn qua nhìn lại cũng chẳng có ai. Mọi chuyện đều một tay tao tự giải quyết. Thành công thì biết vậy thôi, còn thất bại thì cũng tự ngồi ăn cám. Nhìn lại thấy mình cũng giỏi, cũng thành tựu các thứ nhưng nó cứ thế nào ấy. Khi các mày muốn vươn lên, ngoài ý chí bản thân thì còn đó những yếu tố làm bàn đạp. Tao lại chẳng được thế, cứ phải tự mình. Nhiều khi thấy hay, nhưng đôi khi thấy tủi. Cái ngày nó ôm tao từ phía sau, có cảm tưởng như tao được ai đó nhìn nhận hoặc giả tâm trí kêu gào rằng không cần phải chịu đựng nữa, từ bây giờ nếu có uỷ mị một chút cũng sẽ có người bên cạnh, nhưng... Tao sinh ra không dành cho nó. Cái tổ có ấm đến đâu cũng không dành cho tao. Nghỉ ngơi đủ rồi thì phải bay đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro