Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 9


Chương 9

(Bắt đầu điều giáo nho nhỏ)

Nếu nói đây là thoa thuốc, chẳng thà nói đây là phần tiền diễn trước một hồi triền miên.

Ngón tay mảnh khảnh cùng thuốc mỡ lạnh lẻo nhẹ nhàng ở huyệt khẩu va chạm, loại này cùng cùng với động tác khiêu khích làm cho thắt lưng Diệp Định lắc lư, một cỗ tê dại mê muội từ huyệt khẩu đánh thẳng lên toàn thân, làm bụng dưới nóng lên, chất lỏng không rõ từ sâu trong cơ thể chậm rãi chảy ra.

"Ướt nga." Con thỏ nhướng nhướng mi, thanh âm khàn khàn thập phần háo sắc.

Diệp Định mở to miệng hô hấp, cố gắng duy trì biểu tình băng sơn, lớn tiếng quát lên: "Buông ra, buông ra......bằng không tôi lập tức............lập tức...........A ô..........."Do tiểu huyệt đột nhiên bị xỏ xuyên làm cho âm cuối nháy mắt không thể nói ra tiếng.

Ngón tay dính thuốc mỡ kia linh hoạt mà sáp nhập nơi y mới 'phá thân' không lâu, giống như động tác làm tình mà trước sau trừu sáp. đem thuốc mỡ từng chút từng chút mà vẽ loạn trên vách thịt non mịn.

Tiểu huyệt chặt giống như là lần đầu tiên tiến vào, giống như xử nữ. Ngón tay bị vách thịt ôm lấy, nong nóng ấm áp.

Do có dâm thủy làm dịu, cho nên ngón tay tiến vào cũng không mang đến đau đớn gì cho Diệp Định, chính là có hơi không khỏe mà thôi. Tùy ý ngón tay trừu sáp, phát ra tiếng nước dâm đãng rất nhỏ.

Kiều Bạch vừa thành thạo trừu sáp, vừa cúi người, dựa vào lỗ tai y phun ra hơi thở nóng bỏng: "Bác sĩ, anh thật sự rất dâm đãng a."

"A ô............cậu, cậu mới dâm đãng! Vô liêm sỉ!" Diệp Định phẫn nộ mắng, bức bách chính mình bỏ qua cảm giác khác thường trong tiểu huyệt. . Nhưng mà thân thể đã hưởng qua tình ái sớm thực tủy biết vị, tự động bỏ qua ý thức chủ nhân, tràn ra khoái cảm không dứt.

"Không dâm đãng? Không dâm đãng sao tiểu huyệt lại ướt như vậy? Chỉ là thoa thuốc mà thôi, liền chảy ra nhiều dâm thủy như thế...........Sách." Kiều Bạch liếm liếm môi khô khóc, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú vào nơi riêng tư của y, làm sao cũng không thể rời đi.

Vô luận là xem bao nhiêu lần, hắn đều cảm thấy được thân thể Diệp Định là lễ vật đẹp nhất thượng đế ban tặng cho mình.

Mật huyệt nho nhỏ giống như hoa hồng, lộn xộn lộng lẫy lẳng lơ, màu sắc là phấn hồng thuần khiết, chứng tỏ trừ mình ra chưa có người dùng qua nó. Hoa huyệt chỉ có ngón tay trừu sáp, đã muốn ướt đẫm, huyệt khẩu nho nhỏ cơ khát không ngừng mấp máy đóng mở, cánh hoa nho nhỏ, không ngừng có dâm thủy chảy ra, làm ướt đùi cùng ghế bằng da.

Dùng ngón tay còn lại đẩy ra cánh hoa ẩm ướt, tìm hết tiểu đậu đỏ đang sung huyết, đầu ngón tay liền đi lên xoa bóp, đủ kỹ xảo cùng trấn an.

Thanh âm Kiều Bạch càng thấp, mơ hồ mang theo một chút hương vị tình dục, "Sao vậy? Tiểu tao đậu bị nhu nên thích muốn chết sao?"

"Ô ô.............a.........không........." Khoái cảm bén nhọn từ nơi đó truyền đến, làm cho Diệp Định lập tức kêu lên. Thật thoải mái.........tuy rằng không muốn thừa nhận, chính là thân thể y đúng là bị đùa giỡn rất thoải mái, ở sâu trong tiểu huyệt vừa ngứa vừa hư không, cho dù có ngón tay sáp nhập, cũng như cũ cảm thấy không đủ.

Không thể kiềm chế, y nhớ đến đêm kia, hai cái cự vật xỏ xuyên ở trong cơ thể mình – hình như rất thô to.............ít nhất 20cm đi! Cắm trong tiểu huyệt của mình, cố gắng đi vào, lấp đầy chính mình, dùng côn thịt đầy gân xanh mà hung hăng ma xát tiểu huyệt vừa tao vừa lãng của mình, làm dâm thủy bắn lung tung, mỗi một lần đều đỉnh đến chỗ sâu nhất, làm đến hoa tâm của y, ngẫu nhiên rút ra huyệt khẩu, lại hung hăng mà sáp nhập!

Ngay cả cúc động phía sau cũng không buông tha! Tuyến tiền liệt bị đảo tới đảo lui, không ngừng phân bố ra dịch ruột non dâm đãng. Trước sau hai cái huyệt đều được hai cái thịt heo lớn lấp đầy, một lần lại một lần làm y, khiến y không thể không chế được..........

Cái loại khoái cảm này, trong 30 năm qua y chưa từng trải qua.

Có lẽ, y thật sự là người dâm đãng đi.

Diệp Định vì phản ứng thân thể của mình mà cảm thấy thẹn, chính mình lại không thể khống chế phản ứng sinh lý, chỉ có thể bất lực nằm một chỗ oán hận, mở ra đùi tùy đối phương khiêu khích thân thể mình.

Gương mặt đàn ông luôn luôn cấm dục, bởi vì động tình cùng cảm thấy thẹn mà trở nên ửng đỏ, răng năng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, không cho chính mình phát ra tiếng rên rỉ xấu hổ. Quần áo hỗn độn, da thịt ửng đỏ, mái tóc đen bị mồ hôi thấm ướt, khóe mắt tràn đầy tình ý, tràn đầy hơi thở hấp dẫn.

Đôi mắt Kiều Bạch tối đi vài phần, hai cái dưới thân đã sớm nổi lên như mui thuyền, cứ chơi như thế, chính mình chỉ sợ lại nhịn không được mà lập tức muốn y đi! Tuy rằng hắn không cần quan tâm là trường hợp nào, nhưng mà tiểu huyệt Định đang bị thương, ít nhất cũng phải đợi cho thuốc có hiệu quả rồi mới có thể làm.

Cố nén dục vọng, lấy ngón tay từ trong đóa hoa rút ra, Kiều Bạch ngọt ngào mà cười nói: "Được rồi, thuốc tốt nhất nga."

Diệp Định đang bị hắn làm cho cả người nhũn ra, cơ khát vô cùng, ngón tay trong thân thể đột nhiên bị rút ra, lập tức làm cho tiểu huyệt bất mãn. Cũng may lý trí y còn chưa hoàn toàn biến mất, tuy rằng đang trầm mê trong dục vọng lại rất khó chịu, nhưng tự tôn của y không cho phép cầu xin.

"Vô liêm sỉ! Cậu...............cậu mau thả tôi ra!" Diệp Định run giọng quát, nhìn chất lỏng trên ngón tay đang được hắn dùng khăn giấy lau khô — không cần nghĩ cũng biết đó là chất lỏng gì, mặt không thể kiềm chế đỏ lên.

Kiều Bạch không nhìn y, tự nói: "Loại thuốc này tốt lắm đó, đại khái đến chiều anh có thể tốt hơn."

"Thuốc gì?" Diệp Định nhíu mày, y không tin gia khỏa này thực sự tốt bụng thoa thuốc cho y.

"Đương nhiên là thuốc bớt sưng. Tiểu huyệt của Định bị tôi thao quá lợi hại, đều sưng lên hết rồi! Anh đi làm chắc có nhiều nơi không tiện đi!"

"Cút!"

Đích xác trong tiểu huyệt có cảm giác lạnh lạnh, thực thoải mái, đau đớn lúc trước đều được giảm bớt.

Chính là, Diệp Định một chút cũng không cảm động, ngược lại cảm thấy hết thảy đều là cái bẫy của con thỏ.

Quả nhiên, con thỏ sau kho lâu khô chết lỏng trên tay, tiếp tục nói: "Nhưng mà, loại thuốc này phải phối hợp với một đồ vật khác mới có thể phát huy dược hiệu nga."

Diệp Định nghe xong mặt nhất thời suy sụp: "Là cái gì?" Tóm lại, tuyệt đối không phải cái gì tốt.

Con thỏ vừa nói, răng nanh lộ ra ngoài tạo thêm vài nét nham hiểm, lấy cái túi màu phấn hồng từ sau xe, mở ra, từ bên trong lấy ra khiêu đản hình hai cái trứng chim lớn nhỏ màu hồng phấn.

"Khiêu đản thỏ thỏ!"

Diệp Định không phải trẻ con, ở Phương Tây nhiều năm như vậy, như thế nào không biết khiêu đản là cái trò gì?

Không nghĩ đến đối phương cư nhiên được một tác lại muốn tiến một bước, muốn đem cái thứ kia cho mình dùng??

Sắc mặt y khó coi đến mức không muốn nhìn, cưỡng chế xúc động muốn bùng nổ, nghiến răng nghiến lợi: "Hỗn đản, cậu đừng có được một tấc lại tiến một thước!"

"Không a, tôi là vì lão bà anh tốt a." Con thỏ vô tội mà chớp chớp đôi mắt to.

"Cút! Tôi không cần!"

"Chính là, thuốc phải phối hợp với thử này mới tốt a."

"Cút!" Diệp Định lại tức giận hơn, y làm nghề y nhiều năm như thế, cho tới bây giờ cũng không có nghe qua thuốc nào cần có món đồ chơi tình dục phối hợp mới được chứ! Khi dễ y thất học sao? Tại trước mặt bác sĩ nói dối thế này, thật sự là vũ nhục kiến thức chuyên nghiệp của y nha!

Diệp Định có loại cảm giác bị tổn thương thật sâu.

Ai biết Kiều Bạch lại nói: "Này anh không hiểu rồi. Dựa theo lẽ thường mà nói, thuốc cùng máy móc vốn không có liên hệ, nhưng mà, loại thuốc này là tôi tự phát minh, phải có khiêu đản đặc biệt tôi phát minh phối hợp sử dụng, khiêu đản kích thích tiểu huyệt, mới có thể thúc đẩy tác dụng của thuốc. Nếu không, thuốc này cũng là đồ bỏ nga."

Diệp Định chỉ cửa xe, bình tĩnh mà nói: "Cậu cút, lập tức cút! Tôi không cần thoa thuốc, cậu cút! Không cần nói gì nhiều mà lập tức cút đi!"

Con thỏ ủy khuất mếu máo, cầm lấy trứng đản trong túi, phủng trong lòng bàn tay: "Chúng nó thực sự rất đáng yêu a, anh xem, mặt trên còn có hình vẽ con thỏ."

Diệp Định đôi mắt run rẩy: "Cút."

"Chính là, nếu trong nửa tiếng không đem khiêu đản bỏ vào kích thích dược hiệu, thì cái kia sẽ biến thành xuân dược. Đến lúc Định anh chẳng phải sẽ càng khó chịu."

"Cút a! Ngươi cút ———- Cái gì? Cậu nói cái gì! Cậu lặp lại lần nữa!" Diệp Định trừng lớn mắt. Vừa rồi...............mình không phải là nghe lầm đi? Không có cái thứ này sẽ biến thành xuân dược?

Con thỏ mặt giãn ra, vô cùng ôn nhu mà nhắc lại một lần nữa cho y: "Nếu không có khiêu đản, thuốc trong tiểu huyệt sẽ biến thành xuân dược. "

Diệp Định không chút nghi ngờ hắn có thể phát minh ra cái loại biến thái này, cho nên, y chịu thua!!! Y khuất phục dưới dâm uy của của con thỏ, bị bắt mở ra đùi, tùy ý đối phương đem khiêu đản hai hình trứng kia nhét vào trước sau hai tiểu huyệt của mình.

Trên khiêu đản có trơn tề, cho nên tiến vào phi thường dễ dàng. Một khắc khi bị nhồi vào kia, Diệp Định cảm thấy được chính mình rất bi thảm.

"Khiêu đản này rất khác nha. Cách 10 phút chúng nó sẽ khiêu một lần, mỗi lần liên tục 10 phút. Sau hai tiếng, chúng nó sẽ cho anh một kinh hỉ." Con thỏ thực thuần khiết mà giải thích, "Hơn nữa, sau khi nhét vào không thể lấy ra, chỉ có điều khiển từ xa của tôi mới có thể lấy ra. Nếu anh mạnh mẽ lấy ra, khiêu đản bên trong sẽ tự động hiện móc sắt, ôm lấy tiểu huyệt của anh, đến lúc đó đau chết anh!"

Cảm giác bành trướng dị thường trong cơ thể làm cho Diệp Định phân không ra rốt cuộc là đau hơn hay là thoải mái hơn, chỉ có thể phát ra tiếng thở dốc phẫn nộ.

"Buổi tối 8h tôi đến bệnh viện đón anh. Đến lúc đó nếu khiêu đản mất, hậu quả, anh hiểu được."

Diệp Định thở dốc, mở ra đôi mắt xinh đẹp tràn ngập hơi nước, run giọng hỏi: "Vì sao..............vì sao phải làm như vậy với tôi? Tôi...................tôi rốt cuộc làm gì đắc tội với cậu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro